Hạ Ngưng Team

30/08/2022 14:04 8 lượt truy cập

Lục Diệp Sinh Duyên
Chương 7: Ăn Ý

Báo cáo
Sau khi về đến nhà, Linh San liền chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt và tự vỗ vào mặt mình vài cái:

“Mình bị làm sao vậy? Chỉ là bị ngã và cậu ta đỡ mình thôi mà, sao mình phải hối hả chạy về như mình vừa làm chuyện xấu vậy nhỉ? A…a không nghĩ nữa, cứ như vậy mình điên mất thôi.”

Cứ như vậy, cô không nghĩ ngợi gì nữa, chạy ra ăn cơm với bà ngoại và về phòng làm bài tập.

Hôm nay tiết trời có vẻ lạnh hơn thường ngày, trước mắt cô là bài tập nhưng cô lại chẳng chú tâm vào nó, người ngơ ra đến nỗi cây bút đang cầm trên tay rơi xuống đất mà cô không để ý.

Ánh nắng chiếu vào qua khe cửa, rọi vào cửa tủ những sợi màu vàng ươm, chốc chốc mà đi theo ngọn gió mà nhảy nhót trước mắt Linh San. Thì đột nhiên, trong đầu cô phút chốc hiện lên cái bờ ngực săn chắc, một vòng tay ấm áp đang ôm eo đỡ lấy cô, đang trong sự ngỡ ngàng thì nghe thấy tiếng bà ngoại kêu dưới lầu xuống ăn tối, liền kéo cô trở về với hiện thực. Trước mắt cô vẫn là căn phòng nhỏ với cuốn vở đang mở trên bàn. Linh San giật bắn mình rồi la lên:

“A… a… a… Mình lại vừa nghĩ tới cái gì thế này, thật đáng ghét! Tại sao từ lúc về đến nhà bây giờ, trong đầu mình cứ suy nghĩ về cậu ta? Lục Hoài Nhiên, cậu biến đi cho tôi!”

Linh San cảm thấy mình thật điên rồ. Cô quyết định không suy nghĩ nữa, nhanh chóng xuống dưới nhà lắp đầy dạ dày trước rồi tính sau.

Bên này, nhóm của Cố Giang cũng đã làm xong phần của mình. Lục Hoài Nhiên dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về. Bỗng nhiên, Cố Giang kéo tay Lục Hoài Nhiên lại:

“Này Nhiên ca, cậu vào lớp mình cũng đã lâu, tuy mình biết cậu khá lâu và hiểu rõ tính cậu. Nhưng mà các bạn khác không biết, cậu cứ biểu hiện cái gương mặt lạnh như băng đó có ngày dễ bị các đàn anh khóa trên tóm cậu đấy!”

Lục Hoài Nhiên vốn không quan tâm: “Cậu có thời gian quan tâm chuyện này thì nên đi làm bài tập thì hơn đấy, cậu đưa Lâm Tuyết Nhi về đi, tớ về đây!”

Trên đường đưa Lâm Tuyết Nhi về nhà, cậu cứ mãi day dưa điều gì đó rồi lại thở dài:

“Tiểu Lâm Nhi, cậu thấy nhóm mình khi nào mới dung hòa được hai người bọn họ nhỉ? Dù chơi thân với cậu ấy lâu rồi nhưng đôi khi mình cũng không thể hiểu được Lục Hoài Nhiên luôn đấy.”

Lâm Tuyết Nhi: “Tính của San San cố chấp, lại gặp một tên khó ở như Lục Hoài Nhiên, thôi thì cho hai nguời họ chút thời gian đi chứ, dù gì mình cũng thấy bọn họ hợp nhau, chuẩn trai tài gái sắc đấy chứ! Tin mình đi, đôi bạn cùng bàn nào mà cãi nhau hay luôn đối đầu nhau thì khả năng cao lắm đấy! Cậu có thấy mình đoán điều gì sai bao giờ đâu!”

Đoạn nói xong, Cố Giang đưa Lâm Tuyết Nhi trở về. Tối nay trời trong, gió thổi thi thoảng, bài báo tường của nhóm họ cũng đã hoàn thành gần như hơn một nữa.

Sáng hôm sau, như thường lệ, đúng sáu giờ bốn mươi lăm, Diệp Linh San có mặt tại lớp. Trong phòng học hiện tại mới chỉ có vài bạn học. Vì chưa học xong từ vựng tiếng anh nên cô mới cố tình đến sớm, tận dụng cái không gian yên tĩnh mà học.

Cô không thèm để ý đến bất kì ai, cứ như vậy mà đi thẳng về chỗ của mình, lấy ra hộp sữa dâu trong cặp, cắm ống hút vào, vừa uống vừa ngồi thẫn thờ, lúc Lâm Tuyết Nhi vào lớp thì cô cũng chẳng hề hay biết.

Chơi với nhau nhiều năm như vậy sao mà Lâm Tuyết Nhi không thể không hiểu cô gái nhỏ này được. Liếc mắt một cái là biết hôm nay con người này chắc chắn có tâm trạng không tốt.

“Này! Diệp Linh San, cậu làm sao đấy, tâm trạng không vui à?”

Đang thẩn thờ trên mây nghe có người nói chuyện với mình, quay lại là Lâm Tuyết Nhi nên cô cũng không bất ngờ gì: “Không có gì!” - cô trả lời một cách bơ phờ, cũng không nhiệt tình như mọi lần.

Lâm Tuyết Nhi vừa nghe xong thì liền đi về chỗ không hỏi gì nữa. Cô biết rằng chuyện gì mà Linh San không muốn nói thì có ép cung đến cỡ nào cũng vô dụng. Nhưng chưa được bao lâu, cô như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Diệp Linh San. Bị nhìn như vậy nên rất khó chịu, Linh San mới hỏi cô nàng:

Diệp Linh San: “Cậu nhìn mình như thế để làm gì? Mặt mình có dính gì sao?”

Lâm Tuyết Nhi: “Cậu mau nói thật cho mình biết!”

Diệp Linh San: “Chuyện gì?”

Lâm Tuyết Nhi: “Hôm qua lúc tụi mình làm báo tường, trong phòng kho nhà Cố Giang, cậu và Lục Hoài Nhiên đã xảy ra chuyện gì à? Sao lúc đó cậu mặt mày đỏ bừng lên rồi một mực đòi về, khiến mình sợ gần chết, tưởng cậu bị gì!”

Không nhắc đến thì thôi, nhưng nhắc đến chuyện này, cô lại vô thức nhớ đến cái ôm eo ngày hôm qua khiến tai cô cô thức cũng đỏ lên. Nhưng cô vẫn cố gắng trả lời Lâm Tuyết Nhi bằng cái giọng điệu bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Mình và cậu ta thì có chuyện gì, đơn giản là cậu ta lấy giúp mình cái giá gỗ ở trên gác thôi!”

Lâm Tuyết Nhi còn muốn nói gì đó thì Diệp Linh San đã nhanh hơn một bước, cắt ngang lời cô nàng: “Không nói với cậu nữa, mình đi giải đề thi đây.”

Vất vả mấy tiết học cho tới giờ nghỉ trưa, Lục Hoài Nhiên, Diệp Linh San, Cố Giang, Lâm Tuyết Nhi và bốn bạn nữ còn lại trong nhóm hẹn nhau ở phòng thiết bị của trường để hoàn thành bước cuối cùng của báo tường.

Cố Giang: “Cuối cùng thì cũng xong rồi!”

Lâm Tuyết Nhi: “Đúng là tài nghệ vẽ của San San nhà mình không thể chê vào đâu được.”

Diệp Linh San: “Cậu cũng vậy mà!”

Cố Giang: “Thôi đi hai cô nương đừng đứng ở đây mà tân bốc nhau nữa, da gà mình nổi lên hết rồi đây này!”
Đang nói thì một bạn học nữa tên là Lam Kỳ, trong nhóm bốn người gồm Lam Kỳ, Mạc Thanh An, Triệu Tiểu Châu và Ngô Nhã Vân hỏi: “À! Đúng rồi, bài luận văn cuủa nhóm mình là ai viết vậy?”

Cố Giang: “Là Lục Hoài Nhiên.”

Một bạn khác thấy vậy thì bảo: “Tụi tớ lần này không có nhiều thời gian mặc dù chung nhóm nhưng vẫn không giúp gì nhiều được cho các cậu, không ấy sáng thứ bảy, trước khi buổi lễ bắt đầu các cậu đến sớm một chút, tụi mình mời các cậu bữa sáng.”

Lâm Tuyết Nhi: “Không cần phiền phức như vậy đâu, tụi mình cũng không làm gì nhiều cả!”

Một cô bạn học khác thấy vậy mới nói thêm: “Không phiền mà như vậy tụi tớ đỡ áy náy hơn.”

Lâm Tuyết Nhi: “Chuyện này…”

Chưa đợi Lâm Tuyết Nhi nói xong Cố Giang đã cắt lời cô: “Nếu các cậu đã nói vậy thì tụi mình không khách sáo nữa!”

Nói xong lại liếc nhìn Lục Hoài Nhiên và Diệp Linh San bên cạnh hỏi:

“Hai cậu thì sao, đi nhé?”

Diệp Linh San: “Tùy các cậu.”

Lục Hoài Nhiên: “Tùy các cậu.”

Lâm Tuyết Nhi: “Hai người các cậu ăn ý quá rồi đấy!”

Diệp Linh San: “…”

Lục Hoài Nhiên: “…”

Lục Hoài Nhiên không thèm trả lời, lạnh nhạt, một mạch rời khỏi phòng thiết bị, đi về hướng phòng học. Cố Giang thấy thế đành chào hỏi mọi người rồi ba chân bốn cẳng chạy theo Lục Hoài Nhiên.

Lúc này ở đây chỉ còn bốn bạn học nữ, sau khi mọi người rời đi hết, một trong số đó bước ra, là Triệu Tiểu Châu, cô lên tiếng:

“Này, các cậu không thấy lúc nãy Lục Hoài Nhiên và Diệp Linh San có hơi ăn ý à?

“Hứ…Tớ khinh! Con nhỏ đó chỉ giỏi làm ra vẻ thanh cao trước mặt người khác.”

“Đúng đấy, tớ cũng nghĩ vậy, không chừng nó còn có tâm cơ muốn quyến rũ Lục Hoài Nhiên.”

Triệu Tiểu Châu là bạn học cùng lớp với nhóm của Linh San, nhưng cô chẳng ưa gì Diệp Linh San cả. Là lớp trưởng của lớp 11A1, đôi khi rất hống hách, lạm dụng chức quyền để sai vặt Linh San. Nói đến cô Triệu Tiểu Châu này thì cũng không phải dạng vừa, có chú là hiệu trưởng trường Nhất Trung, cô còn chơi thân với đại tiểu thư có tiếng toàn trường là Dương Khả Hy. Nhưng ai rồi cũng thích Lục Hoài Nhiên thôi! Ngay cả cô cũng vậy, cho nên vì vấn đề này mà cô càng ghét Diệp Linh San hơn.

Cứ như vậy mà nhóm cô tụm năm tụm bảy lại bàn bạc gì đó, hay là đi chửi xéo Linh San tiếp cũng không chừng.

Còn về phần Diệp Linh San, cô đứng phía sau nghe thấy những lời đấy nhưng cũng thừa biết tụi này chẳng ưa gì cô, cô cũng quen rồi, vì Lục Hoài Nhiên mà bọn họ dẹp cái bộ mặt lưu manh đó. Linh San cũng chẳng còn quan tâm những thứ đấy nữa. Cứ như vậy mà cô ra về.


Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan