The Wolf Team

08/06/2023 23:37 23 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 31 - Ghen

Báo cáo

Tôi hắng giọng trước khi hỏi, “Anh vẫn còn giao dịch với người đàn ông đó chứ?”

 

“Anh ta không đến buổi sáng nay,” Adisa đáp.

 

Sau đó, anh ấy nói, “Tôi nghe bạn cô nói cô vẫn chưa tìm thấy anh ta nhỉ. Và mọi người cho rằng anh ta đã mất tích.”

 

“Ừ,” tôi lẩm bẩm, nắm tay siết chặt.

 

Anh ta đảo mắt nhìn tôi rồi hỏi, “Cô đang tìm mua gì à, cô Ellie? Tôi không thấy bất cứ thứ gì mà cô định giao dịch hôm nay cả.”

 

"Không, tôi chỉ đến để nói chuyện với anh thôi," tôi trả lời. “Và để cảnh báo anh.”

 

“Cảnh báo tôi?” anh ta hỏi, hàng lông mày nhíu lại và ngay lập tức dừng việc mình đang làm dang dở.

 

“Phải, Leif, một trong những người con trai của thủ lĩnh, đã phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Runa,” tôi nói.

 

Adisa cười khúc khích trước khi nói, "Ồ, vậy sao?"

 

"Vậy, nó là thật sao?" Tôi hỏi anh ta, tôi không thực sự tin vào điều đó.

 

“Vâng, cô Ellie. Đó là sự thật,” anh ta thú nhận. “Cô ấy thật ấm áp và mời gọi tôi lên giường. Và như cô biết đấy, mùa đông năm nay rất lạnh. Ở nơi tôi từng đến, tuyết chưa bao giờ tồn tại.”

 

"Anh yêu cô ấy chứ?" Tôi hỏi anh ta, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại hỏi một câu riêng tư đến vậy.

 

“Không,” anh ta trả lời, mất đi nụ cười toe toét trên môi. “Tôi không quan tâm đến những người ở đây. Đó chỉ là bản năng nguyên thủy nổi lên giữa đàn ông và đàn bà. Đó không phải là tình yêu.”

 

“Ồ, tôi hiểu rồi,” tôi lẩm bẩm. “Tôi không có ý tọc mạch về cuộc sống cá nhân của anh. Tôi thực sự cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi thế,” tôi lúng túng nói, liếc đi chỗ khác.

 

Tôi thấy Adisa nhìn chằm chằm vào tôi trước khi anh ta hỏi tôi một cách thẳng thừng, "Cô thích tôi sao, cô Ellie?" Tôi cảm thấy má mình đỏ ửng lên gần như ngay lập tức, và tôi trả lời, "Không...ý tôi hỏi là với tư cách một người bạn thôi."

 

“Bạn sao?” anh ta hỏi, tay trượt khỏi con dao, và hơi nghiêng người về phía tôi, đôi mắt anh ta trở nên sáng hơn cả những tia sáng mặt trời chiếu vào.

 

“Chồng cô có biết chúng ta đã trở thành… bạn không?” anh ta khẽ thì thầm hỏi, cúi người về phía trước nhiều hơn, hơi thở anh ta phả vào tai khiến tôi rùng mình.

 

"Có. Nhưng anh ấy không thực sự là chồng tôi,” tôi lẩm bẩm đáp lại.

 

“Anh ta không phải sao?” Adisa hỏi tiếp theo, ngả người ra sau, và tôi không chắc tại sao anh ta lại trông thân thiết với tôi như vậy.

 

Anh ta cười nhẹ rồi nói, "Dường như anh ta đối với tôi thì…."

 

"Cái gì cơ?" Tôi thắc mắc, bối rối, và sau đó anh ta dùng móng tay cào về phía sau tôi.

 

Tôi ngập ngừng quay lại thì thấy Frey và Leif cách tôi vài bước chân. Leif có vẻ cảm thấy kinh tởm, còn Frey thì đang bĩu môi.

 

Ôi…chết tiệt.

 

Không lâu sau, tôi bắt gặp Frey, người cao nhất trong số các anh em, đi về phía tôi và Leif theo ngay sau anh ấy.

 

Adisa chỉ cười toe toét, có vẻ anh ta thích những rắc rối mà mình đã gây ra.

 

Làm sao anh ta có thể cười toe toét với hai con sói giận dữ đang liếc nhìn anh ta một cách căm phẫn và sẵn sàng mổ bụng anh ta ra như thế cơ chứ?

 

Khi Frey đến gần hơn, anh ấy gầm lên, đập tay xuống bàn. “Ngươi nghĩ ngươi có thể công khai tán tỉnh cô ấy trước mặt ta mà vờ như sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngươi sao? Ngươi thật may mắn khi ta đã không xé rách toang bụng rồi moi hết ruột gan ngươi ra đấy.”

 

Adisa vẫn cười thật tươi, và trả lời, “Tại sao anh lại tức giận với tôi như vậy? Cô ấy chỉ nói với tôi rằng anh không phải người yêu của cổ. Vì vậy, lẽ đó, cô ấy không có chồng. Cô ấy là một phụ nữ độc thân.”

 

“Cô ấy được ta đánh dấu lên cổ rồi.” Frey gầm gừ khó chịu, móng tay dài ra và cào vào thanh gỗ.

 

“Đó chỉ là một dấu vết nhỏ thôi mà. Tôi có thể đánh dấu lên bất cứ thứ gì và gọi nó là của tôi sao,” Adisa khiêu khích thêm. “Trong nền văn hóa của tôi, chúng tôi chỉ cắn một người phụ nữ để cố gắng thuần hóa cô ấy, chứ không phải như một sự trói buộc cô ấy.”

 

Đôi mắt của anh ta chuyển dần từ Frey sang Leif, và tôi có thể thấy khuôn mặt vui tươi hồn nhiên bình thường của Leif đang cau có. “Tôi đã cắn ả đàn bà béo làm việc ở quán rượu để thuần hóa ả ta. Và tôi tin rằng nó đã thành công.”

 

‘Anh ta đang nghĩ gì vậy?!’ Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập, lo sợ cho anh ta bởi hai anh em sói đang rất tức giận.

 

Tôi thấy ánh mắt của Leif thay đổi gần như ngay lập tức và anh ta lao tới chiếc bàn ngăn cách họ, nhưng Adisa đã nhanh chóng tránh đường và bước ra khỏi cửa hàng thịt. Leif vừa lắc đầu vừa đấm vào tường nhưng ngay lập tức đứng dậy, nhe răng ra với người đàn ông trước mặt.

 

“Cái gì… tôi vừa gọi cô ấy là béo thôi mà?” Adisa nói, cố tình khiêu khích người đàn ông tóc vàng vốn đã nổi điên, và bằng cách nào đó, tôi vẫn có thể cảm thấy cơn giận dữ của Frey nhắm vào tôi. “Cũng không phải là chuyện gì đó xấu. Chỉ là cô ấy nảy nở…rất nảy nở thôi.”

 

“Mày biết đó không phải là lý do tại sao mà tao tức giận lúc này chớ tên khốn kia.” Leif gầm lên, lao về phía Adisa khi đứng dậy sau hành động ngu ngốc của mình, nhưng lần này kết hợp với Frey để làm phương án dự phòng.

 

Một người sẽ chia ra đi sang phía bên kia để dồn Adisa vào chân tường.

 

“Ồ, có phải vì cô ta mời tôi lên giường để giữ ấm cho cô ta không?” Adisa đặt câu hỏi, và bước lùi lại, dường như không lo lắng bất cứ điều gì về hai người đàn ông mà anh ta đang khiêu khích.

 

Anh ta không tỏ ra sợ hãi, nhưng mỗi bước anh ta thực hiện dường như đã được lên kế hoạch từ trước, các cơ bắp gợn sóng dưới da, mắt anh ta nhìn rõ từng chi tiết và tâm trí thì tính toán mọi thứ trong vài giây lát và đọc hành động của đối thủ đồng thời. Bước chân uyển chuyển tựa như một con mèo nhà. Anh ta không còn nghi ngờ gì về việc anh ta không phải sói giống với bọn họ.

 

Tôi cũng nhận thấy những sự việc khác đang xảy ra…Không có vũ khí nào trong trận chiến này, nhưng dù sao đây cũng là trận chiến, và là trận chiến giữa các chiến binh lành nghề.

 

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ biết về lịch sử hay kỹ năng chiến đấu của Adisa, nhưng giờ tôi biết anh ta có rất nhiều kinh nghiệm sau một hồi quan sát anh ta. Hoặc có lẽ chính con thú của anh ta đã cho anh ta những kỹ năng này.

 

“Chà, cô ta đã làm tất cả mọi thứ ấm hơn. Tôi cho rằng anh biết gì về điều đó mà, phải không?”

 

Leif bắt đầu biến đổi mà không cần thắc mắc, và tôi xem đây là lần đầu tiên tôi thấy một trong hai anh em biến đổi trước mặt mình.

 

Khuôn mặt của anh ta bắt đầu thay đổi, xương bắt đầu nứt ra, các phần thịt và đường nối của anh ta lộ ra lông. Giống như vẻ ngoài của Bard khi cậu ta bắt đầu biến đổi vậy. Tôi chợt nhớ lại, tim đập thình thịch và bụng co quặn lại.

 

Nhưng không giống như Bard, anh ta hoàn toàn hóa sói, anh ta xé toang thịt mình ra, từng miếng rơi xuống đất và cứ như thế con sói của anh ta xuất hiện với một lớp máu và chất nhờn mịn trên chiếc áo khoác lốm đốm màu xám đen. Sự thay đổi của anh ta diễn ra nhanh chóng, nhanh hơn nhiều so với Bard hay cậu bé mà Frey đã giết.

 

Adisa cười toe toét trước khi anh ta chạy đi và Leif gầm gừ rồi ngay lập tức chạy theo anh ta, chạy qua phía Noma, người có vẻ cũng đang hoang mang về những gì xảy ra.

 

Nhìn thấy Leif nói với tôi rằng con sói của anh ấy giống như của Frey, tuy nhiên bộ lông của chúng là thứ khiến hai người họ khác biệt. Leif cũng đáng sợ như Frey, nhưng hai anh em ở một cấp độ hoàn toàn khác so với Bard và cậu bé mà Frey đã giết.

 

Tôi không nghĩ nhiều về con sói của Frey nhưng nghĩ lại khi tôi bắn tên vào nó, tôi không hiểu nó có thể lớn đến mức đó…Tôi đã làm nó nhỏ hơn trong tâm trí mình, nhưng bây giờ khi nhớ lại, nó chỉ to bằng Leif, nếu nó sẽ không lớn hơn được.

 

Leif to lớn và đáng sợ, cơ thể to bằng những con chiến mã trong trang trại và chiếc mõm nhăn nheo để lộ những chiếc răng có kích thước bằng mấy con dao găm sắc nhọn.

 

Bard chắc chắn là nhỏ hơn rất nhiều so với Leif nhưng đối với tôi thì Bard cũng là một mối nguy hiểm như Leif vậy.

 

Frey đã rất cẩn thận khi tôi còn là một đứa trẻ để không nhe răng hay làm tôi sợ bởi hình dạng của anh ấy như khi tôi nhìn Leif lúc này…

 

Tôi nghe thấy tiếng Noma gọi trước khi bà ấy đuổi theo những tên đàn ông, bà cũng đánh rơi chiếc giỏ trên tay, giọng đầy lo lắng, "Leif!"

 

Frey đi theo sau, và tôi có thể nói từ sự tức giận của anh ấy rằng sẽ không lâu nữa anh ấy cũng có thể biến thành sói. “Frey!” Tôi rào lên, đi tới chỗ anh ấy và cố gắng nắm lấy tay anh, "Đừng tham gia vào."

 

“Tại sao ta không được tham gia vào?” anh ấy hô to lên, nhìn xuống tôi và đang cố gỡ tay tôi ra khỏi tay anh ấy.

 

Đôi mắt anh ấy sáng và thật hoang dã, chưa kể đến kỹ năng săn mồi. “Hắn đã tán tỉnh em ngay trước mắt ta.”

 

"Vậy thì sao!" tôi rào lên.

 

“Em là bạn đời của ta,” anh  cũng gào lên. “Ta đã đánh dấu em vào ngày ta đưa em về đây.”

 

“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, giống như lời Adisa đã nói!!” tôi hét lên. “Chúng ta không phải là vợ chồng và sẽ không bao giờ như vậy! Tôi ghét anh!" Tôi hét vào mặt anh ta, tỏ ra thật thất vọng.

 

Một vết đánh dấu không thể ràng buộc số phận của tôi với anh ấy.

 

Mắt anh mở to, và anh ngừng giật cánh tay tôi ra. Lúc đầu, anh giữ một cái nhìn vô thức, và sau đó là sự im lặng.

 

“Ta hiểu rồi,” là tất cả những gì anh ấy nói. “Vậy ra đó là câu trả lời dành cho ta.”

 

Anh ấy nhìn đi chỗ khác, và tôi buông tay anh ấy ra, vẻ hoang dã trước đó biến mất và một sự êm đềm bao trùm lấy anh.

 

Lời đã lỡ miệng, tôi thật sự không cố ý. Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra cùng một lúc. Tôi không thực sự ghét Frey…mối quan hệ của chúng tôi chỉ là kỳ lạ, nhưng tôi biết rằng mình không yêu anh ấy.

 

Vì vậy, có lẽ điều này là sẽ tốt hơn chăng?

 

Anh ấy nhìn tôi lần cuối trước khi nói, “Vậy, ta xin lỗi.”

 

“Xin lỗi vì cái gì?” Tôi hỏi anh, cơ thể tôi run lên vì một lý do nào đó.

 

“Vì đã đưa em đến đây. Và vì tất cả mọi thứ”, anh ấy nói, giọng điệu của anh trở nên cáu kỉnh. “Lẽ ra ta nên để em ở lại nơi mà em thuộc về. Ta không nên đưa em đến đây.”

 

“Vậy, tại sao anh lại làm thế?” Tôi cáu gắt hỏi anh ta.

 

“Ta đã nói với em lý do tại sao rồi mà,” anh bật lại. “Nhưng lẽ ra ta nên để em ở lại đó và lãng phí cuộc đời ở Anh. Lẽ ra ta nên biết em sẽ không bao giờ hợp ở một nơi như này và lẽ ra ta nên biết rằng ta sẽ khiến em bị tổn thương, khiến em ghét ta cùng mọi thứ khác!”

 

Sau đó, anh ấy bắt đầu toát ra một cơn thịnh nộ kinh khủng, và những lời nói của anh phần nào khiến trái tim tôi trở nên đau nhói. Cổ họng tôi thắt lại, và tôi bắt đầu cảm thấy có tí gì đó lâng lâng.

 

Rồi đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng va chạm phát ra từ khu rừng và một tiếng gầm trầm đục mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây. Nó thậm chí còn khiến Frey quay đầu lại và ngăn anh ấy đi thêm nữa.

 

Tiếng gầm đó nghe không phải điều gì hay ho lắm, và tôi bắt đầu đi dần về phía đó trước khi chạy đến xem chuyện gì đang xảy ra với Leif và Adisa. Ngoài ra, Noma cũng đang là người chạy theo sau sát bên.

 

Frey cũng theo sau tôi, và chúng tôi chạy về hướng phát ra âm thanh mà chúng tôi nghe thấy trước khi đến gần với khu rừng. Tất cả những gì tôi thấy chỉ có… máu.

 

Tôi nhìn thấy một con mèo vàng khổng lồ với những đốm đen mà tôi chưa từng thấy trên cây, nhe nanh và gầm gừ. Đôi mắt của nó có màu vàng rực rỡ, và nó có một vệt máu lớn chảy ra từ phía ngực và miệng.

 

Sau đó, mắt tôi liếc xuống đất và thấy Noma đang ở bên cạnh một con sói đen và xám. Nó đang thở hổn hển và có một vết thương ở trên ngực. Đó là Leif…anh ta đang chảy rất nhiều máu.

 

Frey, người đi sau tôi, bắt đầu gầm lên dữ dội sau khi nhìn thấy em trai mình rồi liếc lên nhìn con mèo lớn trên cây.

 

Ngay khi anh lao tới, Noma cảnh báo, “Đủ rồi, Frey! Ta đã cảnh báo các con điều này sẽ xảy ra nếu các con khiêu khích cậu ta.”

 

“Hắn ta đã thách thức con trước!” Frey gầm gừ với mẹ của mình trước khi hét lên, "Và hãy nhìn những gì mà hắn đã làm với Leif đi!"

 

“Ta không quan tâm! Ta đã nói với các con là không được bén mảng đến chỗ cậu ta trước khi ta rời đi mà!” Bà ấy hét lại. “Và chúng ta phải đưa Leif về nhà! Nó đang bị thương rất nặng.”

 

“Nhưng Adisa…” Noma cảnh báo Frey sau đó nhìn lên con mèo trên cây. "Đừng nghĩ rằng cậu sẽ vô tội khi dám đả thương đứa con trai của ta, nợ máu phải trả bằng máu."

 

Adisa gầm gừ với bà ấy và đôi mắt của Noma trông lúc này thật độc ác khi bà nhìn lên nhưng sau đó bà ấy lại nhìn xuống đứa con trai bị thương nặng của mình vẫn chưa hóa lại thành người.

 

Frey sau đó đi theo bà ấy, và tôi liếc nhìn Adisa trên cây, không hiểu tại sao anh ta lại khơi màu cuộc chiến này. Tôi không thích giọng điệu trong lời nói của Noma, và tôi cảm thấy nó thật đáng sợ, nhưng tôi không biết phải làm gì cả.

 

Adisa, như thường lệ, luôn là một người hoàn toàn bí ẩn.




Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan