Hạ Ngưng Team

05/08/2022 20:58 7 lượt truy cập

Lục Diệp Sinh Duyên
Chương 5: Chung Nhóm

Báo cáo
Có vẻ như cơn mưa đã tạnh hẳn, Lục Hoài Nhiên tỉnh dậy, gương mặt lờ đờ, bước đi chập chững, nhìn cậu ta có vẻ uể oải vì tâm trạng hôm qua. Và cũng như thường, cậu chẳng nói gì, ăn sáng xong cậu đi đến trường.

Tiết trời đã bước vào ngày đông se se lạnh, lớp 11A1 đang nháo nhào bàn luận vấn đề, một nhóm ba đến bốn bạn học cùng nhau ngồi bàn tám chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác, nói mãi không ngừng nghỉ như chưa từng có chuyện để nói.

Diệp Linh San thì đang vùi đầu vào đống đề thi trên bàn, cặm cụi giải những con số mà ai nhìn vào cũng phải lắc đầu. Cũng chính bởi vì vậy mà cô dễ bị bạn bè xung quanh ghét, thường chơi nhóm luôn luôn bỏ cô ra một bên. Nhưng Linh San chẳng bao giờ để ý đến những chuyện cỏn con như này và cô dường như đã quen thuộc cái cách mà họ đối xử với bản thân nên cô vẫn lạc quan cố gắng học hành.

Trong lúc cô đang chăm chú giải thì cô bạn thân Lâm Tuyết Nhi, đang bước về từ phía sau, dùng tay chọc chọc bã vai và ôm chầm lấy Linh San:

“San San à, cậu có nghe nói về việc làm báo tường cho ngày kỉ niệm trường không?

Diệp Linh San thẫn thờ, đứng ngơ người ra một lúc mới ý thức được cô bạn mình đang nói gì nên là cô cũng nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Chưa nghe!”

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy liền ném qua cho Diệp Linh San một cái ánh mắt đầy bất lực thầm nghĩ con người này chỉ biết học và học, chỉ có lao đầu vào sách vở, để mà bán mạng chạy đua thành tích cùng với Lục Hoài Nhiên nên bây giờ nhìn Linh San sắp biến thành một đứa ngốc luôn rồi. Cô đành thở dài một hơi, không muốn hiểu con người này, cô nói:

“Cậu đấy, suốt ngày chỉ biết học, rồi đi ganh đua thành tích với Lục hoài Nhiên, nên cậu sắp biến thành một đứa ngốc rồi à? Bây giờ cậu không thấy mình nhàm chán ư? Không phải lúc trước những việc phong trào, thi đua hạng với các lớp cậu là người luôn biết đầu tiên hay sao?


“Mình mới không thèm tranh giành với cái tên đáng ghét đó, bởi vì vốn dĩ mình chẳng thua gì ở cậu ta cả” - cô nói với một tâm thế ray rứt trong người, khóe miệng cô khi nghe thấy đến tên cậu ta tự động vụt tắt.”

Đang nói chuyện được một lúc thì bỗng dưng thấy Lục Hoài Nhiên đang đi về phía mình, Diệp Linh San liền nghĩ đến thái độ khó ưa đó của cậu ta vào đêm qua nên đã ném qua cho Lục Hoài Nhiên một cái ánh mắt ghét bỏ rồi quay đi, về lại với xấp đề thi trên bàn. Cô cũng chẳng thèm để ý đến cô bạn thân mình đang không ngừng lải nhải ở phía sau.

Lúc này, tiếng chuông báo vào tiết học vang lên, ai nấy đều chạy về chỗ của mình. Bên ngoài lão Tần cũng bước vào lớp, tay cầm theo một bảng thông báo:

“Trước khi vào bài mới thì thầy có một thông báo đến lớp ta. Như các em đã được thông báo trước đó thì cuối tháng này chúng ta sẽ thi khảo sát chất lượng để xếp chỗ ngồi cho các em. Và cuối tuần sau, trường chúng ta tổ chức các hoạt động nhằm kỉ niệm thành lập trường, nên các em sẽ được nghỉ vào cuối tuần sau nhé.”

Lão Tần vừa dứt lời thì tụi đã nháo nhào cả lên vì được nghỉ học, còn định bàn cùng nhau tụ họp với nhau đi chơi.

“Im lặng nào, đừng vui mừng quá sớm, trường cho các em nghỉ một phần là lễ kỉ niệm trường, còn một phần là để các em có thể thư giãn trước khi bước vào kì thi khảo sát chất lượng, nhưng kèm theo là ngày hôm đó khối 11 chúng ta sẽ có một hoạt động để các em tranh đua với nhau. Đó chính là hoạt động làm báo tường.”

Cả lớp đều thở dài, ai nấy cũng đều ngán ngẫm các hoạt động như thế này.

“Này này! Tôi nhớ các em năm ngoái là đội năng khiếu nên giỏi những thứ này lắm mà? Sao bây giờ lại xìu xuống hết như thế? Không nói nhiều, tôi sẽ chia nhóm ra thực hiện, phải tham gia hết cho tôi, em nào không tham gia tôi sẽ trừ điểm của em đó.” - lão Tần vừa nói vừa nhìn cái lớp với một ánh mắt đầy bất lực.

“Với hoạt động này thì mỗi lớp chia ra thành bốn nhóm, các em cố gắng chuẩn bị thành phẩm thật tốt nhé, thầy dán thông báo ở cuối lớp, giờ giải lao các em đến đó xem mình thuộc nhóm nào rồi bắt tay vào làm việc là vừa. Còn bây giờ, đừng có than thở nữa, mở vở ra học bài tiếp theo cho tôi.”

Quay lại với Diệp Linh San, hôm nay chẳng nói gì cả, cô cũng chẳng quan tấm đến đứa bạn thân của mình. Vào đến lớp cô chỉ chăm chú vào làm bài tập của mình. Tiết tấu bài hôm nay cũng trôi qua một cách vô vị, hai tiết học trôi qua nhanh chóng.

Reng! Reng! Nghe tiếng chuông, lão Tần chưa kịp bước ra khỏi lớp thì tụi đã nháo nhào chạy xuống bản thông báo để xem, Lâm Tuyết Nhi cũng nhanh chân chen vào dò tìm, bất chợt:

“aaaaa…San San à! Mình với cậu cùng nhóm nè, có cả Cố Giang nữa, hình như vẫn còn sáu bạn nữa.” - Lâm Tuyết Nhi đang hớn hở nói bổng nhiên khựng lại, rồi chạy đến chỗ của Diệp Linh San

“Này, có cả Lục Hoài Nhiên nữa đấy!”

Nghe thấy vậy Diệp Linh San sắc mặt trầm xuống lạnh lẽo. Trong đầu không ngừng hiện lên cái vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra khó ở của Lục Hoài Nhiên. Diệp Linh San thầm nghĩ chắc kiếp trước bản thân đã phạm phải tội tày trời gì nên kiếp này mới cho cô gặp phải cái tên oan gia ngỏ hẹp như Lục Hoài Nhiên, ngay đến cả việc chia nhóm cũng khiến cô chung một nhóm với cậu.

Ngoài ra, còn bốn bạn nữ khác chung nhóm với Linh San. Bốn bạn sao khi biết mình cùng một nhóm với Lục Hoài Nhiên thì vô cùng hớn hở, bởi từ khi Lục Hoài Nhiên chuyển đến, ai nấy đều cũng đỗ cậu nên chẳng có việc gì ngạc nhiên cả.

Cuối giờ học, Lâm Tuyết Nhi nói với mọi người tụ họp lại để sắp xếp thời gian làm báo tường. Bốn bạn nữ ấy cũng đến nhưng cứ kè kè gần Lục Hoài Nhiên:

“Chào cậu Hoài Nhiên, mình là Lam Kỳ, còn đây là Mạc Thanh An, Triệu Tiểu Châu và Ngô Nhã Vân. Tụi mình sẽ làm việc nhóm với nhau, vì biết cậu mới đến nên tụi mình đến để làm quen, cho tiện việc làm báo tường.”

Lục Hoài Nhiên không có phản ứng gì, thờ ơ, lạnh lùng rồi nói: “Tùy các cậu!”

Nhận được câu trả lời vô tình ấy, nhóm của Lam Kỳ có chút hụt hẫng, cứ như vậy mà bỏ đi, chẳng nói với đám Diệp Linh San một câu nào. Vì thật ra, bọn họ cũng chẳng có ưa gì Diệp Linh San rồi. Do ngay từ khi lớp 10, Diệp Linh San luôn tỏ ra chẳng quan tâm đến ai, học giỏi nên thầy cô lúc nào cũng ưu tiên hơn nên có rất nhiều người không thích cô. Bây giờ cô lại ngồi cạnh Lục Hoài Nhiên, nên càng gây thêm hiềm khích với rất nhiều nữ sinh trong lớp nói riêng và trong trường nói chung.

“Sao lại chung nhóm với bạn Diệp vậy nhỉ? Rõ ràng là xếp ngẫu nhiên, đến cả Lục Hoài Nhiên cũng không để ý đến nhưng lại được xếp chung với nhau, không phải lại đi tỏ vẻ thương hại đi xin Mạc lão sư để được chung nhóm với cậu ấy chứ? Người gì đây, mặt dày quá à?”

Lâm Kỳ cố tình nói lớn để đá động đến Diệp Linh San, rồi bọn họ cùng nhau bỏ đi, lại còn quay đầu nháy mắt với Lục Hoài Nhiên, khiến cho người khác phải nổi da gà với bọn họ. Nhưng ánh mắt của Lục Hoài Nhiên đã lãng đi, rồi cậu vội kéo bàn và nhanh chóng bước ra về. Thấy vậy đám con gái liền chạy ùa theo sau.

Đây không phải lần đầu tiên mà Diệp Linh San nghe được những lời như thế này nên cô cũng chẳng quan tâm đến. Nhưng điều này lại khiến cô có ác cảm với Lục Hoài Nhiên hơn. Trong đầu cô luôn suy nghĩ là từ khi cậu ta chuyển đến thì bản thân cô gặp rắc rối nhiều hơn, thế là cô nói:

“Tiểu Lâm Nhi, Cố Giang, đi về thôi! Đợt sau rồi bàn về việc làm báo tường! Hôm nay mình không muốn nhắc đến nữa. Tiểu Lâm Nhi nè, mình sẽ ôn tập cho cậu từ nay cho đến đợt khảo sát chất lượng, để cậu có thể đạt điểm cao và mình sẽ chuyển đến chỗ của cậu ngồi, mình không muốn ngồi chung cái tên Lục Hoài Nhiên đó nữa

“Hả… CCậu ôn cho mình á?

“Sao thế, không muốn mình ôn cho à?”

Lâm Tuyết Nhi rón rén đáp lại:

“Muốn chứ, cậu ôn mà, quá tuyệt vời rồi.” - cô nghĩ thầm - không phải là mình không muốn cậu ôn, nhưng mỗi lần học với cậu là học suốt, không ngừng nghỉ mình sợ cậu luôn đó học bá, huhu sao đời mình khổ vậy nè!

“Thôi đừng nói nữa, tụi mình về nào, trễ rồi, đừng nhắc đến chuyện không vui nữa.” - Lâm Tuyết Nhi kéo tay Linh San chạy đi, gỡ bỏ không khí ngột ngạt.

Linh San mặt mày ủ rũ, một mạch đi thẳng vào phòng, cũng không nghe thấy tiếng bà ngoại ở phía sau đang gọi mình dùng cơm trưa. Bà ngoại cảm thấy khá bất ngờ về hành động hôm nay của cháu gái mình và không ngừng suy đoán rằng hôm nay con bé đã gặp phải ở trường đã gặp chuyện gì không vui.

Vừa vào phòng đóng cửa lại, Diệp Linh San đã ngã ngay xuống giường úp mặt vào gối mà thở dài. Ngay cả cô cũng không thể nào hiểu nổi bản thân cô tại sao lần này lại có phần để ý đến mấy lời của bọn nữ sinh đó hay là còn lý do nào khác…Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại một chút tinh thần, cô tự mắng bản thân mình bị điên rồi nên mới để tâm đến những lời nói của người khác để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Đúng thật là ngu ngốc.

Ngoài cửa sổ, Diệp Linh San đã nhìn thấy mấy chú chim không ngừng hót, cô bỗng thấy tâm trạng bản thân đã tốt hơn nhiều. Vì thế mà cô đã ngồi vào bàn học và làm hết phần bài tập chưa hoàn thành. Dưới ánh nắng tiết trời se se lạnh, chiếu rọi vào thân ảnh mãnh khảnh của Diệp Linh San đang ngồi trước cửa sổ chăm chú giải đề. Vô tình lại khiến cô trở nên càng dịu dàng và xinh đẹp.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan