The Wolf Team

25/06/2023 14:45 14 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 33 - Sự tha thứ

Báo cáo

“Khi ta còn là một chàng trai trẻ, ta đã yêu Runa. Một ngày nọ, cô ấy đến đây một cách thật bất ngờ. Con gái của một người nông dân không thể trả nợ cho cha mẹ ta, vì vậy họ đã bán Runa cho bọn ta, người được cho là tín đồ của Loki,” anh ấy nói.

 

Lại là Runa nữa…Cô ấy có vẻ rất nổi tiếng ở đây nhỉ. Có lẽ là vì đôi mắt vàng của cô ấy. Người Viking ở đây rất thích vàng…

 

Anh ấy tiếp tục câu chuyện của mình. “Khi ta và Leif còn rất nhỏ và tất nhiên là Runa cũng vậy. Leif lúc đó lại là một cậu bé nhút nhát và rất khó khăn để có thể tiếp cận được với cô ấy, nhưng ta thường hay bắt nạt cô ấy hết lần này đến lần khác. Đẩy ngã cô ấy, xúc phạm cô ấy, hay thậm chí gọi cô ấy là lợn.”

 

“Anh thật khốn nạn,” tôi lẩm bẩm.

 

“Ta đã từng như vậy đấy, nhưng đó không phải là chuyện tệ nhất,” anh nói, treo chiếc quần lên dây.

 

“Ta bắt nạt cô ấy là vì ta đã thầm yêu cổ và muốn cô ấy chú ý mặc dù những việc ta làm thật kinh khủng. Thời gian dần trôi qua và Leif đã thoát khỏi giai đoạn e sợ rụt rè của mình, nó bắt đầu quấn lấy Runa nhiều hơn, và giành được thiện cảm và tình yêu của cô ấy.”

 

"Ta đã rất ghen tị. Leif là một đứa trẻ luôn được cưng chiều,” anh lẩm bẩm. “Cả cha, cả chú của bọn ta, và cả Runa nữa. Nên vậy mẹ ưu ái cho ta bởi vì bà thấy ta chỉ có một mình. Tình yêu ấy có vẻ là giả, có lẽ thế…”

 

“Ta hoàn toàn đơn độc, vì khi Leif cướp Runa ra khỏi ta…Ta đã cố gắng dìm nó xuống sông, nhưng thằng nhóc lại không chống trả lại. Nó thật yếu đuối…”

 

Tôi nhìn Frey, thật sự bị sốc với những lời thú nhận ấy, và anh lại nói tiếp, "Đó là cho đến khi Runa đánh ta đến tỉnh người."

 

Anh ấy chỉ vào một vết sẹo mờ trên trán trước khi nói: “Cô ấy lấy một hòn đá và quất vào đầu ta rồi sau đó dùng nó đánh tiếp vào người ta. Một khía cạnh nào đó của cô ấy mà ta chưa từng thấy trước đây.” Anh bắt đầu cười trước khi nói thêm, "Cô ấy làm ta đau đến mức cổ đã bẻ gãy tay ta và tự mình đưa Leif trở về."

 

“Từ đó, cô ấy ghét ta, và ta càng bị đẩy ra xa khỏi tình yêu của cô ấy,” anh nói. “Sau đó, Dag và Eira, vốn là những kẻ xấu xa, đã cố dìm ta xuống sông để trả thù cho Leif. Không như Leif, ta đã suýt chết.”

 

Anh ấy thú nhận với tôi: “Ngay cả bây giờ, ta vẫn còn giữ một chút tình yêu của mình dành cho cô ấy. “Một phần nhỏ trong ta vẫn tìm kiếm tình cảm của cô ấy.”

 

“Vậy… anh không thực sự yêu tôi khi cầu hôn tôi sao?” Tôi hỏi anh ta, nhướn mày khó chịu.

 

Haizz, làm sao anh ta có thể? Anh ta vừa về đến nhà ngay khi hỏi tôi một đống thứ.

 

Anh ta thở dài, và trả lời, “Ta muốn có thể yêu một người như cách mà ta đã dành cho Runa. Khi ta thấy em, ta đoán ta đã cảm thấy một chút gì đó hiện hữu của tình yêu hoặc có lẽ là thứ ta muốn vậy. Nhiều khả năng là ta khao khát được yêu hơn bất cứ điều gì.”

 

Tôi cảm thấy má mình nóng lên và con tim trở nên loạn nhịp khi tôi tiếp tục với công việc giặt giũ.

 

“Nhưng ta lại không có may mắn với phụ nữ,” anh nói. “Ta đoán bằng cách nào đó ta luôn làm hỏng chuyện. Ngay cả Astrid cũng rời bỏ ta, nhưng cô ta chỉ muốn những đặc quyền khi trở thành vợ của ta.”

 

“Người phụ nữ lúc trước ấy à?” Tôi hỏi anh ấy, giọng tôi hơi run trước khi nói rõ ràng, cố gắng kiểm soát bản thân để không trở nên rối bời.

 

“Phải, cái chuyện mà em đã phải chứng kiến,” anh làu bàu.

 

“Anh vẫn nợ tôi vì điều đó,” tôi nói, nhớ lại khi chân tôi đã bị gãy khá lâu.

 

“Ừ, ừ,” anh ta nói, vẩy nước vào tôi, và nước bắn thẳng vào mặt khiến tôi trở nên nao núng.

 

Sau đó, tôi với tay xuống nước trước khi vung nước lại về phía anh ấy, khiến anh ấy nao núng đáp lại.

 

Tôi khẽ cười với anh ấy, và anh cúi xuống lấy cốc nước trước khi định hắt nước vào người tôi, nhưng tôi nhanh chóng né được, và anh ấy đã trượt, nước rơi xuống đất.

 

“Chúc may mắn lần sau nhé, chàng trai,” tôi nói, bắt chước cái cách nói chuyện thường ngày của anh ấy và cười nhạo lại anh.

 

“Thôi nào, đừng làm thế. Em đang làm tổn thương cảm xúc của ta đó, cô nương,” anh ta nói, cũng chế giễu tôi.

 

“Chà, đó là dự định thôi,” tôi nói. “Anh cũng có thể giặt nốt phần còn lại.”

 

“Hừm, ta sẽ chấp nhận hình phạt đó vì cái chân bị gãy của em,” anh nói.

 

“Vậy nhé,” tôi nói, mệt mỏi và không muốn giặt đồ nữa.

 

Anh ấy cười toe toét trước khi bắt đầu làm việc với số quần áo còn lại một mình, còn tôi dựa lưng vào tường, thư giãn, ngắm những giọt mưa rơi tí ta tí tách xuyên qua những kẽ gỗ và nghe vọng theo tiếng sấm ầm ầm.

 

Hi vọng trời sẽ sớm tạnh mưa.

 

***

 

Ngày 12 tháng 5 năm 1001 sau Công Nguyên

 

Không giống như vài ngày qua, bầu trời mở ra để lộ những tia nắng đầu tiên và sưởi ấm phần trái đất ấm dần lên, cơn mưa se lạnh nhẹ tan biến.

 

Và không giống như lúc bị thương, Leif đứng dậy và dường như đã cảm thấy tốt hơn. Anh ta ngồi xuống trên một chiếc ghế dài, với bờ ngực còn đang được băng bó và trên mặt vẫn còn ba vết sẹo dài chạy dọc. Những vết sẹo có lẽ sẽ theo anh ta đến suốt đời.

 

Adisa thực sự đã gây rất nhiều sát thương cho Leif. Thật khó để tưởng tượng những gì anh ta đã làm với Leif trong vài phút họ đánh nhau.

 

Tôi cũng để ý rằng Leif không còn tóc vàng nữa. Sau khi đột ngột biến thành sói, tóc của anh ta chuyển sang màu đen sẫm hơn giống như màu tóc của Frey và mẹ anh. Màu đen là màu tóc tự nhiên của Leif, màu vàng là màu nhân tạo với sự trợ giúp của chất lỏng dung dịch kiềm.

 

Điều đầu tiên Leif hỏi tôi là, "Runa ở đâu?" Khuôn mặt anh trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng khác thường khi anh ta nhìn chằm chằm vào tôi và cả Frey đang ngồi cạnh tôi.

 

Tôi cắn miếng dâu mới vừa thu hoạch được từ một trong những trang viên, "Cô ấy đã đến thăm anh, nhưng Noma đã không cho cô ấy vào."

 

“Ta cũng đoán là như thế,” anh ta thì thầm, nhìn đi chỗ khác. “Ta sẽ đi thăm cô ấy.”

 

“Em có nghĩ đó là một quyết định sáng suốt không, em trai?” Frey hỏi và giúp tôi ăn hết số dâu tây còn lại mà Noma mang cho chúng tôi để chiêu đãi nhân dịp Leif đã hồi phục, mặc dù nhân vật chính thì lại không chạm vào chúng.

 

“Không, nhưng dù sao thì em cũng sẽ đi. Em đã ở trên giường đủ lâu rồi,” anh ta càu nhàu trước khi đứng dậy và mặc lên người một chiếc áo sơ mi, mặc dù điều đó khiến anh nhăn mặt vì chạm phải vết thương ở ngực.

 

Có vẻ như những vết thương mà Leif nhận được từ Adisa sẽ kéo dài những cơn đau dai dẳng, không giống như những vết thương khác.

 

Adisa là một loại quái vật thuộc chủng loài khác, và có lẽ đó là điều khiến anh ta tạo ra được sát thương lớn đến vậy. Có lẽ những con thú chỉ có thể thực sự làm tổn thương đồng loại của chúng. Adisa là một đối thủ mạnh, và tôi nghĩ rằng anh ta gây sát thương lớn như vậy cho Leif là điều thật đáng sợ.

 

Liệu anh ta có nhắm đến Frey hoặc Arvid không?

 

Frey đứng dậy, đi theo sau Leif, và anh ấy nói, "Vậy hãy để anh đi với em."

 

“Em muốn đi một mình,” Leif tức giận quát vào mặt anh trai mình.

 

Frey im lặng, mím chặt môi trước khi càu nhàu chịu thua, “Được rồi. Hãy làm những gì em muốn đi. Anh không thể ngăn em lại.”

 

Leif hơi nheo mắt lại, và anh ta cúi người xuống, xỏ đôi ủng của mình trong khi giữ những tiếng càu nhàu khó chịu. Anh ta cắn môi để kìm nén.

 

Tất cả những gì Frey có thể làm là nhìn người em trai bướng bỉnh của mình vội vàng rời khỏi cửa để gặp Runa mặc dù cô ta đã lừa dối anh ấy. Có vẻ như mối quan hệ của họ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc trừ khi Runa muốn chấm dứt nó.

 

Leif vẫn yêu cô ấy và muốn gặp cô ấy, và có lẽ chính cô ấy cũng cảm thấy như vậy.

 

Tôi đứng dậy và đi đến cạnh Frey ở cửa, người đang quan sát em trai của mình, và tôi thì thầm, "Điều đó quả thật không khôn ngoan."

 

“Ta biết,” Frey nói, nheo mắt lại. “Nhưng em ấy là một người đàn ông đã trưởng thành và giờ đã có thể quyết định những việc của riêng mình.”

 

“Anh sẽ đi theo anh ấy chứ?” Tôi hỏi.

 

Frey khẽ nhếch mép, nhìn Leif leo lên ngựa sau khi ra khỏi nhà kho, và anh ấy nói, “Tất nhiên rồi. Em có muốn đến đó chung không?"

 

“Có lẽ,” tôi trả lời, cũng nhếch mép cười, và chúng tôi nhìn Leif trên lưng ngựa.

 

“Vậy thì đi thôi,” anh ấy giục tôi, dẫn tôi ra khỏi cửa và nắm lấy cổ tay tôi, không để lãng phí thời gian.

 

Có vẻ như hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về đời sống tình cảm của Leif.

 

Lúc đầu, tôi cảm thấy hơi lạ khi cưỡi ngựa cùng với Frey, nhưng anh ấy vẫn nhất quyết cưỡi trên một con ngựa vì nó sẽ ít gây ra tiếng ồn hơn và sẽ dễ dàng đuổi theo hơn.

 

Vì lý do nào đó, tôi nghe theo anh luôn, và bây giờ tôi đang áp người sát vào tấm lưng của anh ấy, vòng tay ôm lấy eo anh.

 

Anh ấy hít một hơi vào, nhắm mắt lại một lúc, cố gắng đánh hơi thấy Leif như lúc nãy khi bị mất dấu. Phải mất vài giây anh mới lần theo được mùi trước khi nói, “Lối này.”

 

Anh thúc con ngựa về phía trước, và tôi hỏi khi nhìn quanh cánh rừng, “Tại sao Leif lại đến tận đây? Không phải anh ấy nên ở sảnh rượu sao?”

 

“Leif và Runa có một địa điểm đặc biệt nơi mà họ thích làm tình với nhau. Có lẽ thằng bé hy vọng có thể tìm thấy cô ấy ở đó,” anh ấy giải thích.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan