The Wolf Team

02/11/2023 23:03 4 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 44 - Sự an ủi sâu trong bóng tối

Báo cáo

Sau khi hoàng hôn buông xuống

Ngày 8 tháng 6 năm 1001 TCN

 

“Cả hai người…Yên ắng thật đấy…” Leif, người đã gia nhập với chúng tôi sau cả một ngày dài với Runa, cất tiếng lên và múc một muỗng đầy của món hầm mà mẹ anh ta chuẩn bị từ trong bát. Ánh mắt anh lia qua tôi trước khi dừng lại ở anh trai mình, người đang ngồi im ắng trên băng ghế nhấm nháp thức ăn với sự im lặng đáng chú ý.

 

Tôi nhìn chằm xuống đĩa thức ăn trước mặt, chỉ nhấm nháp một miếng nhỏ và không thèm đáp lại sau khi thưởng thức món canh thơm lừng trong bát, món ăn mà thường rất ngon sau một ngày dài như hôm nay.

 

“Hai người đang giận nhau ư?” Leif thắc mắc khi vẫn đang chóp chép một muỗng canh hầm đầy miệng.

 

“Không,” Frey trả lời sau một lát im lặng

 

Tôi nhìn chằm chằm với ánh mắt nhọn như mũi tên, và thì thầm, “Nhưng sáng nay chính anh đã bảo tôi có mùi.”

 

Ánh mắt của Frey đổ dần về phía tôi, anh cất tiếng thở dài và biện minh,”Ta không có ý đó.”

 

“Và anh cũng toàn né tránh tôi từ hôm buổi lễ nữa,” tôi lại nói, nhưng với giọng điệu căng thẳng hơn.

 

Sự im lặng của Frey bỗng lại trở lại trong không gian, và Leif thì bật cười. “Anh tính sao đây, anh trai? Hay là anh không còn muốn cô ấy nữa khi cô ấy đã thành người Dane mà không còn là một người phụ nữ người Anh?”

 

Một sự tĩnh lặng u ám bao trùm, và tôi quay đầu, nhấc chân mày trong khi nhìn chằm chằm vào Frey, ngóng trông câu trả lời từ anh. Ánh mắt anh ta trở nên khó chịu hơn trước sự xâm phạm của Leif và ánh nhìn tò mò từ tôi.

 

“Chà, anh hãy chia sẻ những cảm xúc của mình như một người phụ nữ xem nào. Điều gì đó khiến anh bận tâm về Ellie của chúng ta ư?” Leif trêu chọc thêm vào.

 

Anh ta càu nhàu với Leif và tôi, sau đó bất ngờ đứng dậy, nhìn xuống Leif đang ngồi trên băng ghế với một khuôn mặt đầy tự mãn.

 

“Anh định làm gì đấy?” Leif càng chọc giận thêm. “Tát tôi ư? Hay là chạy đến chỗ của mẹ??”

 

Frey đổ hết thức ăn trong bát lên đầu Leif, môi nhăn nhó với sự căng thẳng, và ném đi phần còn lại xuống đất khiến cho mọi thứ tung tóe khắp nơi, gây nên một mớ hỗn loạn.

 

Leif cũng đứng dậy trong khi đang lau mắt và rít lên,” Cái quỷ gì vậy?! Tôi mới tắm sạch đấy, Frey!”

 

Frey mặc kệ anh ta và bước đi, từng bước hùng hổ mạnh mẽ suốt cả quãng đường trước khi giận dữ rời khỏi ngôi nhà, thậm chí anh còn để cửa mở ra ngoài.

 

“Frey!” mẹ anh hét lên khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn mà con trai mình gây ra và khi nắm bắt sự tức giận của anh, bà than phiền, “Thằng nhóc đó đúng là như một đứa trẻ vậy. Giận dữ mất kiểm soát rồi lại làm bừa bãi thức ăn…”

 

Leif tiếp tục lau sạch món hầm trên người, mỗi lần nó rơi xuống đất đều gây ra âm thanh và khiến cho anh ta thấy kinh tởm

 

Tôi đặt bát xuống, sự tức giận giờ đây đã thay thế cho nỗi lo về Bard trong tôi, và rồi tôi quay người nhanh chóng bước theo Frey ra khỏi cửa mà không thèm quan tâm rằng anh ta đang trong tâm trạng thật sự tức giận rõ ràng.

 

Trước khi đóng cửa lại tôi nghe thấy tiếng Noma hỏi từ đằng sau, “Con đã làm gì mà khiến Frey nổi giận như thế, Leif?”

 

Tôi nghe Leif than vãn, “Con chẳng làm gì để anh ta phản ứng như vậy cả! Anh ấy và Ellie đang giận nhau chuyện gì đó á.”

 

Tôi tiến về phía gã tóc đen, tăng tốc độ và lao vào anh ta với trọng lực của toàn bộ cơ thể. Tôi cảm nhận được anh ta lảo đảo về phía trước, những anh đã nắm lấy được cái cây gần nhất để tự cân bằng lại và cắm những móc vuốt không phải là người của bản thân vào đó.

 

“Em nghĩ mình đang làm gì vậy, cô nương?” Frey quay lại đối mặt với tôi và sự giận dữ của tôi, giọng nói anh ta tràn đầy sự kinh ngạc.

 

Vùng vai tôi đau nhức sau cú va chạm với cơ thể anh ta, cảm giác giống như đập cả người vào tảng đá vậy.

 

“Đồ ngu ngốc,” tôi càu nhàu, đẩy anh ta ra xa khi bản thân lùi lại.

 

Anh ta không di chuyển từ chỗ đứng, và tôi liền tiếp tục lẩm bẩm, “Anh thực sự không thích tôi khi đã thành người Dane ư? Thế anh từng thích tôi chỉ vì tôi là một điều gì đó khác biệt mà anh không thể có?! Vậy anh bắt cóc tôi khỏi quê hương của mình chỉ để đẩy tôi ra một khi tôi trở thành một phần của làng anh à?!”

 

Tôi đưa ánh nhìn đầy khinh miệt đến anh ta và càu nhàu, “Nếu điều đó là lý do, thì anh thật sự khiến tôi ghê tởm đấy.”

 

Anh ta buông tay khỏi cây và tôi tiếp tục cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh ta đã bật lại cú đánh của tôi chỉ bằng việc xoay nó sang hướng khác một cách dễ dàng.

 

Tôi không từ bỏ cho đến khi anh ta nắm chặt cả hai cổ tay tôi, khiến tôi không còn cách nào khác ngoài đá anh ta ra nhưng anh ta đã kịp buông tay tôi ra để nắm lấy chân khiến tôi mất thân bằng và ngã ra phía sau.

 

Tôi ngước lên nhìn thấy Frey cau mày và anh ta rõ ràng là không hài lòng với những tác động của tôi. Tôi đứng dậy và cho anh ta ăn hành thêm một lần nữa nhưng anh nắm lấy tay tôi và đẩy tôi lại.

 

Tôi hít thở nặng nề khi lảo đảo về phía sau, nhưng đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đủ để Frey có thời gian giãi bày những gì anh muốn nói.

 

“Xem ra em đã hiểu sai ý ta rồi” anh ta nói. “ Chuyện không phải là như vậy…”Anh ta nhăn mặt và hỏi, “ Nói ta nghe đi, Ellie. Tại sao em lại trở thành người Dane chứ…tại sao em lại uống máu vậy? Tại sao em lại từ bỏ vị thần của mình? Lý do là gì?”

 

Tôi im lặng và nghĩ về lý do ban đầu của mình, bao gồm cả việc khiến Arvid chấp nhận tôi. Ánh mắt của ông ta đối với tôi đã thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên sự khinh miệt.

 

Không có gì thực sự thay đổi như tôi mong muốn… Ngay cả Fenrir cũng không chấp nhận tôi.

 

“Vì ta phải không?” anh ta hỏi. “ Em từ bỏ vị thần của mình và ép bản thân vào tình huống mà em thậm chí cũng không muốn chỉ vì chúng ta đã hôn nhau vài lần.”

 

“Không, không phải như vậy đâu,” tôi nhanh chóng trả lời. “Chuyện đó là vì để tôi được chấp nhận!”

 

“Thực sự như vậy sao?” anh ta nghi vấn và tôi rơi vào im lặng.

 

Liệu không phải để được chấp nhận bởi Arvid và cả làng ư? Đúng mà, phải không? Tôi không thể nào làm thế chỉ vì Frey được.

 

Anh ta nhăn mặt trước khi hỏi, “Fenrir đã chấp nhận em chưa?”

 

Tôi cảm thấy ngực mình thắt lại và đáp lời, Frey chính là người đầu tiên biết về điều này, “Chưa…”

 

“Vậy thì em chưa sẵn sàng mà,” anh ta nói. “Rồi em sẽ bị nguyền rủa đấy, Ellie. Những người bị ràng buộc vào hai tôn giáo sẽ sống trong một thế giới khác, dễ dàng bị xâm phạm và đánh gục bởi những điều xấu xa. Em sẽ trở thành mục tiêu khi không có sự bảo hộ từ vị thần của em hoặc chúng ta…”

 

Tôi nhớ lại về giấc mơ và cái cách mà Fenrir đã nói điều tương tự. Rằng tôi bị nguyền rủa…

 

Frey bước lại gần tôi, anh ta chần chừ đặt lòng bàn tay lên má tôi và nâng mặt tôi hướng nhìn lên anh ta. Bàn tay anh ta ấm áp và có cảm giác dễ chịu trên da tôi.

 

Tôi dồn mắt vào anh ta, anh ta tiếp tục nói, “Ta nghe nói vị thần của em rất rộng lượng… Chắc chắn ngài ấy sẽ tha thứ cho em. Điều đó sẽ tốt hơn nhiều so với việc bị nguyền rủa.”

 

“Không… không thể nào đâu sau khi mà tôi đã phạm tội như vậy,” tôi nói, đưa mắt hướng xuống. “Bất kể cách nào… tôi sẽ không được chấp nhận trở lại bởi ngài. Không phải bây giờ. Không thể nào sau tất cả mọi thứ.”

 

Uống máu… giết người… suy nghĩ không trong sạch… có nhiều điều tôi có thể nghĩ đến mà được coi là tội lỗi. 

 

“Làm sao mà em phạm tội chứ?” anh ta hỏi, tay vẫn còn giữ nguyên trên khuôn mặt tôi. “Em chính là thứ thuần khiết nhất mà ta từng thấy trong làng quê này từ trước tới nay.”

 

“Anh không hiểu về vị thần của tôi được đâu, Frey… và anh cũng không hiểu những gì mà tôi đã làm,” tôi lẩm bẩm, nắm chặt cổ tay anh và kéo tay anh ta ra khỏi má tôi.

 

“Hãy thử nói cho ta xem,” anh ta nói. “Em đã làm những gì mà khiến cho vị thần đó cho là không thể tha thứ?”

 

“Tôi không thể nói được,” tôi trả lời trong khi vẫn đang giữ lấy cổ tay anh ta.

 

“A, thật đáng tiếc. Ta đã rất muốn nghe về những tội lỗi mà em đã phạm phải trong quá khứ,” anh ta nói một cách mỉa mai.

 

“Anh đã khiến cho mẹ anh phải tức giận lên,” tôi lẩm bẩm, cố gắng để tránh đề tài này ngay sau khi mọi thứ giữa chúng tôi đã ổn trở lại.

 

“Ta biết,” anh ta thở dài. “Đó là lý do tại sao ta không định quay về đêm nay.”

 

“Thế anh định sẽ đi đâu khi mà không mang theo ngựa chứ?” tôi hỏi.

 

“Có một nơi ở gần đây mà không một ai biết,” anh ta nói. “Chỗ đó cách đây không xa và có thể đi bộ từ đây vào rừng.”

 

“Chỗ đó là ở đâu?” tôi thắc mắc.

 

“Chỗ đó được ta xây khi còn nhỏ. Ta đã luôn thích việc xây nên nhiều thứ nhưng sau khi trở thành một chiến binh thì ta không còn thời gian cho việc đó nữa,” anh ta đáp lại.

 

“Tôi có thể đến xem được không?” tôi hỏi, tò mò về nơi mà những lúc anh biến mất hay lui đến được xây bởi nên bởi chính anh.

 

“Nó cũng không có gì đặc biệt đâu,” anh ta nói, ánh mắt thì tránh né.

 

“Điều đó thì tôi phải là người quyết định mới đúng,” tôi nói, cười nhẹ, nghĩ về gì đó có thể là ngôi nhà nhỏ bé và tầm phào anh ta xây dựng khi còn nhỏ.

 

Anh ta thở dài rồi bắt đầu đi khỏi đường mòn và vào trong rừng, còn tôi thì theo ngay phía sau.



 





Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan