Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:57 106 lượt truy cập

CON GÁI TRỞ VỀ
Chương 2

Báo cáo

--------------------

Tôi chậm rãi thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi nâng vạt váy bước xuống cầu thang.

Vừa kịp ngồi xuống thì chuông cửa biệt thự vang lên. Chị Trần đi ra mở cửa, tôi tò mò nên lén nhìn lên để xem ai vừa đến.

Hóa ra là một người đàn ông mặc tây trang. Vừa nhìn thoáng qua thì vóc người cũng khá được.

Còn về phần khuôn mặt, vì tôi cận thị nên chỉ mơ hồ nhìn được đường nét trên khuôn mặt của người kia.

Lưu Nhân ở bên cạnh đột ngột kêu lên: "Ba, đối tượng xem mắt mà ba muốn giới thiệu cho chị là Phó Tầm?"

Phó Tầm?

Tôi lẩm nhẩm cái tên này ở trong lòng mình, bỗng cảm thấy cái tên đó có hơi quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi là nghe được ở đâu.

Trong lúc tôi đang bàng hoàng thì người kia đã bước tới gần hơn.

Lão Lưu bắt đầu liến thoắng giới thiệu, còn tôi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

"Xin chào, tôi là..."

Giọng nói bỗng nhiên đông cứng lại, tôi không thể thốt ra lời nào được nữa.

Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẻ mặt của đối phương cực kỳ bất đắc dĩ, giống hệt như ngày hôm qua bị tôi đâm vào đuôi xe 3 lần.

Là anh ta?

6

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao lại cảm thấy cái tên này quen thuộc.

Phó Tầm là một doanh nhân khá có tiếng ở thành phố này.

24 tuổi tiếp quản công việc kinh doanh, trong vòng 3 năm đã mở rộng được quy mô hoạt động với nhiều chi nhánh.

Từ đầu năm nay, có người đã mở cuộc bầu chọn trên Internet về chủ đề "Người chồng quốc dân trong thành phố", tất nhiên là Phó Tầm đứng đầu, thậm chí số phiếu bầu còn gấp rưỡi so với vị trí thứ hai.

Hoặc là khi đi làm, thi thoảng tôi cũng nghe được đồng nghiệp nói về những quả dưa động trời của anh ấy.

Ví dụ như…

Phó Tầm đã có con riêng và đã kết hôn với một phụ nữ phú bà 40 tuổi siêu giàu có.

Bề ngoài Phó Tầm là một doanh nhân nhưng lại là kẻ lưu manh không từ thủ đoạn, thậm chí trên tay còn dính m.áu tươi của đối thủ.

Nhà Phó Tầm còn có một cháu trai nhỏ hơn anh ta vài tuổi, anh ta còn giật cả bạn gái của cháu mình nên 2 chú cháu đã trở mặt với nhau.



Có vô số quả dưa như vậy. Nhưng một người đàn ông như Phó Tầm lại cần phải xem mắt sao?

Sau khi định thần lại một chút, tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt thúc giục của lão Lưu.

Tôi vội vàng bắt lấy tay Phó Tầm.

“Xin chào, tôi tên là Chân Nhất.

"Chuyện hôm qua thực sự xin lỗi anh, nhưng mà tôi cũng không nghĩ tới người mà lão Lưu giới thiệu xem mắt lại là anh."

Ở phía đối diện, người đàn ông hơi nhướng mày.

"Ai nói là tôi?"

"Hả?"

Tôi kinh ngạc nhìn qua, Phó Tầm đã rút tay lại và bình tĩnh đáp lời "Người xem mắt với cô là cháu trai tôi."

Cháu trai?

Tôi lại nghĩ đến vô số những quả dưa bát quái liên quan đến 2 chú cháu nhà họ, rồi bỗng nhiên buột miệng hỏi bừa.

"Đứa cháu trai bị anh cướp bạn gái ấy hả?"



Lời nói vừa dứt, bầu không khí bỗng dưng trở nên xấu hổ.

Phó Tầm liếc mắt nhìn tôi một cái "Bớt nghe mấy tin tức nhảm nhí đi."

Vừa nói xong thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

"Chú nhỏ!"

Người đàn ông lên tiếng và nhanh chân bước vào bên trong.

Khi đến gần hơn, anh ta đến trước mặt lão Lưu và lịch sự chào một tiếng “Chú Lưu.”

Tôi thầm than thở trong lòng, xem ra lời đồn toàn là vớ vẩn, quan hệ chú cháu bọn họ vốn rất tốt cơ mà.

Tôi đang nghĩ ngợi thì người kia lại giơ tay về phía Lưu Nhân "Xin chào, tôi là Phó Hoài An."

Lưu Nhân giật mình một cái, sau đó liếc nhìn tôi rồi bật cười.

"Phó tiểu thiếu gia, anh nhầm rồi, đối tượng xem mắt của anh ở bên kia kìa."

Vừa nói thì Lưu Nhân vừa tình cờ chỉ ngón tay về phía tôi.

Bầu không khí có chút khó xử.

Phó Hoài An nhanh chóng định thần lại "Tôi biết chứ, nhưng lời chào chính thức thì phải để ở cuối cùng."

Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt tôi.

Khi giới thiệu với tôi thì tốc độ nói cũng chậm lại hơn một chút.

"Xin chào, tôi là Phó Hoài An, là đối tượng xem mắt hôm nay của cô."

Tôi đưa tay ra để bắt tay với anh ta, bỗng nhiên lại cảm thấy khóe miệng của Phó tiểu thiếu gia cong lên vì đắc ý.

7

Hai chú cháu nhà họ Phó cũng không nán lại quá lâu, chỉ mời chúng tôi đến nhà họ để tham gia một buổi tiệc tối.

Đúng vậy, là chúng tôi.

Tôi và Lưu Nhân.

Ban đầu vốn dĩ chỉ có 1 lá thư mời, nhưng Phó tiểu thiếu gia lại nhất quyết đưa lá thư đó cho Lưu Nhân, muốn mời Lưu Nhân đi cùng anh ta đến dự bữa tiệc tối.

Lưu Nhân cầm lấy thư mời, nhưng không nói đồng ý mà cũng không nói là sẽ từ chối lời mời của Phó Hoài An.

Mà cô ta quay lại và nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.

"Chị, dù sao thì Phó tiên sinh cũng là đối tượng hẹn hò mà ba giới thiệu cho chị, nếu em đi thì chị sẽ không giận chứ?"

"Đúng thế." Tôi cười cười nhìn cô ta "Chị sẽ rất buồn đấy, nên tối nay em đừng đi."

Lưu Nhân bị tôi chặn họng nên không nói được câu nào.

Lúc đó lão Lưu và Phó Tầm đã ra ngoài nói chuyện, trong biệt thự chỉ còn lại 3 người chúng tôi nên Phó Hoài An cũng không khách khí.

Anh ta nắm lấy tay Lưu Nhân và cầm chặt thư mời trong tay cô ta.

"Không sao cả, thư mời này là tôi cho cô, ai không vừa lòng thì cứ đến tìm tôi là được."

Phó Hoài An nói xong thì nhìn Lưu Nhân một cái, sau đó tạm biệt chúng tôi rồi xoay người rời đi.

Tôi nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Lão Lưu tìm đối tượng xem mắt cho tôi, thế mà đối phương ngay từ lúc bắt đầu lại chỉ để ý đến Lưu Nhân.

Cô bé trà xanh này chắc là đắc ý lắm nhỉ.

Quả nhiên, Phó Hoài An vừa rời đi, Lưu Nhân cầm lá thư mời nhìn tới nhìn lui rồi thở dài.

"Chị, hôm nay là buổi xem mắt của chị mà Phó thiếu gia lại kiên quyết đưa thư mời cho em.

"Em thực lòng xin lỗi vì đã phá hỏng buổi xem mắt của chị."

Cô ta nhìn bộ móng tay mới của mình rồi cười tủm tỉm "Nếu sớm biết thì hôm nay em đã không xuống lầu."

"Không sao cả." Tôi đặt chén trà trên tay xuống.

"Vừa vặn chị cũng cũng không thích hắn ta.

"Em không thấy... người chú đó trông hấp dẫn hơn à?"

Lưu Nhân cười nói.
"Ý chị là Phó Tầm?

"Đừng có mơ nữa đi, bao nhiêu người phụ nữ nằm mơ cũng muốn được ở cạnh Phó Tầm, nhưng kết cục của bọn họ đều rất thảm."

"Ừ."

Tôi lơ đãng trả lời, nhưng trong đầu lại nhớ đến vẻ mặt bất lực của người đàn ông khi bị tôi đâm trúng ba lần liên tiếp.

Người này thoạt nhìn... cũng không đáng sợ giống như người ta đồn đại.

8
Vào buổi tối, chú cháu nhà họ Phó đúng giờ đến đón chúng tôi.

Lưu Nhân mặc chiếc váy xinh xắn màu hồng nhạt và trang điểm nhẹ, trông dáng vẻ dễ thương giống như một công chúa nhỏ.

Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại.

Trên người tôi mặc chiếc váy màu đỏ sẫm cùng với lớp trang điểm diễm lệ, kích cỡ của chiếc váy đã được may theo vóc người tôi nên mặc vừa như in.

Phó Tầm lớn hơn tôi năm tuổi, thế nên tôi phải ăn mặc trưởng thành hơn để sánh đôi đi cùng anh ấy.

Nhưng mà Phó Hoài An nhất định là cố ý. Buổi tối hôm đó, anh ta lái một chiếc xe thể thao 2 chỗ rồi nói với tôi với giọng điệu áy náy.

"Xin lỗi cô, xe không còn chỗ, cô có thể đi xe của chú tôi cũng được."

Vừa nói, anh ta vừa cúi người mở cửa xe cho Lưu Nhân.

Rất là lịch sự, rất là ga lăng.

"Được thôi."

Tôi mỉm cười đáp lại, trùng hợp là cũng giống như ý tôi mong muốn.

Phó Tầm cũng đang tự mình lái xe, nhưng anh không xuống xe mà chỉ hạ cửa sổ xuống, tùy ý chống khuỷu tay lên cửa sổ hút một điếu thuốc.

Cho đến khi tôi lên xe thì Phó Tầm mới dập điếu thuốc trên tay.

Cửa sổ xe nâng lên và tách ra khỏi tiếng ầm ĩ bên ngoài, chiếc xe ngay lập tức yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.

9

Suốt quãng đường đi không ai nói với ai câu gì.

Phó Tầm cứ lạnh nhạt y như một tảng băng trôi, mà tôi cũng không biết tìm chủ đề nào để nói, thế là đôi bên cứ yên lặng, khiến cho không khí trong xe cực kỳ khó xử.

Cho đến khi…

Phó Tầm dừng xe chờ đèn đỏ, và "Rầm" một tiếng, xe lại bị đâm từ phía sau. Mặc dù va chạm không mạnh nhưng sắc mặt anh lập tức trở nên xấu xí.

Trước khi xuống xe, Phó Tầm nhìn tôi rồi trầm giọng: “Nói thật đi, nhà cô bán bảo hiểm ô tô à?”

Tất nhiên là không.

Nhưng tôi vẫn hỏi "Phó tiên sinh muốn mua sao? Tôi có thể đăng ký giúp anh."

Ngày nào ra đường cũng bị đâm xe như thế này thì đúng thật là nên cần bảo hiểm.

"Không mua."

Phó Tầm đóng sầm cửa lại và bước ra khỏi xe.

Khi xử lý xong xuôi mọi chuyện thì chúng tôi đã trễ hơn nửa tiếng. Bữa tiệc tối cũng đã bắt đầu.

Bên trong đại sảnh cực kỳ đông đúc, và tôi nhìn thấy lão Lưu cũng đang mặc một bộ tây trang màu đỏ và nói chuyện cười đùa với một mỹ nữ xinh đẹp.

Nói gì thì nói, cha con ruột ăn mặc vẫn rất hợp ý nhau.

Vừa ngoảnh mặt đi thì tôi lại nhìn thấy Lưu Nhân. Cô ta đường hoàng ôm lấy cánh tay của Phó Hoài An và đang cười nói với những người khác.

Trước khi bước vào bàn tiệc, tôi nhẹ nhàng hỏi Phó Tầm là tôi sẽ tham gia với thân phận gì.

Anh trả lời là bạn gái. Thế là tôi khoác tay anh ấy và nhẹ nhàng bước vào bên trong.

Vì đã quá muộn nên cũng không ai để ý là chúng tôi vừa tới.

Tôi khoác tay Phó Tầm và đi thẳng đến bên cạnh Lưu Nhân.

Vừa đi được vài bước thì nghe được rõ ràng tiếng cô ta nói chuyện với người khác, mới vừa nãy còn cười đùa khúc khích với người ta, thế mà chớp mắt một cái lại tủi thân khóc nức nở.

"Thực ra trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với chị ấy, đều là vì tôi nên chị ấy mới phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, cả tôi và ba đều cố gắng muốn bù đắp, nhưng mà…"

"Nhưng mà chị ấy căn bản không muốn chấp nhận tôi, vừa về nhà được ngày đầu tiên thì tôi đã vui vẻ chạy ra mở cửa đón chị ấy vào, tôi còn đích thân xuống bếp chuẩn bị dọn cơm để chào mừng chị ấy, thế mà chỉ vì không hài lòng thì chị ấy đã tát cho tôi một cái."

Sau khi dứt lời thì những người kia lập tức trở nên phẫn nộ và lần lượt an ủi cô ta.

Tôi dừng lại một chút và hỏi Phó Tầm "Đây là tiệc tối kiểu gì? Nếu xảy ra chuyện thì có nghiêm trọng không?"

"Không có gì nghiêm trọng."

Phó Tầm dường như đã đoán được tôi định làm gì, anh nhẹ nhàng bổ sung "Nếu cô gây chuyện thì coi chừng lão Lưu xử cô luôn đấy."

Tôi gật đầu, sau đó bước tới vỗ nhẹ vào vai Lưu Nhân.

Lưu Nhân quay lại, khi nhìn thấy tôi thì tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng cô ta cũng không tỏ vẻ hoảng loạn, vừa định mở miệng nói gì đó thì tôi đã thẳng tay cho cô ta một tát.

Tiếng “bốp” giòn giã nghe rất vui tai.

Tôi thu tay về rồi cười tủm tỉm "Tất cả mọi người ở đây đều biết tôi vừa về nhận tổ quy tông thì đã tát cô 1 cái, nếu bây giờ tôi không tát thật thì chẳng phải “có tiếng mà không có miếng” sao?”

Hôm qua khi nhìn thấy Lưu Nhân bí mật nhổ nước bọt vào cốc uống nước của tôi thì tôi đã muốn cho cô ta một bạt tai rồi.

Chỉ là lúc đó lão Lưu cũng đang ở nhà, ngày đầu tiên về nhà tôi cũng không muốn gây chuyện nên đành phải nhịn cục tức này xuống.

Hôm nay cũng nhờ cô ta ăn nói xằng bậy với người ngoài nên tôi mới có cơ hội đường đường chính chính cho cô ta một cái bạt tai.

"Chị..."

Lưu Nhân sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn. Trên mặt có vết đỏ to bằng lòng bàn tay, các dấu vân tay hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Cô ta ôm lấy khuôn mặt, biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, sau đó biến thành xấu hổ và giận dữ.

Lưu Nhân cũng không thèm đóng vai công chúa nhỏ duyên dáng nữa mà định lao đến tát lại tôi, nhưng tôi nhanh chóng tránh được cái tát của cô ta.

Lưu Nhân lại cầm một chiếc cốc tinh xảo rồi thẳng tay ném nó về phía tôi…

Vì cú ném quá bất ngờ, tôi lại chỉ cách cô ta vài bước nên tất nhiên là sẽ không tránh được.

Nhưng đúng lúc đó thì Phó Tầm lại đột ngột đứng chắn trước tôi. Chiếc cốc viền vàng đập mạnh vào trán anh rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cả buổi tiệc rơi vào hỗn loạn.

Khuôn mặt của Phó Tầm dính đầy m.áu tươi.

Tôi vì sợ quá nên định đưa tay ra xem anh bị thương thế nào, nhưng lại e ngại không dám động vào vết thương.

Phó Tầm liếc nhìn tôi “Không việc gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Có người đưa đến một chiếc khăn lụa, Phó Tầm nhận lấy rồi thản nhiên băng bó lại vết thương đang chảy m.áu.

Anh nghiêng đầu nhìn Lưu Nhân rồi lạnh giọng.

"Chiếc cốc mà cô vừa đập là thuộc bộ sưu tập cá nhân của ông Trần, trị giá mười ba triệu tệ.

"Bồi thường đi."

Lưu Nhân sững người, cô ta kinh ngạc nhìn vết thương trên trán Phó Tầm rồi gào lên “Tận 13 triệu?”

Tôi không nhịn được mà giật giật cổ tay áo Phó Tầm, thấp giọng hỏi anh:
“Cái cốc này đáng tiền như vậy sao?”

"Không." Phó Tầm bình tĩnh nói.
"Nhưng cái mặt tôi thì đáng tiền."

10

Tôi sững người hai giây rồi dở khóc dở cười.

Khuôn mặt của anh mới là thứ đáng tiền. Nhưng nghĩ lại giá trị con người Phó Tầm thì nói câu vừa rồi cũng không có gì quá đáng.

Lưu Nhân vẫn im lặng ở đó, khuôn mặt đã sa sầm lại và không dám nói lời nào. Mấy người kia chỉ dám âm thầm bàn tán, nhưng không ai dám ra mặt để giải quyết ổn thỏa chuyện vừa xảy ra.

Bầu không khí căng thẳng trong giây lát.

Cho đến khi… lão Lưu đi qua đám đông và bước về phía trước.

Lão Lưu đúng là một người cha tốt, vừa bước lên thì đã thanh toán ngay món hàng của con gái nuôi mà không thèm mặc cả câu nào, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý để giải quyết những chuyện còn lại.

Cách người giàu làm việc thật khiến cho người ta ấm lòng, nhưng tôi vẫn đau đớn thay cho số tiền mà ông ấy vừa mất.

Tôi biết lão Lưu lắm tiền nhiều của, nhưng một lúc bỏ ra một khoản tiền lớn như thế thì đúng là xót xa.

Nhưng mà… dường như lão Lưu cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.

Người đàn ông gần 50 tuổi đã thay mặt đứa con gái không hiểu chuyện mà xin lỗi mọi người, sau đó lại thân thiết hỏi thăm vết thương của Phó Tầm và sai tôi giúp Phó Tầm thoa thuốc.

Nhân viên nhanh chóng tìm được hộp thuốc trị thương.

Khi lão Lưu đưa tôi đến một góc của sảnh tiệc để thoa thuốc cho Phó Tầm, tôi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

"Lão Lưu muốn hợp tác làm ăn với anh đúng không?"

Phó Tầm ngồi trên ghế để đợi tôi thoa thuốc.

Khi nghe được những lời đó thì anh nhìn tôi rồi khẽ nhếch khóe miệng.

"Thông minh."

Vì vậy, lão Lưu mất tiền thì vui mừng còn không hết.

Lão Lưu mặc dù giàu có nhưng so với Phó Tầm vẫn còn kém hơn, thế nên mới sắp xếp cho tôi và cháu trai của Phó Tầm đi xem mắt.

Ngày hôm nay mất đi số tiền này, dù lão Lưu biết rõ là Phó Tầm đang muốn cắt tiết lão nhưng vẫn thoải mái vui vẻ đưa tiền.

Nếu Phó Tầm nhận khoản tiền đó, thì có nghĩa là đồng ý hợp tác làm ăn với lão Lưu. Vậy nên chuyện này đối với lão Lưu cũng không tổn thất bao nhiêu cả.

Suy nghĩ cẩn thận giây lát thì tôi chợt lắc đầu, quả nhiên thương trường thâm sâu khó đoán.

Ngay cả một người tưởng chừng như cẩu thả là lão Lưu, thực ra vẫn cực kỳ khôn ngoan, biết co biết duỗi.

-------

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:59
118
31/03/2023 09:58
100
31/03/2023 09:58
86
31/03/2023 09:57
97
31/03/2023 09:57
141

Bình luận

Nội dung liên quan