The Wolf Team

07/12/2022 21:34 29 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 7 - Nhà

Báo cáo

Tôi quan sát những người đàn ông bắt đầu xếp hàng ra khỏi thuyền rồi từng người một nhảy xuống boong. Tôi đứng đó tránh xa tất cả những người đang đi qua và cầu nguyện, hy vọng họ sẽ không chú ý đến để tôi có thể tìm một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào cổ kẻ đã tát Margaret, tên ấy đang trông chừng những đứa trẻ còn lại nên vẫn chưa rời thuyền.

 

Giết người…Tôi biết điều đó là không đúng, nhưng những tên đàn ông này đã tàn sát người dân vô tội mà không một chút đắn đo suy nghĩ gì. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ trở thành một trong những nạn nhân tiếp theo của bọn chúng khi kẻ đánh Margaret bị trả giá. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông già đó đã cướp đi mạng sống của nhiều người, và ai biết ông ta muốn làm gì với những đứa trẻ mà ông ta đang canh chừng chứ.

 

Tôi nhìn chằm chằm khi ông ta đứng dậy, hơi vươn vai và ngáp một cách uể oải.

 

Khi những người đàn ông sượt qua tôi đang háo hức chào đón đám đông ồn ào tụ tập trên đất liền hoặc quay trở vào hang quỷ của bọn họ, tôi bất ngờ bị nhấc bổng ra khỏi thuyền từ phía sau lưng bởi một kẻ cục súc với bộ lông quanh vai. Tôi khẽ liếc nhìn lại khi được nâng lên không trung, đập vào mắt lúc này là một bộ lông màu kem.

 

Tôi giật mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chiếc váy cotton của tôi cứa vào nách nhiều hơn và có nguy cơ rách toạc trước khi bị tên đàn ông xử lý. Anh ta thả tôi xuống một boong tàu cũ kỹ, ọp ẹp mà con thuyền được buộc vào đó.

 

May mắn thay, tôi tiếp đất bằng cả hai chân, cách anh ta thả tôi xuống nhẹ nhàng hơn so với hầu hết cách những tên đàn ông khác sẽ đối xử với tôi.

 

Người đàn ông sau đó ra khỏi thuyền từ đằng sau tôi và lên boong. Đó là lúc tôi nhìn ra phía sau rồi cúi xuống như một con chó hay con mèo sợ hãi khi nhìn thấy anh ta.

 

Đôi mắt anh ta có màu nâu sẫm, gần giống màu đen của những con quỷ mà tôi được kể. Anh ta không có tóc trên đỉnh đầu, thay vào đó, lại có một biểu tượng kỳ lạ trên trán, một cái cây bên trong một vòng tròn.

 

Người đàn ông có vẻ ngoài cao hơn bất kỳ tên khổng lồ nào có mặt ở đây im lặng không nói gì khi đi sượt qua tôi.

 

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch khi anh ta nhìn xuống. Anh ta không nói gì, chỉ càu nhàu về điều gì đó rồi bỏ đi, sải những bước chậm rãi và tiến vào đám đông đang vây quanh chỗ bến cảng.

 

Tôi cảm thấy mình như một con thú bị lạc khi đứng trên boong tàu bối rối nhìn xung quanh. Mắt tôi đang chằm chằm vào những người nói tiếng mẹ đẻ với nhau, và tôi nhìn một số kẻ cục súc chào hỏi mấy người phụ nữ trông giống những bà nội trợ cùng những đứa trẻ. Quỷ cũng có vợ… hay con nữa ư?

 

Rồi ngay sau khi một người bước chân ồn ào nhảy xuống thuyền, tôi nhìn thấy cái đầu quen thuộc với mái tóc vàng và hình xăm mặt trời.

 

Anh ta mỉm cười và tiến lại gần tôi trước khi ngâm nga điều gì đó bằng một giai điệu vui tươi. “À, xin lỗi người bạn tình nhỏ bé của Frey. Ta xém quên mất cô luôn rồi. Nhưng làm sao mà có chuyện đó xảy ra được? Ta được yêu cầu đưa cô về nhà mẹ bọn ta. Frey có một số việc cần phải giải quyết trên thuyền, và đây là một nhiệm vụ có vẻ tốt hơn nhiều so với việc dỡ mọi thứ xuống thuyền. Hoặc, chỉ có ta nghĩ vậy.”

 

Những kẻ man rợ này luôn hành động như thể tôi hiểu chúng… Như thể tôi biết ngôn ngữ ma quỷ của chúng vậy.

 

Tôi lườm anh ta, mắt tôi dán vào những đứa trẻ khác vẫn còn trên thuyền và người đàn ông đang đứng nói chuyện với người đã cắn tôi - tên đã đặt tôi vào tình thế này. Điều gì sẽ xảy ra với họ bây giờ?

 

Trái tim tôi thắt chặt trong lồng ngực, và mắt tôi lại tập trung vào người đàn ông tóc vàng đang ở trước mặt đang mỉm cười.

 

Sau đó, anh ta làm một động tác bằng tay, ra hiệu cho tôi tiến lên và nói với giọng nhẹ nhàng, "Mời cô đi trước."

 

Mắt tôi trợn tròn và nhìn chằm chằm anh ta, tôi sửng sốt vì anh ta nói cùng thứ tiếng với tôi, tôi cất tiếng hỏi anh ta với một giọng dường như bị lạc và mất dần đi, "Anh nói được tiếng Anh à?"

 

Anh ta dường như hiểu tôi, vẫn cười toe toét rồi trả lời những gì tôi hỏi. “Ừ thì….một chút.” Anh ta nắm lấy vai làm tôi căng thẳng khi bị đẩy về phía trước, “Đi thôi.”

 

"Đi đâu?" tôi hỏi với vẻ hơi hoảng hốt và phiền muộn. Người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục đẩy tôi lên phía trước, và tôi sợ nếu gây khó khăn cho anh ta thì tôi sẽ bị ném xuống biển hoặc bị trừng phạt tệ hơn nữa. Tôi thực sự không biết bơi…

 

“Nhà.” là tất cả những gì anh ta đáp lại. Những người trong đám đông nhìn chằm chằm chúng tôi và họ có vẻ tôn trọng người đàn ông đi đằng sau tôi, họ nhường chỗ cho anh ta khi chúng tôi đến gần.

 

Tôi đảo mắt qua hầu hết mọi người trong số đó - phụ nữ, đàn ông, thậm chí cả những đứa trẻ khác, những người đó dường như tò mò về tôi khi họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Đặc biệt, có một cậu bé tóc nâu, lớn hơn tôi bây giờ một chút. Có lẽ bằng tuổi các anh tôi.

 

Cậu ta tò mò nhìn tôi, nhưng tôi không để tâm đến cậu ta.

 

“Nhà?” tôi lặp lại với người đàn ông tóc vàng bằng giọng điệu lo lắng.

 

“Phải, nhà.” anh ta trả lời với vẻ gần như khó chịu và thở dài thườn thượt sau đó.

 

Tôi trân trân nhìn vào khung cảnh của ngôi làng này, trái tim lại đập loạn xạ. Tôi muốn dúi chân xuống nền đất trong trẻo, nhưng tôi không dám, tôi sợ hơn bất cứ điều gì.

 

Sự dũng cảm của tôi đã biến mất trong vài giây. Hình ảnh những người mà họ đã giết ngay trước mắt tôi liên tục lặp đi lặp lại trong đầu.

 

Nó trông giống như một ngôi làng, và mọi người đang bận rộn di chuyển. Cũng có những người ra đường bán đồ dùng da, gà và các hàng hóa khác.

 

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi không quen với nơi này, cả con người cũng như cách sống của họ. Sau đó, tôi thấy một cuộc ẩu đả ngay giữa đường và mọi người tập trung xung quanh trước quán rượu nơi cuộc ẩu đả đang diễn ra. Những kẻ man rợ hoặc hét lên vì phấn khích hoặc la ó với những người đàn ông khác, số còn lại thì cười sảng khoái.

 

Tôi muốn tránh đến gần cảnh tượng như vậy, nhưng người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục đẩy tôi lên trước và về phía trận đánh nhau đó một cách không quan tâm.

 

Sau đó, anh ta dừng lại một lần, tiến lại gần hơn, đặt một tay lên vai tôi như thể đảm bảo rằng tôi sẽ không chạy trốn khỏi anh ta được.

 

Anh ta lại gần một người phụ nữ có vẻ ngoài trông xấu tính ở bên cạnh ngôi nhà. Cô ấy có mái tóc vàng và lớp trang điểm đậm che đi mí mắt.

 

Sau đó anh ta hỏi, “Runa đâu rồi? Tôi cần nói chuyện với cô ấy." Tôi không thể hiểu anh ta như hồi nãy nữa vì dường như anh ta lại nói thứ ngôn ngữ bản địa của mình.

 

Người phụ nữ khẽ nhếch mép và trả lời anh ta bằng ngôn ngữ tương tự. “Ở trong nhà. Sao đấy?"

 

Anh ta im lặng một lúc trước khi nói điều gì đó để đáp lại, sau đó vỗ nhẹ vào vai khiến tôi phải nheo mắt nhìn anh ta khi biết rằng tôi đang được nhắc đến. “Tôi muốn nói chuyện với cô ấy xíu thôi…Về con nhóc này…Không biết cô ấy có đồ ăn gì cho con nhóc này không.”

 

Người phụ nữ tóc vàng nhìn xuống tôi rồi quay lại nhìn tên Viking tóc vàng, cô ấy hỏi, “Cô gái đó là ai vậy? Runa bận đi xung quanh cho mấy đứa trẻ đi lạc ăn rồi. Mặc dù vậy, tôi cũng có thể chuẩn bị một cái gì đó cho cô gái này.”

 

“Oke, cô gái này là bạn tình của Frey… . Vậy tí nữa tôi sẽ quay lại nhé.” người đàn ông tiếp lời, và người phụ nữ trừng mắt khi nghe điều gì đó mà anh ta nói.

 

Anh ta đi làm những việc loanh quanh cô gái tóc vàng kia và đám đông sau cuộc nói chuyện nhỏ của họ về nơi đang diễn ra cuộc chiến.

 

Tôi liếc nhìn về phía hai người đàn ông vạm vỡ, khi người kia đấm vào người đàn ông thấp hơn thì chiếc răng của hắn ta bay ra. Tôi nao núng khi hắn ngã và đập mặt xuống đất khiến đám đông reo hò phấn khích, cuối cùng cũng có người chiến thắng rồi.

 

“Ác quỷ… Tất cả bọn chúng đều là ác quỷ”, tôi nghĩ đi nghĩ lại trong đầu khi đi bộ qua ngôi làng của những con quỷ hoang dã và nhộn nhịp đang hoành hành.

 

"Sợ à?" Tên tóc vàng thủ thỉ và hành động như trẻ con. Anh ta cúi đầu nhìn tôi làm tôi để ý thấy bím tóc dài của anh ta tuột khỏi vai và chạy xuống lưng.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, lườm một cái và không nói bất cứ điều gì để đáp lại. Anh ta chỉ cười với tôi thêm một chút nữa. “Đừng lo,” anh ta nói rồi vỗ vai tôi, tôi bắt đầu phát cáu với tên tóc vàng ngốc nghếch này rồi. “Cô là bạn tình của Frey đấy.”

 

"Bạn tình?" Tôi cau mày hỏi anh ta.

 

Bạn tình… đó không phải là một thuật ngữ được sử dụng cho các cặp đôi động vật sao? Tôi thường nghe thấy điều đó khi những người phụ nữ trong cung điện nói về các loài chim hoặc động vật hoang dã khác và cách chúng được kết đôi.

 

“Đúng rồi, bạn tình. Cô sẽ gắn bó với anh ấy,” anh ta nói, và rồi chúng tôi ngày càng rời xa những khu vực đông đúc của ngôi làng để đến nơi yên tĩnh hơn khi đi bộ dọc theo những con đường đất.

 

"Ai cơ?" Tôi hỏi với giọng lo lắng.

 

“Frey” anh ta trả lời.

 

“Frey?” tôi cáu kỉnh vặn lại.

 

Frey là ai? Tên anh ấy thật lạ.

 

Anh ta cười toe toét hơn và thay vì đi phía sau tôi, anh ta tiến lên để đi cạnh nhau. Anh ta có vẻ dễ gần hơn mấy người đàn ông kia rất nhiều. Chà, dù sao thì đối với một con quỷ có hơi….

 

“Frey là…” anh ta nói khi nhìn lên và nghĩ cách để mô tả người đang được nhắc đến, “Người đàn ông với mặt trăng.”, anh ta gõ vào đầu nơi có hình xăm mặt trời của mình.

 

Mắt tôi hơi mở to. "Ồ."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan