Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:57 150 lượt truy cập

CON GÁI TRỞ VỀ
Chương 1

Báo cáo

Ngày tôi được người cha ruột giàu có đưa về nhà, cô con gái giả đã khóa trái cổng lại.

"Chị lớn lên ở một thôn làng nhỏ trên núi, chắc là quen đi cửa sau hơn nhỉ?"

Tôi cười cười "Không cần phiền phức như vậy.

"Cổng khóa rồi thì tôi phá vào là được."

Thế là ngày hôm đó, cửa chính nhà lão Lưu đã bị tôi tông sập.

1.

Năm 20 tuổi, tôi được người cha ruột giàu có tìm thấy rồi đưa về nhà nhận tổ quy tông.

Dưới vô số máy quay và ánh đèn truyền thông, Lão Lưu giàu có nắm lấy tay tôi mà khóc nức nở “Con gái của ba ơi, ba tìm con mấy năm nay khổ sở quá mà…”

Tôi cũng phối hợp theo, hai hàng nước mắt lưng tròng “Ba ơi, con cũng vậy huhuhu…”

Sau khi cánh truyền thông rời đi, lão Lưu lập tức trở lại như bình thường.

Ông ấy lấy khăn tay ra rồi nhẹ nhàng lau nước mũi "Con tên là gì ấy nhỉ?"

"Chân Nhất."

Ông ấy gật đầu "Được rồi, từ nay về sau tên của con là Lưu Chân Nhất."

Tôi cau mày "Nhưng mà Chân là họ của ba con."

"Không sao cả." Lão Lưu xua tay "Ông ấy giúp ta nuôi con gái 20 năm trời, một nửa tên con là họ của ông ấy thì cũng không việc gì."

Chà… hào phóng thật nha.

Tất nhiên, mấy lời này tôi chỉ dám nói ở trong lòng.

Lão Lưu cũng không muốn nhiều lời với tôi nữa, sau khi ném ra hai chùm chìa khóa, một thẻ ngân hàng và một tờ chi phiếu thì ông ấy khoát tay rời đi.

Nhưng vừa đi được 2 bước thì lại quay trở về.

"Địa chỉ ở trên tờ giấy, con tự lái xe về nhà.

"Đúng rồi, trong nhà có một đứa con gái nuôi nữa, ta chiều chuộng nó quá nên sinh hư hỏng, con nhớ cẩn thận một chút."

Lần này nói xong thì ông ấy đi thật.

Tôi mở tờ giấy ra, trên đó có viết vài chữ như rồng bay phượng múa:

"Biệt thự Hoa Hồng, con xem khu vực đó có cái nhà nào to nhất, sang trọng nhất thì chính là nhà của chúng ta.

"Xe đỗ ở ven đường, nếu không thích thì vào gara mà nhặt, nhặt được cái nào thì đi cái đó.

"Mật khẩu thẻ ngân hàng là **, trong thẻ có rất nhiều số 0, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, trước khi tiêu hết thì đừng có quấy rầy ta."

...

Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay, trong lòng thầm tự trách vừa rồi mình diễn xuất vẫn còn hời hợt.

2

Tôi leo lên chiếc siêu xe mà lão Lưu để lại rồi lái xe về Biệt thự Hoa Hồng.

Nhưng mà…

Vì không quen lái chiếc siêu xe sang trọng này lắm, nên vừa đi được một đoạn thì tôi đã không cẩn thận “hôn” vào đuôi chiếc xe đằng trước.

Sau khi xuống xe, tôi nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom trước mặt mà muốn rơi vào trầm tư.

Tôi đúng là có tiền đồ, lần đầu tiên trong đời đâm vào đuôi xe người ta mà lại trúng ngay được quả siêu xe này.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu xám đen bước xuống xe, trên mặt có mang khẩu trang nên tôi nhìn không rõ lắm.

Anh ta đi vòng qua tôi và nhìn vào phía sau xe mình.

Bởi vì va chạm rất nhẹ nên hầu như không có vết xước nào, anh nhàn nhạt nói “Không việc gì” rồi quay người lên xe bỏ đi mất.

Để lại một mình tôi đứng ở đó sững sờ.

Hả, đơn giản như vậy sao?

Trái tim đang lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng đi một chút.

Một lần nữa khởi hành, tôi thầm tự nhủ phải tập trung cao độ.

Nhưng mà…

Chiếc xe ở ngay phía trước tôi không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột ngột phanh gấp. Tôi cũng vừa lấy bằng lái xe chưa lâu, kinh nghiệm lái xe chưa nhiều, cộng thêm tình huống bất ngờ nên theo bản năng đánh xe sang bên phải.

"Rầm…"

Lại đâm trúng xe người ta rồi…

Tôi bước xuống xe với đôi chân mềm oặt.

Lại là chiếc Rolls Royce khi nãy.

Lần này va chạm không hề nhẹ, kiểu gì tôi cũng phải bồi thường cho người ta thôi…

Vài giây sau, cửa xe mở ra, người đàn ông kia lại chậm rãi bước xuống.

Sau khi ra khỏi xe, đầu tiên anh liếc nhìn cái đuôi xe vừa bị đâm, sau đó bước đến gần tôi và xoa xoa khoảng trống giữa đôi lông mày.

"Cô ngứa mắt với cái xe của tôi lắm à?"

Tôi chỉ vào chiếc xe bên trái vừa đột ngột dừng lại "Xin lỗi, tại tôi tránh cái xe kia…"

Đối phương nhìn thoáng qua chiếc Wuling Hongguang ở bên kia rồi đột nhiên im lặng.

3

Sau khi vụ va chạm được giải quyết xong thì tôi đã sức cùng lực kiệt.

Lần thứ 3 lái chiếc Lamborghini màu hồng mà lão Lưu để lại, tôi hít một hơi thật sâu và từ từ khởi động xe.

Phía trước chính là chiếc Rolls Royce đáng thương với cái đuôi xe bẹp dúm. Tôi quyết tâm lần này phải thật cẩn thận, không được để xảy ra tai nạn nào nữa.

Tôi muốn chuyển làn để tránh anh ta, nhưng vì trên đường đông quá nên những chiếc xe phía sau không chịu nhường đường, nên tôi đành phải đi đằng sau chiếc Rolls Royce với tốc độ chậm như rùa bò.

Ngay ở ngã tư đường, tôi vừa kịp dừng xe thì bỗng nhiên “Rầm” một cái, xe tôi đã bị chiếc xe đi ngay đằng sau đâm vào.

Vì lực va chạm quá mạnh nên đẩy xe tôi lao về phía trước, và thế là xe tôi lại lao thẳng vào đuôi xe Rolls Royce trước mặt.



Khuôn mặt của tôi bị vùi trong túi khí, tôi gần như sắp tắt thở đến nơi.

Trong lúc ý thức tôi mơ màng, tôi cảm nhận được có ai đó đã kéo tôi ra khỏi xe và giúp tôi hô hấp nhân tạo.

Tôi mở mắt ra và nhìn xung quanh, mơ hồ nhận ra khuôn mặt mà tôi mới nhìn thấy hai lần.

Khi tôi tỉnh táo hơn một chút thì mới phát hiện ra hình ảnh vừa rồi không phải là ảo giác.

Người đàn ông bị tôi đâm xe 3 lần, lúc này đang đứng ở lề đường bên cạnh. Anh đã cởi áo vest bên ngoài và tay áo sơ mi cũng được xắn gọn gàng.

Khi thấy tôi tỉnh dậy thì anh lại một lần nữa xoa xoa mi tâm.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh lập tức thở dài "Hai con đường, đâm vào đuôi xe tôi ba lần, tôi cũng phục cô luôn rồi đấy."

Tôi định mở miệng nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Chắc chắn là do ma ám.

Nhưng cũng may là tôi không bị thương sau lần va chạm xe liên hoàn này, ngoại trừ lúc đầu hơi choáng váng một chút, nhưng bây giờ xem ra đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa.

Sau khi lão Lưu biết tin thì đã cử trợ lý đến giải quyết những chuyện còn lại, ông ấy cũng không dám để tôi lái xe nữa mà bảo tài xế đưa tôi về Biệt thự Hoa hồng.

Tôi muốn xin lỗi người đàn ông giàu có xui xẻo bị tôi tông xe 3 lần liên tiếp kia, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.

Chỉ có một người đàn ông khác ăn mặc như trợ lý vội vã chạy đến hiện trường, thay anh ta xử lý các vấn đề còn lại.

Tìm một vòng mà không thấy anh ta đâu, tôi chỉ đành bỏ cuộc.

Lần này ngồi sau xe nên tôi đã an toàn về được Biệt thự Hoa hồng.

Nhưng mà…

Vừa về đến cổng thì đã có người chạy đến ra oai phủ đầu.

Một cô gái ăn mặc sang trọng đứng bên trong cánh cổng khóa chặt, cô ta khoanh tay rồi nhìn tôi lạnh lùng.

"Cổng khóa rồi."

Cô ta cười cười chỉ vào phía sau "Chị lớn lên ở một thôn làng nhỏ trên núi, chắc là quen đi cửa sau hơn nhỉ?"

4

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta và bật cười.

Ba lần va chạm liên tiếp dọc đường đã khiến tôi mệt gần ch.ết, bây giờ còn chưa vào đến nhà thì đã có người bày trò thị uy trước mặt.

Xem ra lão Lưu nói cũng đúng, con gái nuôi của ông ấy được cưng chiều đến mức hư hỏng nên rất khó nghe lời.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi cười cười rồi lấy chìa khóa xe từ trong tay tài xế "Không cần phiền phức như vậy.

"Cổng khóa rồi thì tôi phá vào là được."

Nói xong, tôi cầm chìa khóa bước vào trong xe.

Dù sao thì xe là của Lão Lưu, cổng nhà là của Lão Lưu, cô con gái xinh đẹp bên trong cũng là con của lão Lưu, mà lão Lưu lại là cha ruột tôi cơ mà.

Nhưng tôi cũng chưa ngu ngốc đến mức đi phá cả chiếc siêu xe.

Tài xế mà lão Lưu phái đến thì không lái xe sang, mà hình như là lái xe bảo mẫu của gia đình.

Bình thường bảo mẫu sẽ dùng xe này để đi chợ mua đồ ăn.

Bên trong cánh cổng, cô gái kia vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu và nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường.

Có khi cô ta nghĩ rằng tôi đang phô trương thanh thế.

Tôi cũng không có nửa giây do dự, trực tiếp lái xe tông thẳng vào cổng lớn.

Trong sân vang lên một tiếng thét chói tai, cô gái kia có lẽ là bị dọa sợ nên bỏ chạy mất hút.

Sau khi dừng lại và tắt máy xe, tôi nghịch chiếc móc chìa khóa và cười cười nhìn cô ta.

"Không phải là đã vào rồi sao?"

Cô gái này chắc đã bị tôi dọa cho khiếp vía, tuy đôi mắt trợn lên lườm tôi nhưng cuối cùng vẫn không dám nói tiếng nào.



Cứ như vậy, tôi đã thành công vào được cổng lớn Biệt thự Hoa hồng của lão Lưu.

Đêm đó, lão Lưu - người bình thường rất ít khi lộ diện - đột nhiên lại trở về.

Vừa vào cửa, lão Lưu đã cao giọng hỏi có phải tôi lái xe tông sập cổng nhà hay không.

Con gái nuôi của lão Lưu tên là Lưu Nhân chạy đến, cô ta nắm lấy cánh tay của ông ấy rồi thêm mắm dặm muối kể lại câu chuyện một lần.

Tôi khẽ nhíu mày rồi quan sát phản ứng của lão Lưu.

Tôi thầm nghĩ, nếu lão Lưu mà tức giận thật thì tôi sẽ dùng số tiền trong thẻ mà ông ấy đưa cho tôi để bồi thường cho ông ấy vậy.

Trong thẻ của lão Lưu có rất nhiều tiền.

Một giây kế tiếp, lão Lưu bỗng nhiên ngửa đầu cười thật to, vừa cười vừa vỗ tay bộp bộp "Được!

"Không hổ là con gái của lão Lưu ta, rất có khí phách!"

5

Ngày thứ hai.

Tôi vừa xuống lầu thì phát hiện lão Lưu cũng chưa rời đi.

Bảo mẫu Trần có nói với tôi là lão Lưu rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng về nhà thì sáng hôm sau cũng đi từ rất sớm.

Tôi đi dép xuống lầu và lên tiếng chào lão Lưu.

Mà Lưu Nhân đang mặc chiếc tạp dề hoa nhỏ và lúi húi nấu “Bữa sáng yêu thương” cho lão Lưu ở trong bếp.

Khi tôi vừa xuống thì đúng lúc cô ta bưng ra một quả trứng chiên đặt trước mặt lão Lưu, giọng điệu cực kỳ mềm mỏng.

"Ba ăn thử món trứng này đi, con làm cả buổi sáng đấy."

Vừa nói, cô ta vừa "vô tình" để lộ ngón tay bị đứt trong lúc thái rau.

Tôi đứng ở bên cạnh rồi liếc nhìn.

"Em bị đứt tay à, đã đến bệnh viện chưa? Đi khám nhanh nhanh lên không vết thương nó lành lại bây giờ."

Lưu Nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì ở trước mặt lão Lưu nên cũng không dám nói gì.

Tôi cũng không có ý khách sáo, bèn nháy mắt với cô ta một cái "Chị cũng chưa được ăn gì, em làm cho chị một quả đi, ít dầu ít muối nhé, cám ơn em."

Lưu Nhân nghiến răng "... Được."

Sau khi ăn sáng thì lão Lưu cũng không có ý định rời đi.

Lần này không chỉ tôi mà Lưu Nhân cũng cảm thấy kỳ lạ, cô ta nắm lấy tay lão Lưu làm nũng:

"Ba, sao hôm nay ba rảnh rỗi mà ở nhà với con vậy?"

Lão Lưu vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lưu Nhân, cố tình đẩy cô ta ra một chút.

"Không có việc gì, ta ở nhà để sắp xếp một buổi xem mắt cho chị con."

"Xem mắt?"

Lưu Nhân và tôi gần như đồng thanh lên tiếng.

"Ừ." Lão Lưu liếc tôi một cái "Lên lầu sửa soạn một chút đi, đối phương cũng sắp đến rồi đấy."

Sau vài giây choáng váng, Lưu Nhân là người đầu tiên hoàn hồn.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt hả hê.

"Ba, ba định cho chị xem mắt với dạng người nào vậy? Không phải là mấy ông chú già bên cạnh ba đấy chứ?"

Lão Lưu cười cười rồi nhấp một ngụm trà: "Người tới rồi sẽ biết."

Nói xong, lão Lưu giục tôi đi sửa soạn thay trang phục.

Nghĩ đến chiếc xe sang và cổng biệt thự mà tôi vừa phá hỏng, tôi đành chịu đựng rồi ngoan ngoãn đi lên lầu.

---------------

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:59
118
31/03/2023 09:58
100
31/03/2023 09:58
86
31/03/2023 09:57
97
31/03/2023 09:57
141

Bình luận

Nội dung liên quan