The Wolf Team

17/09/2023 23:05 5 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 40 - Giữa hai thế giới

Báo cáo

Ngọn lửa lách tách bùng lên và cuồng loạn, như cái cách đám đông vây quanh chúng tôi, quan sát hết thảy cảnh tượng diễn ra trước mắt. Những ánh nhìn từ Leif, Runa và Frey, thậm chí đến cả nhà tiên tri cũng chăm chú đặt lên người tôi. Ngay cả Arvid cũng có vẻ sốc.

 

Từ lâu, Frey đã tiến lên phía trước đám đông để chứng kiến những gì đang xảy ra, khuôn mặt nhăn nhó của anh khiến tôi tự hỏi liệu anh ấy lo lắng cho tôi hay lo lắng cho người của anh ấy nhiều hơn.

 

Âm nhạc, tiếng cười, mọi tiếng ồn đều dừng lại khi Noma cất tiếng thông báo. Tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng dày đặc, vì tôi là người đạo Công giáo đầu tiên quay lưng lại với chúa của tôi và coi chúa của họ như là của mình. Họ không biết chắc điều gì sẽ xảy ra, và tôi cũng thế.

 

Những suy nghĩ này cứ liên tục xuất hiện trong đầu tôi và có lẽ, đối với họ cũng vậy.

 

'Liệu các vị thần của họ có bỏ rơi họ hay tôi vì những gì sắp xảy đến không?'

 

‘Liệu họ có bị nguyền rủa vì tôi không?’

 

‘Hay tôi mới chính là người bị nguyền rủa?’

 

Tôi chắc rằng ngay cả Frey cũng đang nảy ra những suy nghĩ như vậy.

 

Tôi quỳ trên mặt đất và đứng phía trên tôi là Noma với đôi mắt nghiêm nghị và khuôn mặt đanh thép.

 

Bà ấy hỏi tôi, giọng to đến mức có thể lấn áp từ trong đám đông, “Con sẽ từ chối thần đạo Công giáo của con và chấp nhận tôn thờ các vị thần của chúng ta. Những vị thần như Odin, Thor, Loki, Frey, Freya và Fenrir đúng chứ?”

 

“Vâng,” tôi đáp, siết chặt tay thành nắm đấm, một cảm giác lo lắng nhói lên trong lồng ngực trong giây lát, rằng vị thần của tôi có thể đánh chết tôi bất cứ lúc nào, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không sét, không sấm, không có gì cả. Chỉ độc một sự tĩnh lặng hiếm thấy.

 

Chỉ lần này thôi, sự im lặng bất tận mang đến cho tôi sự an ủi, vì biết rằng bây giờ đây, chẳng có gì xảy ra cả. Tôi thế mà an toàn trước cơn thịnh nộ của thần dù chỉ trong khoảnh khắc này.

 

Thế rồi, Noma lấy một cái bát trên bàn hiến tế và yêu cầu tôi đứng dậy sau vài giây. Tôi tuân theo ý bà, để ý rằng Noma sẽ hiện tại và mãi mãi cao hơn tôi vài inch. Bà đẩy cái bát về phía tôi và bên trong là thứ chất lỏng mà họ đã bôi lên mặt suốt đêm.

 

Song, bà tiếp tục ra lệnh cho tôi uống hết tất cả vào bụng.

 

Tôi không thắc mắc thứ này là gì, thầm e sợ trong lòng, tự nhủ bản thân chẳng muốn uống dù chỉ một chút. Nhưng tôi vẫn nhận lấy cái bát từ tay bà, nhắm nghiền mắt khi đưa bát lên môi và để chất lỏng kì lạ trượt vào khoang miệng, trôi xuống cổ họng khi nuốt xuống.

 

Vì thế, cũng thật chẳng bất ngờ khi vị của nó khiến tôi muốn nôn ngay lúc sau. Nó có vị mặn khó tả hòa lẫn với mùi kim loại rỉ sét, chẳng khác nào…không, nó chính xác là máu.

 

Tôi buộc mình phải nuốt hết mọi thứ trước khi chiếc bát nghiêng trên tay chẳng còn sót lại tí gì. Xong xuôi, tôi đặt chiếc bát xuống đất, lau đi vệt nước khóe miệng và nhìn Noma để biết mình phải làm gì tiếp theo.

 

Bà mỉm cười, vẻ nghiêm túc dường như biến mất khỏi khuôn mặt, được thay thế bằng một cái nhìn thư thái. “Bây giờ con đã có dòng máu của người Dane chảy trong người. Chào mừng đến với thế giới của chúng ta, Ellie. Vì các vị thần của chúng ta giờ đây cũng đều là của con.”

 

Lúc này, mọi người xung quanh tôi òa lên cổ vũ, ngoại trừ một số ít như Frey hay Arvid. Một ký ức cứ thế vụt qua trước mắt tôi, thuộc về quá khứ xa xôi mà dường như không quá đỗi xa vời.

 

Tôi nhớ lại vị linh mục đã chào đón tôi đến với thế giới Công giáo khi còn nhỏ, những lời nói của ông ấy rất giống với Noma trong những gì tôi còn mơ hồ nhớ được từ ngày hôm đó.

 

Tôi nhớ lại sự thoải mái của chiếc chăn quanh vai mà vị linh mục tốt bụng đã trao cho tôi. Tôi cũng nhớ rõ, hơi ấm bàn tay mẹ đặt lên tôi ngay sau khi buổi lễ kết thúc.

 

“Chào mừng đến với đạo Công giáo,” hoặc một cái gì đó tương tự như vậy. Nhưng giờ đây, tôi đang được chào đón vào thế giới của những người ngoại giáo.

 

Tôi khá chắc chắn rằng tất cả mọi người trong buổi lễ của tôi trước đây đã không dự đoán được rằng công chúa của Thovalon sẽ uống máu của những kẻ ngoại đạo để được chào đón vào thế giới của họ bởi các vị thần khác.

 

Nhiều ký ức hoài niệm cũng ùa về trong tôi khi còn ở bên mẹ và cả ngay sau khi bị chính Frey bắt giữ. Một ngày đã thay đổi mọi thứ đối với tôi, thậm chí khiến tôi chống lại chính tín ngưỡng của mình, nhưng đây là điều tốt nhất tôi có thể làm…Phải vậy không?

 

Tôi không còn là một người theo đạo Công giáo nữa. Đã quá muộn để quay đầu lại hoặc hối tiếc. Những gì nên được thực hiện đã được thực hiện. Vị thần cũ của tôi cũng không còn nữa, chỉ còn những vị thần mới hiện tại như Thor hay Odin.

 

Những suy nghĩ này dừng lại khi một cánh tay ôm chặt lấy vai tôi, và khi nhìn về bên phải, tôi thấy Leif: "Vậy ta còn có đặc quyền gọi cô là cô gái người Anh nữa chứ?"

 

Tôi khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng giữa những tiếng hò reo cổ vũ của đám đông, “Chỉ cần không gọi tôi là người Công giáo là được.”

 

“Hiểu rồi,” anh ta nói, vỗ vào lưng tôi rồi rời đến bên Runa.

 

Sau, tôi hướng mắt về phía Frey, người vẫn có vẻ mặt nghiêm túc, trông như thể muốn nói điều gì đó, nhưng thay vào đó, anh ấy quay lại, lùi về phía sau để rời khỏi đám đông.

 

Vì lý do nào đó, tôi muốn đi theo anh, nhưng tôi nhớ lần trước kết cục thế nào— đi theo Frey chỉ dẫn đến việc tôi bị đẩy vào một ngôi nhà nào đó và cùng nhau trao đổi nước bọt. Điều đó có thể dẫn đến một kết quả tương tự, hoặc có lẽ là điều gì khác khiến tâm trạng của anh trở nên tồi tệ hơn.

 

Vì vậy, tôi nên để anh ấy rời đi mà phải không? Tôi cảm thấy đúng khi làm vậy, nhưng cũng ở một mức độ nào đó… sai sai. Tôi không thích cảm giác này chút nào. Tôi đã nghĩ Frey sẽ giống như em trai Leif của mình, đến chúc mừng tôi hay gì đó. Nhưng có lẽ điều gì đó đã làm anh ấy không hài lòng… hẳn là nụ hôn ấy?

 

Tôi chậm rãi cau mày, những giọng nói xung quanh tôi nhỏ dần và đột nhiên, một chiếc vò đựng rượu được nhét vào tay tôi. Tôi từ từ ngẩng đầu, mắt chạm phải người đàn ông đã nói với tôi về số phận của tôi sớm hơn vào ngày hôm đó. Một người đàn ông với đôi mắt điên dại đến mức có thể biến thành một người phụ nữ già nếu hắn ta muốn.

 

Hay đây thậm chí còn không phải là diện mạo thật của hắn ta?

 

Quả là một người đàn ông đầy bí ẩn.

 

"Uống đi. Hôm nay là ngày để kỷ niệm sự ra đời của cô trong hình hài mới,” hắn cười toe toét. “Vì cô không còn là một người Công giáo nữa, cô gái à.”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào rượu nằm trong chiếc vò uống và hỏi hắn, "Liệu đây sẽ là lựa chọn đúng đắn chứ?"

 

Hắn ta lại cười, trước khi rời xa tôi và hòa vào đám đông, khúc khích, “Ta không biết. Đó là điều để cô khám phá, không phải để ta trả lời… phải không, em yêu?”

 

Tôi nhíu mày sâu hơn, một hơi cạn hết vò rượu nhỏ.

 

Và phần còn lại của màn đêm trở nên thật mờ ảo. Tôi mơ hồ nhớ mình đã len lỏi trong đám đông, được chúc mừng và đi khiêu vũ, nghe thấy tiếng hú trong đàn, và nhìn thấy những người đấu giao hữu thân thiện, dù đôi khi không hẳn là thế.

 

Cũng chẳng lâu sau, cơ thể tôi tự đào thải lượng máu vừa uống xuống bụng, trào lên cổ họng khi tôi vào rừng để tìm cho mình chút riêng tư. Tất cả mọi thứ tôi ăn và uống nhổ ra đều đi kèm với chất lỏng màu đỏ sẫm.

 

Tôi không khỏi vấp ngã xuống một ngọn đồi trên đường đi loanh quanh, trước khi gục hẳn người xuống bãi cỏ. Tôi không di chuyển, và nhìn lên bầu trời đêm đen, lắng nghe âm thanh của dòng suối đâu đây róc rách bên tai và tiếng ồn ào của động vật và côn trùng.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan