The Wolf Team

21/12/2022 21:55 17 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 8 - Nhà (2)

Báo cáo

Tôi lần nữa đưa tay lên sờ cổ mình, đôi mắt nheo lại. Liệu có phải hắn ta đã đánh dấu lên người tôi như một con thú vật không? Vậy thì, chúng đúng là quỷ hoặc thực ra chỉ là lũ nô lệ của quỷ dữ vì chúng có gương mặt và cơ thể của người bình thường.

 

“Có gì phải ngạc nhiên chứ, cô gái.” Hắn ta vừa nói vừa cười toe toét. “Anh ấy là người mang cô đến đây và đánh dấu lên người cô đấy.”

 

Tôi trừng mắt nhìn hắn, rồi chòng chọc nhìn con đường phía trước mà tôi đang đi và nhận ra chúng tôi đã đến cuối làng nơi rìa rừng, nhưng tôi chỉ để tâm tới con đường tối đen dẫn sâu vào bên trong mà thôi.

 

Gã đàn ông đó huých tôi, hối thúc tôi bước lên phía trước, tôi vâng lời ngay nhưng trong lòng cũng không nguôi lo lắng và bồn chồn.

 

Càng tiến vào sâu trong khu rừng, khi khắp chung quanh toàn là những tán cây rậm rạp bao nhiêu thì ý nghĩ lại càng xuất hiện nhiều hơn trong tâm trí tôi.

 

Tại sao chúng lại đưa tôi vào rừng chứ? Tôi sẽ bị đem làm mồi cho thú hoang nào đó hay là cho quỷ dữ đây? Anh ta dùng phong thái điềm đạm để lừa giết tôi ư?

 

Khi tiến sâu hơn nữa, tâm trí lẫn cơ thể tôi đều run sợ, tôi nhòm qua vai và thấy người đàn ông tóc vàng đi ngay phía sau mình chứ không còn đi song song nữa. Hắn không đi sát mà cũng không ở quá xa so với tôi.

 

Hình như hắn đã mất cảnh giác khi tôi nhòm vì lúc trước hắn còn đang cau có thì bỗng chợt nét mặt thay đổi ngay tức khắc rồi hắn cười rạng rỡ, vẫy tay ra hiệu cho tôi đi tiếp và quay ngược lại.

 

Tôi cáu kỉnh, quay đầu trở đi, tay siết chặt. Có nên chạy khỏi hắn không? Trông hắn có vẻ không hứng thú đuổi theo tôi như trước nữa, dù chỉ là trong chớp nhoáng. 

 

Sẽ khác phải không nếu bây giờ hắn đang thong dong? Có lẽ là vậy.

 

Tôi có nên chớp lấy cơ hội này không? Nên lắm chứ.

 

Tôi sẽ chết sao? Chắc là thế.

 

Tôi sẽ chết theo cách nào nhỉ? Không biết nữa.

 

Nghĩ về số phận của mình tại nơi rừng hoang tăm tối này, tôi chỉ còn biết chịu đựng, và tôi tự độc thoại với chính bản thân trong tưởng tượng. Tất cả những gì tôi có thể làm là thầm cầu nguyện khi đôi chân vẫn bước đi, lần mò dấu vết với người Viking tóc vàng ngay sau lưng.

 

Cuối cùng, một thứ ánh sáng rực rỡ đã tỏa xuống, đó là ánh mặt trời, đóng lại con đường đen tối đầy rẫy nỗi thống khổ này. Khi chúng tôi ra khỏi khu rừng nhỏ, tôi nhìn thấy một ngôi nhà ở phía xa, một ngôi nhà dài và hẹp với một cái chuồng ở gần đó. 

 

Càng quan sát kĩ, tôi càng thấy bận tâm đến các chi tiết nhỏ như cách xây dựng kỳ lạ của ngôi nhà, những con ngỗng đi lạch bạch trên nền đất và cả những con ngựa đang được chăn thả trên cánh đồng cạnh túp lều lớn giống như nhà kho.

 

Một lần nữa, lưng tôi bị huých bảo đi tiếp và tôi phải tuân theo một cách kỳ lạ. Nếu tôi chạy thì tôi sẽ đi đâu nhỉ?

 

Tôi hoàn toàn xa lạ với vùng đất này, những người tôi đã thấy qua đều kỳ lạ và bằng cách nào đó, tất cả những gì tôi thấy trước mắt bây giờ chính là cái chết của mình. Tôi đã bỏ cuộc rồi, những suy nghĩ và nỗi sợ hãi đang dần hủy hoại tâm trí tôi.

 

Tôi đi bộ thêm lên ngọn đồi nhỏ để đến ngôi nhà, rồi anh chàng Viking tóc vàng có vẻ phấn khích, thay vì đi phía sau tôi, anh ta lại đi sát bên tôi lần nữa.

 

Anh ta bắt đầu đi trước mặt tôi một chút và trước khi có thể đi về phía cửa nhà thì cánh cửa mở ra, để lộ một người phụ nữ trung niên với chiếc tạp dề màu nâu đã sờn và chiếc váy bông màu trắng.

 

Bà ấy lau tay trên đó, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc vàng, đôi mắt màu xanh băng giá và mái tóc xoăn màu đen của màn đêm, giống với người đàn ông có vầng trăng trên trán vậy.

 

“Leif, ai đây?” bà ấy hỏi bằng tiếng mẹ đẻ của họ, và nhìn tôi với vẻ tò mò khi nói, mắt bà ấy ngay lập tức tập trung vào cổ tôi khiến tôi rùng mình vì một lý do nào đó.

 

Người đàn ông nhếch mép và trả lời người phụ nữ trung niên. Anh cũng khẽ quay lại nhìn tôi, tôi chợt thấy chạnh lòng. “Bạn tình của Frey ạ. Nhìn vẻ ngoài lúc này còn hơi trẻ, nhưng dù sao cô ấy cũng sẽ phải làm quen với cách sống của chúng ta thôi. Cô ấy theo đạo Cơ đốc…và chỉ biết tiếng Anh.”

 

“Ta hiểu rồi,” người phụ nữ nói bằng tiếng Anh một lần nữa với giọng nhẹ nhàng trước khi nở nụ cười rạng rỡ với tôi. “Chà, chào mừng đến ngôi nhà mới của con, con dâu đầu tiên của ta. Con sẽ có rất nhiều điều cần học hỏi đấy.”

 

'Con dâu? Vậy mình thực sự thuộc về người đàn ông đó rồi sao?…' Tôi bắt đầu nghĩ, nhưng tôi không có thời gian để kết thúc suy nghĩ của mình, khi người phụ nữ đi về phía tôi để kiểm tra chiếc cổ bị cắn và mỉm cười nhiều hơn.

 

“Frey bé nhỏ của ta cuối cùng đã chọn được một người bạn tình. Chắc hẳn con phải đặc biệt lắm.” bà ấy thủ thỉ với tôi, vén một lọn tóc của tôi lên và luồn những ngón tay vào đó. “Thật là một màu tóc hiếm quá. Nó gần như trắng xóa luôn.”

 

Ở gần bà ấy, tôi không thể không cảm thấy lo lắng và sợ hãi mặc dù bà ấy cư xử rất nhã nhặn. Tôi muốn lùi lại vì điều gì đó trong tôi nói với tôi rằng bà ấy cũng là một con thú giống như những người còn lại thôi, nhưng một lần nữa tôi không có cơ hội khi bà ấy nắm lấy vai tôi và bắt tôi đi song song với bà ấy vào bên trong tòa nhà.

 

Tôi được chào đón bởi làn khói từ ngọn lửa và sau đó là khu vực tiếp khách, với những chiếc ghế dài và những tấm lông thú màu trắng nâu phủ trên chúng.

 

Phải thừa nhận rằng bên trong rất ấm cúng, nhưng tôi không muốn gì hơn là được bao quanh bởi đá chứ không phải những bức tường gỗ với lông thú vứt khắp nơi rồi cả khiên và kiếm nữa.

 

Bà ấy đặt tôi xuống một trong những chiếc ghế dài, tôi đơ người ra nhìn bà ấy. Bà ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi và dò xét, người Viking tóc vàng cũng đi theo chúng tôi vào trong nhà, trông có vẻ không hài lòng vì điều gì đó mà tôi sẽ chẳng bao giờ biết được.

 

Bà ấy nói: “Con sẽ trở nên xinh đẹp khi lớn lên đấy. Thật xứng đôi với Frey của ta. Con giống như một nàng công chúa nhỏ của vương quốc Anh vậy.”

 

Đó là bởi vì tôi là một… là những gì tôi muốn nói nhưng tôi đã giữ im lặng về điều đó. Tốt nhất họ không nên biết về xuất thân từ hoàng tộc của tôi. Vì biết đâu họ có thể sử dụng điều này để chống lại vương quốc của tôi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình tôi đây?

 

Tôi đột nhiên trở nên lo lắng cho mẹ và các anh của mình. Họ có còn sống không? Tôi không dám hỏi vì sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc.

 

“Để ta kiếm gì cho con ăn nhé.” bà ấy nói rồi đứng dậy đi ra ngày càng xa khỏi tôi.

 

‘Tiếng Anh của bà ấy thật tốt.’ tôi nghĩ trong khi mệt mỏi nhìn bà ấy đi đến một cái nồi đang được hơ trên ngọn lửa.

 

“Chắc con đói rồi nhỉ.” Bà ấy thủ thỉ một chút nữa. "Vì ở trên thuyền quá lâu mà."

 

Bà ấy lấy một cái bát gỗ và bắt đầu đổ một số món hầm vào đó. Mặc dù tôi không cảm thấy đói vào lúc này, nhưng bụng tôi quặn lại, khó chịu vì ít thức ăn tôi ăn trên thuyền và mùi thức ăn tỏa ra càng làm cho nó trở nên tồi tệ hơn.

 

Tôi cảm thấy buồn nôn. Nỗi sợ hãi, lo lắng, hoang mang, tất cả đều ảnh hưởng đến tinh thần và thể chất của tôi. Chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy mật dâng lên cổ họng, tôi chạy vội ra cửa. Khi ra ngoài, tôi nôn tháo ra bãi cỏ….và vào ủng của ai đó.

 

Sau khi nôn xong, tôi lau miệng và mệt mỏi nhìn lên chủ nhân của đôi bốt, tôi thấy một người đàn ông cao hơn, già hơn và trông rất đáng sợ với chiếc áo khoác lòe loẹt. Mái tóc đen của ông ta dài đến tận vai.

 

Tôi chỉ có thể lúng túng nhìn ông ta khi đôi mắt nâu kia nhìn xuống tôi, chúng trông thật lạnh lùng.

 

Ông ta lườm tôi, rồi hỏi tôi một câu nhưng không phải bằng tiếng Anh với giọng trầm và cộc cằn, “Cô là ai?”

 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, và một lần nữa tôi bị nắm lấy vai rồi kéo trở lại. Người phụ nữ trước đó nói chuyện với ông ta bằng tiếng mẹ đẻ của họ. “Cô bé là bạn tình của Frey mà nó nhặt được từ Anh quốc, mình à. Đừng giận cô bé. Chắc cô bé vẫn còn hơi ốm vì chuyến đi thuyền khá xa vừa rồi.”

 

Từ đằng sau, tôi có thể nghe thấy tiếng cười, rất có thể là cười tôi hoặc cười người đàn ông đáng sợ này. Tôi chỉ có thể tưởng tượng thủ phạm là tên đàn ông tóc vàng lúc trước. Người phụ nữ quay lại, trừng mắt nhìn, và tiếng cười từ từ ngừng lại.

 

“Ta hiểu rồi.” ông ta nói bằng tiếng Anh một cách cộc cằn và quay lại, rất có thể là đi tắm rửa. Còn tôi thì bị kéo vào trong nhà.

 

“Tôi nghĩ ông ấy tức giận rồi đấy” người Viking tóc vàng nói, anh ta lại cười khi dựa lưng vào tường cạnh những chiếc ghế dài.

 

“Không phải đâu. Bây giờ thôi đi, con sẽ làm cô bé khó chịu hơn đó.” người phụ nữ nói, giọng bà ấy nghe có vẻ dọa nạt khi bà ấy xoa lưng tôi và điều đó chỉ làm tôi cảm thấy khó xử hơn thôi.

 

Bà ấy tiếp tục xoa lưng tôi, và tôi được hướng dẫn trở lại băng ghế. Tất cả những gì tôi có thể làm là nghĩ về gia đình mình và cuộc sống với những con quỷ này trong tương lai sẽ như thế nào, đặc biệt là khi tôi khá chắc chắn rằng một người ở đây đã ghét tôi rồi.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan