The Wolf Team

30/05/2023 22:57 13 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 30 - Tranh cãi

Báo cáo

Khi tôi chuẩn bị đưa ra câu trả lời của mình thì anh ấy đã ngăn tôi lại và nói: “Đợi đã. Thôi quên nó đi.”

 

Anh ấy thở dài, bước đi loạng choạng sau đó lại ngã vào đống cỏ khô, “Ta say rồi. Ta chỉ muốn đi ngủ. Ta không muốn nghe câu trả lời của em nữa; dù sao thì nó cũng có thể rất tệ vì Leif đã nguyền rủa ta rằng nó sẽ rất tệ.”

 

Anh ấy nghiêng người nằm nghiêng, lăn lộn trong đống cỏ khô, và càu nhàu vẫy tôi hãy rời đi, “Hãy về nhà với Noma. Ta cảm thấy không thể đưa em trở về tối nay được. Ta kiệt sức chết thôi."

 

Tôi vuốt ve đỉnh đầu của con mèo con đang quỳ trên sàn trước khi ngồi trên hai chân của mình và hỏi anh ấy một câu hỏi mà tôi đã nghĩ trong đầu suốt những năm qua. “Tại sao anh lại chọn tôi làm vợ?”

 

Anh ấy im lặng, và tôi nhìn chằm chằm vào tấm lưng của anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.

 

Anh ấy trả lời sau một giây lát lâu “Bởi vì em mạnh mẽ và khác biệt. Dường như có một vị chiến binh ẩn bên trong em. Sẽ thật là lãng phí nếu để em ở nơi đó. Ta đã không nhìn thấy rõ điều đó cho đến khi em chiến đấu với ta. Không một đứa trẻ bình thường nào mà không sợ hãi, nhưng em là một đứa trẻ đặc biệt.” 

 

Anh ấy dừng lại trước khi nói, “Người Saxon không cho phép phụ nữ của họ tự do làm những việc như vậy. Em sẽ không thể phát triển hết tiềm năng của mình. Em sẽ chỉ ngồi một chỗ và… chỉ lãng phí. Một vật trang trí đẹp mắt để đàn ông ngắm nhìn…”

 

“Một vật trang trí đẹp mắt,” lời nói của anh ấy thô thiển, nhưng đúng. Nếu tôi ở Anh quốc, tôi sẽ không phải là kiểu người phụ nữ như bây giờ. Tôi rất có thể sẽ kết hôn và có một đứa con sắp chào đời, rồi thầm ghét cuộc sống tẻ nhạt của mình.

 

"Tôi hiểu rồi…." Tôi đặt mèo con xuống đất, và nó ngay lập tức chạy đến chỗ Frey để thu hút sự chú ý của anh ấy. Cô mèo có lẽ đã thân thiết với anh ấy hơn trong khoảng thời gian ở cùng anh ấy trên thuyền.

 

“Tôi cũng mệt rồi,” tôi thú nhận, nghĩ về những sự việc đã diễn ra trong ngày. Tôi nên tận hưởng khoảnh khắc lặng im này với Frey.

 

Ai biết được anh ấy sẽ có phản ứng gì nếu phát hiện ra tôi đã giết một người trong làng. Nó có lẽ sẽ rất xấu. Có lẽ…tôi không biết nữa.

 

Frey cũng đã giết người trước đây. Tôi đã chứng kiến anh ấy giết người. Tay anh ấy dính đầy máu của người thanh niên trẻ, và không có gì được nói ra ngoại trừ anh ta đã chết.

 

Không ai đặt câu hỏi về Frey đã giết ai. Một sự im lặng chấp nhận những gì họ được biết về những gì đã xảy ra.

 

Tuy nhiên, tôi cho rằng tôi có thể là một trường hợp khác. Tôi không sinh ra ở đây, vì vậy tôi không có quyền giết bất kỳ ai trong số họ. Tôi không phải là một trong số họ, tôi không phải sói hay mèo ẩn sau trong tôi sẵn sàng nhe nanh vuốt và những cái móng sắt nhọn nếu cần.

 

Sau đó, tôi tiến lại gần hơn trước khi nằm trong đống cỏ khô không mấy thoải mái ấy, nhưng tôi vẫn cách xa anh ấy vài bước chân. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm lưng anh ấy trước khi nói, "Hôm nay thật dài." Sau đó tôi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

Mọi thứ đều yên tĩnh, và tôi có thể nghe loáng thoáng những tiếng ồn ào phát ra từ sảnh rượu, và đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chìm dần vào giấc ngủ.

 

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu Frey không nghe thấy câu trả lời từ tôi…

 

***

 

Ngày 7 tháng 4 năm 1001 sau Công nguyên

 

Tôi thức dậy vào sáng hôm sau và thấy mình không còn ở trong nhà kho nơi tôi đã ngủ quên với Frey mà lại tỉnh dậy trên chiếc giường của tôi ở nhà Noma. Con mèo trắng mà Frey đã tặng tôi vào đêm hôm trước cuộn tròn thành một quả bóng ở chân giường của tôi.

 

Theo thời gian, tôi đã được cấp phòng riêng, Noma nghĩ rằng điều đó là cần thiết vì giờ đây tôi đã được coi là một người phụ nữ trưởng thành. Bà ấy đã trả tiền cho một trong những người đàn ông trong làng để xây cho tôi căn phòng riêng khoảng hai năm trước.

 

Căn phòng được ngăn cách với những chiếc giường còn lại, và ít nhất tôi cũng treo những tấm lông thú ở ngưỡng cửa để tạo chút không gian riêng tư. Mặc dù vậy, khi chỉ có tôi và Noma, tôi dành nhiều thời gian ở cùng bà ấy. Tôi cảm thấy mình không cần thiết phải tạo khoảng cách giữa chúng tôi.

 

Tôi không thể chắc chắn rằng điều đó sẽ tiếp tục như vậy với sự có mặt bất ngờ của những người đàn ông trở về sau bốn năm hòa bình vừa đi qua. Tôi có thể muốn có một cánh cửa thay vì những tấm lông thú mà tôi có bây giờ.

 

Tôi từ từ ngồi dậy, cơ thể nặng trĩu và dụi mắt. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng va chạm phát ra từ phía bên kia căn phòng kín của mình. Nghe giống như tiếng của cái chảo bị ném hoặc rơi xuống sàn.

 

Tôi nao núng, cơn buồn ngủ biến mất khỏi người tôi bởi tiếng động lớn ấy.

 

Sau đó tôi nghe Noma gào lên, "Quân khốn nạn! Để tôi một mình điều hành cả một ngôi làng trong suốt thời gian qua trong khi ông ra ngoài làm ruộng, cướp bóc và hưởng thụ thời gian của đời mình! Tôi nên bóp chết ông! Còn giờ ông đang phàn nàn về việc cái áo của ông ở đâu hả! Chúng mất rồi! Tôi đã đưa hết cho Ellie để đi săn!

 

Ôi thật tuyệt... Giờ thì tôi đang bị kéo vào một trong các cuộc cãi vã của họ. Người mà Noma đang đối mặt là chồng bà, Arvid.

 

Tôi nghe thấy Arvid nói trước khi ông ta hét lớn, "Tất cả luôn sao?! Bà đã đưa tất cả chúng cho con điếm người Anh nhỏ bé của Frey sao? Đó là của ta mà. Bà đã may chúng cho ta.

 

Sau đó tôi nghe thấy một cái tát, âm thanh vang vọng khắp phòng và Noma gầm gừ đáp lại, “Cẩn thận cái lưỡi của ông đi, Arvid! Ông còn dám thiếu tôn trọng con bé trong cái nhà này. Con bé đã giúp tôi còn nhiều hơn ông trong suốt bốn năm qua. Và không, tôi không đưa TẤT CẢ quần áo cho con bé. Tôi để lại cho ông hai cái. Nó ở trên gác xép ấy.”

 

Arvid trở nên im lặng, và Noma phàn nàn, “À, bữa sáng của mọi người đến rồi. Chính ông đã làm hỏng nó. Bây giờ ông có thể giải thích cho những đứa con trai cáu kỉnh của mình khi chúng thức dậy mà đói meo về lý do tại sao tôi không thể cho chúng ăn đi nhé.”

 

“Chúng lớn cả rồi. Chúng không còn là trẻ con nữa, chúng ta không cần cho chúng ăn. Leif có thể đến sảnh rượu để ăn và có thể Frey cũng vậy. Bọn chúng có khả năng tìm thức ăn cho mình. Ta cũng có cho chúng ăn miếng nào khi ở Anh đâu,” Arvid càu nhàu, có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều sau cái tát, mặc dù câu trả lời của ông ta vẫn còn cáu gắt.

 

“Sao ông dám nói với tôi như thế hả. Sao không phàn nàn về cách mà tôi cho mấy đứa nhỏ bú quá lâu từ bộ ngực của mình. Tôi còn nhớ bọn nó không phải người duy nhất thưởng thức chúng,” Noma trả lời, khiến tôi đỏ mặt vì sự táo bạo của bà ấy.

 

Arvid giữ im lặng, có lẽ không dám nói vì sợ Noma sẽ tiết lộ thêm những bí mật từ cái lưỡi lỏng lẻo đó nếu bà ta tức giận hơn.

 

“Này, con vẫn thích ăn sáng đó nhe,” tôi nghe Frey phàn nàn và bước vào phòng, sàn nhà phát ra những tiếng cọt kẹt. “Tất cả những gì chúng ta đã làm là săn bắn và trồng trọt khi phải đi xa.  Được nghỉ ngơi như này cũng tuyệt mà”

 

"Và Ellie không phải là một con điếm," tôi nghe Frey cau có, có vẻ rất tức giận.

 

“Con đồng ý với Frey. Con đã chán việc đi săn, và con nhớ món mẹ nấu từ lâu rồi.” Tôi nghe thấy Leif cũng phàn nàn và ngáp, có lẽ vừa thức dậy từ sau trận chiến nhậu nhẹt. “Còn cha, ai chả biết cha là một người yêu ngực và thích sữa chảy ra từ chỗ đó chứ?”

 

Frey cười trước lời trêu chọc đó, và tôi nghe thấy tiếng càu nhàu từ Frey.

 

“Thằng nhóc hỗn láo,” Arvid gầm lên.

 

“Arvid! Tôi đã nói gì với ông hả? Ông có muốn được qua đêm trong nhà kho không? Nếu không thì đừng đụng tay đụng chân vào Frey,” Noma rào lên.

 

Ồn ào quá…Lẽ ra tôi nên biết khi những tên đàn ông này quay lại thì mọi sự bình yên và yên tĩnh sẽ bị biến mất. Tôi có thể nói rằng họ đang làm Noma trầm trọng thêm. Như thể tôi có thể cảm thấy máu bà ấy sôi lên từ đây.

 

“Mày có Runa nấu ăn cho mày mà,” Frey càu nhàu và phàn nàn với Leif. “Chỉ cần đến gặp cô ta ở sảnh rượu. Cô ta sẽ háo hức cho mày ăn thôi.”

 

“Ừ, về chuyện đó thì tốt. Runa là một kẻ lừa đảo chết tiệt. Em không muốn bất cứ thứ gì do cô ấy nấu đâu,” Leif rào lên.

 

“Kẻ lừa đảo?” Tôi nghe thấy Arvid hỏi, nghe có vẻ thắc mắc trước những lời của Leif.

 

Tôi đứng dậy khỏi giường, chân chạm sàn và do dự không muốn ra ngoài, khi thấy tên mình được nhắc đến không chỉ một mà hai lần, tôi kéo chăn ra và bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình, háo hức muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Ngay khi vừa mới bước ra, tôi nhìn thấy cái nồi bị ném đi, và thức ăn vương vãi khắp nơi trên sàn nhà. Tôi bước qua đó và khi ra khỏi phòng, tôi cảm thấy như mình đang bị săm soi. Đôi mắt đó chắc chắn là của Frey.

 

“Cô ta thừa nhận với con rằng đã ngủ với một tên đàn ông khi con đi xa ,” Leif giận dữ. “Và tối qua bọn con đã cãi nhau về chuyện đó.”

 

"Ai?" Arvid hỏi. “Cô ta đã ngủ với ai?”

 

“Tên bán thịt,” Leif trả lời, nghe có vẻ cay cú. “Chỉ là một lần làm tình ngắn, cô ta nói. Nó chỉ diễn ra duy nhất một lần khi cô ta cảm thấy cô đơn và nghĩ rằng con đã chết, thế nên cô ta đi đến và gian díu với gả đó. Nhưng con không tin cô ta.”

 

“Adisa?” Tôi hỏi, choáng váng. “Runa ngủ với Adisa sao?”

 

Leif ngước nhìn tôi và hỏi, "Adisa?"

 

“Ồ…ý tôi là Langley. Adisa là tên thật của anh ta,” tôi nói.

 

Tôi thấy đôi mắt của Frey hơi nheo lại, và anh ấy hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào tôi, "Làm sao em biết tên thật của hắn chứ?"

 

“Thỉnh thoảng tôi có nói chuyện với anh ta,” tôi trả lời, câu trả lời của tôi có vẻ mơ hồ vì tôi không muốn đề cập đến việc tôi đã giao dịch với anh ta được một thời gian rồi.

 

Frey hoặc bất kỳ ai trong số họ cũng có thể ngăn cản việc tôi giải phóng các bạn nô lệ của tôi.

 

Tôi nghe Noma cười khúc khích với những tên đàn ông kia, và bà ấy nói, “Langley khá nổi tiếng với các quý cô ở đây. Cậu ta cực kỳ khác biệt. Tôi đã mua cậu ta làm nô lệ, và cậu ta luôn có những câu chuyện vô cùng thú vị để kể. Cậu ta cũng rất kỳ lạ nhưng lại lịch thiệp. Vì vậy, những người phụ nữ thường trò chuyện với cậu ta vì thích biết những câu chuyện thú vị đó.”

 

Mắt Noma liếc về phía Arvid khi bà ấy nói tiếp. “Và không giống như một số tên đàn ông ở đây, cậu ấy rất thông minh.”

 

“Đừng nói về tên đó nữa. Con không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về thằng đó,” tôi nghe thấy Leif phàn nàn khi anh ta bỏ đi. "Nó làm tổn thương lòng kiêu hãnh của con."

 

“Con cũng không thích giọng nói của tên đó,” tôi nghe Frey nói với giọng điệu có vẻ cay đắng.

 

“Chà, để cậu ấy yên đi đấy,” Noma cảnh báo, mắt bà nheo lại thành tia lườm khi nhìn bọn họ. “Tôi nói các người đấy. Cậu ấy không giống chúng ta.”

 

“Vậy, cậu ta là gì?” Arvid hỏi. “Một con người? Một con đỉa?”

 

“Đỉa?” Tôi bối rối nghĩ.

 

“Cũng không rõ nữa. Hình như cậu ấy có dòng máu của một con mèo hoang,” Noma trả lời Arvid.

 

“Mèo hoang?” Leif hỏi với vẻ bực tức.

 

"Đúng. Và không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy mạnh hơn cả hai đứa tụi con… Thậm chí là cả Arvid,” Noma nói. “Muốn bị thương thì cứ đi mà gây chuyện đi ha. Gây rối hoặc xúc phạm cậu ấy và xem điều gì sẽ xảy ra ha. Mẹ đã từng thấy cậu ấy hạ gục hai tên điên cuồng cho mẹ mà không gặp vấn đề gì.”

 

Ba người đàn ông im lặng, niềm kiêu hãnh “mạnh mẽ” của họ dường như bị tổn thương khi mẹ và thậm chí là vợ của họ nói với họ rằng Adisa có thể đánh bại họ bằng sức mạnh mà không cần bàn cãi gì thêm.

 

“Langley…Hay như Ellie gọi là Adisa, đúng là một con mèo hoang.” Bà ấy cười khúc khích thêm một lúc nữa, và bà ấy nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu kéo tôi sang phòng khác tránh xa những tên đàn ông ra.

 

“Chà, Ellie và tôi sẽ chuẩn bị để đi vào thị trấn. Tôi nghĩ chúng ta cần nghỉ ngơi và vì ba người đã trở về, ba người có thể tiếp quản nơi đây.” Bà ấy nhếch mép và quay lại, và khoảng thời gian nghỉ ngơi nhỏ này nghe có vẻ hay đấy… nhưng vẫn còn những sự kiện của ngày hôm qua làm tôi lo lắng.

 

Tôi tự hỏi nếu Margaret nói với Adisa thì sao?

 

***

 

Khi tôi đi bên cạnh Noma, ngôi làng dường như trở nên sống động hơn kể từ khi những chiến binh trở lại. Họ cũng mang tới nhiều giống cây trồng cho mùa màng tiếp theo, cây ăn trái, cũng như tiền bạc, châu báu, vàng, đá quý…

 

Đánh giá từ những gì dân làng đã nói sáng nay, họ chỉ mất đi hai vị chiến binh.

 

Họ là những người mà tôi không biết, và trong trận chiến với quân Saxon, họ bị mất tích và những người đồng đội cho rằng họ đã chết.

 

Gia đình của hai người đàn ông ấy rất đau khổ và khóc lóc thảm thiết khi những người khác trở về. Một trong số họ là mẹ của một đứa trẻ bốn tuổi. Không lâu sau khi người đàn ông tử trận đó qua đời, cô phát hiện ra mình đã có thai và hạ sinh một đứa bé trai.

 

Cô ấy là người duy nhất không ở trong làng. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy và khuôn mặt của đứa trẻ.

 

Trong khi Norma lang thang trong làng để tìm thứ gì mua cho bữa tối, tôi phát hiện ra Adisa tại địa điểm lui tới quen thuộc của anh ta.

 

Noma đang bị phân tâm với các loại thịt khác nhau, bọn tôi đi loanh quanh tới quầy thịt của Adia, đôi mắt của anh ta đảo lên chốt lạt sau đó quay lại để chặt thịt.




 

 




Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan