The Wolf Team

18/11/2022 18:01 23 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 6 - Giam giữ

Báo cáo

Xung quanh là những tên đàn ông cao to và lực lưỡng, trống lồng ngực tôi cùng với nỗi sợ hãi không ngừng đập loạn nhịp. Tôi không cách nào trốn thoát được khi đang bị vây quanh như thế này. Một số bọn chúng đang cười lớn và cợt nhả, trên tay toàn là những của cải đã cướp được từ những dân làng bị giết. Tôi chắc chắn lũ này sẽ bị nguyền rủa. Mọi hành động của chúng đều đáng ghê tởm và man rợ khi chiến thắng của chúng không phải dựa trên vinh quang mà là nhuốm màu bởi sự đê hèn, giết chóc vô lý những người tay không vô tội.

 

Những tên còn lại trên thuyền thì không để tâm đến đống của cải vàng bạc mà hướng mắt ra biển xám xa xăm.

 

Nhìn từ tên mọi rợ này sang tên mọi rợ khác, mắt tôi đưa về hướng nhóm người mà trí óc tôi còn chưa kịp tiếp nhận. Ánh mắt tôi tiếp tục di chuyển đến khi tôi nhận ra những người tôi thấy không còn là lũ man rợ mà là bạn tôi, Margaret, Samuel và Elizabeth.

 

Tôi vui mừng khôn xiết khi thấy họ. Cùng với họ là nhiều đứa trẻ khác nhưng càng nhìn, tôi càng căng cứng và niềm vui ban đầu đã tắt lụi khi thấy tay họ đều bị trói sau lưng và nối vào từ người này sang người khác.

 

Ôi trời, cả trẻ con cũng bị chúng đem làm tù nhân. Chúng rốt cuộc định làm gì với chúng ta đây?

 

Tôi nghĩ đến việc chạy trốn cùng lũ trẻ nhưng đến cả bọn trẻ cũng bị canh chừng. Một tên đàn ông lớn tuổi với bộ râu dài đang ngồi lù lù trước đám trẻ, hắn mảnh khảnh và gầy guộc tưởng chừng như sắp lịm đi và cốc đầu xuống sàn nhà. Hắn không có vẻ khó nhằn lắm. Tôi chỉ cần giết hắn rồi cùng chạy trốn với lũ nhỏ, dây xích có thể xử lý sau.

 

Tôi phải giúp họ, khuôn mặt họ nhợt nhạt và buồn bã, đôi mắt họ mở to với những giọt nước mắt đọng đầy, ngay cả Margaret, người hạnh phúc nhất trong số chúng tôi. Cô ấy đang âm thầm thút thít, vai cô ấy rung lên khi cố gắng kiểm soát môi dưới đang run rẩy của mình.  

 

Nước mắt tôi rơi trên những ngón tay khi tôi buông vai và nhìn xuống đôi tay không bị gồng xích của mình. 

 

Có vẻ như tôi không bị xích lại như họ… Thế này là sao? Tại sao tôi lại có đặc quyền này? Có lẽ bọn chúng định tra tấn tôi vì đã đâm một trong những người của bọn chúng, hoặc chúng nghĩ rằng tôi đã chết rồi, trong tôi đầy những suy nghĩ tuyệt vọng.

 

Chúng không thể nghĩ tôi đã chết được vì nếu như vậy thì tôi đã bị ném xuống biển rồi. Mùi hôi thối của xác chết ám hơi bệnh tật bốc lên. Tôi siết chặt nắm tay, quấn những ngón tay vào chăn mềm. Sau đó tôi nhìn xuống, đây là tấm áo lông màu đen. Đây là áo khoác của hắn. Áo khoác kinh tởm của hắn. Của tên ngoại đạo chết tiệt đó. Tôi không muốn dính dáng tới nó. Tôi di chuyển để nó tuột xuống khi tôi nhận thấy ai đó đang tiến lại gần từ khóe mắt của mình.  

 

Ánh mắt của tôi dõi theo chuyển động của hắn ta và tôi nhìn thấy khuôn mặt của tên Viking tóc vàng, kẻ có hình xăm mặt trời trên trán. Hắn ta quỳ xuống ngang tầm tôi, xem xét khuôn mặt tôi, và nỗi sợ hãi gần như làm tôi nghẹt thở.

 

Hắn nhếch mép cười, khóe môi nhếch lên và thốt ra thứ ngôn ngữ quỷ quyệt khi ánh mắt thì đang lướt xuống cổ tôi. "Quá trẻ... quá mỏng manh, vậy mà anh ấy lại cho cô một vết cắn tàn bạo như vậy. Tội nghiệp. Thứ đáng thương này có một tương lai thật mờ mịt. Anh ấy sẽ ăn tươi nuốt sống cô như một con thú động dục một khi cô đến tuổi dậy thì."

 

Không rõ tên đàn ông này nói gì nhưng điều hắn nói khiến những tên còn lại gầm rú và cười khành khạch. Một số thậm chí còn chĩa kiếm vào tôi. Mắt tôi lang thang khắp thuyền để tìm một đôi mắt xanh đang trừng trừng nhìn tên tóc vàng. Đó là anh ta, người đã cắn tôi như một con thú.  

 

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đầy thù hận, tay chạm vào vết thương đang nhói trên vai, môi nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. Anh ta là kẻ đã gây ra chuyện này. Anh ta chính là lý do tôi vẫn đang ở đây. Nếu tôi không gặp người đàn ông này thì bây giờ tôi đã được trở lại với mẹ rồi.

 

Người Viking tóc vàng đứng dậy, mắt hắn vẫn nhìn tôi khi cười khẩy và chế nhạo. Con nhỏ đang gầm gừ như một con sói con bị cướp mất vú mẹ quá sớm. Cô gái thú vị, có lẽ không phải thuần Anh.

 

Lời nói của hắn khiến những người còn lại cười khạch, và ánh mắt tên quỷ đã cắn tôi lườm hắn càng thêm sát khí. Tên tóc vàng nhìn đi chỗ khác, khoanh tay sau lưng và đan các ngón tay vào nhau trước khi dựa vào cánh buồm của chiếc thuyền. Đôi mắt hắn sáng lên, có lẽ là do hắn đã trở thành trung tâm chú ý của những tên man rợ. 

 

Sau đó tên Viking khác lên tiếng, người này có mái tóc sẫm màu ngắn và để râu, hắn ta cuộn một đồng xu vàng giữa ngón tay và ngón trỏ của mình. "Frey, tôi thắc mắc tại sao cậu lấy cô ta làm vợ khi nhỏ còn quá trẻ? Mang về làm gì khi cậu còn chưa thể đụ nhỏ? Một con nhỏ tóc bạc thì có gì đặc biệt? Có rất nhiều phụ nữ ở nhà còn ham muốn cậu mà? Vậy tại sao nhất quyết phải là nhỏ này...? Một con nhỏ ngang ngược từ Anh quốc?"

 

Kẻ man rợ với hình xăm mặt trăng ngước lên, và ánh mắt anh ta chuyển từ tôi sang người đàn ông vừa nói. Anh ta trả lời bằng thứ tiếng nước ngoài của mình, "Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên hãm hại ta thành công. Ta có thể nhìn thấy trong mắt cô ấy, cô ấy có thể trở thành một thiếu nữ khiên giỏi nếu được đào tạo bài bản. Cô ấy không giống những người còn lại như Leif ở đây đã nhắc đến. Có thể một trong những người cha hoặc mẹ là ông bà tổ tiên của cô là một trong số chúng ta. Cô ấy có một ý chí mạnh mẽ. Mặc dù vậy, ta sợ rằng cô ấy có thể hơi quá hoang dã vào lúc này." 

 

Người Viking tóc vàng sau đó xen vào, cười khúc khích. "Hoang dã không tốt cho anh đâu, anh trai. Em nghĩ khi anh chọn một con vợ, cô ta sẽ là người thuần phục trước anh. Không phải làm cho anh trở nên hoang dã hơn đâu."

 

Người đàn ông với vầng trăng khuyết trên trán khẽ cười toe toét trước điều mà tên tóc vàng nói khi ánh mắt của anh ta lại hướng về phía tôi một lần nữa, và tôi ngay lập tức lườm anh ta. "Cô ấy đã khiến phần sói của anh nổi lên trước khi trăng tròn mọc. Phụ nữ hoang dã đúng thật không tốt cho anh huống hồ phần sói của anh nhỉ." 

 

Trong tình huống này, tôi không biết phải làm gì. Tôi không còn nơi nào để chạy, và nhìn đâu cũng thấy những người đàn ông và phụ nữ này lăm lăm vũ khí bên mình. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi và cố gắng không thu hút thêm sự chú ý đến bản thân.  

 

Tôi co chân lên ngực, và mắt tôi dao động hết người này đến người khác quanh thuyền. Họ sẽ biến chúng tôi thành nô lệ của họ hay họ sẽ bán chúng tôi cho những kẻ khác với mục đích tồi tệ hơn, chẳng hạn như sử dụng chúng tôi trong các nghi lễ ma quỷ?

 

"Này, chắc hẳn cô bé đang đói đấy Frey. Cô bé đã nhịn đói gần ba ngày rồi. Vết cắn có lẽ làm cơ thể cô bé bị tổn thương. Chưa ai bị cắn khi còn trẻ như vậy, chưa kể đến một cô gái loài người. Đừng quên cô bé mỏng manh hơn chúng ta nhiều." Một người phụ nữ với mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa lên tiếng, đôi mắt nheo lại nhìn người đàn ông đã cắn tôi. Với quai hàm sắc nét và đôi mắt to màu nâu, cô ấy ngồi trên một trong nhiều chiếc ghế dài bên cạnh một người Viking khác đang chèo thuyền.

 

Người Viking bên cạnh cô là một người đàn ông có đôi mắt xanh sáng, màu của đại dương, và lớp sơn đen dưới mắt, một phần chảy dài xuống má. Anh ta trông xấu tính, với đôi mắt nheo lại và đôi môi liên tục kéo xuống thành tiếng gầm gừ.  Ở một bên cái đầu cạo trọc của anh ta có những sợi dây leo màu xanh bò trên da.

 

Anh ta cất lời với giọng nói trầm, thô ráp và gồ ghề. "Em nói gì vậy...? Không ai bị cắn khi còn trẻ như vậy á? Em bao nhiêu tuổi khi ta đánh dấu em nhỉ Eira? Mười một? Hay mười hai? Em dường như xử lý nó rất tốt mà." Anh ta nghiêng người về phía người phụ nữ, phía trên của anh ta môi cong lại, nhe răng cười. Anh ta tiếp tục, "Và không lâu sau, ta cũng ngủ với em đấy thôi, khi bản thân ta vẫn còn là một chàng trai trẻ. Ta không thể làm khác được. Đặc biệt là khi em để mắt đến cậu út của thủ lĩnh." 

 

Đôi mắt xanh lạnh lùng của người đàn ông tập trung vào người có hình xăm mặt trời nhưng tên tóc vàng dường như không quan tâm khi hắn ta trừng mắt nhìn lại, khoanh hai tay trước ngực.

 

Sau đó, hắn nói gì đó với người đàn ông, còn tôi chỉ ước tôi biết họ đang khạc nhổ qua lại những gì. "Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần rồi Dag? Tôi không có hứng thú với Eira. Tất cả chúng ta đều biết từ khi còn nhỏ mà, cô ấy là của cậu. Hơn nữa, tôi thích phụ nữ của mình có đường cong quyến rũ và ít nhất phải có ngực cơ."  

 

Sau đó, người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đặt tay lên đùi cô ấy, và tôi co rúm người lại trước hành vi đó ở nơi công cộng khi tay kia của anh ta giữ chặt mái chèo. Những ngón tay anh vòng quanh đùi cô thật chặt.  

 

Người đàn ông có vẻ ngoài xấu tính hét lên, khuôn mặt hắn nhăn lại với vẻ giễu cợt, giọng nói của hắn khiến tôi nao núng. "Eira của tôi có cơ thể rất đẹp. Đẹp hơn bất kỳ con điếm nào mà cậu ngủ cùng. Cậu chỉ ghen tị vì cậu không thể có được cô ấy nhỉ."  

 

“Ừ, chắc tôi mù rồi.” Tôi nghe tên tóc vàng nói, tên còn lại gằn lên và căng cứng cơ lại.

 

"Ai dô, cậu nói phải, vì cậu có vẻ ủng hộ cô gái bán rượu mạnh." Người đàn ông có một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của mình trong khi vặn lại các từ.  

 

Tên đàn ông tóc vàng, kẻ có tư thế thoải mái suốt thời gian qua bỗng căng thẳng và nheo mắt giận dữ. Môi hắn ta bắt đầu nhếch lên thành tiếng gầm gừ, và tôi có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh lớn, khiến tôi phải lùi lại, mặc dù sự thật là nụ cười chế nhạo đó nhắm vào người đàn ông đang chèo thuyền kia. Tuy nhiên, trước khi mọi thứ có thể leo thang, người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đã đặt tay lên ngực anh ta.  

 

Cô thở dài khó chịu. Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là cáu kỉnh.  "Leif, một ngày nào đó cái lưỡi của anh ấy sẽ chôn vùi anh ấy thôi, nhưng chúng ta đang ở Biển. Hãy chọn một mảnh từ kho báu của anh ấy đi. Chúng ta đều là bạn, và tôi tin rằng có thứ gì đó dành cho cô gái xinh đẹp của anh đấy."

 

Cơn giận của người Viking tóc vàng tan biến, và hắn ta quay đầu đi trước khi nói to điều gì đó bằng tiếng nước ngoài mà tôi ước mình có thể hiểu được. "Ta vẫn còn độc thân nhé, nhưng ta sẽ chấp nhận lời đề nghị tử tế của cô vì miệng lưỡi xấc xược của cậu ta." 

 

Tôi không thể không nhìn thấy đôi mắt cô ấy đảo lên, không giống như người Viking tóc vàng. Cô nhẹ nhàng nói, giọng vẫn còn chứa đựng sự khó chịu. "Dù sao đi nữa, Frey... anh hiểu ý tôi chứ, hãy cho cô ấy ăn đi. Cô gái tội nghiệp chắc đang chết đói. Và hãy để ý vết thương chỗ bị cắn. Coi chừng nhiễm trùng đấy... Cô ấy là con người. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, các vị thần của chúng ta sẽ không bảo vệ cô ấy đâu." 

 

"Biết rồi." Tôi nghe thấy người đàn ông có vầng trăng khuyết trên trán nói vài từ, và tôi quay đầu về phía anh ta. Sau đó anh ta đi tới chỗ tôi, một tay cầm quả táo, còn tay kia cầm con dao.

 

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực theo mỗi bước đi của anh, tôi lập tức cứng người lại khi thấy anh ta đi từ phía trước thuyền đến phía sau nơi tôi đang đứng. 

 

Mắt tôi tập trung vào con dao. Tôi sẽ trở thành bữa tối của anh ta chăng, và sau khi anh ta đâm tôi xong, tôi sẽ chẳng là gì ngoài một con lợn bị nhét một quả táo vào miệng.

 

Tôi lùi ra xa khi anh ta đến gần, lưng tôi đập mạnh vào mạn thuyền. Mắt tôi mở to, tôi không thể không co rúm lại trong sợ hãi và rên rỉ thành tiếng. Cơn đau nhức nhối nhói trở lại ở cổ tôi. Khi tôi không thể lùi lại thêm được nữa, anh ta nở một nụ cười ranh ma trước khi quỳ xuống trước mặt tôi.

 

Sau đó anh thủ thỉ với tôi điều gì đó, nhưng một lần nữa tôi không thể hiểu thứ ngôn ngữ ấy. "Ta sẽ không làm em đau… À, ngoại trừ cái này nhỉ..." Anh vỗ vào một bên cổ, rất có thể là nói về vết cắn của tôi. "Em nên biết ơn về điều đó và tự hào chịu đựng nó. Một vài năm nữa, em sẽ hiểu ra nhiều điều hơn." 

 

Vừa trò chuyện với tôi, con dao của anh ta vừa cắt một cách uyển chuyển qua quả táo rồi anh đưa cho tôi một miếng. Tay anh đưa ra và đẩy trái cây lên môi tôi. Bụng tôi trống rỗng, nên miếng táo trông rất hấp dẫn và thơm lừng.

 

Tôi há miệng để ăn nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên với tôi, "Đừng ăn nó, Ellie! Có thể có độc đó."

 

Tôi lập tức ngậm miệng lại để từ chối miếng táo đó, rồi quay đầu nhìn về hướng người bạn đang bị trói của mình. Người đàn ông canh trừng bọn trẻ trừng mắt và đứng trước mặt chúng đánh cô bé ngay tại chỗ. Cô ấy thút thít, tôi trừng mắt và nghiến răng một cách bất lực. 

 

Cơn giận của tôi bắt đầu bùng phát, tôi cố gắng đứng dậy để dạy cho gã đàn ông kia một bài học. Nhưng ngay lập tức tôi bị đẩy ngã xuống bởi người đàn ông đang quỳ trước mặt.  

 

Anh ta cười toe toét hơn, con dao được cầm cùng tay với tay đang cầm quả táo. "Không nhanh như vậy chứ cô gái. Đừng thách thức người mà cô không thể đối đầu.”

 

 

Lần này tôi cũng lườm anh ta, nỗi sợ hãi của tôi giảm đi, nhưng dấu ấn trên cổ tôi lại nhói lên, nhắc nhở tôi đừng chọc giận anh ta nữa. Mắt tôi cũng rơi vào những vết xước trên mặt mà tôi đã gây ra cho anh. Lẽ ra chúng phải tồi tệ hơn nhiều chứ, nhưng bây giờ chúng có vẻ chỉ như những đường vảy mỏng.  

 

Tâm trí tôi nhảy số, cố gắng tìm ra chính xác anh ta là ai. Những gì tôi nhìn thấy trước khi bất tỉnh không phải là trí tưởng tượng của tôi. Anh ta có hàm răng của một con sói, nhưng bây giờ nhìn anh ta, răng của anh ta có vẻ bình thường, khác với thực tế một chút là những chiếc răng nanh của anh ta dường như dài hơn rất nhiều so với người bình thường.

 

Tôi cũng thấy quai hàm anh ta cử động, rất có thể tôi đã ăn thứ mà tôi không nên ăn. Vậy thì nó không bị tẩm độc như Margaret đã nói?  

 

Tôi nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, anh ta hơi nhích người, ngồi xuống đối diện với tôi và cắt một miếng khác từ quả táo. Sau đó, anh nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình, "Ăn đi, cô gái." 

 

Dạ dày tôi réo lên, thôi thúc tôi ăn tiếp những gì anh ta mời, tôi quay lại nhìn thấy gò má đỏ ửng của Margaret vì cái tát thô bạo mà cô ấy phải chịu trước đó.  

 

Tôi muốn từ chối thức ăn của người đàn ông này, nhưng khi tôi nhìn lên đôi mắt xanh đầy điềm báo của anh ta, tôi quyết định tốt nhất là không nên chọc giận hắn, vì vậy tôi lấy miếng táo từ ngón tay anh ta rồi ăn nó một cách nhanh chóng.

 

Khi ăn, tôi không thể không liếc nhìn Margaret cùng với những đứa trẻ khác. Tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng tội lỗi khi nhai và nuốt thức ăn, và anh ta dường như khen ngợi tôi bằng tiếng mẹ đẻ của mình. "Đúng là một cô gái ngoan. Nào, ăn tiếp đi." 

 

Anh ta tiếp tục cắt táo thành từng lát đưa cho tôi, khiến tôi vô cùng thất vọng, tôi đã để cơn đói che mờ sự phán xét của mình. Tôi ăn những gì bày ra trước mặt, sợ rằng đây có thể là món ăn duy nhất anh ta cho tôi trong một thời gian dài. Khi cắt gần hết thịt quả táo, anh ta đặt con dao xuống boong thuyền và trực tiếp gặm phần lõi.

 

Tôi không thể không cảm thấy ánh mắt của mình dừng lại ở thứ có thể được sử dụng như một vũ khí tiềm năng. Sau đó, mắt tôi nhìn vào người đàn ông ngồi trước mặt. Tôi ép đầu gối vào ngực, và khi tôi nhanh chóng di chuyển với con dao được đặt xuống, anh ta chộp lấy nó trước khi tôi có thể và cười toe toét với tôi trong khi nói bằng tiếng mẹ đẻ. "Đôi mắt em đã tố cáo chính em rồi đấy…" 

 

Hắn vung con dao về phía tôi, tôi bĩu môi với anh ta đầy thất vọng. Anh ta mắng tôi thêm vài cái nữa khi đứng và ngồi lên một trong những chiếc thùng chứa đầy kho báu mà hắn đã đánh cắp từ quê hương tôi.  

 

Anh ta cười toe toét trước khi ăn hết những gì có thể từ quả táo và ném phần lõi xuống biển. "Chúc em may mắn lần sau" anh ta nói với tôi một cách hách dịch, và tôi chỉ biết đó là sự hách dịch từ giọng điệu của anh ta.

 

Tôi rời mắt khỏi anh ta, quyết định phớt lờ con quỷ này, tức giận với anh ta và bản thân tôi vì hành động của tôi quá đáng chú ý. Sau đó tôi nghe thấy tiếng kêu của những con mòng biển, vì vậy tôi nhìn lên và thấy chúng đang bay lượn trên đầu. Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm và ước mình có đôi cánh. Sau đó, tôi sẽ được ban cho nhiều tự do hơn tôi có tại thời điểm này.  

 

Với những con chim đang bay phía trên, tôi ngồi dậy nhiều hơn và nhận thấy tất cả cây cối xanh tươi trước mặt chúng tôi khi con thuyền tiến vào đất liền.  

 

Mắt tôi quan sát xung quanh, nhiều cây cối rải rác trên mặt đất và những thác nước lớn chảy xuống từ đỉnh núi. Tôi kinh hoàng, nhưng tôi nhanh chóng ngăn mình trố mắt nhìn, nhớ rằng đây rất có thể là vùng đất của quỷ.

 

Ở đằng xa, một tiếng tù vang lên từ ống sừng, và nhiều người trong số họ mỉm cười. Một vài người đứng dậy vẫy tay trong niềm hân hoan, sau đó người Viking với vầng trăng lưỡi liềm trên trán nói: "Chào mừng đến với ngôi nhà mới của em, cô gái nhỏ. Hy vọng em thích ở đây vì em sẽ không thể rời đi được." 

 

Anh ta cười toe toét rồi đứng dậy, đi về phía trước thuyền, và vì tôi không hiểu những lời của anh ta nên tôi có một linh cảm xấu về chúng.

 

 

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan