The Wolf Team

30/12/2022 22:49 22 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 9 - Một đêm tăm tối

Báo cáo

Mọi thứ thật căng thẳng và ngột ngạt. Tôi cố giữ mắt mở lâu nhất có thể, vì nỗi sợ rằng họ sẽ thay đổi suy nghĩ về tôi, rằng tôi sẽ bị lôi ra khỏi giường và bị treo cổ như một vật hiến tế của họ nếu tôi ngủ thiếp đi.

 

Tôi nghe họ nói về vật hiến tế vào ngày hôm qua khi đang ra ngoài làm những công việc mà họ giao. Họ đã nói về việc ai sẽ đi trước, và khi nào nó sẽ diễn ra, kể cả là họ cần thêm thứ gì đó như thế nào nữa. Thêm những gì, tôi tự hỏi? Người sao?

 

Tôi căng mắt nhìn chằm chằm vào mảnh vải màu đỏ được căng giữa các giường và hàng mi tôi trở nên nặng trĩu. Tôi khao khát được chìm vào giấc ngủ, nhưng khi nghĩ lại về những việc đã xảy ra ngày hôm qua, khi họ vung rìu bổ xuống đầu con gà xấu số mà từ lâu nó đã không thể cung cấp thêm trứng cho họ. Con vật tội nghiệp ấy bị coi như một thứ vô dụng nên đã bị làm thịt cho bữa tối.

 

Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, và đôi khi tôi vô thức nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ mơ màng trong vài giây hoặc có thể còn lâu hơn thế, tôi lại mơ thấy mình sẽ trở thành “con gà” tiếp theo của họ, và khi họ không còn muốn tôi tiếp tục làm vợ của anh ta nữa thì tôi cũng sẽ bị chặt đầu bởi cái rìu đó như cách mà họ kết thúc mạng sống của con gà mái xinh đẹp kia.

 

Đây chính là vấn đề mà tôi phải đối mặt hàng đêm. Tôi không thể nào ngủ được, và người đàn ông bên cạnh tôi cũng vậy, cánh tay anh ta dập thật mạnh vào bụng tôi và gần như đang cố đẩy hết thần khí của tôi ra ngoài. Bây giờ, tôi nghiêng mình về một phía và không tài nào ngủ nổi bởi một tên tóc vàng cộc cằn với tiếng ngáy vang trời.

 

Có vẻ như người phụ nữ lớn tuổi, người được cho là mẹ của hai tên thô lỗ cộc cằn ấy, không hề thích cái người đàn ông tên Frey đến gần tôi quá lâu hay hoàn toàn một mình. Bà ấy không tin anh ta, và tôi cũng lo lắng về điều đó. Cũng vì thế mà cuối cùng, tôi phải ngủ cạnh một tên tóc vàng mà sau này tôi mới biết anh ta tên là Leif.

 

Cũng đã vài ngày hoặc có thể hơn, kể từ khi tôi đến đây nhưng mọi thứ vẫn hoàn toàn mờ tịt. Đêm đầu tiên, khi người đàn ông đã “đánh dấu” tôi trở về nhà, tôi đã không thể làm gì ngoài việc phòng thủ, rồi nhanh chóng tránh mặt anh ta càng xa càng tốt, tôi đi vào một góc xa nơi mà lưng tôi không thể bị tấn công. 

 

Họ cười nhạo tôi. Người duy nhất không cười chính là người đàn ông mà tôi đã nôn vào ủng của ông ta, ông ta chỉ im lặng ngồi ăn món hầm của mình bên bếp lửa. Nhưng có đôi lúc ông ta lườm lấy tôi, và có vẻ ông ta chả có gì để nói.

 

Một lát sau, cái tên Frey kia đến gần tôi, bà ấy đã vội vã tiến lại kéo anh ta ngồi cách xa tôi khỏi bàn ăn. Sau đó bà ấy bảo với tôi rằng nếu để chúng tôi ở một mình với nhau thì sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là khi tôi còn quá nhỏ mà Frey thì hoàn toàn không biết giới hạn của mình và anh ta có thể làm hại tôi hơn là giúp tôi.

 

Vì cái cớ đó, mà hầu như mọi ngày người phụ nữ ấy đều cố gắng dạy tôi cách buộc đan những cái rổ hay công việc đồng áng, đó đều là những việc mà tôi không quen chút nào. Hầu hết thời gian của tôi đều dành cho nỗi sợ, và tôi bị cười nhạo, đặc biệt là khi một con gà trống cố đuổi theo tôi khi tôi đang dọn chuồng gà, và tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là cố la hét và bỏ chạy. 

 

Vào ban đêm, phần lớn thời gian của tôi là nằm cạnh cái tên tóc vàng ấy, người mà như tôi đã nói, chính là tên mà bạn không thể yên bình khi ngủ cạnh. Tôi nhớ chiếc giường và căn phòng riêng của mình, chúng đã quá quen thuộc với tôi, nhưng ở đây hoàn toàn không được cung cấp bất kỳ thứ gì và cũng chả có sự riêng tư nào.

 

Bọn họ đều ngủ trong cùng một phòng, giường của họ được đặt san sát nhau, có rất ít khoảng trống ở chính giữa, có lẽ sự riêng tư duy nhất là những chiếc khăn đỏ được căng giữa các giường.

 

Leif và tôi nằm ở chỗ mà xa cách với bức tường nhất, ở giữa chính là hai ông bà lớn tuổi, và rồi đến vị trí cuối, chính là chiếc giường riêng của hắn, cái người hung dữ tên Frey đấy, người mà tôi không nên lại gần khi tôi chưa đến tuổi trưởng thành. Quy tắc ấy được đặt ra bởi người đàn bà lớn tuổi kia.

 

Đêm đầu tiên tôi nằm cạnh Leif, tôi cảm thấy thật khó xử và kỳ lạ, cho đến bây giờ điều đó càng trở nên thật khó chịu, anh ta làm tôi phát cáu lên. Tôi được dạy bảo là không bao giờ được ngủ chung giường với một người đàn ông mà mình không kết hôn cùng, và tôi đã luôn làm đúng như vậy. Tôi cá là nếu như giờ phụ hoàng và mẫu hậu ở đây ngay lúc này, họ sẽ đánh hoặc tát tôi vì chuyện này mất, nhưng tôi nào có lựa chọn khác…

 

Tôi nắm lấy tay của tên tóc vàng, hất nó ra khỏi người, và tôi ngồi dậy chậm rãi, đẩy lớp lông ra khỏi người mình. Đêm đầu tiên tôi đã quá kinh sợ để trốn chạy, đêm thứ hai cũng chả khá hơn, tôi đã cố gắng chạy trốn khi mọi người chìm vào giấc ngủ, nép mình vào giường của họ.

 

Nhưng bằng cách nào đó, Frey đã biết, và trước khi tôi có thể kịp bước ra khỏi cửa thêm vài bước, anh ta đã ở ngay đó, phía sau lưng tôi. Đôi mắt màu xanh của anh ta nhìn chằm chằm tôi một cách kì lạ, anh ta liên tục nói với tôi điều gì đó và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã bị kéo lại vào trong nhà. Nếu tôi đoán không lầm, anh ta đang cố thuyết giảng tôi…về một điều gì đó.

 

Đêm thứ hai, tôi bị buộc phải ngủ trên cái băng ghế gỗ thay vì nằm trên giường, và đối diện với tôi chính là Frey, anh ta đã không rời mắt khỏi tôi cho đến tận sáng, không rời đi dù chỉ là một giây.

 

Sau đó, tôi trượt ra khỏi giường, mảnh ký ức không mấy tốt đẹp cứ hiện ra trước mắt tôi, và tôi chỉ biết anh ta có khi đã nghe thấy tôi thông qua tiếng cọt kẹt từ tấm ván trên sàn gỗ. Tôi phóng thật nhanh qua tất cả các giường, cố không nhìn vào bất kì ai trong họ, và có một áp lực ở bụng dưới nhắc tôi rằng mình cần phải đi vệ sinh, và tôi cần được ra ngoài để giải quyết vì tôi cực kì ghét bóng tối.

 

May mắn sao, không ai trong số họ ngồi dậy, tôi lặng lẽ mở cửa, trốn ra ngoài để giải thoát bản thân trong yên bình. Tôi vẫn không thể tin được việc họ không có cả bô… cái mà tôi nói với bạn rồi. Đào hố dưới đất để đi tiểu tiện và những việc khác… điều mà tôi không muốn nghĩ đến quá nhiều.

 

Tôi nhìn xung quanh sau khi cánh cửa đóng lại, và ngay lập tức tôi đi về phía khu vực nhiều cây gỗ cao để có một chút riêng tư. Tôi nuốt nước bọt khi đi vào sâu một chút, và ngay lập tức tôi nghĩ sao mọi thứ trong màn đêm lại trông thật khác biệt so với ban ngày đến vậy. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng…và rùng rợn hơn.

 

Tôi bước từng bước nhỏ tiến vào rừng, nuốt nước bọt, và tôi nghe thấy tiếng cú kêu ở một khoảng không xa. Tôi càng tiến sâu hơn, bầu trời càng lúc càng tối hơn và càng khó hơn cho tôi để nhìn thấy thứ gì.

 

Sau cùng, tôi chỉ muốn cho qua chuyện này và giải quyết nhu cầu của bản thân, nên tôi vén váy mình lên cho đến khi tôi nghe tiếng cành cây gãy cách đây không xa và ngay trước mặt tôi, tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh ấy.

 

Tôi gọi to lên, làm rơi chiếc váy nhàu nát của mình, “Ai đó?!”

 

Không một tiếng trả lời và hơi thở tôi trở nên dồn dập hơn. Tôi lùi lại về phía sau, cảnh giác và không muốn một thứ gì đó sẽ tóm lấy hay truy đuổi mình quá nhanh cho đến khi tôi rời xa khỏi tầm với của chúng. Tôi nghe thấy một tiếng động khác rất gần đến mình và tôi bỏ chạy, tôi biết những gì mình đã nghe thấy vừa rồi là của một con quỷ.

 

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một bóng đen to lớn hiện ra dần từ trong màn đêm u tối của khu rừng ngay khi tôi bắt đầu chạy, và tôi hét toáng lên. Bằng cách nào đó, tôi thấy có thêm sức lực và bắt đầu chạy nhanh hơn, nhanh hơn.

 

Khi tôi chạy ra khỏi rừng, tôi chợt nhận ra có ai đó đang lao ra từ bên trong nhà lớn, và đó không ai khác là cái tên có mái tóc đen với vầng trăng vàng trên trán, Frey.

 

Tôi nhìn thấy hắn ta, nhưng cơn sợ hãi thứ ở phía sau tôi trong bóng đêm kia còn kinh hoàng hơn là vào ngay lúc này, lần đầu tiên tôi chạy về phía anh ta và không hề nghĩ ngợi gì, tôi bám lấy anh ta, vòng tay choàng qua eo anh ta.

 

Tôi cảm thấy anh ta lùi lại về sau một chút trước lực tác động của tôi và tôi đang ôm chầm anh ta với cơ thể đang run rẩy, tôi không buông tay ra. Có cái gì đó ở kia! Tôi biết là có. Nó to lớn hơn những gì tôi đã từng thấy trước đây. Và nếu như tôi bị ăn thịt, thì có lẽ anh ta cũng sẽ bị ăn thịt.

 

Nhưng chờ đã, anh ta không phải cũng là quỷ sao? Liệu họ có tấn công lẫn nhau không?

 

Có chuyện gì mà em sợ sệt dữ vậy?” Anh ta nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng hiểu anh đang nói gì, anh ta không chạm vào tôi hay thứ gì để cố an ủi và động viên tôi. Dù sao thì cũng tốt hơn theo cách nào khác.

 

“Có thứ gì đó ở trong rừng,” tôi kể với anh ta, chỉ về phía khu rừng kia và hy vọng rằng anh ta sẽ hiểu mặc dù tôi biết anh ta chẳng rành rọt về tiếng Anh là mấy, hay thậm chí là không thể sử dụng nó.

 

Anh ta nhìn về phía khu rừng và dường như đã hiểu những gì tôi nói, rồi anh ta đẩy tôi ra và đưa mắt xuống phía tôi.

 

Anh khẽ nhăn mũi, và nói điều gì đó với tôi khi nhìn xuống “Đừng tự hù dọa mình nữa”.

 

Tôi nhìn anh ta một cách khó hiểu, nỗi lo tan biến và tôi dường như đã quên đi việc có một con quỷ ở trong rừng, tôi cảm thấy thứ gì đó ấm nóng chảy xuống đùi mình, và váy tôi dần trở nên ướt sũng. Tôi nhìn xuống, hai má đỏ ửng khi nhìn thấy lớp vải ẩm ướt và sẫm màu ngay bên dưới eo. 

 

Tôi co rúm người lại và đảo mắt, và lần này tôi nghe thầy một giọng nói khác, tên tóc vàng bước đến chỗ anh trai mình và hỏi anh ta:” Điều gì làm cô ta sợ đến mức phải tè dầm thế?”

 

Frey đáp lại lời mà tên tóc vàng đã hỏi: “Anh không biết. Anh nghĩ là bởi cái thứ ở trong rừng.”

 

Tên tóc vàng cười khúc khích và nhếch mép nhìn tôi, sau đó người phụ nữ lớn tuổi vội chạy đến vượt qua hai người con trai của mình và khi nhìn thấy tôi, bà ấy hỏi tôi bằng tiếng Anh: “Ôi, có chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Con bị tai nạn à? Đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ tìm cho con một bộ váy khác và giúp con giặt sạch chúng nhé.”

 

Nếu cơn nóng trên đôi má tôi có thể càng lúc nóng bừng hơn, thì bây giờ nó đã diễn ra rồi đấy. Tôi nắm thật chặt lớp vải của chiếc váy mà giờ đây không biết phải làm gì hay đâu sẽ là chỗ tôi lau người, tôi vẫn dán mắt nhìn vào bãi cỏ.

 

Bà ấy tiến về phía tôi và ghì vai tôi, sau đó tôi nghe một âm thanh khác phát ra từ phía khu rừng, tôi quay đầu mình về phía nơi âm thanh kia phát ra một lần nữa, và tôi chết lặng.

 

“Con quỷ đã trở lại! Tôi vừa mới nghe thấy nó!” Tôi hét toáng lên, chỉ về phía khu rừng, và tên Viking tóc vàng cùng người phụ nữ lần mò theo cái thứ đang dần hiện mình ra từ trong bóng tối.

 

Tôi đẩy mạnh hơn về phía bà ấy, cảm giác xấu hổ của tôi biến mất, và nỗi khiếp sợ kinh hoàng lại ùa dần về. Tôi rất ghét nơi đây… lúc ở nhà, nếu cần sử dụng phòng tắm, tôi có thể chỉ cần sử dụng cái bô vệ sinh của mình là đủ, và những chuyện này sẽ không diễn ra. Tôi cũng sẽ có mẹ che chở…Tôi muốn mẹ ở đây bên cạnh lúc này.

 

Dần dần, tên ác ma dần lộ diện. Hóa ra đó không phải là một con quỷ nhưng lại là người đàn ông tôi đã thấy lúc trước, cái người mà được gọi là thủ lĩnh và cha.

 

Hắn ta cười khẩy, và người mẹ thở dài. Ông ta nói gì đó với gia đình, với giọng có vẻ khó chịu và chán nản. “Có phải cái thứ đó luôn phải nôn mửa và đi tiểu tiện trước mắt ta không? Con coi mình đã mang thứ gì về nhà đi, Frey? Đó là một sự sỉ nhục đối với gia đình này.”

 

“Arvid,” bà ấy gầm gừ với ông ta bằng ngôn ngữ của họ. Bà ấy dường như đang có xung đột gì đó với ông ta. “Nếu ông không tiếp tục đe dọa cô bé này, có lẽ con bé đã không làm những điều đó rồi. Tôi hỏi ông làm gì ở ngoài đó?”

 

“Họ đang cãi nhau vì mình sao?” Tôi nghĩ, hơi kinh sợ, hơi thở tôi trở nên dồn dập và gấp gáp.

 

Ông ta cau có, đi về phía họ, và tên Frey kia cũng cau mày lại với ông ta. Ông ta lên tiếng, kéo theo thứ gì đó theo sau khi đang trả lời bà ta. “Ta đi săn cho bữa tối nay.”

 

Ông ta quăng xác một con hươu trưởng thành đến cách mọi người vài bước chân, sau đó tên tóc vàng phá lên mà cười nhiều hơn, và anh ta ngân nga khi nhìn về phía anh trai mình, bằng một giọng nghe có vẻ chế giễu “Ừ Frey, anh đã mang cái thứ gì về nhà vậy? Anh biết bây giờ không phải quá muộn để xử ả mà.”

 

Trước khi tôi hoặc bất kỳ ai kịp nhận ra, đôi mắt của tên tóc đen nhìn gã tóc vàng một cách đầy căm phẫn và giơ lên nắm đấm, đấm thẳng vào tên tóc vàng hết sức có thể.

 

Gã tóc vàng lùi lại, ôm chặt quai hàm, và trông vừa bất ngờ vừa giận dữ nhìn anh trai mình một cách đầy thù hằn, đôi mắt anh ta dường như chuyển sang một màu xanh nhạt hơn và sáng hơn. 

 

Tên tóc đen xông vào nhà trước khi tên tóc vàng nghĩ mình có thể đánh trả và người đàn bà lên tiếng, bà cất giọng gầm gừ “Mấy cái đứa này! Đừng có nghĩ gì về đánh đấm nữa.”

 

“Mẹ, nhưng anh ấy đánh con kìa!” tên tóc vàng gầm thét.

 

“Vậy thì đừng có mà khiêu khích anh con nữa. Con đang bàn luận về bạn tình của anh con đấy,” người mẹ đáp lại, giọng bà có chút gì đó bề trên và gắt gỏng.

 

“Nhưng mẹ bỏ qua cho anh mọi thứ sao.” tên tóc vàng rên rỉ trước khi anh ta tặc lưỡi và bỏ đi, lao nhanh vào rừng cằn nhằn về chuyện đó. “Mẹ thì biết gì, quên đi. Con đi đây! Con sẽ đến chỗ sảnh rượu và sau đó ngủ trong kho thóc.”

 

Bà ấy thậm chí còn cau có hơn và lườm quýt người chồng trước khi gầm gừ với ông ta một cách giận dữ, “Hãy nhìn xem ông đã gây ra chuyện gì này!” Bây giờ chúng đánh nhau rồi. “Tụi nó luôn đánh nhau mà.” người đàn ông đáp lại một cách gắt gỏng, với vẻ mặt đùng đùng ngày một sát khí.

 

Bà ấy chỉ trừng mắt, và bà ấy nói điều gì đó khi nắm chặt vai tôi và đẩy tôi về phía trước rồi quay trở vào nhà. “Ông thì biết cái gì chứ, Arvid. Hãy ở ngoài này với con hươu của ông đi. Hãy để nó giữ ấm cho giường của ông đấy.”

 

Tôi chỉ biết gật gù, và bà ấy đẩy tôi vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, bỏ mặc chồng mình ở ngoài đó. Nhưng ít nhất gã tóc vàng đã đi, tôi có thể lấy giường anh ta làm của riêng mình và có lẽ tôi sẽ quên đi cái đêm đáng xấu hổ này hoặc có lẽ nó sẽ ám ảnh tôi như mọi thứ khác.




Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan