The Wolf Team

30/03/2023 00:23 24 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 21 - Lần đầu chảy máu

Báo cáo

Anh ấy im lặng trước khi nói, “Lần sau, nhớ mang theo cây cung của em nha. Ta có thể trở thành mục tiêu của em.”

 

Mắt tôi hơi mở to, và nói, "Tôi không thể làm thế."

 

“Tại sao lại không thể?” anh thắc mắc. “Bị bắn một mũi tên chẳng là gì cả. Em có biết ta đã bị bọn họ bắn bao nhiêu lần trên chiến trường rồi không?”

 

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bắn trúng mặt hoặc cổ họng của anh và giết chết anh chứ?” Tôi hỏi anh ấy, mắt tôi vẫn mở to. Sau đó tôi tiếp tục nói: “Chuyện đó rất liều lĩnh… Thực ra, bị cung bắn ở bất cứ đâu đều không tốt cả. Tôi có thể giết anh đó.”

 

Anh ấy nhếch mép cười với tôi và hỏi, “Em lo lắng cho ta sao, cô nương? Em dễ thương làm sao.”

 

Tôi ghét anh ta… má tôi nóng bừng khi bị gọi là “dễ thương”. Tôi cảm thấy mình trẻ con, và tôi hy vọng má mình không ửng hồng hay đỏ. Tôi thà chết chứ không muốn anh ta thấy tôi đỏ mặt.

 

Chỉ là gần đây những lời như vậy ảnh hưởng đến tôi. Khi còn nhỏ, tôi dường như không quan tâm, nhưng bây giờ bị gọi bằng những từ như vậy khiến ngực tôi cảm thấy kỳ lạ và mặt tôi nóng bừng.

 

Noma đã nói với tôi rằng tôi sẽ bắt đầu nhìn mọi thứ khác đi khi trở thành phụ nữ, đặc biệt là đàn ông và lời nói của họ. Bà ấy cảnh báo tôi một số người trong số họ sẽ rất dẻo miệng để có thể quyến rũ phụ nữ. Tôi tự hỏi… Frey cũng như vậy sao?

 

“Tốt thôi, tôi chỉ quan tâm là anh có thể chết hay sao đó,” tôi nói, cố gắng tỏ ra hợm hĩnh, và sau đó hỏi, “Vậy anh có định huấn luyện cho tôi hay không?”

 

"Tất nhiên rồi. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây ngay từ đầu,” anh ấy nói, rồi rút kiếm ra khỏi thắt lưng và bước về phía tôi. Anh ấy đưa cho tôi sau khi xoay nó lại và chĩa chuôi kiếm về phía tôi còn anh thì chộp lấy lưỡi kiếm.

 

Tôi quấn ngón tay quanh chuôi kiếm và thật ngạc nhiên là nó nặng hơn tôi tưởng. Tôi nắm chặt nó và nhìn anh ấy để được hướng dẫn thêm khi anh buông lưỡi kiếm.

 

Sau đó, anh ấy di chuyển ra sau tôi, rồi nói sau khi nắm lấy bàn tay còn lại của tôi và đặt nó lên chuôi kiếm, “Hãy luôn để tay phải của em ở trên cùng ngay đây và tay trái của em ở dưới cùng. Bằng cách này, nếu đối thủ của em trong trận chiến cố gắng hất thanh kiếm khỏi tay em thì em sẽ nắm chặt hơn và hắn ta sẽ gặp khó khăn. Đừng bao giờ cầm bất kỳ thanh kiếm nào chỉ bằng một tay.”

 

Tôi gật đầu khi lắng nghe anh ấy nói và sau đó anh tiếp tục điều chỉnh cánh tay của tôi sao cho thanh kiếm hơi hướng lên trên, “Đừng bao giờ chỉ tập trung vào việc đâm đối thủ của em bằng thanh kiếm. Đó là một sai lầm của tân binh và sẽ khiến em bị giết trong trận chiến. Ngoài ra, tránh nâng thanh kiếm trên đầu của em. Như vậy sẽ tạo quá nhiều sơ hở và một lần nữa có thể khiến em bị giết.”

 

“Vậy, tôi phải làm sao?” Tôi hỏi anh ấy.

 

“Hãy giữ tư thế của em chính xác như thế này, hông của em phải hướng về phía kẻ thù,” anh ấy nói, “và bây giờ ta muốn em thực hành các góc độ tấn công khác nhau. Em không nên dùng nhiều sức mạnh ở cánh tay trên.” Sau đó, anh nắm chặt lấy cánh tay trên của tôi khi nói về nó.

 

Tôi quay đầu lại, lườm anh ta một lúc trước khi anh cười nhẹ nói: “Mắt nhìn về phía trước đi. Em có muốn học không đấy?”

 

Tôi giận dữ với anh ta trước khi quay lại, anh ta nói tiếp sau khi lùi lại và đứng ra xa tôi, “Bây giờ ta muốn em thực hành di chuyển thanh kiếm lên xuống. Khi em thành thạo hoặc cảm thấy thoải mái rồi, chúng ta có thể chuyển sang các góc độ khác.”

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi nhớ khi còn là một cô gái trẻ xem các chiến binh tập luyện và họ vung kiếm lên xuống trong hàng giờ đồng hồ khi chỉ huy của họ nhìn họ rồi đi đi lại lại. Tôi không nghĩ mình sẽ làm việc tương tự vậy….

 

Sau đó tôi làm như được bảo và nâng thanh kiếm lên trước khi vung nó xuống. Tôi cảm thấy chuyển động đầu tiên của mình khá chậm và vụng về so với cách những người đàn ông đó thực hiện, nhưng tôi cho rằng họ cũng không hoàn hảo trong lần đầu tiên.

 

Khi tôi thực hành động tác, tôi nghe thấy Frey nói khi anh ấy ngồi phịch xuống đất nhìn tôi, “Ta sẽ nhờ thợ rèn làm cho em một thanh kiếm riêng. Một loại vừa nhẹ vừa dễ kiểm soát. Và đó là thứ em nên trân trọng. Mỗi chiến binh đều trân trọng thanh kiếm của họ. Hầu hết các chiến binh của ta ở đây thậm chí không đủ tiền mua một chiếc.”

 

Sau đó anh ấy lẩm bẩm nhiều hơn, nhìn tôi. “Nhưng đối với em, ta sẽ tạo ngoại lệ. Ta sẽ hoàn thành nó trước khi rời đi.”

 

Tôi đột ngột dừng di chuyển thanh kiếm của mình, và sau đó tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm và hỏi anh ấy, “Anh định đi đâu à?”

 

"Ừm," anh trả lời. “Chỉ một thời gian với Leif và những người khác thôi. Mẹ vẫn sẽ ở đây và lo cho em.”

 

“Anh sẽ đi đâu và chính xác là bao lâu?” Tôi hỏi anh ấy.

 

Lúc đầu, anh ấy do dự trước khi trả lời tôi, “Bọn ta sẽ đến Anh, và có lẽ sẽ đi một năm, hoặc có thể là hai năm.”

 

Tôi nuốt nước bọt khi nghe tin anh ấy sẽ trở về quê hương của tôi, và có lẽ anh sẽ không nói cho tôi biết lý do, nhưng tôi có cảm giác anh sẽ làm điều mà những người Viking khác đang làm ở đó—chính là đưa một số người của họ định cư trên những mảnh đất đã bị cướp bóc.

 

Tôi im lặng và nghĩ làm thế nào để mình có thể lẻn vào một trong những chiếc thuyền của họ, nhưng cuối cùng anh ấy có thể sẽ nhận ra thôi, và tôi không biết chắc anh ấy đang tập trung tấn công vào khu vực nào của nước Anh.

 

Đôi mắt anh ấy hơi nheo lại nhìn tôi, rồi anh đứng dậy. Anh ấy đi ngang qua tôi trước khi vỗ vai tôi nói: “Được rồi, tiếp tục luyện tập đi. Ta sẽ nói chuyện với thợ rèn.”

 

Sau đó anh ấy bỏ đi, để lại tôi ở đó, và tôi nắm chặt thanh kiếm của Frey trước khi tiếp tục di chuyển lên xuống một cách nặng nề hơn.

 

Anh ấy sẽ trở lại Anh… tôi cần phải nghĩ kỹ. Tốt nhất là ở lại và tiếp tục huấn luyện rồi cầu xin anh ấy hay lẻn lên một trong những chiếc thuyền của họ, nhưng không có quá nhiều nơi để trốn.

 

Tôi cảm thấy nản lòng khi thời gian cứ trôi qua, mồ hôi đổ đầy trán và cánh tay bắt đầu đau nhức nhưng một lần nữa tôi buộc mình phải tiếp tục các động tác trước khi cảm thấy bụng quặn thắt dữ dội, tôi buộc phải dừng lại và đặt kiếm xuống.

 

Tôi khẽ nhăn mặt, đặt tay lên chiếc bụng đau của mình, và trước khi tôi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy ẩm ướt trong quần lót, và thứ gì đó chảy xuống chân tôi.

 

Đừng nói với tôi là…

 

Sau đó, tôi nhìn xuống và khẽ vén váy lên thì thấy máu chảy xuống chân, và tim tôi gần như ngừng đập. Tôi đã chảy máu…Tôi không còn là một đứa trẻ nữa, nghĩa là giờ đây Frey có thể cưới tôi với tư cách là một phụ nữ.

 

Anh ấy không thể phát hiện ra nhưng làm thế nào để tôi giấu nó đây?

 

Tôi cởi váy xuống và chuẩn bị bước đi để dọn dẹp trước khi bất kỳ ai nhận ra rằng tôi đã biến mất, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói phía sau hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

 

Sau đó, tôi quay lại nhìn Frey một lần nữa, và ngay lập tức trả lời khi anh ấy đi xung quanh tôi, tung lên xuống một đồng xu trước khi đút nó vào túi, “Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy không được ổn cho lắm. Tôi muốn nghỉ ngơi để đi uống một ít nước. Tôi nghĩ là do nhiệt độ.”

 

“Ta hiểu rồi, hôm nay em có muốn dừng lại ở đây không?” anh ấy hỏi tôi, cúi xuống và nhặt thanh kiếm trên mặt đất, bỏ nó lại vào bao.

 

Tôi gật đầu, và Frey tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi trước khi nói, “Em bị chảy máu đúng không?”

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta trước khi anh nói, “Ta có thể ngửi thấy nó. Mùi máu nồng nặc xung quanh em.”

 

"Tôi không biết. Chắc tôi bị đứt tay,” tôi nói, sợ hãi làm mạch đập nhanh hơn.

 

Anh ấy nheo mắt nhìn tôi nhiều hơn trước khi nói, "Em đang sợ." Tôi không nói gì trước khi anh hỏi tôi, "Sao vậy?"

 

Tôi ngoảnh mặt đi, cơn chuột rút không biến mất, và tôi xoa xoa bụng, cố làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn.

 

“Ellie,” anh ấy nói nhỏ.

 

Sau đó tôi nhanh chóng trả lời, quay lại nhìn anh ấy, “Tôi sợ những gì anh sắp làm bây giờ. Tôi chưa muốn kết hôn với anh hoặc bị buộc phải bế con của anh.” Khi nói điều này, tôi càng cảm thấy sợ hãi đến thấu xương.

 

Tôi đúng là ngốc mà… Đáng lẽ tôi không nên nói gì cả.

 

Khuôn mặt anh ấy nghiêm nghị trước khi anh thở dài một cách nặng nề và nói, "Ta sẽ không ép em lấy ta, và em vẫn còn rất nhiều việc phải làm."

 

“Nhưng anh đã bắt cóc tôi khỏi quê hương của mình và tuyên bố tôi là vợ của anh,” tôi nói và lùi lại khỏi anh ta. “Vì vậy, tất nhiên, anh sẽ buộc tôi phải kết hôn với anh và làm mọi thứ trái với ý muốn của tôi với anh. Tôi không có quyền ý kiến, phải không?”

 

Anh ấy không biết phải nói gì. Tôi có thể hiểu anh ấy qua cái nhìn trong mắt anh. Cái nhìn bàng hoàng và bối rối không biết phải làm gì hay nói gì.

 

“Ellie… Ta sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì với ta, và tất nhiên, em có quyền nêu ý kiến. Em là một người phụ nữ tự do,” anh ấy nói.

 

“Vậy nếu tôi thực sự tự do, tôi muốn quay trở lại Anh! Tôi muốn trở về nhà với những người bạn của tôi, những người mà anh đã bắt làm nô lệ!” Tôi hét vào mặt anh, thở hồng hộc, và túm chặt mảnh vải quanh bụng.

 

Frey im lặng và nói sau một lúc lâu, “Ta không thể làm điều đó, Ellie. Ta không thể đưa em trở lại Anh.”

 

"Tại sao không thể?" Tôi hỏi anh ấy, mắt tôi ngấn lệ dù không muốn.

 

“Bởi vì nơi đó không an toàn. Vương quốc của em bị suy yếu kể từ khi bọn ta tấn công và không chỉ có bọn ta, những người Viking khác cũng đang tiếp tục tấn công nước Anh. Ta muốn có thể bảo vệ em,” anh giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Còn nhà vua và hoàng hậu của Thovalon thì sao? Họ còn sống không?” Tôi hỏi anh ta, hy vọng cuối cùng sẽ nhận được câu trả lời.

 

“Nhà vua đã chết,” anh trả lời, và tôi cảm thấy cơn đau đớn dữ dội trong lồng ngực. “Hắn đã chết dưới tay bọn ta sau khi lật đổ vương quốc. Bọn ta phát ốm khi nhìn thấy một vị vua béo ú và lười biếng như vậy ngồi trên ngai vàng. Nhưng kể từ đó, con trai ông ta đã tiếp quản và tiếp tục tăng cường lực lượng.”

 

Cha đã chết… ít nhất một người anh em của tôi vẫn còn sống. Anh ấy đã giành được vị trí của mình, và tôi hy vọng Edward hoặc Cedric vẫn chưa quên tôi.

 

“Hoàng hậu thì vẫn còn sống?” Tôi hỏi, mắt tôi cụp xuống vì sợ câu trả lời của anh.

 

“Bà ấy còn sống,” anh trả lời, và tôi cảm thấy như trút được một gánh nặng khỏi lồng ngực. Tôi khuỵu xuống đất một cách nhẹ nhõm, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đớn trước tin cha qua đời, mặc dù thực tế là chúng tôi không thân thiết đến thế. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi, và tôi không biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay đau buồn nữa.

 

Frey bước về phía tôi, và quỳ xuống trước khi đặt tay lên vai tôi để an ủi. Tôi không di chuyển cho đến khi Frey đỡ tôi dậy và đưa tôi trở về nhà để tắm rửa sạch sẽ và trong suốt thời gian đó, càng nghĩ về điều đó tôi càng cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Mẹ và một hoặc có thể là hai anh trai tôi còn sống.

 

Có vẻ như sau tất cả, Chúa đã không hoàn toàn bỏ rơi tôi.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan