The Wolf Team

22/03/2023 23:47 20 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 20 - Mạng đầu tiên

Báo cáo

Vậy ra, hôm qua ý của anh ta là như vậy, tôi nhìn chằm chằm vào chàng trai mà tôi từng biết bị treo trên cây với ruột lòi ra ngoài và ruồi vo ve xung quanh xác chết bốc mùi của hắn.

 

Tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn chằm chằm vào đó, một đám đông đã tụ tập quanh cái cây từ lâu, trố mắt và thì thầm về những tin đồn ngày hôm qua.

 

Noma đặt tay lên vai tôi khi bà ấy nói, nhìn chằm chằm vào xác chết trên cây, “Đấy là những gì tên đó phải chịu khi cố tấn công con. Hắn nên mừng vì Frey ở đó chứ không phải ta. Nếu không hắn sẽ phải trả giá nặng hơn nhiều.

 

Khi Noma nói, mắt tôi đảo quanh đám đông và thấy Bard đang lườm tôi, nước mắt lưng tròng trước khi chạy đi.

 

Cậu ta chỉ có một mình, không giống như hầu hết mọi ngày, và vì lý do nào đó tôi cảm thấy buồn khi nhìn thấy khuôn mặt cậu ta như vậy mặc dù tôi biết rất rõ là mình không nên như này.

 

Tôi quá mềm lòng với những kẻ ngoại đạo này. Tôi bắt đầu cảm thấy thương hại cho họ. Điều đó không tốt chút nào. Tôi đã dành quá nhiều thời gian ở đây, và tôi rời khỏi Noma sau khi nói với bà ấy, "Con đi đây."

 

"Được, nhớ cẩn thận! Đừng để sự cố như ngày hôm qua lặp lại một lần nữa!” Bà ấy hét lại với tôi khi tôi len qua đám đông và khi tôi đi xa hơn, bà ấy cũng gọi một lần nữa, "Hãy cẩn trọng!"

 

Lúc đó tôi đang đi theo Bard khi cậu ta chạy qua làng, không ngoảnh lại và không quan tâm bất cứ thứ gì. Tôi biết mình thật ngu ngốc khi đi theo cậu ta, nhưng chân tôi tự di chuyển, mắt tôi tập trung vào lưng cậu ta và chân tôi đẩy tôi đi về phía cậu.

 

Tôi đang bị ngốc à?

 

Có lẽ vậy, và tôi không chắc tại sao mình lại đi theo cậu ta, nhưng tôi biết chắc rằng Bard cũng chỉ có một mình… giống như tôi. Mặc dù vậy, tôi không chắc về số phận của gia đình mình, không giống như cậu ấy, người biết rất rõ những ai còn lại trong gia đình.

 

Mẹ của Bard đã chết trong trận chiến ở Anh cùng với cha cậu. Theo những gì tôi biết thì Bard cũng là con một và tất cả những gì cậu ta có là một đám trẻ con và cậu bé lớn tuổi giấu tên là bạn thân nhất của cậu ta hiện đang bị treo cổ chết trên cây.

 

Tôi nghĩ lúc này cậu ta không được ổn lắm, và khi tôi chạy theo để đuổi kịp cậu, cậu ta rẽ ngoặt gấp. Không lâu sau khi tôi đi theo bước chân của cậu ta, nhưng thay vì nhìn vào lưng cậu, tôi lại đối mặt với một cậu bé mắt vẫn còn ngấn lệ.

 

Cậu ta cau mày với tôi, và tôi dừng lại trước khi đâm sầm vào cậu. Trước khi tôi biết điều đó, cậu ta hét thẳng vào mặt tôi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ mắt, “Tại sao cậu lại theo dõi tôi?! Cậu cũng định giết tôi đúng không, đồ sát nhân!?”

 

Sau đó cậu ta xô tôi ra, và lúc đầu tôi không nói gì. Cậu ta thở một cách run rẩy, và tôi nhìn xuống đất trước khi nhìn lên và nói, “Không… những chuyện đã xảy ra đáng lẽ có thể tránh được, nhưng bạn của cậu đã tấn công tôi trước. Tôi không còn lựa chọn nào khác.”

 

“Vậy là cậu đã giết anh ấy,” cậu ta lẩm bẩm, thở gấp.

 

Tôi lắc đầu “không,” và trả lời, “Đúng là tôi có đả thương anh ta… nhưng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát. Anh ta cố tấn công tôi, có thể là cố giết tôi, và Frey sẽ không bỏ qua điều đó.”

 

Cậu ta chế nhạo tôi, đẩy tôi ra một lần nữa, và rít lên, khuôn mặt cậu ta nhăn nhó vì buồn bã và tức giận. “Anh ấy sẽ không giết cậu. Làm cậu bị thương và run sợ, chỉ có thể là vậy, anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức giết người bạn đời của Frey đâu.”

 

Tôi im lặng khi tiếp thu lời nói của cậu ta, và tôi nói một cách thành thật, “Vậy thì anh ta là một kẻ ngốc. Nếu anh ta chỉ đuổi theo tôi, lẽ ra anh ta nên lùi lại khi nhìn thấy Frey, nhưng thay vào đó, anh ta thật ngu ngốc khi vẫn kiên trì đuổi theo tôi, nên anh ta mới chết.”

 

Tôi nhìn thấy sự tức giận lóe lên trong mắt Bard, và khi nghe vậy cậu ta giơ tay định tát tôi. Lẽ ra tôi phải biết, cậu ta luôn cẩu thả và thể hiện sự tức giận với tôi dù tôi là phụ nữ. Đối với cậu ta, tôi chẳng hơn gì kẻ thù giết cha cậu cả.

 

Tôi không né tránh bàn tay của cậu ta; thay vào đó, tôi chuẩn bị tinh thần cho cú tát, và cảm thấy tội lỗi. Càng nghĩ về nó, tôi càng thấy mọi chuyện đáng lẽ có thể tránh được.

 

Nếu bản thân ngu ngốc của tôi ngày hôm đó không thách thức Bard và chiến đấu với cậu, chàng trai kia có lẽ sẽ không bao giờ đuổi theo tôi. Và có lẽ Bard đã đúng về việc anh ta chỉ muốn chọc tức tôi, nhưng bây giờ đã quá muộn.

 

Mọi thứ đã quá muộn…

 

Tôi nhắm chặt mắt lại, nhưng tôi không cảm nhận được tác động nào từ tay của cậu ta và một lát sau, tôi mở mắt ra và thấy Bard trông rất hoảng sợ.

 

Tôi thấy ai đó với chiếc nhẫn vàng trên tay của một chiến binh trong làng. Hắn giữ chặt cổ tay của cậu ta, và mắt tôi liếc qua thì không thấy ai khác ngoài Frey.

 

Sau đó, anh ấy nói một cách cộc cằn, lườm Bard và nhìn xuống cậu ta, “Ta nghĩ ta đã nói rõ mọi thứ về cách cô ấy sẽ được đối xử rồi. Ngươi không tôn trọng cô ấy, chính là không tôn trọng ta, và hơn hết là không tôn trọng thủ lĩnh của mình.”

 

Anh ấy buông tay Bard ra, bước lại gần cậu ta và gầm gừ. “Và nếu ngươi muốn trả thù cho bạn mình, thì ta khuyên ngươi nên đợi vài năm nữa đến tìm ta chứ đừng hèn nhát mà đi theo vợ của ta. Cô ấy không làm gì sai, chính ta đã giết người đó.”

 

Bard không nói gì, nhưng cậu ta nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm vào Frey, người chắc chắn đang rất tức giận với cậu, nhưng tôi nhận thấy mắt của Bard càng lúc càng trở nên tối tăm và cứng rắn hơn, sự căng thẳng của cậu ta gần như biến mất.

 

“Vậy thì tôi sẽ trả thù những gì anh đã làm,” Bard nói trước khi bỏ đi, Frey và tôi nhìn cậu ta bước đi giống một người đàn ông hơn là một đứa trẻ. Lần đầu tiên, cậu ta hành động trưởng thành, nhưng có lẽ là do những sự kiện này đang dần khiến cậu ta trở nên đàn ông hơn.

 

Frey sau đó quay về phía tôi sau khi Bard biến mất và anh ấy nhìn tôi nghiêm khắc trước khi trách mắng tôi. “Em định để cậu ta đánh em à… Tại sao? Đó không phải là Ellie mà ta biết.”

 

Tôi không biết phải trả lời anh như thế nào. Tôi cuộn các ngón tay vào lòng bàn tay và trả lời, “Tôi không biết nữa…”

 

Tôi cảm thấy có tội. Cảm giác tội lỗi hiện rõ. Tôi cảm thấy tay mình nhuốm đầy máu chẳng kém gì Frey. Tôi có tội… Có lẽ Chúa đã bỏ rơi tôi vì Ngài thấy tôi gần như đã sống theo cuộc sống của những người ngoại giáo này.

 

Anh ấy bước về phía tôi và khi đã đủ gần, anh nói, “Đừng để cậu ta hoặc bất kỳ ai đánh em mà không chống trả. Em sẽ bị coi thường nếu những dân làng khác nhìn thấy em để mọi thứ diễn ra như vậy. Ngay cả khi chỉ có thể nói được, hãy hét lên và thể hiện rằng em không sợ hãi, và cậu ta chẳng là gì cả.”

 

Sau đó tôi nhìn chằm chằm vào Frey, lắng nghe những lời anh nói. Tôi cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, và hỏi anh, "Anh đang làm gì ở đây?"

 

“Ta đến tìm em. Ta không có gì để làm vào lúc này, và em muốn tập luyện với ta, đúng không?” Anh ấy hỏi tôi, khóe môi hơi nhếch lên.

 

Tôi đang hành động như thể điều này là bình thường và tệ hơn nữa là tôi cảm thấy có gì đó rung động trong lồng ngực, và tôi trả lời anh, “Tôi muốn tập luyện với anh. Tôi đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi.”

 

"Đi thôi nào. Ta tin rằng em đã đủ trưởng thành để đấu với ta,” anh ấy nói. Anh ấy quay lại, mong đợi tôi đi theo sau, điều mà tôi rất háo hức và vui mừng vì lần này anh ấy đã coi trọng tôi thay vì gọi tôi là “dễ thương” và quay lưng lại với tôi.

 

“Tôi đã trưởng thành rồi,” tôi nói, nhìn chằm chằm vào lưng anh.

 

"Thật à? Em đã hạ gục mẹ chưa?” anh ấy hỏi lại tôi.

 

Mắt tôi rời mắt khỏi anh ấy khi anh liếc nhìn lại tôi, và tôi khẽ trả lời, "Chưa."

 

Anh ấy cười toe toét hơn, và nói, "Vậy nếu em chưa làm được thì ta không nên đấu với em."

 

“Nhưng anh đã nói là anh sẽ làm mà,” tôi nói, nghiêm khắc hy vọng anh ấy sẽ không lùi bước lúc này.

 

“Tất nhiên,” anh ấy nói lại. “Ta đã hứa với em rồi mà.”

 

Tôi muốn thở dài, nhưng tôi cố nén lại khi anh ấy quay lại và bắt đầu đi về phía sân tập.

 

Trong bầu không khí im lặng, tôi tò mò hỏi, nghĩ lại ngày hôm qua khi nhìn thấy chàng trai biến thành con sói đó, "Anh có thể biến thành con thú như anh chàng ngày hôm qua không?"

 

Anh ấy cười khúc khích đáp lại, và trả lời, “Tất nhiên, ta nghĩ ta đã từng nói chuyện này với em rồi. Em thường đang ngủ khi những chuyện như vậy xảy ra.”

 

“Có đau không?” Tôi hỏi anh ấy nhiều hơn.

 

“Có. Bây giờ thì cơn đau có thể chịu được rồi, nhưng lúc đầu thì không. Càng biến đổi, nó càng ít đau hơn,” anh ấy giải thích.

 

"Một ngày nào đó tôi có thể thấy anh biến đổi không?" Tôi hỏi anh, không hề nghĩ đến toàn bộ sự việc có thể khủng khiếp đến mức nào và nhớ lại cách tôi đã chứng kiến anh chàng kia xé da của chính mình thực tế như thế nào.

 

“Có thể,” anh ấy nói, dường như không quá háo hức để nói có hay không, nghĩa là anh ấy không vui lắm về ý tưởng này.

 

Mọi thứ trở nên im lặng sau cuộc trò chuyện ngắn của chúng tôi, và khi chúng tôi bước đi, tôi nhìn anh chằm chằm như nhìn một vật thể lạ.

 

Gần đây, tôi để ý đến những điều nhỏ nhặt về Frey—những vết sẹo mờ trên mặt anh ấy, tóc anh ấy dài ra bao nhiêu, nhưng anh ấy dường như không bận tâm và cứ tết nó lại, và hơn hết là anh ấy có vẻ muốn gần gũi với tôi hơn.

 

Ý tôi là, nó chỉ tự nhiên thôi.

 

Khi anh ấy nói tôi sẽ là vợ tương lai của anh, tôi đã nghĩ mình sẽ bị ngược đãi và sỉ nhục bởi kẻ man rợ này, nhưng Frey chưa một lần làm tổn thương hay ngược đãi tôi.

 

Anh ấy chỉ tức giận với tôi, và điều đó chỉ xảy ra khi tôi đánh anh hoặc gọi tên anh khi anh làm tôi buồn.

 

Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh ta vì đã đưa tôi đến đây. Tôi vẫn khao khát được trở lại Anh quốc. Đại dương bên kia lúc nào cũng gọi tên tôi. Đôi lúc, khi có thời gian để suy nghĩ, tôi sẽ ngồi ở bến tàu nhìn ra mặt nước và tự hỏi mọi thứ ở quê nhà ra sao.

 

Tôi đã không được cung cấp bất kỳ thông tin. Mặc dù tôi đã nghe tin đồn về việc một số người Viking sẽ đến Anh và định cư sau khi lật đổ các vương quốc và làng mạc. Có phải vương quốc của tôi vẫn được cai trị bởi mẹ và cha tôi không? Hay nó đã bị lật đổ từ khi tôi còn là một đứa trẻ?

 

Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi chìm vào bóng tối, nhưng tôi nhanh chóng thoát ra khỏi đó khi đến sân tập, và Frey dừng bước.

 

Anh ấy quay lại đối mặt với tôi trước khi hỏi, “Leif hay mẹ đã dạy em điều gì về chiến trận chưa?”

 

Tôi trả lời anh, “Một chút. Noma đã dạy tôi cách tạo khiên và một số cách tự vệ. Và Leif chủ yếu dạy tôi cách sử dụng cung.”

 

"Ta  hiểu rồi. Em có giỏi bắn cung không?” anh ấy hỏi tôi.

 

“Tôi nghĩ là có,” tôi đáp lại.

 

“Có thể điểm mạnh nhất của em là cung thủ,” anh ấy nói trước khi hỏi, “Em bắn mục tiêu đang di chuyển tốt đến mức nào?”

 

"Tôi không biết. Tôi chưa thực sự thử bắn bất cứ thứ gì chuyển động,” tôi trả lời.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan