The Wolf Team

11/09/2023 23:10 2 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 39 - Chạy cùng đàn sói

Báo cáo

Khi tôi quay trở lại vị trí ban đầu, tôi thấy Noma ngồi một mình trên ghế với hai chân vắt chéo. Arvid dường như vẫn chưa quay trở về chỗ ngồi cạnh bà.

 

Và khi Noma chạm mắt tôi, bà mỉm cười, chẳng mấy chốc đã gọi tôi lại gần để chuyện trò.

 

Tôi ngăn không cho bản thân thở dài, thực tâm muốn được ở một mình lúc này, trở về nhà và suy ngẫm về những gì mình đã làm.

 

Tôi tỏ ra bình thường nhất có thể và đi về phía bà, tò mò về những gì bà ấy muốn nói.

 

“Con chẳng có gì trên khuôn mặt cả, Ellie. Con trông lạc quẻ quá khi đứng trong đám đông. Hãy ngồi xuống đây đi, để ta vẽ mặt cho con,” bà nói, vỗ vào ghế khi vừa đứng dậy, ra hiệu cho tôi.

 

Tôi làm theo những gì bà muốn, trong khi lục tìm dáng hình của Arvid trong đám đông và ước bà có thể nhanh chóng vẽ xong trước khi ông ta quay lại chỗ ngồi của mình, vì hẳn sẽ rất khó xử khi tôi nhìn thấy ông ta sau những gì vừa diễn ra.

 

Tôi đứng ngồi không yên trên ghế trước khi quay lại nhìn Noma.

 

Bà đang cầm một chiếc bát đầy sơn đỏ, lấy cọ đưa gần mặt tôi và nói: “Ta không muốn tô quá nhiều trên khuôn mặt nhỏ xinh của con. Sẽ thật xấu hổ nếu ta che mất đi sự xinh đẹp này.”

 

Bà ấy vẽ những đường trên má tôi một cách chậm rãi và cẩn thận, và tôi hỏi, "Tại sao Arvid lại ghét con đến vậy?"

 

Bà im lặng, hoàn thiện vẽ lên hai đường bên mặt của tôi, và tôi không khỏi thắc mắc, "Liệu đó có phải là do con là người Anh hay người theo đạo Thiên chúa không?"

 

Noma nặng nhọc thở dài, từ từ nhìn tôi và đáp, “Arvid quả thực… chưa bao giờ thích người Anh. Có quá nhiều hiềm khích giữa ông ấy và người Saxon, giống như bao người khác nữa ở đây… Phần lớn hiện tại, mọi người đều đã chấp nhận con là một trong số chúng ta, nhưng số còn lại, những người cứng đầu như ông ấy thì không… đặc biệt là khi con trai của ta có vẻ rất để tâm đến con. Ông ấy sẽ không chấp nhận hay đồng ý về việc Frey kết hôn với con đâu, dù chỉ là mong muốn đi chăng nữa.”

 

‘Quả thực là do mình là người Anh,’ tôi thầm khẳng định. Song, tiếp tục: “Con có thể làm gì để chứng minh giá trị của mình với ông ấy chứ?”

 

Tôi đang nói gì vậy nhỉ…Tại sao tôi lại muốn Arvid chấp nhận mình chứ? Ông ta chỉ là một ông già ngu ngốc phụ trách ngôi làng không kém phần đần độn này. Chỉ là một ông già nào đó mà thôi, một người mà tôi ghét cay ghét đắng…

 

Ngay cả Noma cũng hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, sau đó, bà ấy nghi hoặc, "Con muốn có được sự chấp thuận của ông ấy ư?" Chẳng mất một lúc lâu để bà ấy cười và nói, "Có phải do con và Frey đã trở nên thân thiết hơn không?"

 

Tôi khá chắc mình đang đỏ mặt, trong khi bà tiếp tục vẽ mặt cho tôi, nhưng lần này là vẽ ở trên môi. “Không, chúng con không hề có gì cả. Con chỉ băn khoăn không biết có cách nào… để Arvid chấp nhận con không thôi, dù chỉ là một chút."

 

"Ta hiểu rồi. Vậy cái mùi trên quần áo của con không phải là do con trai ta sao?” Bà ấy nhìn tôi đầy ẩn ý.

 

Còn tôi chỉ biết giữ im lặng vì đã quên mất rằng khứu giác của mỗi người nơi đây đều nhạy bén đến đáng sợ.

 

Tôi định mở miệng giải thích, nhưng bà ngắt lời tôi và cười khúc khích: “Con không cần phải giải thích đâu, nhưng ta nghĩ ta biết một cách để khiến chồng ta chấp nhận con rồi. Tuy nhiên, con sẽ không quá thích nó đâu.”

 

Tôi lo lắng vì giọng bà chợt nghiêm túc, và tôi hỏi, "Đó là gì ạ…?"

 

“Hãy buông bỏ tín ngưỡng của con và chấp nhận vị thần của chúng ta trong buổi lễ tối nay,” bà ấy nói, đặt chiếc bát xuống và thả chiếc cọ trở lại bát.

 

“Buông bỏ tín ngưỡng của chính con?” Tôi không chắc lắm, hỏi lại.

 

“Đúng thế,” Noma trả lời. “Đó là cách duy nhất ta có thể thấy Arvid chấp nhận con.”

 

Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào bà sau khi suy nghĩ thật kĩ càng. Tôi sẽ chẳng bao giờ được chấp nhận hoàn toàn trong cộng đồng này nếu tôi không làm điều đó. Và tôi sẽ không bao giờ trở thành một nữ chiến binh thực thụ mà tôi hằng mong muốn dù cho có chiếc băng đội trưởng mà tôi tự hào đeo lên hàng ngày.

 

“Vậy thì con muốn làm điều đó,” tôi không có chút do dự, đáp.

 

Và Noma đưa tôi một cái nhìn đầy thấu hiểu trước khi gật đầu. “Nửa đêm nay, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở địa điểm này.”

 

Tôi đứng dậy và gật đầu. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi là một người đạo Công giáo chân chính, nhưng tôi nghĩ thầm, mình đã đánh mất đặc ân đó từ rất lâu rồi. Tôi nhìn lên bầu trời, chỉ hy vọng rằng, tôi đang đưa ra lựa chọn đúng đắn.

 

***

 

Ngọn lửa ngày càng bốc lên cao, và theo thời gian, càng có nhiều người đi về phía trung tâm ngôi làng khi màn đêm buông xuống.

 

Tiếng hát càng lúc càng lớn, hòa mình với nhịp trống rộn rã và tiếng nói đùa của dân làng, khiến mọi thứ dường như trở nên sôi động hơn rất nhiều. Tôi vẫn ở trong đám đông, mắt tìm kiếm những gương mặt thân quen mà tôi biết, và tôi quả thật có nhận ra vài người.

 

Tôi thấy Leif đang đứng ngay sau Runa, vòng tay ôm lấy eo cô ấy, người từa tựa vào nhau. Cách họ không xa là Adisa, người mà tôi đã không gặp cả đêm trước cho đến bây giờ. Anh ta không vẽ mặt như những người còn lại, và anh ta trông có vẻ đang ghen tị, liếc mắt lườm Runa và Leif.

 

Có vẻ như những gì bản năng của tôi nhắc nhở về Adisa đã đúng. Cái nhìn của anh ta dường như có thể đốt cháy cả hộp sọ của Leif. Nhưng tôi khá chắc rằng Leif đã ngửi thấy mùi của anh ta, và đó là lý do tại sao anh ấy lại thể hiện tình cảm của mình với Runa một cách trắng trợn như vậy.

 

Thông thường, Leif sẽ cảm thấy xấu hổ về những điều như thế này vì anh ta sẽ đi xa đến mức phủ nhận tình cảm của mình dành cho Runa. Giống như khi tôi dở chứng trẻ con, tôi sẽ trêu chọc anh ta và hỏi về Runa rất nhiều, vậy mà, Leif chẳng bao giờ thừa nhận họ có quan hệ tình cảm với tôi.

 

Anh ta nói rằng anh và cô ấy chỉ là bạn tốt nhưng hãy nhìn họ lúc này xem, trông họ không chỉ giống “bạn tốt” mà là giống người yêu của nhau hơn.

 

Họ yêu nhau bao lâu rồi nhỉ? Runa thực sự yêu Leif và Leif cũng thực sự yêu cô ấy…

 

Họ sẽ kết hôn sớm chứ? Tôi tự hỏi, nhưng Noma trông có vẻ không ưa Runa cho lắm… Không biết Noma có còn chúc phúc cho cô ấy nữa không?

 

Sớm hay muộn, điều đó chắc chắn sẽ xảy đến, và hẳn, ngày hôm đó sẽ rất khó chịu.

 

Khi tôi tiếp tục quan sát xung quanh, rời khỏi ba người nọ, tôi thấy Frey ở đằng sau đám đông và ngay lập tức, tôi quay đầu nhìn về phía trước, không khỏi cứng đờ, tỏ vẻ chưa nhìn thấy anh dù mắt chúng tôi đúng là đã chạm nhau trong vài giây.

 

'Anh ấy đã ở đâu từ nãy đến giờ thế?' Tôi nghĩ. 'Mình đã không gặp Frey kể từ khi chúng mình hôn nhau và mình… đã ở đây được khá lâu rồi.'

 

'Mình thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy xung quanh... điều đó thật kỳ lạ. Anh ấy ít nhất cũng nên ở cùng với Leif, người đã ở trong sảnh rượu trước đó cùng với những người còn lại…Không biết anh có tức giận không khi mình bỏ mặc anh ấy như vậy,’ tôi nghĩ thêm.

 

Nhưng lúc này đây, tôi có thể cảm thấy ánh mắt rực cháy của anh đặt lên người tôi, giống như những gì Adisa đã làm với Leif. Mắt tôi nhìn về phía trước, và tôi thấy Noma đứng dậy khi Arvid đến bên bà.

 

Bà ấy khoác lấy tay ông, và duỗi bước về phía chiếc bàn mà họ thường làm lễ hiến tế trong quá khứ.

 

Tôi nhớ rõ, lần cuối cùng tôi tham dự một buổi lễ như thế này là lúc tôi chỉ còn là một đứa trẻ. Họ đã hiến tế một con vật sống, và tôi đã bất tỉnh nhân sự. Tôi tự hứa với bản thân rằng điều đó sẽ không xảy ra nữa, bất kể cho họ chọn hiến tế cho vị thần của họ điều gì.

 

Lần này họ sẽ chọn một thứ gì đó hoặc một ai đó để hiến tế cho Fenrir, vì đây là đêm của ông ấy và bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì được chọn sẽ cùng kề cận với bầy sói, sát cánh cùng Fenrir.

 

Tôi nuốt nước bọt, chuẩn bị sẵn tinh thần, trong khi Noma dõng dạc lên tiếng. “Tối nay sẽ không có lễ hiến tế nào hết.” Giọng của bà ấy to và vang, và khi tin tức lan đến tai mọi người, đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán.

 

Ngay cả Arvid, người đứng bên cạnh bà, trông có vẻ ngạc nhiên và thì thầm lại điều gì, nhưng bà ấy hoàn toàn phớt lờ ông ta đi. Có lẽ là thứ gì đó liên quan tới việc khiến Fenrir đứng ngược phía họ, điều mà mọi người đều lo lắng—những lời thì thầm phải trái đều nói về điều này.

 

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không làm lễ hiến tế chứ? Hẳn là Fenrir sẽ xuất hiện sau khi phá vỡ xiềng xích của mình và phá hủy ngôi làng trong cơn thịnh nộ, cướp đi mạng sống của chính Noma vì đã không tôn trọng ông ta.

 

Vậy mà Noma vẫn phớt lờ tất thảy những lời thì thầm, tự tin nói, “Đêm nay, chúng ta sẽ cho ông ấy thấy một thứ còn vĩ đại hơn bất kỳ sự hiến tế nào.”

 

Tiếng bàn tán bỗng trở nên im bặt, và Arvid trông có vẻ bối rối hệt như những người khác trong đám đông. Tôi đoán, tất cả bọn họ đều đang cố gắng nghĩ về điều gì còn vĩ đại hơn lễ hiến tế.

 

Sau, mắt bà dán vào tôi, và bà nói, buông tay và bước ra xa khỏi Arvid “Tối nay, ta sẽ biến một người sinh ra và lớn lên theo đạo Công giáo thành một trong số chúng ta…Cô ấy sẽ là người đồng hành cùng đàn sói tối nay.”

 

Bà bước đến gần tôi, nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phía trước. Bà ấy thì thầm, nên chỉ tôi mới có thể nghe thấy rõ, “Con sẵn sàng chưa, Ellie?"

 

Tôi cảm thấy dây thần kinh của mình như đang đóng băng lại, kể cả nơi đầu lưỡi, nhưng tôi gắng trả lời câu hỏi của Noma, "Con rất sẵn sàng."

 

Và bà cười với tôi, thoạt như một con sói, “Tốt lắm, vì đến cuối đêm nay, con sẽ không còn là một người đạo Công giáo hay là một cô gái đến từ nước Anh nữa, mà là một trong số chúng ta.”

 

“Con sẽ là một Dane thực thụ.”

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan