The Wolf Team

26/04/2023 23:18 15 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 25 - Thoát khỏi xiềng xích

Báo cáo

Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy và đi lang thang tìm lấy chiếc áo choàng mà tôi đã móc phơi khô trước khi đi ngủ. Ngay khi tôi vừa choàng chiếc áo lên, tôi cảm thấy tóc của mình bị kéo mạnh và Noma xuất hiện đằng sau tôi, những bước chân của bà ấy thật lặng im.

 

Bà ấy lại bắt đầu giảng thuyết cho tôi rằng, “Con không được ra ngoài với mái tóc ướt này. Ít nhất hãy để nó khô cái đã. Con sẽ bị lạnh nếu để vậy mà đi đó.”

 

Tôi thở dài, và bà ấy bỏ đi rồi nói, “Ngồi xuống đây. Ta sẽ bện tóc cho con và con sẽ khỏi cần lo lắng điều đó nữa. Con không thể làm việc mà đầu tóc cứ rối bời như thế này.”

 

Tôi lắng nghe bà ấy nói, quay trở lại ngồi trên băng ghế, và bà ấy bắt đầu chậm rãi tết từng lọn tóc cho tôi, vừa giật nhẹ các lọn tóc vừa làm vậy.

 

Trong khoảng thời gian này, tôi giãn người ra và nhớ lại mẹ cũng từng chải tóc, thắt tóc cho tôi như thế này mỗi ngày. Tôi cứ nhớ cái cảm giác của một bé gái đang chờ đợi đầu tóc mình được làm xong.

 

Bây giờ tôi sẽ dập tắt ký ức đó để cảm nhận một khoảnh khắc như thế lần nữa.

 

***

 

Bà ấy quả đúng, trời lạnh hơn hôm qua trông thấy. Cơ thể tôi khẽ run lên bần bật khi một cơn gió mạnh thổi qua xé toạc quần áo của tôi. Tôi hoàn thành công việc hiện tại của mình, chăm sóc đàn gia súc và bổ củi cho Noma.

 

Sau đó, tôi quyết định tiếp tục hành trình “câu cá trên băng”, mặc dù thực sự đó không phải là dự định ban đầu của tôi. Tôi muốn nói chuyện với Margaret và chủ nhân của cô ấy. Tôi sẽ thuyết phục ông ta trả tự do cho cô ấy bằng một cách nào đó. Tôi đã tích lũy được một khoản tiền đủ lớn trong nhiều năm.

 

Với số tiền này, tôi có thể làm bất cứ điều gì trên thế giới này. Tôi chắc chắn rằng người đàn ông ấy sẽ chấp nhận lời đề nghị béo bổ này cho một nô lệ thấp kém.

 

Tôi nắm chặt dây cương được buộc trên con ngựa của mình rồi tiến vào làng, tôi tiến gần hơn đến nơi mà tôi cần đến.

 

Trong trường hợp mà mọi thứ trở nên tệ hơn, tôi đã được Frey đưa cho thanh kiếm mà tôi đang mang theo trên lưng. Tôi biết chủ nhân của Margaret không phải là một gã tốt bụng, tử tế, ông ta có thể khó chịu dẫu chỉ là một việc hết sức nhỏ nhặt, vì vậy ông ta có thể hiểu lầm tôi và sẽ tấn công tôi. Bằng một cách nào đó, tôi đã đưa thanh kiếm thoát khỏi ánh mắt canh chừng của Noma.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà với nỗi sợ hãi cũng dần dần lộ ra, tôi buộc con ngựa của mình dừng lại. Tôi xuống ngựa một cách chậm rãi và cẩn thận, tiếng ủng lào xào với mặt tuyết, tôi dẫn con ngựa của mình tiến về phía trước một lát trước khi buộc nó vào hàng rào gỗ, trong tâm tôi hy vọng đây sẽ là một cuộc trò chuyện ngắn thôi.

 

“Ta sẽ quay lại, ta hứa,” tôi khẽ thì thầm với con ngựa của mình, xoa xoa nó trước khi quay lưng lại, sải bước hướng về phía ngôi nhà.

 

Tôi bước về phía trước, ngẩng cao đầu và cố gắng hết sức để suy nghĩ làm sao trông thật tự tin. Tôi bước đến cửa và trước khi tôi kịp gõ cửa, nó đã mở ra thật nhanh chóng.

 

Mắt tôi mở to ra, người đàn ông xuất hiện trước mắt, ông ta chính là chủ nhân của Margaret người đang nhìn tôi chằm chằm một cách đầy ác ý, mắt ông ta nheo lại nhìn tôi. "Ngươi muốn gì?" ông ta nói lớn giọng rồi lại nói, “Ta đã ngửi thấy cái mùi kinh tởm của ngươi tỏa ra ngay cả trước khi ngươi đến trước cửa nhà ta. Tiếng Anh của ngươi có mùi tồi tệ hơn bất kỳ con lợn nào.”

 

Tôi lườm liếc ông ta, cố phớt lờ lời nói của ông, và tôi nói, cố gắng hết sức để phớt lờ nhận xét của ông ta về mùi của tôi, "Tôi đến để đưa ra lời đề nghị béo bở về nô lệ của ông."

 

"Nô lệ của ta?" ông ta thắc mắc. "Cô ta à?"

 

"Tôi muốn mua cô ấy từ ông," tôi trả lời.

 

Người đàn ông gầy gò chế giễu trước khi cười toe toét trong khi vuốt bộ râu dài của mình. “Ngươi muốn mua cô ta từ ta? Có phải vì cô ta là người bạn nhỏ người Anh của ngươi không?

 

“Lý do không quan trọng,” tôi nói, cơn tức giận dường như làm cơn ớn lạnh trong người tôi tan biến, hoặc có lẽ tôi đã quên mất mình cũng đang bị cảm lạnh. Sau đó, tôi cầm chiếc túi đầy tiền xu, lấy nó từ trong áo choàng của mình. “Tôi sẵn sàng trả thật nhiều tiền cho cô ấy.”

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc túi đầy tiền của tôi với ánh mắt thèm thuồng không hề che đậy một lúc lâu trước khi ông ta bước ra khỏi cửa và ông ta nói, điều đó khiến tôi lùi lại ra xa khỏi ông ta, ông ta nhìn chằm chằm vào tôi một cách lạnh lùng, “Cô không thuộc về nơi đây, cô gái trẻ. Cô không thể có được điều cô muốn. Cô được con trai của vị thủ lĩnh hiện tại của chúng ta yêu mến trong khi cô cũng chẳng hơn gì một con điếm người Anh giống như ả nô lệ mà ta có bên trong.”

 

Ông ta im lặng một lát trước khi phun ra những lời thối tha, “Cô không nên tự hào mang dấu ấn đó trên cổ mình… Những người như cô khiến ta ghê tởm. Lẽ ra con gái ta mới là người nên có vết hằn đó trên cổ mình chứ không phải cô!”

 

Ông ta giật lấy chiếc túi đầy những đồng xu bạc từ tay tôi, và ông ta thì thầm điều gì đó sau khi kết thúc câu nói của mình, “Nhưng cô có thể có nô lệ. Cô ta không đáng với số bạc này, nhưng cô và ta sẽ không trở thành bạn vì chuyện hôm nay đâu.”

 

Ông ta lườm tôi, nhưng tôi vẫn đứng yên, giữ vững lập trường của mình và ông lững thững quay lại. Tôi khẽ thì thầm, “Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ là bạn…”

 

"Cái gì?" ông ta sủa.

 

“Không có gì, hiện tại tôi chỉ muốn nô lệ. Tôi đã đưa bạc để chuộc cô ấy,” tôi nói.

 

"Được. Được,” ông ta nói, khạc nhổ xuống đất trước khi vào trong, và ông ta hét hết sức mình, “Con kia, lại đây!”

 

Một lúc trôi qua, và ông ta hét to hơn, "Con kia!"

 

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân bước từng bước loạng choạng, và rồi tôi trông thấy Margaret khuôn mặt sợ hãi nhìn tên đàn ông gầy guộc khi cô ấy lẩm bẩm với vẻ không chắc chắn, "Vâng ạ?" Đôi mắt cô ấy liếc nhìn tôi một chút thoáng qua trước khi nhìn ông ta một lần nữa.

 

Sau đó, ông ta nói, “Người phụ nữ này đã mua sự tự do của ngươi. Cút ra khỏi đây. Cuối cùng ta cũng nhận được một thứ gì đáng giá từ ngươi.” Sau đó, ông ta xô mạnh Margaret ra khỏi cửa rồi đóng sầm lại.

 

Cô ấy trông có vẻ sốc, và cô ấy quay lại nhìn về phía cửa trước khi nhìn tôi, và cô ấy hỏi tôi với cái giọng run run, "Chị đã mua sự tự do của tôi ư...?"

 

Tôi gật đầu, mỉm cười nhẹ và trả lời, “Đúng vậy.”

 

"Để làm gì cơ chứ?" cô ấy đặt câu hỏi. “Tôi không có nơi nào để đi… đây là ngôi nhà duy nhất và là nơi ấm áp nhất để tôi ngủ.” Cô ấy trông vô cùng hoảng loạn, khuôn mặt trắng bệch như một con ma.

 

“Em có thể đến ở với Noma và chị cho đến khi chị có thể đưa em và những người khác trở lại Anh,” tôi nói, lặng lẽ đến gần cô ấy và định nắm lấy tay cô ấy để dẫn cô ấy trở lại phía con ngựa của tôi.

 

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi trước khi hét lên, “Chị muốn quay lại Anh sao… ngay bây giờ ư!? Sau ngần ấy thời gian…Chị có điên không? Họ sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta nữa. Tôi đã bị một tên phương Bắc làm vấy bẩn, và có vẻ như chị cũng đã sống theo cách của họ, Ellie.”

 

“Margaret…” Tôi nhỏ giọng, giọng đầy cảm thông sau khi nghe tin cô ấy đã bị một trong những tên phương Bắc nơi đây làm ô uế, có lẽ là cái tên ở bên trong kia.

 

Cô ấy trừng mắt, và cô ấy hét lên, nước mắt lưng tròng, “Chị chưa từng bị những tên đàn ông ở đây đụng vào vì là một người tự do. Chị đã chấp nhận họ….nhưng tôi thì không bao giờ! Chị biết chứ chị luôn luôn may mắn! Trước đây chị là công chúa, còn bây giờ chị là một chiến binh ở đây…Tôi thì không có bất cứ thứ gì ở đây cả…và kể cả khi chúng ta còn là những đứa con nít.”

 

Cô ấy tiếp tục với những lời cáu giận của mình, và cô ấy nói, “Và bây giờ chị muốn tôi đi với chị đến với người phụ nữ mà chịu trách nhiệm cho những kẻ ngoại ban hôi hám và đến sống với bà ta à?! Tôi thà chết còn hơn. Tôi thà -"

 

Trước khi cô ấy tiếp tục nói thêm bất cứ điều gì, tôi nắm chặt cánh tay cô ấy, đẩy cô ấy ra khỏi cửa nhà của người đàn ông kia, và tôi nói, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, “Dừng lại đi. Ít nhất thì em không muốn có cơ hội để có một cuộc sống tốt hơn sao? Em có thể bắt đầu lại ở Anh. Người ta không có nhu cầu để biết em đã ngủ với một người phương Bắc hay không. Nói dối họ đi.”

 

Nói dối họ giống như cách mà Noma đã làm…

 

Nước mắt chảy dài trên mí mắt, cô ấy giật tay lại và bước ra khỏi tôi. "KHÔNG! Tôi không muốn sống với người đàn bà bẩn thỉu đó. Tôi thà ở lại đây.”

 

Tôi kinh ngạc nhìn cô ây khi cô ấy lùi lại và đập cửa van xin, “Chủ nhân, xin hãy cho tôi ở lại! Làm ơn mà! Tôi sẽ ngoan ngoãn hơn!"

 

“Margaret!” Tôi hét lên để tiếp cận cô ấy, và sau đó tôi nói to, “Chị sẽ đưa em đến gặp Runa! Em có thể làm việc tại sảnh đồng cỏ. Còn tốt hơn là ở lại đây!”

 

Tôi kéo cô ấy ra khỏi cửa, và cô ấy lườm tôi, quay lại và nhổ nước bọt vào người tôi. Tôi nao núng khi thấy một bãi nước bọt lớn lăn xuống má và rơi xuống đất.

 

“Tôi ghét chị, Ellie! Tôi luôn ghét chị! Chị luôn tốt bụng, xinh đẹp và mạnh mẽ!” cô ấy hét lên, và sau đó tôi tát vào mặt cô ấy, và cô ấy thở hổn hển.

 

Tôi hét lên, lấy lại uy quyền của mình với giọng nói, “Đủ rồi! Em sẽ đến ở với Runa! Cô ấy rất tốt bụng.”

 

Đến một mức độ nhất định…

 

Margaret im lặng và nhìn đi chỗ khác, còn tôi cảm thấy thật tồi tệ vì đã sử dụng bạo lực, nhưng tôi cảm thấy đó là lựa chọn duy nhất của mình lúc này.

 

Sau đó, tôi kéo cô ấy trở lại con ngựa của mình, và cô ấy còn thà nhìn xuống đất hơn là nhìn vào mặt tôi, và má cô ấy đã đỏ lên từ lâu. Tôi không nghĩ rằng tôi đã đánh cô ấy mạnh đến như vậy…

 

Và phần còn lại của chuyến đi đến sảnh rượu của chúng tôi chỉ là một hành trình im lặng.

 

***

 

Runa lườm tôi sau đó quay sang nhìn Margaret rồi lại quay ra nhìn tôi. "Cô muốn tôi giữ cô ta ở lại?" Cô hỏi một cách cáu kỉnh. “Một nô lệ người Anh à?”

 

“Từng là nô lệ người Anh. Tôi đã mua lấy sự tự do cho cô ấy,” tôi nói to và rõ, để cô ấy không nhầm lẫn về tình hình hiện tại của Margaret.

 

Cô ấy thả miếng giẻ vào thứ nước màu nâu đục nằm trong một chiếc thùng gỗ. Có vẻ như chúng tôi đã đến gặp cô ấy khi cô ấy đang dọn dẹp sảnh rượu.

 

Trán cô ấy lấp lánh, áo cô thì ướt đẫm mồ hôi, và hiện tại không có ai ở trong sảnh rượu. Có lẽ trời đang quá lạnh để họ ra khỏi nhà.

 

Cô ấy nghĩ về điều gì đó trước khi hỏi, nhìn Margaret, "Cô ấy có thể dọn dẹp cho tôi không?"

 

“Cô ấy có thể dọn dẹp,” tôi trả lời.

 

"Nấu ăn?" cô ấy hỏi tiếp.

 

“Vâng, cô ấy có thể nấu ăn,” tôi trả lời.

 

“Vậy thì tôi sẽ giữ lại cô ta nhưng không phải vì cô mà vì tôi cần người giúp việc… Cô ấy có thể ngủ trong nhà kho.” Cô ấy khẽ gầm gừ với tôi, người không bao giờ thích tôi, và thậm chí đến bây giờ cô ấy vẫn còn oán giận tôi, vì điều gì mà cả tôi cũng không biết, có lẽ vì việc tôi là một người Anh.

 

“Cũng được,” tôi lẩm bẩm trước khi quay sang Margaret, và cô ấy không nhìn vào mắt tôi mà cứ nhìn chằm chằm xuống đất, có chút cau mày.

 

Sau đó, tôi đi ngang qua cô ấy, và tôi lẩm bẩm nhìn xuống đất, ngực tôi thắt lại đau đớn khi nghĩ rằng cô ấy thực sự ghét tôi vì mọi thứ, nhưng tôi cố không nghĩ về điều đó, “Chị hứa chị sẽ giúp em và những người khác trở về Anh. Hãy cho chị thêm thời gian…"

 

Và với lời hứa đó với Margaret, tôi hứa với bản thân rằng tôi sẽ làm việc nhiều hơn nữa để mang lại cho người dân của mình có được sự tự do mà họ xứng đáng có được và đưa họ trở lại nước Anh. Dù thế nào đi chăng nữa...tôi cũng sẽ tìm ra cách.



Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan