The Wolf Team

19/11/2023 00:12 6 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 51 - Chạm trán nguy hiểm

Báo cáo

Vào lúc Frey quay lại và cảnh báo tôi về một người lạ trong rừng, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện phía sau mình. Người đó đang ở rất gần, và tôi biết chỉ cần một bước sai lầm có thể khiến đầu tôi bay ra ngoài hoặc khiến tôi bị đâm vào chỗ chí mạng. 

 

Frey ở quá xa để có thể giúp tôi trong khoảng thời gian ngắn như vậy nên khi lời nói của anh ấy đến tai tôi, tôi nhanh chóng quay lại, nhắm vào cánh tay của người đó. Nếu tôi chạy, tôi sẽ chỉ bị chém. Tôi có đủ thời gian để nắm lấy cổ tay của người đang cầm thanh kiếm và tôi rất ngạc nhiên khi thấy cổ tay đó nhỏ bé trong tay tôi. 

 

Có vẻ là một người phụ nữ... 

 

Không thành vấn đề khi người đó phản vệ, rõ ràng là người này thiếu kinh nghiệm với bất cứ điều gì liên quan đến chiến đấu, tôi giật thanh kiếm ra khỏi ngón tay của người đó, nó đâm xuống đất ở tư thế thẳng đứng. 

 

Người đó hét lên thất vọng khi lao vào tôi, lần này chém vào cánh tay tôi bằng một con dao găm nhỏ rút ra từ thắt lưng bằng bàn tay còn lại. 

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, người mặc áo choàng đen này là một phụ nữ. 

 

Tôi nhăn mặt, những giọt máu bắn tung tóe trên nền đất bên dưới khi máu chảy ra từ vết cắt sâu trên cánh tay tôi, và tôi nghe thấy tiếng Frey chạy tới phía sau khi tôi bắt đầu chiến đấu với người phụ nữ để giành con dao găm. 

 

'Tại sao cô ta lại tấn công mình?' Tôi thắc mắc trong đầu, cố gắng hết sức để tìm câu trả lời khi tôi nắm lấy con dao khiến nó ngừng chĩa điên cuồng vào mặt tôi. 

 

Sau đó, tôi nhìn kỹ người phụ nữ, và đó chính là người yêu của Bard mà tôi đã gặp ngày hôm qua ở hồ. Cô ta trông có vẻ dữ tợn và hét vào mặt tôi khi tôi biết đó là cô ta, "Bây giờ tao đã biết chính mày là người đã giết Bard! Đồ đàn bà độc ác!" 

 

Mắt tôi mở to trước phát hiện của cô ta, và cô ta sôi sục khi nói, "Một ông già đã chứng kiến ​​tất cả những gì mày làm! Ông ấy không nói với ai vì sợ hãi, nhưng ông ấy tràn ngập cảm giác tội lỗi khi nghĩ sẽ nhìn thấy tao bế con của Bard... Mày thậm chí đã nói dối tao về tên của mày... Ellie." 

 

Frey rút thanh kiếm ra khỏi lòng đất, và thật khó để đọc được nét mặt anh ấy khi nghe thấy những gì người kia vừa nói, tôi lo lắng nhìn anh. 

 

Sau đó, cô ta nhìn Frey một cách điên cuồng và hét lên khi anh ấy không di chuyển để tấn công cô, "Anh có biết người yêu của anh là một kẻ giết người máu lạnh không? Cô ta đã bắn đi bắn lại Bard bằng những mũi tên của mình chỉ để đập đầu anh ấy bằng một tảng đá. Bard là người trong làng của anh, còn cô ta chỉ là một con điếm người Anh mà thôi!” 

 

Tay tôi bắt đầu run rẩy và bụng tôi quặn lên vì lo lắng, cô ta lợi dụng điều này, rút ​​tay ra khỏi sự kìm kẹp của tôi và lao tới tấn công tôi, một đòn tấn công mà lẽ ra tôi phải thấy trước. 

 

Tôi cố gắng dùng tay để che chắn, cố gắng chặn cô ta lại, nhưng đòn tấn công của cô ta không bao giờ tới. 

 

Tôi nhìn thấy máu đổ xuống đất khi mở mắt ra. Đó không phải máu của tôi mà là của cô ta. Mắt tôi nhìn xuống đất rồi lia đến người phụ nữ, và cô ta trông có vẻ sốc khi toàn bộ cánh tay phải bắt đầu từ khuỷu tay đã biến mất. 

 

Cánh tay đó chạm đất cách chúng tôi vài bước chân, và cảnh tượng đó khiến tôi phát ốm, giữa xương và thịt, nó lại giống Bard một lần nữa, nhưng lần này là người yêu của cậu ta. 

 

Tôi không muốn nhìn thấy điều này... 

 

Cô ta hét lên, rồi ngã ra sau trong khi ôm lấy cánh tay của mình và đôi mắt cô ta giận dữ nhìn Frey, nước mắt tuôn rơi, "Anh đang bảo vệ một kẻ giết người!" 

 

"Ta không quan tâm," anh nói, thanh kiếm sáng bóng đầy máu chĩa vào cô. "Cô ấy là người của ta, và ta nghĩ cô ấy có lý do chính đáng để giết tên Bard kia. Ta sẽ không để cô sống vì hôm nay cô đã quyết định tấn công cô ấy." 

 

Anh ấy bước về phía cô ta, ánh mắt sói lại hiện hữu và tôi hét lên, chợt nhớ ra và nắm lấy cánh tay Frey, "Đừng Frey! Cô ta đang mang thai!"

 

"Chúng ta phải giết cô ta, Ellie," anh gầm gừ, "Vì cô ta sẽ chỉ quay lại làm hại em và ngay cả đứa trẻ nếu còn sống sót, nó sẽ ngày càng căm ghét em vì em là kẻ đã giết cha nó. Em không thể để cô ta sống được." 

 

Bodil đứng dậy, cố gắng hết sức để trốn thoát trong khi cánh tay của cô ta tiếp tục đổ máu. Cô ta chắc chắn không phải là một con sói mà là một con người bình thường, vì cô ta đang chạy trốn khỏi Frey và tôi. Cô ta tiếp tục cố gắng chạy, nhưng đầu gối cô ta khụy xuống khi bước được vài bước chân. 

 

Bard hẳn phải có cảm tình với phụ nữ loài người vì cậu ta nghĩ rằng mình có thể dễ dàng lợi dụng họ, không giống như một con sói cái vì họ sẽ không quá tử tế với những thứ như vậy. 

 

"Frey, làm ơn!" Tôi cầu xin anh ấy. "Nếu chúng ta giết cô ấy, vòng trả thù sẽ không bao giờ dừng lại. Sẽ có người trong làng tìm kiếm cô ấy khi cổ không về nhà. Không những vậy, anh còn sẽ giết đứa trẻ nữa! Làm ơn đi!” 

 

Frey nghiến răng khi nhìn người phụ nữ với ánh mắt săn mồi, đôi mắt anh dõi theo chuyển động của cô ta khi cô đứng dậy và chạy xa hơn vào rừng. 

 

Cuối cùng anh ấy thả thanh kiếm xuống, dường như lắng nghe tôi bằng việc để cô ta tiến sâu hơn vào rừng và khuất tầm mắt. 

 

Anh ấy nhìn về phía tôi và nói, "Cô ta sẽ quay lại. Cô ta sẽ không bao giờ ngừng ý nghĩ muốn em chết. Đó là nếu cô ta sống sót sau vết thương như thế...cô ta không phải sói cái nếu không cô ta sẽ tấn công ta, hoặc việc mang thai khiến cô ta không thể thay đổi tư thế nhưng rất hiếm trường hợp đó xảy ra."  

 

"Tôi biết..." Tôi nói nhỏ, Frey nhìn về phía cánh tay tôi, rồi anh ấy nắm lấy nó, nhìn máu tiếp tục chảy ra từ vết thương của tôi. “Em dễ bị tổn thương quá,” anh ấy thì thầm, buông cánh tay tôi ra. 

 

Anh thở dài trong khi xé ống quần để quấn chặt quanh cánh tay tôi rồi buộc lại, khiến tôi nhăn mặt. "Đi nào. Lần này hãy đi sát ta." 

 

Anh ấy nắm lấy cánh tay trên của tôi kéo đi, trước sự im lặng của anh, tôi cất tiếng hỏi, "Anh không định hỏi gì về Bard à?" 

 

"Không, ta cho rằng em có lý do riêng, ta thậm chí còn nhớ hắn khi còn nhỏ. Hắn đã nhiều lần làm tổn thương và quấy rối em. Đáng lẽ ta nên nói mẹ để mắt tới hắn nhiều hơn, nhưng bà lại bận rộn việc làng... Và hắn ghét ta vì đã giết bạn đồng hành của hắn. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra giữa em và hắn khi ta đi vắng, nhưng ta có cảm giác mơ hồ rằng cái chết của hắn không phải là vô nghĩa," Frey giải thích. 

 

Tôi vẫn bị sốc khi đi cùng Frey, mong đợi một phản ứng hoàn toàn khác khi anh ấy biết về cái chết của Bard. 

 

"Nhưng cậu ta là người của làng anh..." Tôi bối rối lẩm bẩm. 

 

"Không quan trọng đó là ai. Bard là một tên xấu xa khi còn nhỏ và chắc chắn cũng cặn bã khi là một người đàn ông trưởng thành. Lẽ ra ta nên xử lý khi hắn còn là một thằng nhóc, nhưng nhận thức được tính cần thiết của việc bảo vệ những đứa trẻ trong làng đã ngăn cản ta. Đó là lý do tại sao em không thể để những người có mối hận thù như vậy sống sót...mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn," Frey nói, khuôn mặt anh trông dữ tợn khi quay lại nghĩ về Bodil. 

 

"Nhưng con người vẫn có thể thay đổi..." tôi lẩm bẩm. 

 

Frey quay về phía tôi, nheo mắt lại, "Những người như thế không thay đổi đâu. Em nghĩ người phụ nữ đó sẽ tha thứ cho em về cái chết của người tình và giờ còn bị mất thêm cánh tay sao? Không đâu...cô ta sẽ tập trung hơn vào việc trả thù. Ta đã nói với em rồi, Ellie, để cô ta sống có thể là một trong những sai lầm lớn nhất trong cuộc đời em đó...và điều này cũng có thể là sai lầm trong cuộc đời của ta nữa." 

 

Mọi thứ trở nên im lặng khi lời nói của anh ấy vang lên, và tim tôi thắt lại. Có lẽ anh ấy nói đúng... để Bodil sống là một sai lầm lớn có thể gây hại cho cả hai chúng tôi trong tương lai, nhưng cô ta đang có con...Tôi không thể để tôi hoặc Frey giết chết một đứa trẻ chưa chào đời được. Tôi cảm thấy không ổn chút nào... 

 

Cuối cùng chúng tôi cũng tới được mặt nước và Frey đến giúp tôi cởi quần áo, nhưng tôi đẩy tay anh ấy ra, không còn tâm trạng để âu yếm anh nữa. 

 

Môi anh ấy mím lại thành một cái cau mày, tôi đi ra xa Frey trong sự im lặng của cả hai bên, nhưng ít nhất anh ấy cũng hiểu khi không nói chuyện hay cố gắng lại gần thêm nữa. 

 

Thay vào đó, anh quay đi, ngồi trên một tảng đá đối diện với khu rừng, anh ấy vẫn cảnh giác cao độ, tai lắng nghe và mắt chờ đợi bất cứ thứ gì trong rừng chuyển động để anh có thể phản xạ tức khắc. 

 

Tôi cởi quần áo và bắt đầu tắm rửa, nghĩ về ngày hôm qua tắm cùng Bodil. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô ta đã phát hiện ra cái chết của Bard cùng kẻ đã giết cậu ta. Tôi cũng không nhận ra rằng mình đã bị phát hiện...Cô ta nói một ông già ư. Ông già nào chứ? 

 

Dân làng ở đây không có nhiều người già, nhiều người bị chết trong chiến trận khi còn trẻ và tràn đầy sức sống, hiếm khi thấy một ông già nào, đặc biệt là mang trong mình dòng máu Fenrir khiến quá trình lão hóa bị chậm lại một cách đáng kể. 

 

Sau đó, tôi nhớ đến tên tiên tri biến hình trong làng. Anh ta chắc hẳn đã biết về việc tôi giết Bard, như cách anh ta nhìn thấy tương lai của tôi... nên quá khứ của tôi được nhìn thấy cũng là chuyện thường? 

 

Chẳng lẽ hắn đã biến thành một ông già và lừa được Bodil? 

 

"Frey," tôi nói to, thu hút sự chú ý của anh ấy khi đang ở trong làn nước.

 

"Sao thế?" anh hỏi, lưng vẫn quay về phía tôi.

 

"Anh có thể kể cho tôi nghe về nhà tiên tri của anh được chứ? Ông ấy thật kỳ lạ phải không?" tôi nói. 

 

"Nhà tiên tri..." Frey lẩm bẩm. "Nhà tiên tri của chúng ta đã chết từ lâu rồi." Mắt tôi mở to, Frey quay lại nhìn tôi với ánh mắt tò mò và hỏi, "Em đang nói về nhà tiên tri nào vậy?" 

 

"Người có thể thay đổi dung mạo... Người có đôi mắt điên khùng và mái tóc đen, chống gậy lang thang quanh làng," tôi giải thích với anh. "Ông ta gầy và cao. Nói chuyện cũng kỳ quặc và tự nhận mình là một nhà tiên tri." 

 

Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn hài hước và cười khúc khích với tôi trước khi nói, "Ta chưa bao giờ gặp người nào như vậy...Có vẻ như em đã đụng độ với Loki nếu ta đoán không nhầm."

 

Tôi nhớ Fenrir đã nói về Loki, Freya và Loki thích tôi như thế nào nhưng Loki không phải là một vị thần được yêu thích, vì ông ta là một kẻ lừa gạt...Tôi thậm chí còn cho ông ta máu của mình, và ông ta biến đổi hình dạng giống như những câu chuyện từ các vị thần đã nói.

 

Loki ở gần hơn tôi từng nghĩ, và tôi thậm chí có thể đã gặp Freya, nhưng tôi không thể nghĩ ra ai giống bà ấy. Và một lần nữa, bà ấy không ở đây để trêu chọc hay lừa dối tôi mà là giúp tôi. 

 

"Frey, anh đã bao giờ nghĩ đến việc tình cờ gặp được một trong những vị thần của mình chưa?" Tôi hỏi. 

 

Anh ấy suy nghĩ trước khi nói, "Chưa... Lần gần nhất mà ta từng thấy các vị thần là khi ta gặp Fenrir lúc trưởng thành và rõ ràng tên của ta là được đặt theo tên của cặp Thần song sinh Freya và Freyr." 

 

Tôi gần như quên mất phiên bản nam của Freya, người được cho là anh trai sinh đôi của bà ấy là Freyr. Ông ấy có vẻ ngoài xinh đẹp và cũng là Thần sinh sản, giàu sang và mùa màng bội thu. 

 

Frey được đặt theo tên của hai người, mẹ anh đặt tên anh như vậy. Có lẽ vì bà biết anh sẽ đẹp trai, và vì dòng dõi anh sinh ra nên anh rất giàu có. Tôi rất ngạc nhiên là chúng tôi cũng chưa bao giờ có một mùa màng thất bát. Mặc dù tôi thắc mắc tại sao Arvid chưa bao giờ đặt tên con theo của ông trong khi đó là vinh dự của một người cha. 

 

Tôi nhìn anh ấy một cách hài hước và nói, "Anh làm tôi nhớ đến Freyr..." 

 

Anh ấy cười tôi và nói, "Ta là một con sói mà, cô nương, là hậu duệ của Fenrir, không phải một vị thần. Đừng có bất kỳ ý tưởng hài hước nào trong đầu chỉ vì em đã gặp Loki, và ta được đặt theo tên của Chúa... Leif cũng không phải là phụ nữ, và nó cũng không phải anh em song sinh của ta, hơn nữa ta chưa bao giờ gặp một người khổng lồ nào và muốn kết hôn với cô ấy." 

 

Tôi nheo mắt nghi ngờ, hỏi: "Vậy là cho dù anh có gặp một phụ nữ khổng lồ, anh cũng sẽ không cầu hôn cô ta phải không?" 

 

"Không đâu..." Anh cười lớn. "Ta không phải Chúa và ta không nghĩ mình có thể vui vẻ với một người phụ nữ khổng lồ với tư cách là vợ mình." 

 

Tôi tắm rửa xong và bước ra khỏi làn nước, cảm thấy sạch sẽ từ trong ra ngoài. 

 

Tôi bước xuống bãi cỏ, mặc váy vào mặc dù vẫn đang ướt. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm và nói: "Nhưng em muốn nghĩ gì cũng được. Ta không phiền nếu em nghĩ ta là Freyr đâu. Thực ra đó là một lời khen đến từ em đấy." 

 

Tôi nhìn anh chằm chằm, chiếc váy dính chặt vào người vì ướt, tôi buộc dây vào ngực: "Tôi thay đổi ý nghĩ về anh rồi. Anh chẳng giống Freyr chút nào cả." 

 

Anh ấy thở dài, đứng dậy khỏi tảng đá đang ngồi, bước tới chỗ tôi, vòng tay qua eo và ép tôi vào người anh ấy. “Thật là buồn quá đi. Lẽ ra ta có thể được mọi người trong làng tôn thờ nếu em tung tin đồn ta là Freyr đấy.”

 

“Tôi không nghĩ có ai có thể tôn thờ anh như một vị thần đâu,” tôi nói, ngả người vào anh, tận hưởng hơi ấm từ anh sau khi đắm mình vào làn nước mát lạnh trong hồ. Không khí buổi sáng cũng không quá ấm áp cho một ngày tháng sáu. 

 

Nhưng bây giờ có một điều bí ẩn về Freya và liệu tôi có từng gặp bà ấy hay không. Tôi không nghĩ là mình có. Tôi nghĩ bà ấy ở trong đầu nhiều hơn là một người trong hiện hữu cuộc đời tôi, giống như Loki giả vờ là một nhà tiên tri. Dù sao đi nữa, bà ấy chắc hẳn là người thì thầm trong đầu tôi rằng hãy luôn chấp nhận Frey, và cuối cùng tôi đã làm như vậy. 

 

Hy vọng những lời thì thầm của bà ấy là đúng về Frey. Tôi nghĩ những bí mật được tiết lộ cho Frey ngày hôm nay về Bard không gây ấn tượng với tôi như tôi nghĩ. Anh ấy biết những bí mật của tôi, nhưng... anh ấy vẫn ở bên tôi. 

 

Frey cúi xuống, áp môi anh vào môi tôi từ phía sau sau khi quay mặt tôi về phía anh, và tôi nhắm mắt trước nụ hôn nhẹ nhàng của anh. 

 

Bây giờ tôi đã ngừng từ chối anh ấy và chấp nhận anh như Freya đã mong muốn tôi làm từ lâu. 

 

Tôi yêu Frey, và tôi không thể làm gì để thay đổi điều đó. Ngay cả khi tôi chưa nói với anh ấy bằng lời, tôi ước có đủ can đảm để nói với anh vào một ngày nào đó và tôi hy vọng chuyện đó sẽ sớm xảy ra. 

 

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan