Hạ Ngưng Team

29/07/2022 15:40 7 lượt truy cập

Lục Diệp Sinh Duyên
Chương 2: Cậu Phiền Thật Đấy

Báo cáo
Tối đến, Diệp Linh San ngồi vào bàn và tiếp tục chuẩn bị bài vở. Ngồi cạnh cửa sổ, bóng người nhỏ nhắn hiện lên bức tường dưới ánh đèn học cùng với mái tóc dài suông thoảng mùi hương của dầu gội, đôi mắt to tròn đang căng ra vì mãi mê suy nghĩ cách làm bài, đôi bàn tay nhỏ nhắn viết từng con số nhanh thoăn thoắt, hiện lên hình ảnh một cô gái hết mực chăm chỉ, cố gắng cho việc học của mình
“Tiểu San à! Đừng thức khuya quá nhé, không tốt cho sức khỏe đâu”
“Vâng! Cháu đi ngủ liền đây ạ, bà ngủ ngon nhé!”
Một đêm mát mẻ, ánh đèn vẫn còn thắp sáng, có lẽ ý chí quyết tâm lấy lại vị trí hạng một của Linh San vẫn quyết liệt như vậy.
Mùa đông sắp bắt đầu, thời tiết bên ngoài cũng khác đi, gió bất thổi mạnh hơn. Hôm nay Linh San đã dậy từ rất sớm phụ bà làm đồ ăn sáng cho dù hôm qua đã thức đến tận khuya để ôn bài.
Hai bà cháu ngồi nói chuyện ăn sáng cùng với nhau, tuy chỉ có hai người nhưng vô cùng ấm cúng. Linh San rất thương bà ngoại vì bà chính là người thân duy nhất của cô, là người luôn chăm sóc yêu thương và bên cạnh cô từ lúc nhỏ. Nên phần tình cảm thiếu thốn của Linh San luôn được bà ngoại bù đắp.
“Tiểu San à! trời trở lạnh rồi, mặc thêm áo ấm vào đừng để bị cảm lạnh nhé, nhớ mang thêm vớ vào, đồ thể dục của cháu hình như ngắn hơn trước, Tiểu San nhà ta đã cao lên nữa rồi.” - Bà ngoại căn dặn đứa cháu nhỏ với một gương mặt triều mến, đầy yêu thương.
“Cháu nhớ rồi, bà cũng mặc thêm nhiều áo nhé. Cháu đi học trước đây.”
Lớp của Linh San hôm nay phải học thể dục, là môn mà cô ghét nhất.
“Chuẩn bị nhảy xà”
Gương mặt Linh San rầu rĩ, quay qua kéo tay Lâm Tuyết Nhi, dằn tới dằn lui, muốn nghỉ nhưng lại không được. Cả người đều thể hiện lên là chỉ thích vận động tư duy, chứ chẳng hề muốn vận động chân tay tí nào cả.
Đột nhiên, một đám con trai bắt đầu lên xếp hàng, đứa nào đứa đấy hớn hở vô cùng. Đầu tiên là Cố Giang bắt đầu nhảy trước, qua một cách dễ dàng nhưng hơi thấp, do vội vàng lấy đà.
Một dáng người cao bước ra, là Lục Hoài Nhiên. Phải công nhâận chiều cao, tỉ lệ cơ thể của Lục Hoài Nhiên đúng chuẩn nam thần. Từng bước chạy đà, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng, làm toát lên vẻ đẹp khí thế, những bước chảy rất khỏe, rất dài, đến lúc đệm, nhảy bật lên rất cao qua khỏi xà, tóc cậu bay theo chiều gió, một cú nhảy thật chuẩn xác. Cả lớp học ồ ạt mở to mắt nhìn theo và trầm trồ. Cả Linh San cũng hướng mắt nhìn theo.
Chưa tận hưởng được bao lâu thì cũng tới lượt Linh San, Lâm Tuyết Nhi đẩy cô ra, luôn trấn an cô: “Không sao đâu, cứ lấy đà và nhảy thôi, nó không cao, đừng sợ!”
Diệp Linh San cứ lùi xa dần để kiếm đà chạy, lấy hết sức bình sinh, từng bước một bước một chạy đến vạch quy định. Bật lên và một tiếng rầm! Chân của Diệp Linh San vướng vào thanh xà nên ngã xuống, bạn bè ai cũng đứng đó cười, Lâm Tuyết Nhi vội vàng chạy đến:
“San San à! Cậu không sao chứ? Hình như chân cậu bị trật rồi” - nói xong Tuyết Nhi quay qua nói với thầy thể dục
Lâm Tuyết Nhi: “Thầy Hồ, chân của Linh San bị trật rồi, thầy cho bạn ấy đến phòng y tế đi ạ!”
Thầy Hồ quay sang nhìn xung quanh, quan sát lớp học:
“Được rồi, lúc nãy bạn nào đã nhảy qua rồi thì giúp đưa bạn Linh San lên phòng y tế.”
Cố Giang nhanh miệng, tay chỉ thẳng mặt Lục Hoài Nhiên:
“Thầy ơi, Hoài Nhiên nhảy xong rồi, lại còn rất chuẩn, không cần tập lại đâu ạ, để cậu ấy đưa Linh San lên phòng y tế.”
Thầy Hồ liền đồng ý: “Hoài Nhiên à! Em đỡ Linh San đi đi, tất cả còn lại im lặng vào hàng chuẩn bị tập tiếp cho tôi.”
Cố Giang quay qua, khuôn mặt ngoi lên một nụ cười gian xảo, nháy mắt với Lâm Tuyết Nhi. Lục Hoài Nhiên dùng cái ánh mắt sắc bén như hàng ngàn con dao đang phóng đến chỗ của Cố Giang, làm cậu ta rùng mình, đành bẽn lẽn chạy lại chỗ tập.
Lục Hoài Nhiên đành bước đến nhưng không nói lời nào, đỡ Diệp Linh San và dắt cô lên phòng y tế với một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Sau giờ học thể dục, tâm trạng của Diệp Linh San cũng không tốt nhưng vẫn một chân cà nhắc xuống căn teen trường mua cho Lục Hoài Nhiên một chai nước vì muốn nói lời cảm ơn.
Đang trên đường về, một đám nữ sinh lớp bên chạy đến chỗ của Diệp Linh San, tay cầm rất nhiều quà, nước, sữa. Đột nhiên đến bắt chuyện với cô, thường ngày bọn này thường rất ghét cô, thậm chí bọn họ còn chê cười chế giễu khi bị cha mẹ bỏ rơi. Linh San cảm thấy làm lạ khi tự nhiên bọn họ lại quay quanh mình như thế.
“Diệp Linh San à! hình như cậu là bạn cùng bàn của Lục Hoài Nhiên hả? Cậu có thể đưa những thứ này đến cậu ấy được không?”
Linh San bổng dừng lại, khuôn miệng hạ dần xuống: “Hóa ra là vì Lục Hoài Nhiên nên bọn họ mới lại nói chuyện với mình. Mình mắc nợ cậu ta à? Sao từ khi cậu ta đến, xung quanh mình luôn bị xáo trộn.”
“Thật là! Tôi không có quan tâm hay nói chuyện với cậu ta cả, chuyện không liên quan đến tôi, các cậu tự đi mà đưa cho cậu ta.” - gương mặt tức giận, trên tay vẫn cầm chai nước, bỏ đi về lớp.
Đám nữ sinh bị từ chối giúp đỡ liền bỏ bộ mặt giả tạo đó xuống: “Tưởng mình học giỏi rồi ra giọng tiểu thư à, thứ bị cha mẹ bỏ rơi, để coi mày còn hóng hách được bao lâu.”
Bước đi về lớp trong sự khó chịu, nhưng Linh San vẫn chịu đựng và muốn nói lời cảm ơn đến Lục Hoài Nhiên. Trong tiết học, cô cứ quay qua nhìn rồi lại rụt về, tìm thời điểm thích hợp để đưa nước cho cậu. Loay hoay mãi mới quyết định đưa cho cậu ta:
“Lục Hoài Nhiên, cái này cho cậu, coi như là lời cảm ơn lúc nãy vì đã giúp tôi.”- tay cầm chai nước mới mua, với một gương mặt đầy sự thân thiện nhưng Lục Hoài Nhiên vẫn không hề ngó ngàng tới.
Diệp Linh San cảm thấy rất khó chịu, vì mình đang có lòng tốt muốn cảm ơn nhưng lại chẳng ngó ngàng tới.
“Này!”
Lục Hoài Nhiên quay qua cầm lấy chai nước của Diệp Linh San, tiện tay quăng vào thùng rác bên cạnh: “Không cần!”
Diệp Linh San cảm thấy rất tức giận, có vẻ như cáu thật rồi.
“Lục Hoài Nhiên, cậu quá đáng thật đấy! Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp tôi, không lấy thì thôi chứ tại sao lại vứt thế kia? Cậu có tình người không vậy?”
Tiếng của Linh San ngày càng to, thu hút các bạn khác quay qua nhìn hai người họ. Lục Hoài Nhiên cảm thấy khó chịu đành lên tiếng:
“Tôi cần cậu cảm ơn à, đồ gây rắc rối!”. Cứ thế vậy mà giữa hai người họ xảy ra xung đột. Không khí xung quanh dường như rất căng thẳng, chẳng ai chịu nhường ai.
Cuộc cãi vả đã làm cho lão Tần nghe thấy. Lão Tần không thích nhất là trong tiết của mình người khác không tập trung nghe giảng, thế là:
“Lục Hoài Nhiên, Diệp Linh San, hai em cầm sách vở ra ngoài đứng hết tiết này cho tôi.”
Hai người cùng nhau ra ngoài đứng chịu phạt.
Diệp Linh San tiếp tục cau mày, quay qua tiếp tục nói với Lục Hoài Nhiên:
“Này! Cậu phiền thật đấy! Đám con gái lớp khác muốn đưa quà cho cậu mà cứ vây vào tôi, khiến tôi thật khó chịu. Chuyện của riêng cậu nhưng lại khiến tôi luôn gặp rắc rối. Hôm nay cậu giúp tôi, nên tôi mới bỏ công ra nua nước để cảm ơn cậu. Vậy mà cậu lại nhận lời cảm ơn của tôi thế này. Tại vì cậu mà cái chân trật của tôi phải đứng khiêng đống sách nặng này.”
Linh San nói một hơi rất dài, thái độ rất giận và trông rất oan ức, liền quay mặt đi chỗ khác. Lúc này đứng một lúc, chân của cô có vẻ hơi đau, tay bị trệ xuống do đống sách phạt quá nặng. Thấy thế, Lục Hoài Nhiên không nói lời nào, liền với tay lấy vài cuốn sách bên cô để qua chỗ sách phạt của mình, khiến Linh San cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều.
Hành động này của Lục Hoài Nhiên như vừa đấm vừa xoa vậy. Cả hai như vậy mà đứng hết tiết, Linh San liền nở nhẹ một nụ cười mỉm trên gương mặt mình. Không ngờ rằng bên hành lang bên kia, một bạn học nữ đã nhìn thấy cảnh Lục Hoài Nhiên đang lấy bớt sách phạt chỗ của Diệp Linh San để qua chỗ mình chịu thay nhiều hơn. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô nữ sinh kia phải lau kính đi lại mấy lần để xem mình có phải nhìn
lầm không, vì trước giờ Lục Hoài Nhiên đều không thích tiếp xúc nói chuyện với bất kì ai, đặc biệt là con gái. Không tin vào mắt mình, cô gái đó liền chạy đến nhóm nữ sinh ban nãy để thông báo điều mình biết. Vì đa số những cô gái này đều thích Lục Hoài Nhiên cả.
Quay lại đó, Diệp Linh San thấy mình cầm nhẹ đi rất nhiều, liền quay qua hỏi Lục Hoài Nhiên:
“Này! Sao cậu lại chịu thêm mấy cuốn vở của tôi? Không phải vừa nãy còn bảo tôi rắc rối sao?”
Lục Hoài Nhiên: “Tôi chỉ sợ, cậu đứng đó lâu quá, chân đau, rồi lại kiếm chuyện với tôi nữa. Tôi không muốn phải đứng phạt chung với cậu nữa đâu.?
“Cái tên tảng băng độc mồm này” Linh San cười trừ và hai người tiếp tục đứng chịu phạt cho đến khi hết tiết.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan