The Wolf Team

20/04/2023 23:20 22 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 24 - Bí mật

Báo cáo

Tôi ngồi trong bồn tắm gỗ với làn nước ấm bao quanh người. Noma là người đủ kiên nhẫn để dành một khoảng thời gian dài đun nước bằng lửa. Bà lấy một chiếc khăn mặt nhỏ và lau dọc sống lưng tôi theo từng giọt nước chảy xuống.

 

“Bây giờ, con đã trở thành một người phụ nữ rồi,” Noma nói trong khi kỳ lưng cho tôi.

 

“Vâng…” Tôi lẩm bẩm, nhìn xuống mặt nước với đầu dựa lên hai bên đầu gối áp sát vào ngực.

 

“Frey nói với ta rằng con đang lo lắng vì nghĩ mình sẽ bị ép kết hôn với nó, khi giờ đây, con đã trở thành một người phụ nữ thực thụ,” bà ấy nói, trước khi vươn tay ra và lau lên cổ tôi, nơi đã lấm bẩn do ở bên ngoài lâu.

 

Tôi hơi lùi ra theo phản xạ, cổ nhột nhột, không trả lời bà ấy ngay mà nghĩ lại về ngày hôm đó và việc tôi đã mắng Frey tới tấp hay về cơ bản là cách tôi đã suy sụp đến thế nào.

 

Bà ấy cười với tôi và nói: “Ta sẽ coi đó là lời chấp thuận…Đừng lo, ta sẽ không để thằng bé cưới con trừ khi con đã sẵn sàng đâu, nhưng mặc dù vậy, đừng chờ đợi đến khi kết hôn mãi mãi. Ta đã chờ đợi quá lâu và chỉ có hai đứa con với Arvid. Thật may mắn cho ta là cả hai đều là hai bé trai khỏe mạnh. Nếu có thể, ta ước ta còn có thể sinh thêm một đứa con nữa.

 

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều trước những lời của bà về cuộc hôn nhân giữa Frey và tôi. Và sau đó, tôi hỏi “Vậy tại sao người lại có nhiều quần áo con gái đến vậy? Rốt cuộc, người không có con gái…hay là có?”

 

Bà ấy cười nhẹ, trả lời. “Ta đã đinh ninh rằng Leif sẽ là con gái khi vẫn còn trong bụng, vì thế ta rất phấn khích và trong suốt thời gian mang thai, ta đã may quần áo cho một bé gái. Ta luôn muốn có một đứa con gái mà…”

 

“Ồ…con hiểu rồi,” tôi đáp, và bà đặt chiếc khăn tắm xuống trước khi lấy lược chải mái tóc ướt đã được gội sạch của tôi.

 

Bà nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc rối và giải quyết chúng trước khi đột ngột đề cập, “Ta đã từng có con với một người đàn ông khác…Mặc dù ta không tự nguyện mấy, khi còn là một nô lệ không có tiếng nói. Đó là lý do tại sao ta sẽ không để Frey chạm vào con cho đến khi con thấy mình đã đủ sẵn sàng.”

 

Tôi lắng nghe những lời của bà và hỏi, cảm thấy hơi bất ngờ với sự thẳng thắn về việc tiết lộ mình có một đứa con ngoài giá thú với tôi, “Con của người hiện đang ở đâu?”

 

“Ta không biết,” bà ấy nghiêm trang trả lời, giọng trầm lặng. “Ta đã bỏ lại đứa bé khi chạy trốn khỏi chủ nhân của mình… Ta không thể nhìn thẳng vào nó dù chỉ một chút. Nó thật sự trông giống bố và luôn mang mùi quen thuộc ấy, chưa kể đến ngoại hình khá dị dạng… Ta không thể mang nó theo, khi nó lại quá giống với người đàn ông đó.”

 

“Dị dạng?” Tôi do dự.

 

“Đúng thế,” bà ấy trả lời. “Môi của đứa trẻ… khi được sinh ra… Đã có gì đó không ổn với môi của nó. Nó nhếch hẳn lên, hoặc có lẽ chưa bao giờ hình thành đúng cách khi còn ở trong bụng ta.”

 

Tôi im lặng, và bà ấy cũng vậy, song, bà đứng dậy trước khi chải tóc xong cho tôi và nói: “Chà, đừng nói với Arvid hoặc các con của ta về chuyện này nhé. Họ không biết gì cả." Bà ấy cười khúc khích, "Arvid vẫn nghĩ ta là một trinh nữ trong đêm tân hôn đấy."

 

Tôi gật đầu khi quay lại nhìn bà, và bà mở lời trước khi rời đi, “Đừng ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, con có thể bị cảm lạnh… Và đừng quên sử dụng miếng giẻ ta đưa cho con để lót giường. Chảy máu có thể trở nên khá lộn xộn…Chúc ngủ ngon, Ellie.”

 

“Chúc ngủ ngon, Noma,” tôi nói, nghĩ về câu chuyện mà bà đã cởi mở chia sẻ với tôi ngay cả khi đến chồng và các con trai của bà thậm chí còn không biết. Tôi chợt cảm thấy gần gũi với bà ấy hơn trước đây.

 

Có phải tôi là người duy nhất biết bí mật của bà ấy không?

 

***

 

Hiện tại

Ngày 15 tháng 12 năm 1000 sau Công nguyên

 

Tôi xõa mái tóc mình qua thành bồn tắm, và đã mặc quần áo cho ngày hôm nay từ rất lâu. Buổi sáng hôm nay yên tĩnh là thế đấy, vậy mà tôi cứ nghĩ về lời đề nghị của Bard, về cách cậu ta nói rằng tôi có thể có cơ hội quay trở lại Anh, nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ về cách cậu ta đã từng đối xử với tôi.

 

Tôi cầm chiếc lược lên, chải nhanh qua tóc sau khi vắt bỏ lượng nước còn đọng lại vào bồn nước tắm bẩn.

 

Đây là điều đúng đắn để làm, phải chứ?

 

Ý tôi là, tôi sinh ra và lớn lên ở Anh, và tôi đã bị Frey bắt cóc. Vậy mà tôi vẫn còn xem xét ở lại đây? Tuy là thế, tôi không coi Noma là người xấu và những người dân trong làng cũng vậy. Họ cũng giống như những người bình thường với các giá trị và nền tôn giáo khác nhau.

 

Nếu tôi quay trở lại Anh bây giờ, tôi sợ rằng mình sẽ không được chấp nhận. Họ sẽ tước đoạt những thứ tôi kiếm được, và tôi sẽ quay lại với công việc đan vá, học cách cư xử và chuẩn bị kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ đến từ một vương quốc khác.

 

Tôi như thể bị bán thật ở đó vậy…nhưng ở đây tôi có tự do. Tôi có thể có quyền chọn lựa.

 

Phụ nữ ở đây thậm chí còn có thể ly hôn nếu họ bị ngược đãi hoặc không còn tình cảm với chồng… Tôi chưa bao giờ nghe về một điều như vậy vì ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã được nói rằng tôi sẽ ở bên người đàn ông mà cha tôi nghĩ là tốt để lấy làm chồng. Khi còn nhỏ, tôi cũng được dạy rằng cuộc hôn nhân của tôi sẽ mang lại lợi ích cho vương quốc và người dân của mình, không chỉ vậy, chồng tương lai của tôi sẽ là người đàn ông duy nhất mà tôi từng ăn nằm với.

 

Tôi thở dài nặng nhọc. Ít nhất tôi cũng phải nghĩ đến việc thả Margaret và người của tôi khỏi địa vị nô lệ và đưa họ trở về Anh bằng một cách nào đó. Có lẽ trong cuộc đột kích tiếp theo, tôi không còn chỉ là một phụ nữ mà là một nữ chiến binh có địa vị.

 

Hôm nay cũng giống như mọi ngày.

 

Nếu cần, tôi sẽ bắt đầu ngày mới bằng việc tắm rửa, sau đó đi chăm sóc đàn gia súc trong chuồng. Noma sẽ nấu bữa sáng, và đôi khi may mắn, chúng tôi sẽ có được trứng từ gà mái. Và vì không có người đàn ông nào xung quanh, Noma và tôi thay phiên nhau chặt củi.

 

Sau đó, tôi được tự do làm những điều mình muốn trong khoảng thời gian còn lại của ngày, hoặc tôi sẽ đến sảnh uống rượu hoặc mọi người sẽ tập trung tại nhà của Noma để cụng vài ly và nói chuyện với nhau. Trong trường hợp mọi người tập trung tại nhà của Noma, tôi thường ra ngoài để đi săn hoặc câu cá trên băng hoặc luyện tập kiếm thuật hay rèn luyện kĩ thuật bắn cung của mình.

 

Khi vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy Noma đang nấu những quả trứng tôi nhặt được ngày hôm qua cho bữa sáng hôm nay. Mùi thơm lan tỏa không khỏi khiến bụng tôi cồn cào, và bà ấy nói, “Con đã dậy rồi sao? Ngày hôm nay của con bắt đầu sớm chứ?

 

“Vâng,” tôi trả lời. "Con có một lịch trình bận rộn để thực hiện trong hôm nay."

 

"Và đó là?" bà ấy hỏi tôi.

 

Tôi im lặng khi bà múc những quả trứng bắc đã hoàn thành ra khỏi chảo và đặt chúng vào một cái bát bằng một chiếc thìa gỗ có chạm khắc đầu của một sinh vật nào đó trên tay cầm. Nó trông giống một con sói, có lẽ là Fenrir mà tôi đã nghe kể rất nhiều.

 

“Hôm nay con sẽ đi câu để kiếm thêm nhiều thức ăn tươi như hôm qua,” tôi trả lời bà, ngồi trên chiếc ghế dài bên đống lửa với thức ăn của tôi, tóc tôi vẫn còn chưa khô hẳn, thấm nước vào vai áo.

 

Bà cau mày một lúc khi chuẩn bị một bát trứng bắc cho mình để ăn hết những gì còn sót lại trong chảo.

 

“Trời lạnh lắm,” bà ấy nói với giọng lo lắng. “Trời thậm chí còn lạnh hơn hôm qua. Hãy nhớ rằng, con là con người, Ellie à. Con không giống như chúng ta, những người có thể chịu đựng hàng giờ đồng hồ trong cái lạnh. Ta nghĩ đôi khi con đã quên mất những điều này.”

 

Tôi nhăn mày, cắn một miếng thức ăn và nói sau khi nuốt xuống, “Con sẽ ổn thôi. Hôm qua con cũng không sao mà.”

 

Bà ngồi đối diện với tôi, nói, "Vậy thì ta sẽ đi cùng con."

 

“Người không thể. Người cần phải ở đây phòng trường hợp có một cuộc tấn công khác, hoặc có điều gì đó không ổn, hay khi mọi người cần. Những người ở đây hầu như lúc nào cũng cần có người.” tôi đáp.

 

Chân mày bà ấy khẽ nhíu lại, và bà lườm trước khi nhìn đi chỗ khác, tặc lưỡi và lẩm bẩm, “Arvid chết tiệt. Để tôi ở đây một mình. Ông chắc chắn sẽ nghe những lời cằn nhằn của tôi khi trở về nhà. Ông không biết bốn năm qua chúng ta đã căng thẳng như thế nào đâu. Tranh chấp về đất đai, trộm cắp, giết người, hiếp dâm, thực phẩm, vật dụng,... Một mình điều hành một ngôi làng chưa bao giờ là điều dễ dàng…”

 

Tôi đã có mặt ở đây khi những điều này hay các cuộc tranh chấp xảy ra. Một đám đông lớn tụ tập bên trong ngôi nhà, và họ bắt đầu nói chuyện khi bà ngồi xuống trên thứ mà tôi thích gọi là ngai vàng của bà với vẻ mặt khó chịu hoặc nghiêm túc tùy vào vấn đề mà dân làng đang gặp phải.

 

Tôi nhớ có một vụ là vấn đề về một cậu bé đi náo loạn khắp nơi, giết chết phần lớn những gia súc của mấy người nông dân vào năm ngoái. Bà ấy đã cố gắng tìm cậu bé thông qua mùi hương, nhưng cậu ta thật khôn lỏi khi sử dụng những thứ có thể che giấu mùi của mình khỏi chiếc mũi nhạy bén của Noma, điều chỉ khiến bà tức giận thêm.

 

Không chỉ có thế, còn có những kẻ điên cuồng sống như những kẻ man rợ thực sự trong rừng và gần gũi với bầy sói hơn cả người dân trong làng. Có một tranh chấp đã xảy ra khi một trong số họ đã cố giết một chiến binh trẻ tuổi ở đây vì anh ta đã xâm phạm “lãnh thổ” của họ và Noma phải giải quyết vấn đề đó bằng cách dọa những kẻ điên cuồng kia trở lại nơi họ thuộc về.

 

Ngoài ra còn có nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn mà bà phải đối mặt và đưa ra cách giải quyết đúng đắn vì nếu không, bà ấy sẽ gặp rắc rối lớn.

 

Chúng làm bà căng thẳng hơn rất nhiều và không chỉ vậy, bà còn đang cố gắng duy trì việc bảo trì nhà cửa và những chuồng gia súc mà tôi đã làm việc thật chăm chỉ để giảm bớt gánh nặng cho bà, nhưng đương nhiên, không phải lúc nào tôi cũng có mặt ở đây.

 

Gần đây, Bard cũng hay chọc giận dân làng, nói rằng Frey và những người còn lại đều đã chết, và người Saxon đã lấy lại đất đai của họ. Điều này dẫn đến việc bà ấy càng thêm gánh nặng khi những dân làng đều tụ tập trong nhà và cãi nhau với bà vì những ý nghĩ bất an “Nếu tất cả họ đều chết thì sao? Chúng ta vừa mất hơn một nửa số chiến binh giỏi nhất của mình. Chúng ta sẽ làm gì bây giờ nếu bị tấn công?!”

 

Nhưng đó là ngày hôm qua của chúng tôi, không phải hôm nay.

 

Bà phải thuyết phục mấy người đó rằng họ vẫn còn sống khỏe mạnh và sẽ sớm trở lại. Nhưng Bard có thể đúng theo một nghĩa nào đó. Điều tồi tệ nhất luôn có khả năng xảy ra, và chúng tôi có thể bị giết bằng cách nào đó dù là những con sói quái vật. Còn những thứ khác trên thế giới này giống như chúng… thứ gì đó tồi tệ và quái thú hơn chăng?

 

Ý nghĩ đáng sợ lướt qua tâm trí tôi, nhưng nó đã bị lãng quên từ lâu khi tôi quay trở về thực tại, ăn nốt miếng cuối cùng của bữa sáng và đặt chiếc bát rỗng xuống bên cạnh.

 

Noma đưa mắt nhìn tôi, và hỏi, trông có vẻ không vui, “Con vẫn muốn đi ra ngoài sao?”

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan