The Wolf Team

19/10/2023 01:12 6 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 43 - Thứ bảy đen tối

Báo cáo

Gã tóc đỏ vỗ vai Eira và nói, “Thôi nào, chúng ta còn chuyện để làm đấy.”

 

Tên đeo mặt nạ vẫn không nhúc nhích khi gã bạn thì thầm điều gì đó vào tai mình, rồi hắn nới lỏng cổ tay.

 

Tên đeo mặt nạ nhìn Dag và Eira và nói, “Xin thứ lỗi”, rồi buông cổ tay tôi ra.

 

“Chúng tôi đi ngay đây.” Gã đàn ông có mái tóc đỏ cười và quay người đi.

 

Tên đeo mặt nạ tiếp tục liếc tôi thêm một hồi lâu trước khi hắn cũng quay lưng bỏ đi, nối bước gã bạn của hắn ra khỏi sảnh chính.

 

Dag thở dài một cách nặng nề còn Eira thì hạ vũ khí xuống.

 

Rồi anh ta thốt lên, “Lũ nhóc đó đáng sợ thật.”

 

“Chúng khá đáng sợ, em không hiểu sao mà ta lại cho chúng vào làng nhỉ.” Eira nói, còn Dag thì nhìn thứ tay cô đang cầm.

 

Anh ta bật cười và nói, “Em định đâm chúng với con dao còn dính mấy miếng thịt gà trên đó à?”

 

“Đây là vũ khí duy nhất em có!” Cô nói, nhún vai nhưng không cười theo.

 

“À Ellie, cô không định cảm ơn bọn tôi à?” Dag hỏi, nhìn xuống tôi. “Bọn tôi vừa mới cứu cô đấy.”

 

“Tôi không cần các người giúp.” là lời duy nhất tôi có thể thốt ra khi nhìn xuống cổ tay, “Tôi đủ khả năng xoay sở được.”

 

Dag thở dài, “Thái độ như vậy thì chỉ duy nhất có ở người phụ nữ mà Frey thích thôi.”

 

“Thái độ là thứ để kiềm chế đàn ông các người đấy,” Eira nói, nhìn Dag. “Nhìn Leif và Runa kìa, cô ấy không kiểm soát Leif bởi vì cô ấy quá tốt bụng.”

 

Họ vẫn tiếp tục nói qua nói lại với tôi, nhưng mà tôi lỡ hầu như gần hết nội dung cuộc trò chuyện do quá lo lắng về người phụ nữ đang tìm Bard, và giờ thì xuất hiện một tên đeo mặt nạ với ý đồ xấu biết thân phận thật của tôi.

 

Có vẻ như mọi rắc rối đang nối gót tôi từng cái một… và giờ tôi quên sạch mất cái trò mà Frey đang bày ra. 

***

 

Hiện tại

 

Ngay khi vừa kết thúc dòng suy nghĩ về những sự kiện và vấn đề mà tôi cần phải giải quyết gần đây, thì tôi cuối cùng đã đến được hồ nước, chỉ có mình tôi ở đó, mấy cô gái khác chắc có lẽ đã tắm xong sớm như Frey. 

 

Tôi tháo đôi ủng, đẩy chúng ra gốc cây liễu già, rồi bắt đầu cởi đồ trong khi gấp quần áo gọn gàng, sạch sẽ và đặt chúng ở gốc cây.

 

Chiếc váy dần chùng xuống chân sau khi tôi tháo lỏng dây đeo quanh ngực, tôi bước tới làn nước, tay cầm xô và xà phòng mà tôi mua. 

 

Làn nước mát lạnh khi tôi chạm chân vào, cảm giác tuyệt vời và tốt hơn nhiều so với những tháng hè đầy nóng nực.

 

Tôi từ từ chậm rãi đi ra xa hơn trong làn nước, đặt chiếc xô ngay mỏm đá lớn, chỉ cầm mỗi xà phòng.

 

Khi nước dần ngập phần ngực, tôi ngã người ra sau, túm tóc lên và bắt đầu thoa xà phòng lên người.

 

Tôi luôn tận hưởng Ngày Lễ Thứ Bảy, dù tắm ở ngoài trời hay trong nhà. Vào những tháng đông, tôi tắm trong nhà với nước nóng đã được đun sôi lên, còn những tháng hè thì tôi chọn cách tắm bên ngoài với những cô gái khác.

 

Hôm nay thì tôi lại được tận hưởng làn nước riêng mình, và ngay khi tôi bắt đầu gội đầu thì tôi nghe tiếng người lại gần, tôi mở trưng mắt ra nhìn.

 

Tôi thấy một người phụ nữ mặt một chiếc váy xanh và chiếc tạp dề màu nâu. Tóc cô ấy dài, xoăn, màu nâu và đôi mắt đen.

 

“Tôi tham gia được không?” cô ấy hỏi.

 

“Tất nhiên rồi”, tôi nói trong khi vẫn chú tâm gội đầu, ngay sau đó cô ấy bắt đầu cởi quần áo. Đó là lúc tôi nhận ra chiếc bụng bầu của cô, tôi đã không nhận ra khi cô ấy còn mặc quần áo. 

 

Nếu đoán, tôi nghĩ cô ấy có thể đã mang thai được mười hai tuần vì bụng vẫn chưa to lắm, nhưng vẫn đủ lớn để đứa bé đạp được trong bụng và thu hút sự chú ý của tôi. 

 

Tôi cười khẽ khi cô ấy bước vào làn nước, tôi hỏi, “Chồng cô có hào hứng với đứa bé không?”

 

Yên vị trong vùng nước nông trên mỏm đá, cô ấy đưa mắt liếc nhìn tôi, khẽ lẩm bẩm, “Anh ấy vẫn chưa biết.” 

 

Cô đặt tay lên cái bụng căng phồng của mình khi nói, tôi hỏi trong khi cười toe toét, với tới xô nước và xối lên đầu, “Anh ta mù à”.

 

“Không phải” cô ấy đáp. “Bọn tôi vẫn chưa cưới nhau. Chúng tôi chỉ là người tình nhưng anh ấy hiện đang mất tích.”

 

Cô ấy sau đó bắt đầu tắm rửa bằng cái xô mà cô mang theo, tôi chuẩn bị nói điều gì đó để tránh chuyện này làm xao động tôi.

 

Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy trong làng… và người tình của cô ấy đang mất tích… Đừng bảo là.

 

Tôi nhìn thằng vào cô và hỏi, “Mất tích?”

 

“Ừm, tôi không thể nào tìm được anh ấy. Tôi đến từ ngôi làng bên cạnh, anh ấy thường hay đến thăm tôi, nhưng anh ấy vẫn chưa đến gặp tôi,” Cô ấy làm ướt tóc mình và nói.

 

“Tên anh ta là gì?” Tôi hỏi, sợ hãi với đáp án, tôi nuốt nước bọt.

 

“Bard,” Cô ấy trả lời, đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn.

 

“Tôi hiểu rồi”, Tôi nói, giọng hơi chút vỡ ra.

 

“Cô có biết anh ấy không?” Cô ấy hỏi. “Cô sống ở đây đúng không?”

 

Tôi nhìn cô ấy và nói, “Tôi sống ở đây và tôi cũng thỉnh thoảng hay thấy anh ta, nhưng không thường xuyên… Tôi không biết anh ta rõ lắm.”

 

Ngực và cổ họng tôi thắt lại khi nhớ tới cảnh tượng tôi đập đầu cậu ta vào đá, cùng với mớ hỗn độn mà tôi để lại… giờ thì cậu ta không thể có cơ hội để thay đổi và trở thành bậc cha mẹ cùng với người phụ nữ mà cậu ta đã gieo trồng một sinh linh trước khi chết.

 

“Ồ, tôi hiểu.” Cô ấy nhìn xuống nước trước khi nói, “Tôi sợ có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với anh ấy… anh ấy đáng lẽ không nên biến mất như thế này.”

 

Tôi cứng người khi đang vén tóc của mình, tôi liếc nhìn sang cây liễu.

 

“Cô chắc phải yêu anh ấy nhiều lắm mới trông ngóng như vậy nhỉ…” tôi nhỏ giọng. 

 

“Tất nhiên rồi. Anh ấy vẫn chưa cầu hôn tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng bản thân có thể dành được nhiều tình cảm của anh ấy hơn,” cô nói, còn tôi thì không nhìn về phía cô ấy.

 

“Tên tôi là Bodil, còn cô?” cô ấy hỏi.

 

Tôi không dám nói tên mình cho cô ấy, sợ là Bard có thể đã nhắc tên tôi cho cô ấy trước, nên tôi nói dối, “Estrid…”

 

Tôi bắt đầu bước ra khỏi làn nước.

 

“Estrid… thật là cái tên đẹp,” cô ấy nói. “Giờ cô phải đi à?”

 

“Đúng rồi, tôi chợt nhớ mình có chuyện phải làm,” tôi nói, không nhìn vào cô ấy, tôi lau người bằng chiếc váy bẩn rồi nhanh chóng mặc bộ đồ sạch.

 

“Ừ, rất vui được trò chuyện với cô, Estrid,” cô ấy nói với vẻ ngọt ngào.

 

“Vâng, tôi cũng rất vui khi được trò chuyện với cô,” tôi nói sau khi đã tân trang xong. Tôi dựa vào gốc cây để xỏ đôi ủng vào.

 

Tôi bắt đầu bỏ đi sau khi cầm lấy chiếc váy bẩn của mình, bỏ luôn cái xô chẳng buồn cầm theo, giờ tôi không mong muốn gì hơn là thoát khỏi cái tình huống đáng xấu hổ này.

 

Khi đã đi đủ xa, tôi dựa người vào cây, lấy tay che mặt.

 

Chuyện này không thể nào… không thể xảy ra được. Bard chưa bao giờ bảo là cậu ta đã có người yêu. 

 

Tôi cảm thấy tim mình gào lên lại những vết thương cũ, tôi có thể nhớ rõ mùi máu và thời khắc cuối đời của cậu ta trước khi chết.

 

Không…không…không…KHÔNG!

 

Tôi lắc đầu.

 

Bard nên tốt hơn hết là chết đi… Cậu ta sẽ chỉ gây đau đớn cho cô ấy và đứa trẻ. Cô ấy sẽ tốt hơn nếu không có cậu ta.

 

Tôi bỏ tay ra khỏi mặt mình, tôi bật người khỏi cây và bắt đầu bước đi.

 

“Bard tốt hết là chết đi,” tôi tiếp tục luồng suy nghĩ trong khi đang tản bộ về nhà. Không có nhầm lẫn nào ở đây cả. Thần linh đã cho phép mình giết cậu ta. 

 

Nhưng có một điều mà tôi lo lắng nếu cô ấy phát hiện tôi đã giết cậu ta… Tôi có lẽ là người tiếp theo phải chết. Hoặc là cô ấy sẽ để bản thân bị nhuốm đầy máu bởi sự thù hận, không thì là ngôi làng mà tôi vừa mới được công nhận.

 

Không một ai có thể phát hiện ra cái chết của Bard mà không biết trước… kể cả Frey.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan