The Wolf Team

02/05/2023 23:54 19 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 26 - Người bán thịt

Báo cáo

Băng tan trên bề mặt trái đất từ một vùng đất hoang vu lạnh giá và hẻo lánh. Mùa đông đang dần qua, cây cối và đất đai bắt đầu có sắc màu trở lại. Mặc dù một số nơi vẫn còn ẩm ướt và tạo thành đầm lầy do mưa, điều này giúp tôi dễ dàng theo dõi con mồi hơn, đặc biệt là dấu chân.

 

Mắt tôi tập trung vào con nai đang xào xạc ở bụi cỏ kia. Nó gặm cỏ trông thật yên bình, và tôi từ từ lặng lẽ giương cung lên, nhắm nó vào tầm ngắm. Tôi giữ thăng bằng, giương cây cung và đặt mũi tên tựa vào đầu ngón tay, có một làn gió nhẹ thổi vào người tôi.

 

Tôi không thể để con nai ngửi thấy mùi của mình, vì vậy khi gió bắt đầu nổi lên, tôi để nó đi, hướng mũi tên về phía con nai và bắn thẳng vào phổi nó, con mồi béo bở của tôi. Đây là một cái chết nhanh chóng, nhưng vẫn có điều uẩn ức bên trong.

 

Tôi nhanh chóng rút ra thêm một mũi tên khác để bắn vào lá phổi còn lại của nó, giúp nó đi đến gần hơn với cái chết, nhưng nó giật mình và bắt đầu bỏ chạy một cách chậm chạp, bất chấp mũi tên cắm vào da thịt.

 

Tôi đi theo nó trước khi bắn mũi tên nhanh vào phổi bên kia một lần nữa. Bước chân của nó trở nên không vững, và nó ngã sang một bên, hơi thở gấp gáp hơn.

 

Ít nhất nó không hét lên. Tôi ghét khi có một vài con nai làm điều đó. Con nai đầu tiên mà tôi giết cách đây hai mùa hè đã phát ra một tiếng kêu thật khủng khiếp, tôi không biết rằng con nai lại có thể phát ra một âm thanh khủng khiếp và bi thảm đến vậy. Tôi cảm thấy tội lỗi và mỗi lần đi săn, tôi cầu nguyện rằng bọn chúng sẽ không hét lên như lần trước nữa.

 

Tôi từ từ đi lang thang đến gần, và mắt nó nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không thể không cảm thấy tội lỗi một lần nữa. Tôi không hiểu sao những người đàn ông trong làng lại có thể giết người một cách máu lạnh như vậy mà không mảy may hối hận.

 

Noma đã nói với tôi rằng, để vượt qua cảm giác hối hận mỗi khi đi săn, hãy coi bọn chúng đều là chuột, bất kể kích cỡ, và con nai mà tôi cảm thấy tồi tệ khi giết chẳng khác gì một con chuột lớn cả.

 

Nó vẫn có một chút khó khăn, và khi con nai trút hơi thở cuối cùng, tôi đứng dậy nói nhỏ với nó, “Ta xin lỗi.”

 

Tôi đặt cây cung lên lưng, để vào nơi tôi cất giữ những mũi tên dự phòng.

 

Sau đó, tôi bắt đầu kéo xác con nai mà có lẽ nó nặng bằng với con ngựa của Frey về phía con ngựa của tôi, cô ấy vẫn kiên nhẫn chờ tôi.

 

Vào lần đầu tiên tôi đi săn nai với cô ấy, cô ấy không gây khó khăn gì cho tôi như một số người thợ săn khác trong làng nói với tôi. Cô ấy không hoảng sợ hay thực sự quan tâm, miễn là những chiếc gạc không chọc vào cô ấy.

 

Nhưng lần đầu, tôi đề phòng và bôi máu nai lên mũi cô ấy nên cô ấy không hoảng sợ; tuy nhiên, cô ấy không thích tôi làm vậy và liên tục khịt mũi và cáu kỉnh với tôi. Khi chúng tôi về đến nhà, tôi thưởng cho cô ấy một trái táo, tất nhiên là sau khi tôi tẩy sạch máu nai trên người cô ấy.

 

Con nai này có lẽ là một trong những con nặng nhất mà tôi từng hạ gục được và tôi gặp khá nhiều khó khăn khi kéo xác nó về. Sau đó, tôi thở dài mệt mỏi khi thả con nai xuống đất và rút những mũi tên ra khỏi ngực nó. Một mũi tên đã bị gãy trong khi mũi tên còn lại tôi có thể tái sử dụng; Tôi ném mũi tên gãy vào bụi cây.

 

Sau đó, tôi nhấc nửa phía trước của con nai lên, cánh tay tôi run vì sức nặng của nó, nhưng tôi đã xoay sở được để ném con nai nặng nề ấy lên lưng cô ngựa của mình.

 

Tôi lau những vết máu bị vấy trên mặt khi cõng con nai lên lưng ngựa, rồi tôi nắm lấy dây cương  và đưa nó về làng.

 

Con đường đi rất dài, và khi tôi đến nơi, một hoặc có thể là hai giờ gì đó đã trôi qua. Buổi sáng đã qua, bây giờ đã là buổi chiều, dân làng bận rộn kéo nhau ra đường với những công việc phải làm trước khi một ngày dài kết thúc.

 

Tôi đi lang thang đến chỗ người bán thịt, người đang chăm chỉ lột da những con thỏ mà tôi đã cung cấp cho anh ta vào ngày hôm qua. Tôi thấy một số tấm da đang bày bán từ những mẫu da mà anh ta đã lốc sạch hết thịt ra để bán.

 

Anh ta ít nói và luôn nói rất ít lời với tôi. Khi anh ta nói, nó luôn luôn là tiếng Anh cùng với trọng âm nặng.

 

Mắt anh ta liếc sang tôi, có lẽ đã đánh hơi thấy mùi của tôi vì tôi biết người bán thịt có khứu giác vô cùng nhạy bén.

 

Anh ta còn trẻ, tầm ở độ tuổi đôi mươi, với nước da ngăm đen và mái tóc đen dài thắt bím giống như của Frey cùng đôi mắt màu nâu nhạt. Có vẻ như anh ta đã bắt kịp thời trang ở đây.

 

Theo những gì tôi biết về anh ta, Noma đã mua anh ta làm nô lệ từ bốn năm trước sau khi Arvid và những người khác rời đi nhưng lại bắt anh ta làm nghề bán thịt thay vì chỉ làm việc cho bà ấy. Vì vậy, anh ta có mối quan hệ tốt với Noma và tôi, và anh ta cũng giao dịch với tôi một cách rất công bằng.

 

Anh ta thông minh và biết khá nhiều ngôn ngữ từ khắp nơi trên thế giới. Theo những gì tôi biết thì anh đã đi đến rất nhiều nơi cách xa quê hương, nhưng anh ta được chấp nhận ở đây vì anh cũng có dòng máu của một con quái thú.

 

Đó là điều khiến Noma ấn tượng nhất khi bà nhìn thấy anh. Không phải màu da của anh ta, mà thực tế là anh ta có dòng máu của một con quái thú nhưng không phải là sói, mà là một thứ hoàn toàn khác.

 

Tất cả những gì anh ta nói là anh ta và bộ tộc của mình cùng chung dòng máu với thứ mà anh ta gọi là báo hoa mai trước khi anh ta và em gái bị những người đàn ông lạ mặt bắt đi. Em gái của anh ta đã bị bán cho những người đàn ông ở phương Đông còn anh thì được đưa đến đây.

 

Một con báo tựa như một con mèo to lớn có đốm, anh ta mô tả như thế và tôi càng nhìn kỹ anh, tôi càng thấy anh ta có những đốm dưới mắt gần giống với hình xăm.

 

Anh im lặng như đợi tôi nói trước.

 

“Con nai bao nhiêu?” Tôi hỏi anh ta bằng tiếng Anh.

 

“Mười bạc,” anh ta nói giơ cả mười ngón tay với giọng địa phương rặc.

 

Anh ta lau máu con thỏ bắn lên tay bằng một miếng giẻ để sẵn trên bàn, và anh ta bước ra từ trong quầy hàng nhỏ tạm bợ của mình với một miếng bạc để che nắng cho nó.

 

Anh ta đi đến kiểm tra con nai, tôi nhận thấy móng tay của anh ta sắc nhọn như móng tay của một con mèo nhà hoặc đại loại, và tôi tò mò hỏi, “Tên của anh là gì? Tôi thấy mọi người ở đây hay gọi anh là Langley nhưng tên thật của anh là gì vì tôi biết đó là tên của một người Viking?”

 

Người đàn ông này luôn trông có vẻ thích tôi. Anh ta là một cái gì đó khác biệt, và tôi có thể nhận thấy đây là lần đầu tiên tôi hỏi anh một câu hỏi nào đó không hề liên quan đến làm ăn.

 

Anh ta im lặng khi lướt ngón tay dọc theo vết thương của con nai và đưa ngón tay đẫm máu ấy lên miệng, liếm máu trên đầu ngón tay, đồng tử của anh ta càng nheo lại khi ánh nắng chiếu vào mắt anh.

 

Tôi thường nhìn những thứ như vậy với sự ghê tởm, nhưng tôi biết anh ta không phải là con người như những kẻ ở đây. Tôi đã quen với những điều như vậy xảy ra.

 

Khi tôi cứ nghĩ anh ta sẽ không trả lời tôi thì cuối cùng anh cũng trả lời, "Adisa là tên mà mẹ tôi đặt cho tôi."

 

Sau đó, anh ta nhấc con nai ra khỏi ngựa của tôi mà không một chút vấn đề gì xảy ra rồi ném nó qua vai. Tôi kinh ngạc quan sát cái cách anh ta mang nó đến bàn, đặt nó xuống và chui trở lại tấm bạc rồi lục đồ bên dưới bàn.

 

Anh ta im lặng, và anh ta đặt xuống mười đồng bạc. Sau đó, anh ta hỏi lại tôi một câu. “Và tại sao một người rất thân cận với thủ lĩnh lại cần những đồng tiền này?”

 

Tôi khẽ nhếch mép cười với anh ta, nhặt số tiền mà anh ta đưa cho tôi và đút vào trong chiếc túi đeo bên hông, bên cạnh con dao đáng tin cậy đã từng cứu tôi khỏi một con sói hung dữ. “Để giải phóng người của tôi.”

 

Anh ta nhướng mày khó hiểu, và hỏi, bộ dạng nói nhiều nhất mà tôi từng thấy, “Người của cô…?”

 

“Tôi cũng không phải người ở đây. Tôi đến từ Anh,” tôi nói. “Tôi được đưa đến đây để làm vợ của con trai thủ lĩnh, nhưng anh ấy hiện đang đi vắng. Tôi đang tìm cách giải phóng người của mình, những người đã bị mua bán làm nô lệ ở nơi đây. Một số tôi sẽ không thể cứu được vì họ đã được đưa đến vùng đất ở phía đông và những nơi khác rất xa, nhưng ít nhất ở đây tôi có thể làm được điều gì đó.”

 

“Tôi hiểu rồi,” anh lẩm bẩm. “Tôi đã từng đến Anh một lần trước đây, nhưng thời gian ở đó của tôi rất ngắn. Tôi không có nhiều việc cần làm ở đó. Tôi hy vọng cô có thể thành công vì tôi sẽ làm điều tương tự cho những người bị bán đi làm nô lệ như tôi.”

 

Tôi khẽ mỉm cười với anh ta, và tôi nói, không biết phải nói gì khác và hiện tôi có việc phải làm, "Chúc một ngày tốt lành, Adisa."

 

Anh ta gật đầu và nói, giờ mắt anh tập trung vào nơi con nai, "Cô cũng vậy, tiểu thư Ellie."

 

Tôi lên ngựa một lần nữa, không bận tâm đến một ít máu rỉ ra từ vết thương của con nai. Đôi chân tôi mỏi nhừ, và tôi muốn dừng lại nghỉ ngơi. Tôi gần như đã có đủ tiền để mua một nô lệ người Anh khác từ ai đó.

 

Mùa đông này tôi không thể làm được gì nhiều ngoài việc giết con mồi từ một buổi đi săn để có được thức ăn tươi. Khi thời tiết dần trở nên ấm hơn, tôi tràn ngập với sự tất bật của việc săn bắn và giao dịch với người đàn ông mà tôi đã biết tên anh ta là Adisa chứ không phải cái tên Viking là “Langley”.

 

Tôi nhìn xuống quần của mình, và tôi thấy máu vấy bẩn trên chúng. Tuyệt vời, một vết bẩn khác. Ít nhất chúng là quần chứ không phải một trong những chiếc váy của tôi.

 

Khi tôi đi săn hoặc làm bất kỳ hoạt động nào khác, tôi đều mặc quần. Lúc đầu, tôi thấy thật kỳ lạ, vì tôi được dạy rằng chỉ đàn ông mới được phép mặc chúng, nhưng rất nhiều phụ nữ Viking nơi đây mặc quần khi ra trận hoặc khi họ đi săn hay huấn luyện. Vì vậy, gần đây tôi cũng bắt đầu mặc chúng thường xuyên hơn nhiều so với váy.

 

Mặc váy có vẻ khá ngớ ngẩn khi tôi cần năng động và làm những công việc phù hợp như một người đàn ông.

 

Khi đi qua thị trấn, tôi đi ngang qua sảnh rượu và một lần nữa sảnh rượu nơi đây lại tấp nập những người đàn ông và phụ nữ. Cả Margaret và Runa đều tất bật làm việc.

 

Tôi nhận ra mình đang mỉm cười khi thấy Margaret trông thật khỏe mạnh hơn nhiều so với khi cô ấy trở thành nô lệ. Làn da của cô ấy sáng lên nhiều hơn điều mà trước đây chưa từng có, và sau đó tôi bị một con ngựa khác chạy phi đến bên cạnh làm gián đoạn. Tôi quay đầu lại và trông thấy Bard.

 

Tôi cau mày, và Bard nói, nhìn vào bên trong sảnh rượu có cửa mở rồi nhìn tôi, "Tôi thấy cô Margaret của cô không còn là nô lệ nữa."

 

"Thì sao?" Tôi hỏi lại cậu ta, mắt tôi nheo lại, nụ cười của tôi tắt đi.

 

“Thật lạ phải không…” Bard nói trước khi nói, “Tôi không nghĩ Runa mà lại đi mua một ả nô lệ.”

 

Sau đó, cậu ta đưa tay về phía tôi, làm ướt ngón tay cái và lau vết máu trên má tôi, nói: “Và tôi thấy cô có vẻ bận bịu với việc bán buôn nhỉ.”

 

Tôi chun mũi và hất tay cậu ta ra, và tôi nói, dẫn con ngựa của mình rời xa khỏi Bard, “Tôi làm gì không phải việc của cậu… Cậu muốn gì hả, Bard?”

 

Cậu ta cười khúc khích vẫn đi theo tôi vừa xoa bàn tay bị tôi tát. “Cô biết đề nghị của tôi vẫn còn mà… Frey, chồng của cô không có ở đây, và anh ta chắc chắn có thể đã chết mất rồi.”

 

“Frey không phải là chồng tôi. Tôi không yêu anh ta, tôi cũng không đồng ý kết hôn với anh ta,” tôi nghiêm nghị tuyên bố, mắt hướng về phía trước. “Tôi là một phụ nữ tự do, và bản thân tôi sẽ kết hôn với ai…” Sau đó, tôi liếc nhìn cậu ta rồi nói, "...và tôi không nghĩ cậu là người đặc biệt đó."

 

Bard cau mày với tôi, và cậu ta nói, “Cô biết nếu lấy tôi thì cô sẽ có lợi mà, Ellie. Tôi có thể giúp cô đưa bạn bè của mình trở lại Anh và cô có thể tự mình trở về Anh. Không có tôi, cô sẽ không bao giờ làm được.”

 

“Ừ,” tôi nói, quay lại và chế nhạo cậu ta khi con ngựa của tôi phi nước đại thật nhanh về phía trước. “Để xem tôi làm được gì.”

 

Sau đó, tôi đá vào hai bên con ngựa của mình, khiến nó đi nhanh hơn và tránh ra xa khỏi Bard, người đang khiến tôi lo lắng. Tôi không nhìn lại khi con ngựa của tôi tăng tốc và phi về nhà, để cho Bard biết rằng tôi sẽ không bao giờ hứng thú với lời cầu hôn của cậu ta.

 

Khi đến nơi, tôi xuống ngựa và bắt đầu rửa sạch vết máu trên người cô ngựa của mình bằng nước từ con suối gần đó.

 

Tôi kỳ cọ hai bên hông cho đến khi toàn bộ bộ lông trắng muốt của cô bé không còn đỏ hồng, nhuốm đầy máu, và đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ.

 

Nếu Frey chết tôi sẽ cưới ai? Tôi không cảm thấy yêu bất kỳ ai ở đây, và tôi chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đập nhanh vì ai ngoài Frey cả, nếu tôi có thể đếm được những lần anh ấy từng khen tôi dễ thương khi còn nhỏ.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan