The Wolf Team

10/05/2023 22:26 17 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 27 - Trả thù

Báo cáo

Mặc dù đây chắc chắn không phải tình yêu, tôi nghĩ như vậy. Tôi đã bối rối trước sự thẳng thắn của anh ấy, và tôi cũng là một sinh vật có ham muốn tình dục, dù sao thì tôi cũng đang ở độ tuổi đó.

 

Nhưng anh ấy thực sự là người khiến tôi cảm thấy bối rối duy nhất trong đời. Vì vậy, nếu anh quay lại, liệu tôi có cảm thấy như vậy nữa không? Trái tim tôi sẽ đập khác đi vì anh chứ?

 

Tôi thở dài một hơi thật sâu, và rời chuồng ngựa sau khi cho con ngựa của mình uống một chút mật ong vì sự hữu dụng của nó trong ngày hôm nay.

 

Đàn ông cứ xuất hiện trong tâm trí tôi sau khi lắng nghe lời đề nghị của Bard.

 

Tôi ghét những suy nghĩ này… và cuối cùng, tôi chỉ có thể thấy mình thật cô đơn. Tôi không thể nhìn thấy một người đàn ông nào ở bên cạnh tôi. Đặc biệt là những người như Frey hoặc Bard.

 

***

 

Ngày 6 tháng 4 năm 1001 sau Công nguyên

 

“Hôm nay không có gì cho tôi à, cô Ellie?” Adisa hỏi, người đã giao dịch với người khác trong ngày, người kia đã cung cấp cho anh ta một con nai có cặp sừng lớn với dấu răng ở cổ.

 

Tôi cau mày khi ngồi trên lưng ngựa và trả lời: “Không… chẳng có gì cho tôi săn cả. Thậm chí ngay cả một con thỏ hay bất cứ thứ gì. Có vẻ như ai đó đang cố gắng chiếm địa bàn săn bắn của tôi.”

 

Tôi lườm con nai với cặp sừng to lớn trên bàn, và không lâu sau anh ta cũng bắt gặp ánh mắt của tôi.

 

Adisa cười toe toét khi nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói, như xác nhận suy nghĩ của tôi, và tôi nhận thấy răng nanh sắc nhọn của anh ta, “Một người đàn ông đã đến đây vào sáng sớm cùng với con nai này, và anh ta chỉ yêu cầu tôi trả cho anh ta ba đồng bạc...Tôi cũng không có ý gì cả, nhưng cô Ellie, nếu người đàn ông này cứ thường xuyên đến đây, tôi nghĩ mình sẽ hợp tác lâu dài với anh ta đó.”.

 

Tôi cảm thấy sự tức giận chảy trong huyết quản của mình, và tôi hỏi, lúc này chỉ nhìn thấy một màu u tối, "Anh ta có hình xăm trên mặt không?"

 

“Có…” người bán thịt trả lời với nụ cười toe toét đến tận mang tai.

 

Adisa có thể là một kẻ ác khi anh ta muốn… anh ta công bằng, nhưng tôi cho rằng anh ta sẽ đi theo con đường mà anh ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn — sự công bằng của anh ta với tôi sẽ kết thúc bằng một món hời tốt hơn.

 

Tôi nghiến răng, đá vào hông ngựa, thậm chí không nói lời từ biệt với Adisa, và đưa mắt tìm kiếm trong đám đông của làng để tìm tên Bard khốn kiếp đó. Cậu ta đang cố gắng phá đám chuyện làm ăn của tôi để tôi không thể kiếm được tiền. Cậu ta cũng biết chuyện này…

 

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng tức giận, và khi điên cuồng tìm kiếm khuôn mặt chết dẫm đó của cậu ta, tôi thấy Runa vừa đi mua ít thức ăn từ những người bán hàng rong trở về. Tôi giảm tốc độ ngựa trước khi hỏi cô ấy nhanh chóng với thái độ tức giận, "Cô có thấy Bard không?"

 

Cô ấy trả lời, đôi mắt vàng của cô ấy nhíu mày lại nhìn tôi, "Không."

 

Tôi chậc lưỡi và đá vào hông ngựa, mắt vẫn tiếp tục tìm kiếm tên khốn nhếch nhác ấy. Tôi thề là tôi sẽ giết cậu ta vì đã gây ra chuyện này.

 

Khi suy nghĩ giết người đè nặng lên tâm trí tôi, tôi tìm thấy tên khốn đó đang dựa vào một cái cây bên rừng, tung đồng xu lên xuống và khi nhìn thấy tôi, hắn đang cười toe toét.

 

Tôi cười nhạo, nhanh chóng tiến về phía đó, và tôi hét vào mặt cậu ta khi đang đến gần, "Cậu nghĩ rằng cậu có thể cướp mối làm ăn của tôi chỉ với vậy thôi sao?"

 

"Ừm, thì sao. Nếu điều đó khiến cô cười tôi, tôi vẫn sẽ cứ làm đấy,” cậu ta nói.

 

“Tôi sẽ giết cậu,” tôi gằn giọng.

 

Cậu ta quở trách tôi và nói, "Ellie, cô không thể giết một thường dân vô tội chỉ vì cô không đạt được điều mình muốn." Cậu ta thẳng lưng, ném một đồng bạc vào ngực tôi, và tôi bắt lấy nó. "Cô sẽ không bao giờ có thể giải phóng lũ bạn nô lệ của mình bằng điều này."

 

Tôi nắm chặt đồng bạc trong tay như sôi sục, lồng ngực phập phồng vì tức giận.

 

“Ý tôi là, điều mà cô nên làm là lấy tôi, cô sẽ có mọi điều mà cô muốn. Cô không cần phải lo lắng về chuyện thả tự do cho lũ bạn của mình. Tôi không lấy làm khó chịu đâu,” cậu ta cố nói với nụ cười toe toét tự mãn của mình.

 

“Tôi không yêu cậu,” tôi gầm lên với cậu ta. “Vậy tại sao tôi phải kết hôn với cậu chứ?” Tôi hỏi cậu ta.

 

“Chà, tôi cũng không yêu cô, Ellie. Nhưng tôi thấy cô thật thú vị, có một sự khác biệt nào đó,” Bard nói. “Và còn cách nào tuyệt vời để trả thù Frey hơn là có em trên giường mỗi đêm.”

 

“Cậu nghĩ Frey đã chết,” tôi gầm lên nhiều hơn.

 

“Nếu đúng như vậy, anh ta có thể thấy tôi giao phối với bạn tình của anh ta ở Valhalla. Và nếu không, anh ta sẽ rất giận dữ khi trở về nhà,” Bard nói.

 

Tôi ném lại đồng bạc cho cậu ta, và tôi hô lên cố gắng trấn tĩnh trước khi thực sự ra tay giết người, “Tôi sẽ không bao giờ ngủ với cậu đâu, lấy tiền của cậu lại và đá bay cái suy nghĩ ngu ngốc là cưới cậu đi. Suy nghĩ xáo rỗng gì thế không biết. Sự trả thù của cậu thật dở hơi.”

 

"Dở hơi?" cậu ta hỏi, vừa cười vừa xoa cằm. “Hắn đã giết bạn tôi, người mà tôi coi như anh em. Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó."

 

“Chà, có lẽ đã đến lúc cậu nên quên đi,” tôi nói, định quay ngựa lại, nhưng cánh tay tôi bị tóm lấy, và tôi bị kéo mạnh xuống đất.

 

Tôi giật mình kêu lên một tiếng khi bị ném xuống đất. Đôi mắt của Bard như muốn săn mồi khi cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi và rít lên, “Cô… một con điếm người Anh ngu ngốc đã gián tiếp giết bạn tôi. Cô dẫn anh ấy thẳng đến cái chết. Giống như cha tôi bị người của các ngươi giết, chính các ngươi đã giết! Cô phải chịu trách nhiệm giống như Frey!”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, mặt nhăn lại vì cười nhạo và tôi nhanh chóng đứng dậy mặc dù thực tế là cánh tay tôi đang cực kì đau nhói vì cú giật thô bạo ban nãy. “Hãy quên chuyện đó đi, Bard! Tôi biết điều đó thật khó, nhưng cậu không thể để sự trả thù che mờ toàn bộ phán đoán của mình như thế này.”

 

"Cười tao đi, con điếm! Mọi thứ có thể kết thúc nếu cô làm thế!” cậu ta gầm lên, rình rập về phía tôi, và đó là lúc tôi rút cung ra sau khi lùi lại. Tôi đi căn chỉnh mũi tên của mình, nhưng cậu ta nhanh chóng chạy về phía tôi.

 

Trước khi tôi có cơ hội nói hết, cậu ta nắm lấy cả hai cổ tay tôi và siết chặt bằng một sức mạnh phi thường, tôi kêu lên đau đớn, buộc phải buông bỏ mọi thứ.

 

Từ đó, cậu ta đẩy lưng tôi vào một cái cây, tôi đá cậu ta một cách thô bạo vì tôi không thích bị ghìm lại. Cậu ta gầm gừ với tôi, rồi buông một cổ tay để nắm lấy chân tôi. Tôi cuộn tay lại, đấm hết sức vào hàm cậu ta.

 

Một lần nữa, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ thú tính thoát ra khỏi cổ họng cậu ta và cậu ta hét lên, "Tôi sẽ bẻ gãy cái chân chết tiệt của cô nếu cô cứ tiếp tục chống cự!"

 

Cậu ta tác động đủ lực lên đùi tôi để tôi hiểu được gợi ý, nhưng tôi vẫn tiếp tục vùng vẫy, và tay tôi nhanh chóng với tới con dao găm may mắn của mình.

 

Tôi giật nó ra khỏi thắt lưng, nhưng cậu ta đã nhìn thấy đòn đánh lén ấy, nên thả chân tôi ra để nắm lấy tay tôi. Cậu ta vặn cánh tay tôi theo một góc xoăn lại cho đến khi tôi buông con dao ra.

 

Tôi hét lên, con dao rơi xuống đất giống như cây cung của tôi, khiến tôi không còn vũ khí để chống trả lại tên người sói này.

 

Cậu ta đẩy cánh tay đang bị vặn vẹo ở một góc của tôi, khiến nước mắt tôi chảy dài trên mặt và sau đó tôi lấy đầu mình đập mạnh vào đầu cậu ta, đây là hành động cuối cùng mà tôi có thể làm.

 

Cậu ta rú lên đau đớn, thả tôi ra, và trán tôi bắt đầu nhói lên. Khi lùi lại, cậu ta ôm đầu vì đau, tạm thời choáng váng. Tôi sử dụng cơ hội hoàn hảo này để tấn công.

 

Tôi ngay lập tức chạy về phía cây cung và những mũi tên mà tôi thường dùng cho việc săn thú rừng, chộp lấy nó trên mặt đất. Sau đó, tôi đặt một mũi tên lên sợi dây và kéo căng nó rồi nhắm vào Bard khi tôi đã đi đủ xa.

 

Không cần suy nghĩ, và nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi khi bị tấn công, tôi thấy cậu ta chẳng khác gì một con thú hoang vào thời điểm này — một con chuột khổng lồ và xấu xí.

 

Sau đó, tôi nhìn về phía cậu ta, cậu ta gầm gừ với tôi một lần nữa rồi lao tới và làm tôi bị thương, tôi buông mũi tên ra, mục tiêu của tôi là nơi lá phổi giống như vị trí tôi đã giết những con nai.

 

Nó bắn thẳng vào ngực cậu ta, và tôi nhớ những lời của Frey về một phát bắn đơn giản bằng cung không thể làm hại được chủng loài bọn họ.

 

Bard há hốc mồm kinh ngạc ôm lấy ngực mình. Hơi thở của cậu ta trở nên run rẩy, cậu ta cẩn thận đưa tay ra xung quanh, rút mũi tên từ trong ngực ra từ phía sau sau khi bẻ gãy đầu mũi tên.

 

Cậu ta ho ra máu và khuỵu một gối xuống, mắt nhìn tôi đầy căm thù.

 

Tôi nhanh chóng chạy về phía con ngựa của mình nhưng thấy nó đã biến mất từ ​​lâu. Khi tôi bị ném ra khỏi nó, hẳn nó đã bỏ chạy vì sợ hãi, và tôi thậm chí không để ý, vì đang bận tập trung vào Bard.

 

Tôi hoảng sợ và với lấy một mũi tên khác trên lưng. Tôi giương cung và bắn tiếp vào ngực cậu ta rồi lùi lại khi tôi quay về phía Bard một lần nữa, lúc này Bard đang đứng dậy.

 

Mũi tên đó đâm xuyên qua ngực cậu ta khiến máu chảy xuống cằm. Chiếc áo của cậu ta trông như có một bông hoa đỏ đang nở rộ.

 

Sau đó, tôi bắn một mũi tên khác…

 

Và một mũi tên khác…

 

Và một mũi tên khác…

 

Cho đến khi tôi cố với lấy thêm một mũi tên khác nữa, nhưng đã không còn mũi tên nào, sau đó tôi nhận ra nhiều mũi tên đang thò ra khỏi ngực cậu ta, và cậu ta đã biến thành một con sói.

 

Khuôn mặt của cậu ta bắt đầu biến đổi, đồng thời mang một hình dạng khác trong khi xương thì bị nứt ra và mọc vào đúng vị trí khi cậu ta tiếp tục gầm gừ với tôi. Quần áo của cậu ta bị rách toạc vì không còn ở bộ dạng của một con người nữa mà là một con thú, một sinh vật gớm ghiếc.

 

Quá trình biến hình của cậu ta diễn ra chậm chạp, và theo những gì tôi có thể nghĩ đó là do tất cả những thiệt hại tôi đã gây ra cho cậu ta, và bây giờ tôi chỉ biết nếu cậu ta biến hình thành công, cậu ta chắc chắn sẽ giết tôi.

 

Tôi ném cây cung của mình xuống, đi về phía kẻ vẫn đang biến đổi một nửa, và bây giờ cậu ta trông thật gớm ghiếc.

 

Khuôn mặt thì nửa người nửa sói, trong khi lưng thì cong và một phần da thịt bị xé toạc ở các đường nối khi cậu ta cố gắng chuyển hóa con thú bên trong mình. Tôi có thể thấy phần đầu của bộ lông rám nắng sẫm màu vì máu chảy ra từ những vết rách nơi da thịt bị rách.

 

Bây giờ Frey không có ở đây để bảo vệ tôi. Tôi nhanh chóng nhặt một tảng đá nặng trong rừng, và tôi hét lên khi đập nó vào đầu cậu ta. Những gì tôi nghe được tiếp theo giống như một quả táo bị dẫm nát dưới chân ai đó.

 

Đầu cậu ta lắc qua lắc lại khi máu tuôn ra từ miệng. Tôi có thể thấy màu trắng lấp lánh qua màu đỏ và xám. Tôi biết đây là hộp sọ của cậu ta, và nó đã bị vỡ vụn khi hòn đá va vào đầu.

 

Tôi nghe thấy hơi thở cuối cùng của cậu ta, một hơi thở đau đớn, và tôi cảm thấy nó ngay trên tay mình. Tôi muốn hét lên. Tôi muốn thu hồi lại những gì mình đã làm.

 

Cơ thể cậu ta từ từ đổ xuống đất, máu không ngừng tuôn ra từ vết thương trên đầu, và tôi nhìn thấy một bên mắt nửa sói nửa người nhuốm đầy máu.

 

Lưỡi bị thè ra khỏi miệng, trông giống như lưỡi sói khi nước dãi chảy ra từ miệng tạo thành một vũng máu hòa lẫn với nước bọt. Màu máu đỏ trộn lẫn với nước bọt giúp tô điểm thêm cho màu cỏ xanh tươi có chút sắc màu sẫm.

 

Tôi lùi lại khi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào những gì tôi đã làm và thứ tôi nhìn vào nhiều nhất lúc này là những gì từng là hộp sọ của Bard. Cơ thể nửa biến đổi của cậu ta nằm trên mặt đất với tư thế bất động.

 

Sau đó, tôi nhìn xuống và thấy một mảnh trông giống như một mảnh não màu xám dính trên quần tôi.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy mật nóng trào lên cổ họng, tôi nôn ra tất cả những gì đã ăn xuống đất bên cạnh xác cậu ta, tiếp tục nôn hết những gì còn lại trong bụng.

 

Trong suốt thời gian này, tôi không nghe thấy tiếng còi trong làng, báo hiệu một chiếc thuyền đã được phát hiện và đang di chuyển vào vịnh hẹp cùng với một số người du khách.




Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan