Hạ Ngưng Team

29/07/2022 15:36 48 lượt truy cập

Lục Diệp Sinh Duyên
Chương 1: Gặp Gỡ

Báo cáo
“Tiểu San à, dậy đi, ngày đầu tiên đi học lại trễ là không tốt đâu, lớp 11 rồi mà còn ngủ nướng nữa”

“Tuyết Nhi nó đợi con ở dưới lầu kìa, mau lên!”

Linh San giật mình tỉnh dậy, nhìn vào đồng hồ: “Trời đất, đã sáu giờ ba mươi rồi sao, bà ngoại ơi sao bà không gọi cháu dậy?”

“Bà kêu từ nãy đến giờ con nằm lì ở đó, có chịu mở mắt đâu. Thôi nhanh lên, xuống rửa mặt thay quần áo, rồi lấy bánh bà để sẵn đó, Tuyết Nhi đợi con kìa.”

Linh San nhanh chóng rửa mặt, thay đồng phục mới, sửa soạn tóc tai gọn gàng, xách balo chạy ùa xuống lầu, nhanh chân xẹt ngang lấy miếng bánh rồi kéo tay Tuyết Nhi chạy đi: “Chào bà ngoại cháu đi đây” - hai người đồng thanh, sau đó chạy đến trường

Diệp Linh San, năm nay học lớp 11, trường cấp ba Nhất Trung, lớp 10 là thủ khoa đầu vào với số điểm là 657 điểm. Và đứng thành tích cuối năm là hạng một toàn khối.

Lâm Tuyết Nhi - cô bạn thân của Linh San, là một cô gái năng động vui tính và rất giỏi năng khiếu.

Lâm Tuyết Nhi: “Sao cậu lại dậy trễ thế, năm ngoái bị lão Tần rượt khắp sân không sợ à?”

Linh San mặt ủ rũ: “Tại cái đồng hồ báo thức của mình bị hư rồi nên không reo, mình không nghe, kết quả là thế này đấy.”

Lâm Tuyết Nhi: “Cậu tự tin mình đứng đầu bảng bài thi xếp lớp năm nay không? Hi vọng mình được học chung với cậu.”

Linh San: “Bài thi xếp lớp cũng khá dễ nên mình nghĩ mình và cậu sẽ được học chung lớp thôi, chắc vẫn sẽ đầu bảng nhỉ?”

Hôm nay ngày đi học trở lại, trường Nhất Trung đông hơn thuờng ngày, học sinh trúng tuyển lớp 10 tại Nhất Trung rất đông nên hôm nay có phần chen chúc. Bảng điểm xếp lớp cũng được dán lên bản thông báo, tất cả học sinh khối 11 khối 12 đều đang xen vào nhau tranh nhau để xem mình thuộc lớp nào:

“San San à! Mình chạy qua đó tranh chỗ xem điểm giúp cậu”

Nói xong lâm Tuyết Nhi hớn hở chạy đi. Chân nhảy lon ton chạy về phía trước, miệng xin nhường đường. Chạy đến bảng điểm bắt đầu dùng cặp mắt ra-đa dò tìm tên. Nhìn vào bảng hạng 25 Lâm Tuyết Nhi - 11A1 - 485 điểm. Tuyết Nhi ngước nhìn lên tên của San San ở vị trí thứ hai - Diệp Linh San - 11A1- 560 điểm. Vẻ mặt ngơ ngác bất chợt la lên:

Lâm Tuyết Nhi: “San San à! cậu xuống hạng hai rồi!”

Linh San liền vội chạy đến xem liền thấy hạng một là một bạn nam - Lục Hoài Nhiên - 575 điểm.

“Sao có thể được?” Linh San kéo tay Tuyết Nhi ra khỏi đám đông.

Diệp Linh San có vẻ bất ngờ vì mình bị tuột hạng, hạng một hơn 15 điểm nên có chút không tin được. Lâm Tuyết Nhi suy nghĩ một hổi rồi bảo: “Không sao đâu, chắc là do đề dễ nên có bạn cao hơn một chút, đừng suy nghĩ nữa, lên lớp thôi nào”

Nói xong cả hai cùng nhau đi lên lớp. Đang đi một đoạn, một tiếng ầm xuất hiện, cú va chạm làm Linh San ngã xuống sàn và rơi cặp vở. Hóa ra là một bạn nam sinh đi trễ, vội tìm lớp mà tông trúng Linh San

“Xin lỗi!” - Cậu bạn lẹ tay nhặt balo lên và nói lời xin lỗi với một gương mặt lạnh lùng rồi bỏ đi

Diệp Linh San: “Đi mắt nhắm mắt mở hay gì tông trúng người ta rồi bỏ đi như thế, thái độ xin lỗi thì cũng không có, con trai kiều gì. Ngày gì mà xui thế không biết, đừng để cho Diệp Linh San này gặp lại.”

Cuối cùng cũng vào lớp, những bước lê lết đầy mệt mõi vào ngày đầu tiên của Linh San. Thả mình xuống ghế, gục mặt xuống trông chẳng có tí sức sống nào.

Reng Reng! Chuông vào tiết vang lên, một bóng dáng cao to bước vào, cả đám đang xì xào bổng:

“Im lặng hết cho tôi, lớp 11 rồi, không còn là những cô cậu lớp 10 mới đặt chân vào trường nữa, không có cái gì xa lạ mà để bàn chuyện riêng, tập trung vào học hành cho tôi.”

Cả lớp đột nhiên im phăng phắc, vì danh tiếng của lão Tần cả trường Nhất Trung này mà ai không biết, là một bạo chúa thật thụ.

“Lớp chúng ta hôm nay có một bạn chuyển đến, vào đi em”

Một nam sinh dáng người cao gương mặt vô cùng điển trai bước vào:

Diệp Linh San và Lâm Tuyết Nhi mở mắt to ngỡ ngàng không tin vào mắt mình: “Là cậu ta, tại sao lại là cậu ta chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp, được lắm”

“Aaaa, đẹp trai quá, chắc học giỏi lắm đây” - Cả đám con gái nháo nhào lên

Lão Tần: “Im lặng nào. Em hãy giới thiệu bản thân mình đi!”

Một giọng nói trầm ấm vang lên: “Xin chào, mình tên là Lục Hoài Nhiên”

Linh San quay qua nói với Tuyết Nhi: “Không ngờ cái tên oan gia trúng mình hồi nãy lại là cái tên cướp vị trí đầu bản của mình.”

“Hoài Nhiên, bàn năm tổ ba, em ngồi kế bạn Diệp Linh San đi!”

“Sao lại là ngồi chung với em vậy thầy?” Linh San bất ngờ và cũng cảm thấy khó chịu khi nghe phải ngồi chung bàn với cậu ta.

“Thành tích học tập bạn tốt, đạt hạng một nên sắp ngồi chung với em đấy, ngồi im đi, đừng có mà kêu ca.”

Lão Tần: “Hè vừa rồi có bài thi xếp lớp, các em cũng đã biết được thành tích của mình, lớp chúng ta là chính là lớp chọn của khối 11, qua bài thi, thành tích của các em khiến tôi rất thất vọng.”

“Là những học sinh giỏi mà điểm chỉ có bấy nhiêu thôi, không biết các em làm cái gì nguyên cái nghỉ hè vừa rồi, cứ như thế này thì làm sao mà đỗ đại học đây, phải biết chăm chỉ học tập mà vươn lên chứ. Dù như thế lớp ta vẫn có hai bạn đứng top đầu khối 11 trường, chúc mừng em Diệp Linh San - hạng hai toàn khối với 560 điểm và bạn học mới chuyển đến chúng ta đạt hạng một - Lục Hoài Nhiên với 575 điểm.”

“Không ngờ rằng Lục Hoài Nhiên lại hơn điểm Diệp Linh San, kì này Diệp Linh San có đối thủ rồi.”- Mọi người đều bàn tán

Lão Tần: “Chắc ai cũng biết tôi rồi, nhưng tôi muốn nhắc lại một lần nữa, Tôi là Mạc Tần, giáo viên chủ nhiệm của 11A1 này, là học sinh của tôi thì phải biết chăm chỉ mà học, thành tích là hiện thực. Thành tích cao thì muốn gì cũng được, còn mà thấp thì đừng hòng mà lười biến, phải nghe theo tôi.”

“Đối với tôi, học tập là trên hết, những chuyện khác không được nhắc đến, Nhất Trung là trọng điểm vì vậy phải luôn nâng cao thành tích, 100% các em phải đỗ đại học”

“Sắp tới, nhà trường sẽ làm cuộc khảo sát chất lượng, lo mà học hành cho tốt, đợt tới tôi sẽ xem liên hệ phụ huynh và sắp lại chỗ ngồi theo thành tích của các em.”

“Lại nữa, mới đầu năm mà lại thi, kiểm tra, Lão Tần và trường đúng giết người mà !!!” - Cả lớp gục đầu than vãn…

Quay trở lại, Lục Hoài Nhiên sắp xếp sách vở ra bàn học, còn Diệp Linh San thì chưng ra 1 vẻ mặt không vui, gượng ép ngồi chung với tên vừa làm mình ngã lại còn vượt hạng mình, không thèm để ý đến Lục Hoài Nhiên mà đi đến chỗ của Lâm Tuyết Nhi nói chuyện.

“Sao mình lại ngồi chung với cậu ta nhỉ?”- Linh San cau mày rồi cầm một đống vở bài tập đưa cho Lâm Tuyết Nhi

“Cậu làm những bài này đi, đợt khảo sát chất lượng tới mình muốn ngồi với cậu Tuyết Nhi à, mình không muốn ngồi với cái tên như tảng băng đó, người gì đâu mà khó chịu thế không biết.”

Lâm Tuyết Nhi không nói câu gì, nhìn lên đống vở bài tập mà Linh San đưa m mình mà ngán ngẫm. Đối với Tuyết Nhi môn tự nhiên là những thứ khó với tới, cô cầm bút lên giải toán nhưng với một gương mặt thờ ơ, hết sức mệt mỏi

“Tại sao mình đã cố gắng làm bài tập rất nhiều nhưng toán không được 100 điểm!!, đúng là không thể nào theo kịp cậu mà San San”

Reng Reng!!! chuông lại vang lên, lớp 11A1 bắt đầu tiết tự học, mấy đứa trong lớp thì cứ rôm rã chạy ầm ầm trong lớp. Góc tụm năm tụm bảy mà tán gẫu, mà chơi. Diệp Linh San quay về bàn mình thì thấy Lục Hoài Nhiên đang cắm đầu vào đống bài tập chất đống đó, cô không muốn lại rớt hạng để bị nói này nói nọ liền nhanh chóng lấy sách vở ra làm.

Diệp Linh San nói: “Đợt kiểm tra tiếp theo tôi sẽ hơn cậu, đừng đắc ý”.

Lục Hoài Nhiên: “Liên quan gì đến tôi, cậu lo cho bản thân mình đi.”

Nghe xong, Linh San quay đi, không muốn để ý đến Lục Hoài Nhiên nữa, dường như cô đang rất chú tâm vào bài tập của mình. Trong khi cả lớp chẳng hề quan tâm gì đến việc học thì hai con người này vẫn đang chăm chú cau mày suy nghĩ để tìm cách giải.

Lâm Tuyết Nhi đi đến chỗ Cố Giang: “Cậu nhìn xem, một mình San San thôi đã thấy đủ chán rồi, nay thêm một Lục Hoài Nhiên, tính tình khó ưa lại cứ như mọt sách. Hai con người chỉ biết suốt ngày giải đề, cậu thấy không chán à?”

Cố Giang: “Tiểu Lâm Nhi của tôi ơi, cậu không hiểu à, cuộc sống của những học bá như bọn họ thì tầm cỡ bọn mình sao tiếp thu được”

Cố Giang cố ý nói to để làm họ chú ý nhưng chẳng có ích gì, sau đó cậu liền lấy ra tờ giấy quăng qua cho Hoài Nhiên
“Nhiên Ca, đánh caro vài ván trước khi lão Tần vào đi, cậu học hoài không biết chán à?
Lục Hoài Nhiên quay sang tay cầm tờ giấy dò nát sau đó ném ngược lại Cố Giang bằng một cái thái độ như cáu giận.

“Nếu cậu có thời gian rảnh sao không lấy vở ra mà làm bài đi, đồ dở hơi”

Cuối cùng thì cũng hết tiết học, Lục Hoài Nhiên nhanh chóng bước ra khỏi lớp, các bạn nữ lớp kế đều chạy ùa theo sau vì muốn xin thông tin liên lạc của cậu ta. Lục Hoài Nhiên không quan tâm, nhanh chóng rời khỏi.

Trên đường về, xung quanh rộn rã, đám bạn học tranh đua nhau, đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, cầm trên tay kết quả bai thi xếp lớp, Cố Giang và Lâm Tuyết Nhi đều thở dài, nhăn mặt vì hai môn toán và hóa học. Bổng đột nhiên Cố Giang lại chuyển chủ đề.

“Này, mình gọi Lục Hoài Nhiên vào nhóm chúng ta không? Thành tích cậu ấy rất tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau! Mình khá thân với cậu ấy vì gần nhà nên chắc cậu ấy sẽ đồng ý thôi”

Diệp Linh San nghe thấy thế hét lên: “Không! Tại sao phải chung nhóm với cậu ta, cái tên đáng ghét luôn tỏ thái độ lạnh lùng chả quan tâm đến ai là không thích rồi.”

“Mình nói rồi đấy!” - Nói xong Linh San liền bỏ về trước hai người kia.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan