The Wolf Team

25/05/2023 21:22 19 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 29 - Tái ngộ

Báo cáo

Sau đó, cô ấy hỏi, giọng cô ấy cũng sửng sốt không kém gì đôi mắt, "Cô đã làm gì thế này?"

 

Tôi rời mắt khỏi ánh nhìn của cô ấy, từ chối nói chuyện với Runa về điều đó. Tôi hy vọng Margaret sẽ ở cùng cô ấy, nhưng con bé không ở đây, thay vào đó con bé đã cố gắng tìm đến Adisa.

 

Người phụ nữ tặc lưỡi trước khi nói tiếp, “Không sao, cô có làm gì cũng không quan trọng. Điều quan trọng là phải làm sao cho cô thật sạch sẽ trước khi đến chỗ Frey. Anh ta không được biết bất cứ điều gì về chuyện này.”

 

Sau đó, cô ấy nói tiếp, cơn sốc dần biến mất trên khuôn mặt, "Đứng dậy đi."

 

Tôi đứng lên, và cô ấy đi đến chỗ lối vào phía sau, mở cửa ra đưa tôi vào bên trong trước khi cô ấy biến mất với mọi thứ.

 

Sau đó, tôi đi theo cô ấy vào trong căn phòng nhỏ có một chiếc giường và một vài thùng chứa thức ăn, xà phòng, trang sức và quần áo. Tôi cũng để ý thấy một chiếc áo sơ mi nam đã được hoàn thành một nửa trên giường của cô ấy phía trên vẫn còn kim và chỉ. Tôi tự hỏi cô ấy định tặng nó cho Leif phải không.

 

Phụ nữ Viking thường làm điều đó như một cách để thể hiện tình yêu hoặc tình cảm của mình với người đàn ông mà họ thích.

 

Bên trong phòng vẫn còn một cánh cửa khác, dẫn đến đại sảnh ồn ào đầy những cặp nam nữ đang say li bì. Tôi có thể nghe thấy phía bên kia âm thanh cứ đan xen chồng lên nhau giọng này rồi lại giọng khác, xen lẫn một cách hỗn tạp.

 

Tôi đóng cái cửa sau lưng lại, và cô ấy bắt đầu lục tung đồ đạc của mình lên trước khi nói, “Cởi đồ ra đi. Tôi không nghĩ rằng đồ của tôi hợp với cô, nhưng tôi tin vẫn còn một chiếc váy lúc tôi trông gầy hơn nhiều sẽ vừa với cô. Dẫu có thể nó vẫn sẽ lỏng lẻo với cô một chút…Tôi luôn là một người ngoại cỡ. Nhưng nó chắc sẽ vừa thôi.”

 

Khi cô ấy kiểm tra quần áo của mình, tôi từ từ cởi ủng ra sau đó cô ấy bảo: “Và ta cũng phải đảm bảo trên người cô không còn bất kì vết máu nào. Cô hãy đi tắm rửa cho thật sạch sẽ đi, tôi không thể ở đây lâu được đâu.”

 

Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc đầm màu trắng và đưa nó cho tôi, cô ấy nói, "Tôi sẽ lấy cho cô một ít nước và một miếng vải."

 

Trước khi tôi có cơ hội để nói bất cứ điều gì, cô ấy lại biến đi đâu sau cánh cửa một cách thật vội vàng.

 

Tôi thở dài, bắt đầu cởi quần áo ra, mọi thứ đổ thành đống dưới chân và tôi mặc lên người chiếc váy trắng mà Runa đã đưa cho mình.

 

Khi tôi mặc nó vào, tôi nhận thấy đúng là có hơi rộng — tuy không quá thùng thình đến mức tuột khỏi người, nhưng nó cũng không vừa vặn với cỡ của tôi.

 

Cô ấy quay lại rất nhanh sau đó khi cô ấy đi qua cửa sau một lần nữa với một xô nước và một miếng giẻ lau. Sau đó, cô ấy chỉ bảo tôi, đặt cái xô xuống đất, “Tắm rửa đi. Tôi sẽ kiểm tra những chỗ mà cô không thể thấy nhưng những chỗ mà cô có thể thấy thì tự lau đi.”

 

Cô ấy vắt miếng giẻ trước khi chụp lấy lên mặt tôi và bắt đầu kỳ cọ ở một số điểm khác khá nhanh rồi nhúng lại vào nước và cứ lặp đi lặp lại như vậy.

 

“Cô nợ tôi đấy,” cô ấy khẽ gầm gừ sau khi tóm lấy cổ tôi, và cô ấy đặt miếng giẻ lên thùng nước sau khi làm xong.

 

“Tôi biết rồi,” tôi thì thầm, cảm thấy xấu hổ vì không chỉ được Margaret mà còn cả Runa, những người ghét tôi nhưng lại giúp đỡ tôi.

 

“Phần còn lại thì tự làm đi. Tôi còn có việc phải làm,” cô ấy nói trước khi im lặng rồi chỉ bảo thêm cho tôi, “Và sau khi cô xong xuôi, hãy đến chào Frey trong sảnh rượu. Anh ta đang say, vì vậy có lẽ sẽ không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường ở cô cho đến ngày mai khi anh ta trở nên tỉnh táo đâu.”

 

Sau đó cô ấy di chuyển đến gần cửa hơn, tôi đi đến nhặt miếng giẻ lên và nhúng nó vào thau nước sạch.

 

Cô ấy nói, ngay khi cô ấy chuẩn bị bước ra ngoài, “Còn một điều nữa là hãy ra bằng cửa này. Không phải cái kia." Cô ấy chỉ vào cánh cửa dẫn đến sảnh rượu từ phòng của mình.

 

Tôi khẽ gật đầu khi bắt đầu rửa tay, sau đó cô ấy đi ra khỏi căn phòng của mình và vội vã chạy ra ngoài.

 

Khi bắt đầu tắm rửa, tôi không khỏi lo lắng về việc sẽ gặp lại Frey.

 

Đã bốn năm rồi kể từ lần cuối tôi gặp anh ấy và có lẽ anh ấy vẫn nghĩ rằng tôi sẽ cưới anh, đặc biệt là bây giờ tôi đã là một phụ nữ trưởng thành.

 

Tôi biết giờ đây đó là điều ít lo lắng nhất của tôi… vì giờ Bard mới là vấn đề thật sự, nhưng tôi chắc chắn sẽ vẫn lo lắng cho dù thế nào đi chăng nữa.

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi tết tóc thành bím rồi lẻn ra cửa sau và đi vòng qua bên hông tòa nhà.

 

Những tiếng động lớn phát ra từ bên trong khiến tim tôi đập thình thịch khi nghĩ rằng có ai đó đang phát hiện ra điều gì ngu ngốc từ tôi. Có lẽ lúc này tất cả bọn họ đều đang say khất và biến thành những kẻ ngu ngốc nên sẽ không để ý, nhưng càng đến gần, tôi càng cảm thấy lo lắng.

 

Nếu tôi không giết ai đó, tôi nghĩ mình sẽ tự tin bước đến và đối mặt với Frey và những người khác mà không gặp vấn đề gì, nhưng khi tôi bước đến và tiến vào sảnh rượu với bộ dạng như một con cừu non đang lo lắng. Tôi có thể cảm nhận được điều đó khi tôi đang cố tránh ánh nhìn của người khác, né tránh chăm chú ai thật lâu.

 

Mắt tôi lướt qua mọi người ở đó nhưng không lâu sau, tôi thấy Runa đang rót đầy bia cho những tên đàn ông ở bàn này trước khi mắt tôi chuyển sang bàn khác, phát hiện ra Leif đang lặng lẽ uống rượu và nhìn chằm chằm vào Runa, đôi mắt đen sầm sâu thẳm không gì ngoài dục vọng.

 

Leif trông không khác gì so với lúc anh ta rời đi, mặc dù tóc anh ta có phần dài hơn một chút so với trước đây. Anh ta cũng không còn thắt bím tóc nữa mà để nó xuống bằng một bím tóc nhỏ được trang trí thêm bởi một số xương động vật.

 

Tôi đi lang thang xa hơn vào sảnh rượu, mắt tôi tập trung vào Leif, thăm dò anh ta trước khi tôi tìm kiếm Frey hoặc Arvid ở một trong các bàn. Tuy nhiên, tôi không thấy cả hai ở đâu cả.

 

Khi mắt tôi lướt qua nhiều chiếc bàn khác nhau, tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai tôi, khiến tôi giật nảy mình và nhanh chóng quay người lại đối mặt với người đang đặt tay lên tôi.

 

Tôi nhìn lên và thấy Arvid đang cau mày nhìn tôi, và ông ta nói, "Nếu cô đang tìm đứa con trai ngốc nghếch của ta, thì nó ở đằng kia kìa." Sau đó, ông ta chỉ vào một chiếc bàn ở góc xa nhất, và tôi quay lại thì thấy một người đàn ông đang úp mặt lên bàn và đưa tay che kín mặt để mọi người không nhìn thấy.

 

Cốc bia của anh ấy bị đổ, và mọi người vẫn tiệc tùng ầm ĩ xung quanh anh ấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, bím tóc dài nổi tiếng chạy dọc sau lưng của anh, không ai khác ngoài chính là Frey.

 

“Nó vừa bất tỉnh trước khi cô bước vào,” Arvid nói. “Nó say đến mức không thể đứng dậy và đi bộ về nhà. Mặc dù dường như con điếm người Anh của nó có vẻ chẳng giúp ích được gì, nhưng có lẽ nó đã quên mất cô rồi.”

 

Tôi đứng đó, không biết phải làm gì khi tôi được yêu cầu đi đến chào Frey, Arvid cười khúc khích trước khi bỏ đi đến ngồi cạnh đứa con trai khác mà ông ta có vẻ yêu mến hơn. “Tốt nhất là cô nên về nhà đi nếu cô có thể gọi nhà tôi là nhà của cô thì cứ việc.”

 

Tôi cau mày. Tốt nhất là không nên nói gì, và tôi liếc nhìn Runa, người đã trao cho tôi cú liếc nhìn thoáng qua trước khi nhìn Frey. Sau đó, cô ấy đi vòng vòng với cái bình vẫn trong tay, và cô ấy giật mạnh bím tóc của Frey một cách thô bạo, khiến anh ấy giật mình tỉnh giấc. "Thức dậy nhanh! Người vợ mà anh rất trông chờ đến đón anh kìa.”

 

Khi anh ấy đứng thẳng lưng dậy, mở to mắt ra, anh ấy hất tay Runa ra trong khi bặm môi lại với cô ấy, và những người bạn cùng bàn của anh ấy cười nhạo anh khi anh phát ra một tiếng ợ nhỏ từ trong cổ họng.

 

“Thật vui khi thấy Frey bị phụ nữ cầm chui.” một người cười phá lên. (Wolf’s note: câu này ý chỉ Frey bị giật tóc)

 

“Tôi chắc rằng vợ cậu ở nhà cũng sẽ làm như vậy ha.”

 

"Chắc vậy rồi. Khi đó cô ả sẽ như một loài thú hoang dã, không thể tưởng tượng nổi lúc này đâu.”

 

"Câm miệng!" Frey gầm lên, không thích bị những tên khác chế giễu. Một số người tôi có thể nhận ra và những người khác thì không, khuôn mặt của họ rất mới đối với tôi.

 

Cả bàn cười phá lên trước sự tức giận của Frey, và Runa đi lang thang sau khi đánh thức con quái vật đang say ngủ. Cô ấy giao tiếp bằng mắt một đoạn ngắn với tôi lần nữa ra hiệu tôi đi chào Frey.

 

Sau đó, tôi bước đến bàn và nụ cười xấu xí của Frey biến mất khỏi khuôn mặt khi nhìn thấy tôi. Anh ấy có vẻ khá hoảng hốt.

 

Cả bàn im phăng phắc khi họ săm soi từ trên xuống dưới như thể tôi là một vật thể lạ khiến tôi cảm thấy xa lạ và lạc lõng.

 

Hy vọng rằng, tôi đã không bỏ sót bất kỳ giọt máu nào…

 

Sau đó tôi hỏi, "Sao đây?" Giọng tôi trở nên gấp gáp.

 

Một trong những người đàn ông bên cạnh Frey cười toe toét với tôi trước khi nói, và kéo tôi ngồi xuống cạnh anh ta, “Cô không thể là cô vợ người Anh bé tí tẹo của Frey được. Cô quá đẹp rồi đấy.”

 

Tôi lườm khi anh ta vòng tay lại ôm chặt eo tôi, và tôi nghe thấy tiếng Frey gầm lên từ đầu bàn bên kia, "Bỏ tay ra, Knute."

 

Anh ta quay lại nhìn Frey, và cười toe toét với anh ấy, “Ô, ra đây là vợ cậu à."

 

Sau đó anh ta cứ như vậy mà buông tôi ra và vỗ lưng tôi một cách thân thiện, tôn trọng Frey và lời cảnh báo ngắn gọn nhưng thẳng thắn của anh ấy.

 

Frey sau đó đứng dậy, và mặc dù thực tế là anh trông có vẻ rất nghiêm túc, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi rượu từ khắp người anh khi ngồi từ đây.

 

Sau đó, anh ấy nắm lấy cánh tay tôi và nói, nhấc tôi lên khỏi vị trí của mình bên cạnh tên đàn ông kia, "Nào."

 

Tôi đứng dậy khỏi bàn, thời gian tôi ở trong sảnh rượu rất ngắn ngủi và tôi thấy những tên đàn ông khác cười lớn sau lưng tôi vì hành động đó của Frey, rõ ràng là đang chế giễu anh ấy.

 

Tôi thậm chí còn nghe một người nói, “Tôi cá là cậu ta rất bực bội và nóng lòng muốn chiếm lấy cô ấy cho riêng mình.”

 

“Có lẽ thật khó chịu khi chỉ cô ấy chỉ được dùng để ngắm nhìn,” một người bình luận.

 

Sau đó, một giọng nói khác của Knute vang lên, “Cậu ta chỉ cần một cái cớ để ở riêng với cô ấy. Tôi đã cho cậu ta cái cớ đó rồi. Cậu ta nên biết ơn chứ.”

 

"Tội nghiệp chưa kìa. Cậu ta sẽ không làm gì cô ta tối nay chứ. Cậu ta đã không tắm kể từ khi chúng ta rời nước Anh rồi.”

 

“Chà, cả cậu hay bất kỳ ai trong chúng ta cũng vậy. Mùi hôi thối tỏa ra khắp hành lang này kinh khủng đến mức cô ấy có thể không còn ngửi thấy mùi gì khác nữa”, một người cười khúc khích.

 

“Ngoại trừ Leif…Người sạch sẽ duy nhất ở đây và tất cả chúng ta đều biết tại sao mà, vì cậu ta ham muốn những đường cong múp của Ru—”

 

Tôi nghe thấy một tiếng càu nhàu vang lên và rồi im lặng trước tiếng cười lớn. Tôi bắt đầu cau mày, tự hỏi liệu Frey cũng có những động cơ thầm kín trong đầu giống như những người đàn ông cùng bàn với anh ấy đang nói đến hay không. Nếu anh ấy làm vậy, anh ấy chắc sẽ không đi xa khỏi chỗ đó.

 

Chúng tôi rời sảnh rượu và càng đi càng xa, Frey nắm chặt lấy tay tôi.

 

Khi ra ngoài, tôi nhìn vào lưng anh ấy. Anh ấy dừng lại ở nhà kho cạnh sảnh rượu, và quay lại nhìn tôi, không có ai khác xung quanh.

 

Ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc ở bên cạnh tòa nhà vì bầu trời dần trở nên tối đi. Bàn tay anh trượt xuống cánh tay tôi trước khi buông ra.

 

Lúc đầu, anh ấy im lặng hồi lâu trước khi anh nói nhỏ, "Em không còn là một cô bé nữa... Có phải không?"

 

Tôi không biết phải nói gì với anh ấy. Tôi lúng túng nhìn anh chằm chằm, và sau một lúc, tôi trả lời lại với một giọng đỏng đảnh, “Rõ ràng rồi còn hỏi gì nữa…” rồi tôi hỏi anh ấy, “Lý do anh kéo tôi ra đây chỉ vậy thôi sao? Chẳng lẽ chỉ để hỏi tôi điều đó thôi à?’

 

Anh ấy cười toe toét với tôi, rồi anh nói, không bận tâm đến những lời nói lạnh lùng của tôi, "Ta có một món quà cho em."

 

"Quà?" Tôi kinh ngạc hỏi lại anh.

 

Sau đó anh ấy quay lại và mở cửa nhà kho, tôi đi theo anh ấy, ngập ngừng bước vào phía nhà kho sáng lờ mờ.

 

Mắt tôi tập trung vào một ngọn nến đã được thắp sẵn, đặt trên đỉnh một chiếc thùng gỗ, lớp sáp trắng chảy xuống tấm kim loại mà ngọn nến đặt trên đó. Có vẻ như nó đã được thắp lên từ lâu rồi… Anh ấy đã đợi lâu như vậy sao?

 

Anh ấy đi về phía ngọn nến trước khi nói, giơ một ngón tay lên, "Chờ ta một lát."

 

Anh ấy biến mất vào bóng tối, tôi nhướng một bên lông mày. Sau một lúc, tôi gọi anh ấy, và tiến lên phía trước, "Frey?"

 

“Chờ ta một chút, cô nương,” anh ấy nói, và tôi nghe thấy những tiếng sột soạt và một tiếng meo yếu ớt phát ra.

 

Sau đó, anh ấy bước ra từ trong bóng tối dưới ánh nến, và anh dùng cả hai tay ôm một con mèo con nhỏ màu trắng, có một số đốm màu đen trên ngực nó.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào con mèo con trong tay anh đang ngọ nguậy, rồi tôi nhìn lên mặt Frey với sự không chắc liệu đây có phải là “món quà” mà anh ấy dành cho tôi hay không.

 

Anh ấy đi về phía tôi trước khi nói, “Cô mèo này đã lẽo đẽo theo ta suốt những ngày trước khi bọn ta rời đi. Ta nghĩ các vị thần muốn em kết bạn với nó. Lông nó trắng, gần giống với màu tóc của em vậy.”

 

Frey cũng giống như mẹ anh ấy và anh ấy thậm chí còn không biết điều đó— luôn tặng tôi những thứ có màu trắng cùng với màu tóc của tôi, mặc dù tóc tôi không thực sự trắng mà là bạc.

 

Anh đưa tay ra, chạm vào một lọn tóc của tôi và ôm con mèo con vào cánh tay kia của anh ấy. Ngón tay anh luồn qua lọn tóc, và tôi nhìn đi chỗ khác.

 

Sau đó tôi hỏi, "Nó có phải là món quà của tôi không?"

 

“Phải, nó là của em,” anh ấy trả lời, buông lọn tóc tôi xuống, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

 

Tôi với tay, vuốt ve đỉnh đầu của mèo con, và tôi nói, bị thu hút bởi sinh vật nhỏ bé mềm mại này, "Nó thật dễ thương."

 

“Hy vọng rằng đây sẽ là một nhân tố bắt chuột thật giỏi,” Frey nói trước khi đặt con mèo con vào tay tôi.

 

Khi tôi bế nó, nó ngọ nguậy một lúc lâu, nó quay đầu lại và nhìn khắp nhà kho, có vẻ hiếu kỳ với quang cảnh xung quanh. Những suy nghĩ và lo lắng của tôi tạm thời tan biến khi tôi ôm mèo con vào lòng.

 

Tôi cưng nựng nó, và Frey sau đó hỏi, "Em có thích nó không?"

 

"Vâng. Cảm ơn anh,” tôi nhẹ nhàng đáp lại anh ấy, mắt tôi tập trung vào mèo con đang ngọ quậy trong vòng tay tôi hơn là Frey.

 

Sau đó, anh hỏi lại, tôi có hơi bất ngờ, "Em sẽ lấy ta chứ?"

 

Tôi tạm thời đóng băng, mắt tôi cụp xuống thay vì nhìn vào mặt anh. Tôi nên chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi này. Tôi biết điều đó cuối cùng sẽ đến, con mèo con là một dấu hiệu.

 

Người phương Bắc ở đây thường tặng mèo con cho những người họ muốn lấy làm vợ, và mặc dù chưa phải là vợ của anh ấy, tôi chỉ biết trong thâm tâm anh sẽ hỏi tôi như vậy. Bởi mèo được liên kết với Nữ thần tình yêu, Freya.

 

Tôi ngước lên sau khi suy nghĩ một chút về câu hỏi của anh ấy, và sẵn sàng đáp án trong đầu. Hy vọng rằng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẵn cho câu trả lời của tôi vì chính anh là người đã hỏi một câu hỏi hóc búa như vậy.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan