The Wolf Team

07/03/2023 22:19 21 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 18 - Một con sói lớn xấu xa

Báo cáo

Tôi chạy khắp làng nhanh nhất có thể và không dừng lại. Tôi đi ra đi vào các tòa nhà và sạp hàng, rồi đi giữa dòng người trong khi kiểm tra xem đằng sau tôi có phải là Bard và một vài thanh niên trai tráng đang đuổi theo không.

 

Cái tên chết dẫm ấy không bao giờ chịu từ bỏ việc ghét tôi… tôi nghĩ cậu ta sẽ chẳng bao giờ dừng cái sự thù hằn vô nghĩa này lại.

 

Bard cười nhạo tôi. Cậu ta giờ không còn là một cậu bé nữa, khuôn mặt đã ra dáng một người đàn ông dần trưởng thành qua mọi ngày và cao hơn cả cái thân hình bẻ nhỏ này của tôi. Cậu ta chưa tới tuổi trưởng thành, nhưng giờ cậu ta là thiếu niên, khoảng tầm mười bốn tuổi, như tôi vậy đấy.

 

Cậu ta chen lấn vào trong đám đông, cố gắng tiếp cận tôi. Tốc độ của tôi chắc chắn đã nhanh hơn nhiều qua sự luyện tập trong vài năm tôi sống với người phương Bắc. Rõ ràng là bây giờ tôi có thể vượt qua tên Bard ấy rồi.

 

Sau tai nạn bị gãy chân, cuối cùng tôi cũng đã có thể tự đi lại được sau cái năm mà tôi không muốn nhớ tới ấy, tôi đã gặp rắc rối và Bard đã lợi dụng điều đó, khiến cái chân đau của tôi phải ngã lên ngã xuống, nhưng giờ thì cậu ta không thể làm những việc như vậy nữa.

 

Và tại sao cậu ta lại đang đuổi theo tôi à? Có phải đó là điều bạn đang thắc mắc.

 

Chà, đó là vì tôi đã vấp phải cậu ta như cái cách cậu ta luôn làm với tôi. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta là đã khơi dậy trong tôi sự hậm hực, tức giận và ngọn lửa quyết tâm trả thù sẽ không bao giờ dập tắt được.

 

Bard là một thanh niên hạnh phúc vào khoảng thời gian trước đó. Cậu ta đã giết con mồi đầu tiên sau một buổi đi săn với những dân làng khác và mang về một con heo rừng béo tốt từ trong rừng. Thứ mà ngay cả tôi cũng có thể giết được bằng một phát bắn từ cây cung của mình.

 

Vì vậy tôi đã phá hủy khoảnh khắc ăn mừng chiến thắng ấy của cậu ta và khiến cho cậu ta trở thành một tên ngốc đần độn, thậm chí còn khiến một vài ông chú lớn tuổi bật cười khi cậu ta té nhào xuống đất cùng với con lợn rừng béo tốt đã chết của mình.

 

Sau đó, tôi quay lại một lần nữa trước khi đột ngột dừng lại và trượt trên đất, tôi trừng mắt nhìn cậu ta, và cậu ta cũng dừng lại, tôi thở hổn hển hét lên, “Cậu biết không. Hãy kết thúc chuyện này đi. Nếu cậu muốn đánh nhau, tôi sẽ đánh nhau với cậu.”

 

Tôi vén những sợi tóc lòa xòa màu bạc ra khỏi mặt khi nhìn chằm chằm vào cậu ta, muốn xem rằng tôi sẽ thể hiện việc đánh nhau này một cách xuất sắc ra sao nhờ vào những buổi tập luyện liên tục với Noma và Leif.

 

Frey vẫn chưa nghiêm túc đảm nhận việc huấn luyện tôi và hay từ chối dạy tôi, nhưng ngày nào đó tôi sẽ ép buộc được anh ấy nếu tôi thách đấu với anh ấy đủ số lần và trước mặt những người bạn đồng hành mà anh ấy luôn đi chung.

 

Bard cười và chế nhạo tôi khi ngực cậu ta phập phồng lên xuống sau buổi chạy quanh làng của chúng tôi. “Cậu? Đánh nhau với cậu á? Một người con gái Saxon như cậu rõ ràng sẽ thua thôi.”

 

“Ta không thể chắc về điều đó được.” Tôi nhạo lại cậu ta, và tôi hỏi cậu ta rằng, “Hay là cậu sợ tôi à? Tất cả chúng ta đều biết cậu không sợ việc đánh phụ nữ cơ mà.”

 

"Không. Dĩ nhiên là không rồi. Tôi chỉ đánh những kẻ là Cơ đốc nhân ngu ngốc tin vào một vị thần giả thôi,” cậu ta rít lại, cơn giận bùng lên trong lồng ngực khi cậu ta đứng thẳng hoàn toàn.

 

“Chà, ít ra thì tôi không tin vào một vị thần sẽ tạo ra sấm sét bằng chiếc búa của mình,” tôi hét lên, cảm thấy hoàn toàn bực tức vì cậu ta liên tục không tôn trọng Chúa của tôi.

 

Không chỉ cậu ta mà những người khác cũng vậy. Suốt ngần ấy năm mà họ vẫn không thay đổi suy nghĩ đó dù chỉ một chút. Đối với bọn họ, thậm chí không có một chút dấu hiệu gì cho rằng Chúa của tôi tồn tại cả. Tôi thường bị chế nhạo hoặc có khi bị phỉ báng mặc dù gần đây Frey không còn xem nhẹ việc như vậy nữa.

 

Đã từng có một tên đàn ông phỉ nước bọt lên người tôi trước sự chứng kiến của Frey khi tôi nhắc về Chúa của mình và trước khi tôi biết điều đó, hắn ta đã nằm úp xuống sàn, ôm bụng khóc lóc xin lỗi anh ấy và tôi.

 

Có vẻ với Frey đó là sự thiếu tôn trọng vì hắn ta đã nhổ nước bọt vào người tôi, anh ấy cũng phỉ nước bọt lại vào người hắn ta.

 

Mặc dù dạo gần đây, tôi cảm thấy như Chúa đã bỏ rơi tôi. Từ đấy, tại sao tôi lại nổi giận với những câu từ mà cậu ta thốt ra. Tôi không biết liệu những gì người Viking này nói có đúng không, và cho rằng thực sự các thần của họ là có thật và là những vị thần chân chính còn chúa của tôi thì không.

 

Tôi thấy mắt cậu ta tối sầm lại khi nhắc đến việc tôi chế nhạo các thần của họ để đáp trả lại, và tôi thấy một ánh mắt vàng sắc nhọn lấp lánh trong đôi mắt nâu thường ngày của Bard đang lườm tôi.

 

Tôi trừng mắt nhìn lại cậu ta, và trước khi tôi kịp nhận ra điều gì, tôi đã bị tấn công cùng với một tiếng hét thét lên đầy giận dữ, và tôi đã bị đánh gục xuống đất một cách thô bạo.

 

Tôi bị kích động khi cậu ta đè lên tôi và cố ghìm hai tay tôi xuống đất, nhưng sau đó tôi đã nhào vào bụng cậu ta, hất tung luồng gió khỏi người cậu, và tôi đẩy Bard ra với lực mạnh như cách cậu ta xô vào tôi.

 

Cậu ta trông có vẻ sửng sốt, nhưng tôi không dừng lại ở đó khi cuộn các ngón tay lại thành nắm đấm, rồi tôi đấm thẳng vào mặt cậu ta.

 

Lúc sau, cậu ta gào lên với những người bạn đã cười nhạo cậu, nói rằng cậu ta chỉ là đang cho phép tôi đánh cậu ta.

 

Tiếng cổ vũ của họ văng vẳng bên tai tôi, và tôi nghe thấy nhiều giọng nói khác nhau cùng hét lên nhưng tất nhiên không ai trong số họ ở phe tôi cả.

 

Tôi đơn độc một mình ở đây…

 

Chẳng mấy chốc, không chỉ có các thanh niên và trẻ nhỏ, mà một vài người lớn cũng dừng lại trên đường để xem trận đấu này diễn ra, tôi nghe thấy một giọng nói đặc biệt của một tên thanh niên đã hét lên lớn hơn những người còn lại.

 

“Đánh ả ta đi! Mày định để ả ta thắng à! Ai quan tâm chứ nếu ả ta là đàn bà? Ả ta là một Cơ đốc nhân! Hãy nhớ đến cha của mày!”

 

Tôi trở nên tức giận hơn, và định đấm cậu ta một lần nữa nhưng cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, rồi đá mạnh vào bụng tôi, hất tôi ra khỏi cậu ta một lần nữa, và tôi ngã ngửa ra. Bard sửa mình trước khi cậu ta định giơ nắm đấm vào mặt tôi hết sức có thể.

 

Tôi nhanh chóng thoát khỏi cuộc tấn công của cậu ta bằng cách đứng dậy, tôi húc cậu ta để đáp trả trước đó và khiến cho cậu mất cảnh giác. Sau đó, tôi cố gắng ghim cậu ta xuống đất, Bard dường như bị gãy từng đốt một khi tôi đẩy đầu gối của mình vào lưng cậu ta một cách thô bạo.

 

Cậu ta gầm gừ lên như một con thú, đôi mắt chuyển sang màu vàng nguyên vẹn, sau đó tôi thấy răng nanh của cậu ta dài ra, cắn vào môi cậu.

 

Tôi kinh ngạc ngỡ ngàng, trước đây tôi cũng chỉ thấy cảnh này diễn ra với Frey khi tôi gặp anh ấy lần đầu tiên, nhưng tôi không nhìn thấy chuyện này cũng lâu rồi đến mức giờ đây khi nhìn lại, nó khủng khiếp đến nỗi khiến tim tôi ngừng đập vì sợ hãi.

 

Tôi nghiến răng khi ấn cậu ta thật mạnh xuống đất, nhưng sau đó cậu ta có thể chế ngự được tôi và ném tôi ra khỏi người cậu ta. Tôi lại ngã lưng ra sau, chiếc váy của tôi dính đầy bụi bẩn và những phần da bị đỏ ửng lên vì thô bạo.

 

Bard sau đó đứng dậy, lù lù xuất hiện trước mặt tôi trong hình dạng của một con sói lớn xấu xa.

 

Cậu ta cong môi, và tôi hét toáng lên với cậu ta trong tiếng hò reo cổ vũ của lũ trẻ ngày một lớn hơn khi bảo cậu ta hãy ăn thịt tôi hoặc hành hạ tôi. “Tôi không sợ cậu đâu! Đồ ngoại đạo ngu ngốc!”

 

Bard càng tức giận thêm, ngực cậu ta phập phồng càng nhanh hơn, và tôi đứng dậy, sẵn sàng chiến nhau với cậu ta. Nhưng trước khi tôi có cơ hội, tôi đã bị đập nát bét dưới tay cậu ta, cái lực kinh khủng ấy khiến tôi choáng váng mặc dù thực tế đó chỉ là một cú tát. Mặt tôi đau nhói.

 

Tôi trở nên lảo đảo, mắt mờ dần đi, và cậu ta xô ngã tôi, đẩy tôi xuống đất, cậu ta gầm lên với một chất giọng trầm hơn “Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, đồ đần! Cậu yếu hơn bọn tôi rất nhiều!”

 

Tôi đánh nhau với cậu ta, vùng vẫy hết sức mặc dù tôi dần trở nên chao đảo, nhưng sức mạnh của cậu ta quá lớn đã ngăn tôi đấm lại cậu.

 

Tôi tức giận và trở nên thất vọng, nước mắt lăn dài trên má. Sau đó, một tảng đá bay ra từ chỗ nào đó đập vào đầu tên Bard. Cậu ta gầm lên, hất đầu về hướng tảng đá bị ném ra, máu chảy xuống từ trong miệng vết rách trên trán.

 

“Để cô ấy yên!” một giọng nữ hét lên mà tôi nhận ra đó là giọng của Margaret, một người bạn của tôi từ nước Anh.

 

Mặc dù chúng tôi chưa nói chuyện nhiều với nhau vì công việc của một nô lệ rất nhiều đã khiến cô ấy bận túi bụi mỗi ngày, nhưng tôi đoán cô ấy vẫn xem tôi như một người bạn, và ý nghĩ đó đã khiến trái tim tôi thắt lại trong đau đớn. Những kỷ niệm chúng tôi cùng chia sẻ tràn ngập trở về trong tôi và cho tôi cảm giác thoải mái ở nơi mà mọi người đều là những con người xa lạ.

 

“Đồ nô lệ kia, mi nghĩ mi đang làm gì ở đây vậy!?” Bard hét lên, bỏ lại tôi, cơn giận của cậu ta chuyển sang phía của Margaret. Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, tầm nhìn của tôi dần rõ ràng hơn và adrenaline chảy trong huyết quản của tôi.

 

Trước khi cậu ta có thể làm gì với cô ấy, tôi nắm chặt chân cậu ta, giật mạnh chân kéo cậu ra, khiến cậu ta ngã sấp mặt xuống đất một lần nữa như đã làm với con lợn lòi của mình và đám đông thanh thiếu niên cùng trẻ em trừng mắt nhìn tôi.

 

“Tôi mới là đối thủ của cậu!” Tôi hét vào mặt cậu ta, và cậu ta quay lại để đập tôi một lần nữa nhưng sau đó tôi đấm cậu ta ở nơi không có mặt trời chiếu sáng bằng nắm đấm của mình.

 

Cậu ta kêu lên đau đớn, khuỵu người xuống, và tôi nhanh chóng đứng dậy tận dụng tình thế này. Tôi nắm tóc cậu ta, rồi nhào thẳng vào mặt cậu ta, một tiếng răng rắc phát ra từ mũi cậu. Tôi không chỉ làm điều này một lần mà đến tận hai lần trước khi để cậu ta đi.

 

Máu nhỏ xuống đất, và cậu ta nhìn chằm chằm xuống trong đau đớn khi cậu ta ôm lấy mặt mình, những tiếng nức nở khe khẽ phát ra từ cậu.

 

Những tên thanh niên khác không mấy hài lòng với kết quả này, tất cả đều nhe răng về phía tôi và sau đó một cậu bé lớn hơn gần bằng người lớn bước về phía tôi, đôi mắt cũng vàng như của Bard.

 

Tôi cảm thấy bị đe dọa bởi người này. Tôi bắt đầu thấy mặt hắn thay đổi, nhăn nhó và trở nên ghê tởm, sau đó Margaret nắm lấy cổ tay tôi len lỏi giữa đám đông và hét lên với tôi khi cố gắng kéo tôi theo cô ấy, "Chạy đi!"

 

Tôi chú ý đến lời cảnh báo của cô ấy và chạy theo cô khi hắn bắt đầu biến đổi thành một con thú gớm ghiếc, xé xác chính mình theo đúng nghĩa đen. Những miếng thịt rơi xuống đất khi tôi nhìn ra phía sau.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan