The Wolf Team

04/10/2023 08:12 9 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 42 - Thứ Bảy tăm tối

Báo cáo

Ngày 8 tháng 6, 1001 TCN

 

Hôm nay là thứ Bảy, ngày lễ Tắm của tộc người Viking. Tất cả mọi người bất kể đàn ông hay phụ nữ đều phải đi tắm vào ngày này, không có ngoại lệ.  

 

Có một điều mà tôi luôn thấy lạ khi bản thân đang cố gắng sống và thích nghi với văn hoá của họ. Rằng tôi nghe đồn là đàn ông Viking rất bẩn và hôi, nhưng bất ngờ thay không ai trong số họ nặng mùi và đều sạch sẽ, để mà so sánh nếu tôi nhớ không nhầm thì với một số đàn ông Cơ Đốc Giáo, họ hiếm khi tắm rửa. 

 

Bạn có lẽ nghĩ rằng những tên man rợ này đều dơ dáy và bẩn thỉu, nhưng sự thật thì không phải vậy. Ngay cả sống trên thuyền, họ đều dùng nước biển để gội đầu. Tôi nghe được điều này từ những câu chuyện phiêu lưu của họ khi dành một vài ngày ngồi trong sảnh đường. 

 

Khi tôi chuẩn bị đi tắm cùng với những người phụ nữ khác thì Frey bước vào, trong vẻ thơm tho và sáng sủa. Mái tóc của anh được gội sạch sẻ, mùi xà phòng vẫn còn loáng thoáng. 

 

Tôi đột nhiên cảm thấy nóng bừng lên và nhìn chằm chằm vào anh khi anh bước ngang qua tôi. Tôi quan sát anh đặt thanh kiếm của mình xuống băng ghế, những giọt nước còn đọng lại lăn từ bím tóc xuống sàn gỗ. 

 

Tôi cố bắt chuyện với anh, không giống tôi thường ngày, chủ yếu thường thường là Frey mới là người bắt chuyện với tôi trước. “Anh tắm rồi à?”

 

Tất nhiên là tắm rồi mà. Tại sao tôi lại hỏi một câu mà tôi vốn đã biết câu trả lời, còn đáp án lại rành rành trước mặt ra như thế chứ?

 

Mất một lúc anh mới trả lời, “Ừm, cô nương.”

 

Anh lại tiếp tục yên lặng, một sự căng thẳng ngượng ngùng ngăn cách chúng tôi.

 

“Noma và Arvid ra ngoài rồi à?” tôi lẩm bẩm.

 

“Ừ,... họ đang bận bịu với công việc của làng.” Anh đáp với một câu trả lời đầy mơ hồ.

 

“Còn Leif?” Tôi hỏi

 

“Nó đang đi cùng với Runa.” anh đáp trong khi ngồi xuống băng ghế, tay rút kiếm ra khỏi vỏ để lát nữa sẽ lau nó bằng khăn. 

 

Sự yên lặng lại xuất hiện, tôi liền nói, “Tôi đi đây, tôi vẫn chưa tắm rửa gì cả,”

 

“Ta biết, ta ngửi thấy mà,” anh ấy nói, một cách gần như cáu kỉnh làm tôi bất ngờ.

 

Anh ấy đã tỏ ra xa cách kể từ buổi lễ…mỗi ngày, mỗi đêm, điều đó khiến tôi tự hỏi liệu anh ấy làm vậy là bởi vì nụ hôn của chúng tôi hay sao. Có lẽ tôi đã đắc tội với anh làm anh khó chịu. Hoặc có lẽ tôi hôn quá tệ so với những người phụ nữ khác mà anh đã từng hôn và có lẽ anh dùng hành động thay cho lời nói để khiến tôi hiểu. 

 

Tôi ghét nhất là những suy diễn như này …

 

Sau một lúc, anh quay người lại “Ta-”

 

Không cho Frey nói hết câu, tôi liền lao ra khỏi nhà, bất chợt buồn bực về cách hành xử thô lỗ của Frey.

 

Anh ấy không đuổi theo tôi, thay vào đó, anh mặc kệ tôi, tôi vừa đi vừa dậm chân trên con đường đất, ngực siết lại trong khi tay đang cầm chiếc váy sạch chưa mặc.

 

Vừa đi, tôi sực nhớ lại cuộc gặp mặt với người đàn ông lạ đeo mặt nạ ở sảnh đường, một ngày sau buổi lễ. 

 

Lúc đó tôi chỉ ở một mình, đang thắc mắc rằng Frey đã làm gì vào đêm đó và anh ta đang bày trò gì. 

 

Tôi kiếm Runa và bắt đầu dò hỏi.

 

***

 

Ngày 4 tháng 6, 1001 TCN

 

“Cô hỏi tôi là Frey đang làm mấy thứ kỳ lạ gì vào đêm Fenrir và buổi lễ của cô à?” Runa hỏi, tay ôm khay thức ăn trước bụng. Cô ấy bật cười bất chợt với tôi “Làm sao mà tôi biết được, Frey lúc nào cũng là một gã kỳ dị, nếu cô gặp em trai hắn thì thậm chí Frey còn dị hơn. Chắc Leif và Dag biết đấy, sao cô không hỏi họ?”

 

Tôi ném cho cô ta cái nhìn khó chịu khi ngồi vào bàn, tôi còn chả thèm động vào cốc bia mà cô ấy phục vụ như một kiểu công nhận tôi đã trở thành một người Viking thực thụ, mặc dù gần đây tôi chả cảm thấy thế sau giấc mơ của tôi về Fenrir và Bard. 

 

“Tôi biết rồi.” tôi đáp, mắt nhìn đi chỗ khác. “Tôi sẽ hỏi khi tôi gặp họ. Họ sẽ đến sảnh chính sớm thôi.”

 

Runa nhíu mày rồi cúi xuống thì thầm vào tai tôi “Họ đang kiếm một cậu bé mất tích trạc tuổi cô. Có một người phụ nữ đặt biệt quan tâm và hỏi về cậu bé này. Chắc cô biết cậu ấy đấy… tên là Bard.”

 

Tôi chết lặng khi nghe thấy tên cậu ta, Runa nghiêng người đi chỗ khác và nói, “Tôi nghĩ cô có nhiều thứ để để tâm hơn là cái trò ngu ngốc mà Frey đang bày ra đấy.”

 

Cô ấy sau đó bỏ đi, tôi nhìn xuống cốc bia để trên bàn. Sau cuộc nhậu tối qua, tôi xém nữa là đã nôn ra hết gan ruột vào sáng nay, thậm chí tôi vẫn còn thấy đau đầu, nhưng mà giờ cốc bia trên bàn trông thực sự rất ngon miệng. 

 

Tôi cũng nhớ lại giấc mơ của mình về Bard, trong mơ cậu ta đã bảo rằng sẽ tra tấn tôi dưới địa ngục…cào cấu, sờ mó tôi và tống vào mồm tôi máu và thịt của cậu ta lần nữa.

 

Ai lại rảnh mà đi kiếm cậu ta chứ? Một người phụ nữ á? Cậu ta chưa bao giờ kể với tôi về người phụ nữ đó, nhưng tôi đoán là cậu ta có nhiều bạn, hoặc thậm chí có lẽ là người tình cũ.

 

Tay tôi rung lên bần bật khi cầm cốc bia lên và làm một ngụm.

 

Tôi đã kết liễu cậu ta hơn hai tháng trước và mọi chuyện vẫn chưa có động tĩnh gì kể từ đó. Xác của cậu ta thậm chí còn chưa bao giờ được phát hiện, tôi tưởng tượng tới cảnh bầy sói đã xử lý hết những gì còn sót lại hoặc thậm chí đã lôi xác cậu ta tới hang ổ của chúng. 

 

Tôi liền giữ tay mình khỏi run lên bằng tay kia. Tôi cần bình tĩnh. Tôi không được phép tỏ vẻ khả nghi, và khi mải mê suy nghĩ về Bard, tôi bắt gặp một ai đó ngồi đối diện mình, tôi ngước mắt lên nhìn người đó.

 

Có phải là Frey?

 

Nhưng thay vì là Frey thì là một người đàn ông đeo mặt nạ và tôi nhìn anh ta với vẻ tò mò mà không hiểu vì sao anh lại ngồi đối diện tôi.

 

“Trông cô có vẻ lạc lõng nhỉ”, anh ta nói với tông giọng cọc cằn, trầm hơn cả Frey và Leif trong khi đưa ánh mắt đầy tập trung vào tôi. 

 

Tôi khẽ nheo mắt nhìn anh ta, tay tôi ngừng run khi bản thân có một mối quan tâm khác trước mặt.

 

“Không phải anh và bạn anh cũng vậy à” tôi đáp, mắt hướng ra đằng sau anh ta vào người đồng hành tóc đỏ được Margaret phục vụ.

 

“Ừ thì, bọn tôi là nhà lữ hành từ làng khác tới,” anh ta nói. “Cô có gì để kể không?”

 

Tôi lưỡng lự với câu hỏi này, anh ta nói khi nhìn vào mái tóc của tôi, “Theo tôi nhớ, thì chỉ duy nhất hoàng hậu của vùng Thovalon ở Anh và ba người con mới có màu tóc như vậy thôi.”

 

Tim tôi ngừng đập trước khi trả lời, cố tỏ vẻ thông thái, “Người ta hay nói điều đó với tôi lắm…”

 

Anh ta gõ ngón tay lên bàn rồi chậm rãi thì thầm, “Tôi nghe kể trong suốt chuyến du hành tới nước Anh rằng hoàng hậu đang cực kỳ đau buồn với sự mất tích của cô con gái, đến mức mà bà ta treo thưởng cực cao cho ai mang cô ấy về an toàn.

 

Tôi trừng mắt nhìn và hắn tiếp tục, “Như cô thấy đấy, công chúa mất tích khi một nhóm người Viking - được cho là người Dane -  tấn công cướp phá, một số nhân chứng kể lại rằng có một cô bé với mái tóc bạch kim bị đưa lên thuyền cùng với số châu báu bị cướp.

 

“Phần thưởng vẫn còn hạn cho đến hôm nay với vị vua mới, và sau đó là thái hậu.” hắn ta tiếp tục. “Và tôi có nghe đồn rằng có một mỹ nữ với mái tóc bạch kim đến từ Anh đang định cư ở đây… trùng hợp là nơi này cũng là nơi mà tộc Viking Dane cư trú.”

 

Tôi đột ngột đứng lên và nói, “Tóc tôi là giả… anh nhận nhầm người rồi.”

 

Hắn ta cười, và cũng đứng thẳng dậy. “Ồ, thật vậy à? Từ khi nào mà phụ nữ đi rêu rao về mấy bí mật nhan sắc vậy.”

 

Hai người bọn tôi liếc chằm chằm nhau, tôi hỏi, “Thế còn anh thì sao? Người chả khác gì tên nhát gan giấu mình sau chiếc mặt nạ.”

 

Tôi với tới tháo chiếc mặt nạ của hắn ta ra, nhưng hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay tôi và nói, “Tôi không giấu,.. tôi che nó lại vì lợi ích của người khác thôi.”

 

Khi hắn ta nắm cổ tay tôi và siết chặt hơn, trước khi tình hình có thể diễn biến xấu đi thì có hai người can thiệp giúp tôi, một người phụ nữ và một người đàn ông.

 

Người đàn ông đó hỏi, tôi nhận ra anh ta là Dag và người phụ nữ bên phải tôi là Eira, “Woa, ngươi nghĩ là có nên cư xử thô bạo với cô gái nhỏ bé như vậy không?”

 

Eira cười, một tay cầm dao trong khi tay kia cầm miếng thịt gà khô, cô ấy nói, “Hừm bọn ta tốt bụng cho ngươi vào làng bởi vì bọn ta nhận thấy ngươi không khác gì hơn là một kẻ du mục, nhưng đáng nói ở đây là người phụ nữ mà người đụng chạm là người trong mộng của con trai cả nhà thủ lĩnh của bọn ta đấy.”

 

Dag đứng bên phải tôi lên tiếng, “Ta đề nghị ngươi thả cô ấy ra trước khi có chuyện.”

 

Gã đàn ông đeo mặt nạ không chịu thả tôi ra, lờ đi lời đe dọa của Dag hay Eira, hắn ta tiếp tục liếc vào mắt tôi.

 

Hắn ta không nói gì thì đột nhiên, tôi thấy Eira vung con dao lên một cách chậm rãi, gã bạn tóc đỏ của hắn xuất hiện đằng sau và choàng lên vai Eira, nói, “Xin thứ lỗi, bạn của tôi đây có hơi chút khiêu khích khi quá chén.”



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan