Hạ Ngưng Team

31/07/2022 11:01 1 lượt truy cập

Lục Diệp Sinh Duyên
Chương 4: Hồi Tưởng

Báo cáo
Sau lời chào đó, Lục Hoài Nhiên bước ra về. Con đường hôm nay bổng nhiên xanh tươi, thoáng mát, mang một màu vui vẻ.

Ngay lúc này, bà ngoại gọi Linh San xuống nhà ăn cơm, bà nhìn sang nở một nụ cười:

“Tiểu San à! Tiểu Lục là bạn cùng bàn với cháu hả, cậu ấy nhìn có vẻ đứng đắn, một gương mặt ưa nhìn nữa.Hai đứa có thân không? Hay là lần sau cháu mời cậu ấy về ăn cơm chung coi như lời cảm ơn đi!”

Diệp Linh San bất lực, mở tròn xoe đôi mắt, thở một cái thật dài:

“Bà ơi, cháu với cậu ta tuy là bạn cùng bàn nhưng không có thân hay nói chuyện nhiều. Tính tình cậu ta như tảng băng vậy, bà đừng để vẻ bề ngoài của cậu ấy đánh lừa.”

“Cái con bé này, thằng bé đó bà nhìn kiểu gì cũng thấy là người tốt, vả lại người ta không phải mới đưa cháu về tận nhà à? Cháu không tính cảm ơn một tiếng sao? - Bà ngoại vừa nói vừa lắc đầu với một vẻ mặt đầy hào hứng.

Diệp Linh San suy nghĩ một lúc, thấy lời bà nói cũng có lý, làm người không nên để mắc nợ người khác quá lâu. Thế thì thôi vậy một bữa cơm đổi lại không còn mắc nợ tên đáng ghét đó, nhìn chung cũng không lỗ nên Linh San đành quay qua nói với bà với giọng đầy miễn cưỡng:

“Được rồi, ngày mai cháu sẽ nói với cậu ta một tiếng, cuối tuần mời về nhà mình ăn cơm coi như cảm ơn vậy.”

Bà ngoài nhìn Linh San nở một nụ cười trìu mến: “Như vậy ngay từ ban đầu có phải tốt hơn không!”



Lúc này Lục Hoài Nhiên đang trên đường về, trên cậu bắt gặp một gia đình nhỏ đang vui chơi bên công viên phía đối diện. Trước mắt cậu là đôi vợ chồng đang vui đùa cùng đứa con nhỏ, nhìn cậu nhóc tay cầm que kem, tay cầm bóng bay, Lục Hoài Nhiên bổng dưng nhớ đến hình ảnh mình lúc nhỏ. Những hình ảnh, kỉ niệm đó chạy qua trong đầu cậu.

Hình ảnh cậu và ba mẹ vẫn còn những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cùng nhau dẫn đi công viên giải trí, cậu từng trải qua những tháng ngày vui vẻ nhất cho đến khi cậu 7 tuổi. Ba mẹ cậu là những người làm ăn điều hành công ty lớn nên từ đó, họ bắt đầu công tác xa nhà, ít quan tâm đến cậu. Ngay đến bữa cơm gia đình thì cũng chỉ còn cậu và dì giúp việc. Chính bởi vì như thế, tình cảm giữa cậu và ba mẹ càng xa cách dần. Cho đến khi nhận thức được và hiểu chuyện thì Lục Hoài Nhiên đã tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc khép kín và suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.

Nhớ lại những kí ức đấy, cậu dường như tiếp tục quay về trạng thái kìm nén cảm xúc của mình, một gương mặt lạnh lùng hiện ra, bước đi thật nhanh như là muốn rời khỏi, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa.

Nét mặt của Lục Hoài Nhiên đã nói lên trong thăm tâm cậu ấy đã thiếu tình thương gia đình từ rất lâu rồi, trong mắt cậu chứa đậm những phiền muộn suy nghĩ, và sự khao khát có được một gia đình ấm cũng như bao người khác đã hiện lên trong đôi mắt đầy tâm trạng ấy.

Về đến nhà, cậu thẫn thờ mở cửa bước vào. Dì giúp việc đợi cậu sẵn như muốn nói điều gì :

Dì giúp việc: “Cậu chủ à, lúc nãy ông bà có gọi về báo là khi nào cậu đi học xong gọi lại cho hai người đấy ạ!”

Lục Hoài Nhiên nghe thấy liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho họ:

Đầu dây bên kia bắt máy rồi: “Alo! Là mẹ đây. Mọi việc ở nhà vẫn ổn chứ, lớn rồi thì tự chăm sóc bản thân đi. Ba mẹ sẽ không về một thời gian, tiền mẹ sẽ chuyển về cho con.”

Chưa kịp trả lời thì Lục Hoài Nhiên bổng nghe thấy tiếng cãi vã bên đầu dây bên kia: ba thì gằn giọng la lên: “Bà ngưng nói chuyện điện thoại và đi giải quyết đống rắc rối mà bà gây ra đi.”

Thái độ của mẹ đáp trả cũng chẳng ít gì: “Đừng có nói mỗi tôi, tôi còn chưa tính sổ ông vài chuyện đấy”

Những lời lẽ nặng tai cứ thế mà vang lên. Bất lực Lục Hoài Nhiên cúp máy ngang. Lấy balô và đi về phòng, mặc kệ không ăn trưa.

Dì giúp việc: “Cậu chủ không ăn chút gì hả, tôi dọn ra rồi này?”

Lục Hoài Nhiên: “Dì dọn giúp nha, con còn no, con không ăn đâu, dì cứ tự nhiên đi ạ.” - bỏ ngang một mạch phi thẳng về phòng.

Dì giúp việc nhìn một phát hiểu ra ngay, chính vì cuộc gọi vừa rồi, ông bà chủ lại cãi nhau tâm trạng cậu không tốt cũng phải. Thế là dì giúp việc dọn dẹp và tự ăn một mình.

Lục Hoài Nhiên đến phòng, liền vứt cái balo sang một bên, nằm dài ra giường, nhắm mắt lạ, không nghĩ ngợi gì nữa, muốn quên đi hết. Cứ như vậy mà cậu ngủ quên cả buổi, cơm trưa cũng chẳng đụng đến. Cho thấy tâm trạng cậu không tốt tí nào, nên chỉ muốn nhắm mắt thật nhanh để quên đi nó.

….

Về phía Diệp Linh San, cô đang lay hoay không biết phải liên hệ Lục Hoài Nhiên như thế nào, vì thường ngày cô và cậu ta là như nước với lửa, như chó với mèo, gặp nhau là không thể yên, chẳng bao giờ nói chuyện với nhau tử tế được cả. Nên hiện giờ cô đang rất đau đầu vì không biết phải nhắn cho cậu ta cách nào cả.

Cô mệt mỏi, nằm dài xuống giường, chẳng muốn nghĩ nữa, thế là cô cũng bỏ luôn, nằm xuống là đánh một giấc thật dài. Cũng không có gì lạ, cô thường học suốt đêm thiếu giấc ngủ, cũng như hôm nay cô bị tấn công hội đồng như thế này nên cả người cô cũng đã rã rời.

Trời cũng đã chuyển sang chợt tối. Đã sáu giờ tối rồi, ăn cơm xong Linh San phi thẳng một mạch lên phòng, thì nghe thấy tiếng chuông tin nhắn vang lên, là tin của Cố Giang: “ Này! Linh San, mai cậu đem vở toán cho mình mượn với!”

Thấy tin nhắn của Cố Giang, Linh San giật mình chợt nhớ ra Cố Giang chơi thân với cậu ta. Cô nhanh chóng gọi luôn hỏi tài khoản wechat của cậu:

“Có phải cậu thân với Lục Hoài Nhiên lắm đúng không?”

Cố Giang: “Sao? Có việc gì mà hỏi như thế?”

“Cho mình wechat của cậu ta đi, mình có việc muốn liên hệ cậu ta!”

E3Cố Giang nghe xong mà giật mình hoảng hốt cứ tưởng mình nghe nhầm một bí mật nào đó khủng khiếp. Một giây sau, khi tỉnh táo lại, trong cậu như bật ra nụ cười gian xảo, lóe lên ý tưởng để trêu chọc Diệp Linh San là như thế nào…..Thế là Cố Giang đã gửi wechat của Lục Hoài Nhiên cho cô, cô không nói lời nào và bổng nhiên cúp máy ngang trong sự ngỡ ngàng của Cố tiên sinh..

….

Trong lúc đó, bỗng nhiên điện thoại reo lên chuông thông báo, Lục Hoài Nhiên bật dậy mở điện thoại lên xem thì thấy “Diệp Linh San đã gửi lời mời kết bạn”
Rồi một tin nhắn gửi đến:

“Lục Hoài Nhiên! Cuối tuần này cậu rảnh không? Đến nhà tôi ăn cơm, bà tôi muốn cảm ơn cậu vì cậu đã giúp tôi.!”

Bên này Linh San không thấy tin nhắn trả lời lại, cô liền không vui, cho rằng cậu ta đang khinh thường mình. Sau đó, không ngờ đến Lục Hoài Nhiên đã trực tiếp gọi đến cho cô. Cô giật mình, một tí nữa đã làm rớt điện thoại xuống sàn nhà:

Diệp Linh San: “ Không cần phải gọi nói đâu, cậu chỉ cần gửi tin nhắn là được mà.”

Lục Hoài Nhiên: “Cậu nói lại với bà là tôi bận lắm không đi đâu, còn về phần cậu đừng có mà dùng những cách như thế này để tiếp cận tôi, tôi cũng không để cô dễ dàng mà vượt hạng của tôi đâu!” - đang nói ngang, Lục Hoài Nhiên bỗng cúp máy, giọng điệu khi nói của cậu vô cùng khó chịu, còn có hơi lớn tiếng do tâm trạng hiện tại của cậu vô cùng xấu.

Sau khi điện thoại bổng tắt ngang, Diệp Linh San dường như thay đổi thái độ, cô ném điện thoại thật mạnh vào gối rồi nói:

“Cậu là cái thá gì mà dám nói tôi như vậy? Chỉ vì muốn cảm ơn mà đã lui xuống một bước để nói tiếng mời cậu, nhưng mà cậu lại xem tôi như đám tụi con gái kia tiếp cận cậu. Được lắm! Tôi sẽ không nhịn cậu nữa, Lục Hoài Nhiên, cậu chờ đó mà xem sự kiêu ngạo của cậu được tới đâu.”

Có lẽ tâm trạng của cậu thật sự rất tệ, sau khi nói những lời đó với Diệp Linh San, cậu liền im lặng suốt cả buổi tối, đến dì giúp việc gọi cậu xuống ăn cơm cũng chẳng nghe. Lục Hoài Nhiên nằm dài ra đó, tâm trí cậu lại xuất hiện những hình ảnh gia đình lúc nhỏ của cậu, cậu ôm người, thu mình lại, tâm trí như muốn nổ tung, cậu muốn quên đi những kí ức đau buồn đó.

Rồi cứ thế như vậy, ngoài trời bắt đầu nặng hạt, trút một cơn mưa thật to, như xối đi tâm trạng của cậu. Đúng là như thế, người buồn thì cảnh có vui bao giờ. Trời mưa tầm tả, cuốn trôi đi hết mọi buồn phiền, cứ như thế, cậu trải qua một ngày thăng trầm, nhưng đầy biến động trong kí ức của cậu. Một kí ức đau thương, chẳng thể nào chữa lành vết nứt sâu thẳm bên trong của một con người như thế.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan