The Wolf Team

21/02/2023 13:19 16 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 16 - Sau tai nạn

Báo cáo

Hôm nay yên tĩnh lạ thường, và tôi làm việc trong nhà bên lò sưởi, khâu một vết rách trên chiếc áo sơ mi của một người đàn ông khi ngày sắp hết.

 

Noma bảo tôi làm điều đó, nói rằng nó sẽ giúp tôi có việc để làm khi chân tôi lành lại. Cái chân ngu ngốc của tôi—vài tuần đầu tiên như địa ngục. Nó rất khó chịu, bầm tím và sưng lên.

 

Tôi đau đớn, và Leif đã nhường giường cho tôi, anh ta nằm cạnh anh trai của mình, người không vui chút nào về điều đó.

 

Họ đánh nhau khi ngủ, và hầu như lần nào cũng có người bị đẩy ra khỏi giường, ngã phịch xuống sàn với một tiếng uỵch lớn. Điều này thường khiến cha của họ đi đến. Ông ta thường bảo họ im lặng khi họ bắt đầu tranh cãi hoặc đe dọa sẽ đuổi họ ra khỏi nhà trong đêm.

 

Cho đến hôm nay, không có chuyện gì thú vị xảy ra đáng để nói. Chà… ngoại trừ một bữa tiệc nhỏ đã diễn ra khoảng một tháng trước.

 

Tôi thậm chí còn chưa đụng độ với cái mà bây giờ tôi gọi là “những đứa trẻ của quỷ” bởi vì, tôi không thể đi bằng một chân của mình, nghĩa là tôi không thường xuyên ra khỏi nhà và khi tôi làm thế thì cũng là ở trên lưng ngựa với Noma. Không ai không dám kính trọng Noma cả.

 

Tôi sợ không bao giờ gặp lại cậu trai tên Bard, hay những người còn lại vì vấn đề đó. Lần duy nhất ấy và một số cuộc đụng độ với họ trong thị trấn luôn rất khó xử, và cậu ấy lườm tôi cùng với những người còn lại trong nhóm của cậu, giống như Runa.

 

Tôi chắc rằng nếu họ nhìn thấy cái chân bị gãy của tôi, họ sẽ coi đó là điểm yếu và tìm cách bẻ gãy cái chân còn lại. Tôi không thể đoán trước được hành vi của họ bởi vì ai biết họ ác đến mức nào?

 

Những lần gặp gỡ của tôi với Frey cũng rất khó xử, hoặc bằng cách nào đó anh ta khiến nó trở nên khó xử. Nếu trước đây mối quan hệ của chúng tôi không căng thẳng thì bây giờ nó chắc chắn đã trở nên như vậy. Kể từ khi tôi nhìn thấy anh ta ở cùng người phụ nữ kia, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến khi gặp anh ta hầu hết các ngày.

 

Tôi nhìn xuống chiếc áo đang khâu, lưng tựa vào tường. Cái chân gãy của tôi được nắn thẳng bằng một tấm ván gỗ và vải quấn chặt quanh nó.

 

Arvid nói rằng nó sẽ giúp vết thương mau lành và tôi ngạc nhiên là ông ta thậm chí còn giúp tôi rất nhiều khi ông ở nhà. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng đó là do vợ của ông ta đã nói chuyện với ông ta, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta thích tôi.

 

Tôi cũng được Runa hỏi thăm trong bữa tiệc ở sảnh rượu vào tháng trước. Rất nhanh—cô ta chỉ khẽ xoa đầu tôi và nói: “Cái chân xui nhỉ. Ít nhất chỉ bị gãy một thay vì hai,” điều đó khiến tôi thấy khó chịu.

 

Sau đó cô ta đến chỗ gần Leif để ăn.

 

Tôi nhận ra rằng không phải cô ta mũm mĩm vì Chúa muốn vậy mà là vì cô ta thực sự thèm ăn. Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào ăn nhiều và bừa bộn như thế.

 

Cô ta ăn như nam giới, nếu không muốn nói là tệ hơn. Cô ta cũng ợ giống như đàn ông nữa, điều đó chỉ khiến một số người đàn ông trong bàn bật cười. Tôi không ngờ là họ có thể cười như vậy.

 

Leif là người ăn sạch sẽ nhất trong bàn và ăn rất ít so với hầu hết những người bạn của mình. Noma nói cho tôi biết rằng anh ta luôn là một người kén cá chọn canh kể từ khi còn là một đứa trẻ.

 

Điều đó khiến tôi nghĩ nếu Leif và Runa thực sự ở bên nhau thì thói quen ăn uống của họ về cơ bản trái ngược nhau như thế nào, cũng như kiểu cơ thể của họ. Leif cân đối và gầy, trong khi Runa mũm mĩm và chắc nịch.

 

Leif cũng thấp hơn Frey, dáng người hơi khác so với anh trai mình. Frey cao hơn, và có nhiều cơ bắp hơn, nhưng Leif lại giỏi hơn ở những thứ mà anh trai mình không thể làm được.

 

Chẳng hạn như, tôi đã nghe tin đồn rằng Frey mãi không thể bắn được cung tên đúng cách, trong khi Leif lại là một thiện xạ giỏi nhất làng, thậm chí còn vượt qua cả cha mình.

 

Chúng chỉ là tin đồn, nhưng tôi chọn cách lắng nghe chúng còn hơn không có gì để làm trong những ngày này. Tôi nhếch mép cười với chính mình về điều đó. Có nghĩa là với một số công việc, tôi có thể giỏi hơn Frey ở một thứ gì đó và khi tôi nghĩ điều này thì cánh cửa mở ra rồi lại đóng, làn gió cuối cùng của bầu không khí mùa hè ấm áp thoảng qua chỉ trong vài giây.

 

Mắt tôi ngước lên và thấy Frey trong chiếc quần màu nâu với đôi ủng và chiếc áo sơ mi màu xanh đậm với một chiếc thắt lưng da buộc quanh eo.

 

Sau đó anh ta bước vào và thông báo với tôi: “Mẹ và cha sẽ không ở nhà trong một thời gian ngắn.”

 

Tôi rất vui vì tôi có thể hiểu anh ta nhiều hơn khi tôi đến đây. Nếu không, nó sẽ khó khăn hơn nhiều.

 

"Tại sao?" Tôi hỏi, tôi không nhìn vào ánh mắt anh ta.

 

Đôi mắt của anh ta quyến rũ và xuyên thấu một cách kỳ lạ—đôi mắt có thể thuộc về một loại ác quỷ nào đó. Xanh hơn bất kỳ đại dương hay bầu trời nào, đôi mắt đó không nên thuộc về người ngoại đạo mà có lẽ là của một thiên thần.

 

Càng ở lâu, ánh mắt anh ta càng đắm say. Anh ta mê hoặc và có sức quyến rũ, nụ cười ranh mãnh và toe toét của anh ta và tất cả mọi thứ khác.

 

Không có gì ngạc nhiên khi phụ nữ trong làng bị anh ta thu hút… À, tôi nhớ lại lúc tôi nhìn thấy anh ta, trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi.

 

Frey không xấu. Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy hoặc phủ nhận một sự thật như vậy. Anh ta đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào ở nhà mà tôi từng gặp, cũng như em trai của anh ta, và thậm chí Arvid cũng đẹp theo cách riêng của mình mặc dù ông ta lớn tuổi và già hơn rất nhiều.

 

Thật xấu hổ khi tôi lại có những suy nghĩ này. Tôi là một người theo đạo Thiên chúa. Anh ta là một kẻ ngoại đạo đã bắt cóc tôi khỏi vùng đất của mình, và chúng tôi cách nhau khoảng mười tuổi, nhưng tôi nghe nói người dân ở đây già đi khác nhau… mặc dù đó cũng có thể là tin đồn.

 

Anh ta trả lời tôi một cách thẳng thừng về những lời nói của anh ta, “Họ đang làm tình ở suối nước nóng. Tin ta đi, họ sẽ không quay lại trong một thời gian. Ta đã rút được kinh nghiệm sâu sắc khi chờ đợi họ lúc còn là một cậu bé với Leif.

 

Tôi cảm thấy má mình nóng bừng, hình ảnh cha mẹ anh ta hiện lên trong đầu tôi chẳng dễ chịu chút nào. Tôi không đáp lại lời anh ta mà cảm thấy quá xấu hổ, định mở miệng nhưng liền ngậm lại và tập trung vào việc khâu chiếc áo, tay tôi bất giác tự hoạt động.

 

Sau đó, anh ta thay đổi chủ đề và làm rơi thứ gì đó xuống sàn và nói, "Ta có mang bữa tối về."

 

Mắt tôi rời khỏi chiếc áo sơ mi và nhìn xuống sàn nhà, nơi tôi nhìn thấy ba con thỏ đã chết, trông như thể chúng đã bị hàm răng sắc nhọn ngoạm vào cổ họng.

 

“Ừm,” tôi nói, và anh ta ngồi xuống băng ghế đối diện với tôi, lấy ra một con dao sắc, bắt đầu lột da một trong những con thỏ. Tôi quyết định nhìn đi chỗ khác, cảm thấy buồn nôn, và cũng tiếc cho các sinh vật.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan