Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:58 95 lượt truy cập

CON GÁI TRỞ VỀ
Chương 3

Báo cáo

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi mới phát hiện Phó Tầm đã đợi tôi từ nãy đến giờ.

Tôi vội vàng xoa thuốc cho anh.

Thực ra bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng bộ dạng chảy m.áu thì hơi dọa người.

Sau khi bôi thuốc, tôi nhìn thấy trong hộp thuốc có một miếng băng cá nhân lớn với vài hoa văn trông rất dễ thương.

Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều mà dán nó lên cho anh ấy.

Nhưng mà, khi nhìn lại lần nữa thì lại thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Tầm xuất hiện một cái băng cá nhân hình hoa, bỗng nhiên lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Tôi định nhìn thêm lần nữa thì Phó Tầm đã đứng dậy rời đi, hoàn toàn không biết đã mang theo cái băng cá nhân dễ thương ấy đi qua trước mặt bao nhiêu người.

Mọi người đều trông thấy cái băng đó, nhưng chỉ nhịn lại không dám cười quá to.

Tôi do dự một lúc, rồi yên lặng nuốt xuống ý định gọi Phó Tầm quay lại.

Giờ mà nói cho anh ấy biết thì chắc tôi sẽ bị bóp ch.ết tươi ngay tại đây mất.



Sau khi tiệc tối kết thúc, lão Lưu cố tình nói là có việc bận nên không quay về Biệt thự Hoa hồng, chỉ đành nhờ Phó Tầm lái xe đưa tôi trở lại.

Khi nói chuyện, lão Lưu thi thoảng lại nhìn lên miếng băng dán trên trán Phó Tầm.

Tôi run đến nỗi suýt xỉu ngang ngay tại chỗ. Nhưng mà cũng may là lão Lưu chỉ nhìn vài lần chứ không nói gì thêm.

Cứ như vậy, lúc trở về thì tôi lại leo lên chiếc xe hơi sang trọng của Phó Tầm.

Nhưng mà…

Vừa lên xe thì Phó Tầm đột nhiên dừng lại.

Tôi tò mò nhìn sang, thấy anh ấy đang chăm chú nhìn chiếc băng cá nhân hình bông hoa trên gương chiếu hậu.

Không gian đột nhiên im lặng.

Phó Tầm quay lại gọi tôi "Lưu Chân Nhất."

Tôi chỉ đành cười hì hì rồi lảng sang chuyện khác "Hay là để lúc về để tôi lái xe cho nhé?"

Phó Tầm thắt dây an toàn "Cái xe này tôi mới mua được có ba ngày thôi, tôi còn chưa muốn đổi xe mới đâu."

"..."

Hú hồn chim én, Phó Tầm cũng không nhắc lại chuyện cái băng cá nhân kia nữa.

Suốt dọc đường về, anh không hề xé miếng băng cá nhân ra, đến tận khi tiễn tôi đến cổng thì trên trán anh vẫn còn dán miếng băng to đùng.

11

Sau khi tạm biệt Phó Tầm thì tôi nâng váy bước vào bên trong, bỗng nhiên lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi trong phòng khách.

Nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt anh ta thì có vài nét giống tôi, nhưng đương nhiên là còn giống với lão Lưu hơn nữa.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một ly rượu và đang cười nói vui vẻ với Lưu Nhân.

Nghe tiếng cửa mở, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi biết hắn là ai.

Lưu Thẩm, người anh ruột cùng cha cùng mẹ của tôi. Nhắc đến mới nhớ, đây cũng là lần đầu chúng tôi gặp gỡ nhau.

Sau khi đối mặt trong giây lát, tôi bước đến và quy củ chào một tiếng anh trai.

Tuy nhiên… không ai trả lời.

Lưu Thẩm liếc nhìn tôi, sau đó rời mắt đi và âu yếm xoa tóc Lưu Nhân bên cạnh, trong lời nói của hắn đều là ẩn ý.

"Yên tâm đi Nhân Nhân, ai bắt n.ạt em, anh trai nhất định sẽ giúp em đòi lại hết."

Dù là kẻ ngốc cũng hiểu là hắn đang công khai trở thành chỗ dựa cho Lưu Nhân.

Tôi im lặng hai giây, kỳ thực là đang do dự có nên trở mặt với người anh này hay không. Vì nói gì thì nói, hắn vẫn là anh trai ruột thịt, là người thân của tôi cơ mà.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cho dù đó là anh trai ruột của tôi thì sao chứ? Ngay lần đầu gặp nhau đã không chừa lại cho tôi tí mặt mũi nào, thế thì sao tôi phải sợ làm mất lòng hắn ta?

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi bước đến bên bàn và tự rót cho mình một cốc nước để thông giọng:
"Không cần đợi sau này, giờ tôi ở đây, anh định đòi lại cho em gái anh thế nào đây? Nói đi xem nào."

Nói xong thì tôi ngồi vào bàn.

Sau khi tôi đổi khách làm chủ, ngược lại khiến cho Lưu Thẩm ngây ngẩn cả người.

Tính ra Lưu Thẩm cũng không phải là người nóng tính, nếu hắn mà nóng nảy thì tôi đã bị hắn cho một cái t.át để đòi lại công bằng cho em gái hắn rồi.

Có lẽ là trong tưởng tượng của hắn, cái người gọi là “em gái” này lớn lên ở một làng nhỏ trên núi, tính tình chắc chắn sẽ rụt rè khép nép, dù bị người ta đ.ánh gãy răng cũng không dám nói lời nào.

Lưu Nhân ở một bên vẫn đang giật giật tay áo hắn, khuôn mặt tỏ vẻ tủi thân khiến cho người ta đau lòng.

Thế là Lưu Thẩm đâm lao đành phải theo lao, hắn bước lại gần chỗ tôi hơn.

"Vừa rồi tại tiệc rượu là em đ.ánh Nhân Nhân sao?"

Hắn dừng lại ở bàn và lạnh giọng hỏi tôi.

"Đúng." Tôi thẳng thắn đáp lời.

"Em gái của anh bịa chuyện rồi nói với những người xung quanh là tôi đ.ánh nó, để giúp nó che giấu lời nói dối đó thì tôi chỉ đành cho nó một cái bạt tai, biến lời nói của nó trở thành sự thật.

"Còn nữa…

"Cô em gái tốt của anh cũng chẳng vừa, nó ném một cái ly đắt tiền vào người tôi, bị người ta bắt bồi thường 13 triệu."

Tôi cố ý thở dài "Hơn mười triệu lận. Anh trai à, anh nói xem lão Lưu chỉ có một đứa con trai là anh, tiền của ông ấy còn không phải là tiền của anh sao? Chậc chậc, tôi nghe thấy mà còn đau ví thay anh rồi đấy."

Tôi nói xong thì đặt ly nước xuống rồi xoay người đi lên lầu.

Sắc mặc của Lưu Thẩm cực kỳ xấu xí.

Khi đi lên cầu thang, tôi còn nghe được Lưu Thẩm đang hỏi Lưu Nhân rằng chuyện đó có phải sự thật hay không.

Còn cô em gái tốt của hắn thì đang ấp úng tìm cách chối tội.

Tôi mỉm cười rồi bước về phòng. Ngày hôm nay tâm tình thật sảng khoái, chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.

12

Sáng hôm sau, khi tôi bước xuống cầu thang thì đã bị Lưu Nhân chặn lại.

Hôm nay cô ta đã thay sang một bộ váy trắng dài, mái tóc xõa ra rồi chặn tôi ở lối đi xuống tầng 1.

Lưu Nhân khoanh tay lại rồi lạnh lùng nhìn tôi “Cô nghĩ hôm qua tát tôi 1 cái là xong rồi sao?"

Hình như trong biệt thự không còn ai khác nên Lưu Nhân nói chuyện rất hỗn láo.

"Lưu Chân Nhất, cô đừng tưởng có thể diễn ra tiết mục thiên kim trở về oanh liệt hoành tráng. Cô lớn lên ở ngôi làng nhỏ trên núi hơn 20 năm, cô lấy cái gì mà so sánh với tôi."

Nhắc tới chuyện này thì ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

"Từ nhỏ đến bây giờ, từ chuyện ăn mặc đi lại đến chuyện học hành của tôi, có cái nào là không phải tốt nhất?"

"Lưu Chân Nhất, những thứ mà tôi từng thấy qua thì có khi cô còn chưa thấy bao giờ. Tôi là đại tiểu thư của Lưu gia, là người được nâng niu trong lòng bàn tay từ khi còn nhỏ. Sau này cô còn định làm hàng giả thay thế tôi sao?"

Hàng loạt câu hỏi khiến cho người nghe vừa cảm thấy phiền phức, vừa có chút buồn cười.

Tôi xoa xoa mi tâm.

"Đầu tiên cô đừng có lẫn lộn trình tự, tôi đến sau là thật, nhưng hàng giả phải là cô mới đúng. Hơn 20 năm qua cô được người ta vây quanh không phải vì cô là đại tiểu thư hay gì cả, mà là do bọn họ tưởng nhầm cô là tôi.

"Với lại, là lão Lưu tới tìm tôi rồi đưa tôi về nhận tổ tông, cũng chả phải tôi tự ý muốn về cướp cái gì của cô, đừng có bày ra vẻ mặt hận thù với tôi như thế.

"Còn nữa…"

Tôi còn muốn nói thêm, nhưng ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng bước chân. Bởi vì cửa sổ đã mở nên tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng.

Lưu Nhân đang đứng đối diện tôi bỗng nhiên mỉm cười, cô ta nói bằng một giọng điệu rất nhẹ mà chỉ hai chúng tôi nghe thấy.

"Nhưng tôi vẫn ghét cô, chị gái à."

Vừa dứt lời, Lưu Nhân cầm chiếc bình tinh xảo kia lên, ngay thời khắc cửa vừa mở thì lập tức ném vào tay tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì chiếc bình đã đập vào mu bàn tay tôi, sau đó rơi xuống đất và vỡ tan thành bảy tám mảnh.

Khoảnh khắc chiếc bình rơi xuống, tiếng nức nở nghẹn ngào của Lưu Nhân vang lên khắp biệt thự…

"Chị, đừng đập nó mà!"

Cửa lớn mở ra, Lão Lưu và Lưu Thẩm hình như vừa chạy bộ buổi sáng trở về, vừa bước vào cửa đã kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lưu Nhân nửa quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi xuống không dứt, cô ta run rẩy vươn tay nhặt những mảnh vỡ của bình hoa kia.

Ngón tay cố ý chạm vào qua phần sắc nhọn của mảnh vỡ, m.áu lập tức tràn ra, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nhặt lên, giọng nghẹn ngào trách móc tôi:

"Chị, chị có tâm trạng không tốt thì có thể đánh mắng em, nhưng tại sao chị lại trút giận lên chiếc bình? Đây là di vật duy nhất mẹ em để lại trước khi qua đời, sao ngay cả di vật của mẹ mà chị cũng không để lại cho em…"

Lưu Thẩm bước nhanh đi tới, mắt đỏ hoe nhìn vào mảnh nhỏ trên đất.

Tôi cau mày giải thích: “Lưu Nhân tự đánh rơi, tôi chưa hề động vào chiếc bình.”

Lưu Thẩm không đáp.

Hai giây sau.

Hắn ngẩng đầu lên, và một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt tôi.

"Đây là di vật của mẹ tôi, sao cô dám?"

13

Một cái tát khiến cho cả người tôi choáng váng.

Tôi cắn chặt môi, cố ý để cơn đau lan ra khiến bản thân tỉnh táo lại đôi chút.

Đôi mắt của Lưu Thẩm đỏ lên, giống như thực sự xúc động vì cái bình kia bị vỡ. Hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi và quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ ở trên sàn.

Lão Lưu đứng ở đằng kia nhưng cũng không nói một lời.

Bầu không khí trở nên nặng nề, tôi đành phải lên tiếng.

"Tôi đã nói rồi, tôi không làm vỡ nó, ngay thời điểm 2 người vào cửa thì Lưu Nhân đã cố ý ném bình hoa xuống đất, sau đó ngồi xuống khóc nức nở, chuyện này là thật, các người có tin không thì tôi cũng chẳng quan tâm."

Bỗng dưng bị hắt nước bẩn, dưới tình huống bất ngờ như thế này thì căn bản tôi cũng không có cách nào tự chứng minh bản thân mình trong sạch.

Hơn nữa… bọn họ cũng sẽ không tin.

Tôi vừa dứt lời thì Lưu Nhân liền chạy về phía tôi. Cô ta vừa mắng tôi nói lung tung, vừa trách tâm tư tôi quá ác độc khi cố ý làm hỏng di vật của người mẹ quá cố.

Cô ta cũng bắt chước Lưu Thẩm, định giơ tay tát vào mặt tôi…

Nhưng lần này tôi đã cảnh giác, tôi nắm lấy cổ tay của Lưu Nhân và trả lại cho cô ta 2 cái bạt tai.

Kiểu người nhỏ nhắn Lưu Nhân thì không có bao nhiêu sức lực, còn tôi từ nhỏ đã phải giúp cha mẹ làm việc đồng áng nên dễ dàng khống chế được cô ta.

Sau khi bị tôi cho 2 cái tát, Lưu Nhân lập tức ngẩn người.

Có lẽ cô ta không ngờ là có 2 người ở bên làm chỗ dựa mà cô ta vẫn không đ.ánh lại được tôi.

Tôi khoanh tay trước ngực rồi nhìn cô ra.

"Cái tát đầu tiên xem như là cô chịu thay ông anh trai yêu quý của cô, còn cái tát kia…"

"Vừa rồi là ai đánh rơi bình hoa, trong lòng cô chắc hẳn hiểu rõ, thế nên cái tát đó là thay cho người mẹ đã nuôi nấng cô bao nhiêu năm."

Nói xong thì quay đầu liếc nhìn Lão Lưu ở cửa.

Từ lúc bước vào đến bây giờ, Lão Lưu nhìn 3 đứa con xích mích đ.ánh nhau trong nhà mà lão ấy vẫn không nói lời nào.

Khi thấy tôi nhìn sang, cuối cùng lão mới chịu mở miệng.

"Được rồi, cất mấy mảnh vỡ đi, chiều nay ta tìm chuyên gia xem có thể khôi phục lại hay không."

Ông ấy hít một hơi "Ba đứa đều là người một nhà, đ.ánh tới đ.ánh lui còn ra cái thể thống gì nữa."

Một trò hề, cuối cùng đã kết thúc bằng lời hòa giải của Lão Lưu.

Ngay đêm hôm đó, tôi chuyển vào sống trong KTX của trường.

Hôm nay coi như đã hoàn toàn trở mặt với anh trai, lão Lưu bình thường cũng không ở trong Biệt thự Hoa hồng, giờ tôi mà ở lại sẽ càng chỉ khiến bản thân mình khó chịu.

Tôi có mà bị thần kinh mới quay trở về chỗ đó.

Hơn nữa, KTX ở trong trường cũng không phải quá tệ. Ít nhất là thoải mái hơn nhiều so với căn biệt thự giống như bị bỏ hoang kia.

14

Ngày thứ hai sau khi chuyển về trường học, buổi trưa tan học xong, tôi đến cổng trường lấy đồ thì nhìn thấy xe của Lão Lưu.

Ông ấy vừa thấy tôi thì hạ cửa kính xe xuống và vẫy tay với tôi.

Tôi do dự một chút rồi mới bước tới "Ba tìm Lưu Nhân?"

Lưu Nhân học cùng trường với tôi nhưng lại không học cùng khoa.

Lão Lưu nhíu mày "Ba tới tìm con."

Ông chỉ vào ghế phụ "Lên xe đi, ba mang con đi ăn đồ ngon."

"Không đi." Sau khi từ chối, tôi không nhịn được mà hỏi lại một câu.

"Ba cũng cho rằng là con làm vỡ cái bình?"

Lão Lưu dựa vào cửa sổ xe và châm một điếu thuốc.

"Tất nhiên là không.

"Chỉ là đứa nhỏ Nhân Nhân này từ nhỏ đã được chiều quá nên sinh ra hư hỏng, từ khi mẹ nó qua đời đã thành đả kích lớn với nó."

Ông ấy cười khổ "Đối với ba cũng vậy."

"Những mấy thứ này chẳng qua chỉ là thủ đoạn của một đứa trẻ con, nó cũng không phải tâm địa xấu xa gì, chỉ là được chiều quá nên mới kiêu căng, để người chị như con phải chịu tủi thân rồi."

Vừa nói, Lão Lưu vừa đưa cho tôi một thẻ ngân hàng khác. Tôi đoán trong đó chắc hẳn phải có rất nhiều tiền.

Ông ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi "Con cầm đi, ở trường muốn mua gì cũng được."

Nhưng khi nhìn vào tấm thẻ ngân hàng trên tay, tôi bỗng cảm thấy vô cùng phiền chán.

Lão Lưu lắm tiền nhiều của, nên ông ấy nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết được bằng tiền.

Tôi bị Lưu Nhân nói xấu, bị cô ta xúc phạm.

Nhưng bởi vì tôi là chị nó, vì tôi từ nhỏ không được bọn họ nuông chiều nên phải nuốt cơn giận này vào trong. Và vì một đứa trẻ lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi như tôi, khi được nhận một số tiền khổng lồ thì phải vui vẻ quên đi khó chịu mới phải.

Nhưng tôi thì không bao giờ.

Tôi ném lại chiếc thẻ vào trong xe, sau đó lục lọi trong túi và trả lại chiếc thẻ ngân hàng mà ông ấy đã đưa cho tôi lần trước.

"Con trả lại cho ba 2 tấm thẻ này, ba đi tát Lưu Nhân 2 cái được không?"

Lão Lưu ngơ ngẩn không nói nên lời.

Tôi bật cười.

"Đấy nhìn xem, đâu phải cái gì cũng mua được bằng tiền.

"Vậy không cần đưa tiền ra để dỗ dành con."

Nói xong thì tôi dứt khoát xoay người rời đi.

Đối với Lão Lưu, có một cậu con trai nối dõi tông đường và một cô con gái đã nuôi nấng hơn 20 năm là đủ rồi.

Còn đứa con gái ruột này, ngoài quan hệ huyết thống ra thì không có chút tình cảm nào cả, chỉ là một trò bịp bợm mà ông ta dùng để thổi phồng trước giới truyền thông.

Lão Lưu đằng sau hình như vẫn đang gọi tôi quay lại.

Nhưng tôi không dừng bước, và ông ta cũng không gọi lại lần thứ 2.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:59
118
31/03/2023 09:58
100
31/03/2023 09:58
86
31/03/2023 09:57
97
31/03/2023 09:57
141

Bình luận

Nội dung liên quan