The Wolf Team

31/01/2023 01:43 21 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 13 - Những đứa trẻ quỷ

Báo cáo

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cành cây gãy vụn và những tiếng sột soạt, khi đầu tôi quay về hướng phát ra âm thanh, một nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng về những thứ không rõ ràng đã gây ra điều này.  

 

Song, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ trước sự hoảng loạn của mình bởi lần trước chỉ là Arvid, cha của Frey và Leif. Dù sự việc ấy đã xảy ra hơn một năm, nhưng tôi vẫn còn khắc ghi nó như thể ngày hôm qua. Làm ướt quần chính mình ở độ tuổi như này…quả thật đáng xấu hổ.

 

Trước khi có thể chỉ điểm người này, hắn đã tự xuất hiện. Đó là một cậu bé trông trạc tuổi tôi, mặc một chiếc áo màu đỏ, đeo một chiếc vòng cổ bằng gỗ kỳ lạ mang hình con sói được ai đó khéo léo đẽo thành, và một chiếc quần màu nâu.

 

Cậu ấy có mái tóc nâu nhạt chạm quanh tai, và đôi mắt cùng màu khẽ nheo lại khi nhìn thấy tôi.

 

“Cậu là ai?” Tôi hỏi bằng tiếng mẹ đẻ của họ, dù ngôn ngữ này khá lạ lẫm với một người ít dùng, chỉ thi thoảng nay kia như tôi.

 

Cậu ấy đáp lại, khuất khỏi tầm nhìn và ở phía đối diện của con suối, bước qua những tảng đá để đến bên tôi. “Tôi cũng muốn hỏi cậu điều tương tự đấy, cô gái.”

 

Tôi mang máng hiểu về những gì cậu ta nói, đủ để biết cậu đang chuyển lại câu hỏi sang tôi. Cậu ta khẽ nhếch mép, nở một nụ cười khiến tôi nhớ đến một trong những người anh trai của mình trước khi họ bắt đầu bắt nạt tôi vì buồn chán.

 

Tôi đưa tay ra khỏi dòng nước và vỗ nhẹ vào váy cho khô, rồi đứng dậy và trả lời. “Ellie. Tên tôi là Ellie… còn cậu?”

 

Cậu ta cười tươi hơn, bước về phía tôi, nhưng tôi không cảm thấy bị đe dọa như trước đây khi bị các anh trai của mình dồn vào chân tường. Tôi có ý chí mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây. Tôi phải thừa nhận rằng ở đây đã biến tôi trở thành một con người khác.

 

“Ellie. Một cái tên khá lạ,” cậu ta đáp lại trong khi đi vòng quanh tôi, “còn tên tôi là Bard.”

 

“Tên cậu cũng lạ chẳng kém,” tôi phản bác, mắt hơi nheo lại, và quan sát cậu ta thật kỹ khi cậu bước thêm một bước để có thể đứng đằng sau tôi.

 

“Cậu không bao giờ đến chơi với lũ trẻ chúng tôi nhỉ,” cậu ta nói nhưng bằng tiếng Anh, một thiếu niên trông có vẻ thông minh và đã biết đến một ngôn ngữ thứ hai. "Tại sao lại thế? Cậu nghĩ rằng cậu tốt hơn chúng tôi vì cậu sống với thủ lĩnh và được đối xử đặc biệt sao?

 

"Không. Chỉ là tôi không bao giờ có thời gian thôi,” tôi trả lời, và cậu bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy ngập tràn đố kị.

 

“Tôi không bao giờ có thời gian.” Cậu ta giễu cợt lời nói của tôi, mắt đảo lên đảo xuống người tôi. “Nhìn bề ngoài, cậu trông chẳng khác gì một cô công chúa được nuông chiều.” Cậu ta đưa tay về phía tôi, hất tóc tôi ra khỏi vai và kiểm tra cổ tôi, nơi đã bị cắn cách đây rất lâu.

 

“Cậu đã được đánh dấu quá sớm,” cậu ấy nói, mắt dán vào cổ tôi. “Tôi cho rằng đây là do con trai cả của thủ lĩnh chúng tôi, Frey, đã làm nhỉ. Chỉ có anh ta là đậm quyền sở hữu về những thứ của mình, còn lại thì không khả thi lắm.”

 

“Phải, thế thì sao,” tôi lẩm bẩm, cảm thấy kỳ lạ về lời nói của cậu ta. Tôi lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác, sờ lên cổ nơi vết sẹo vẫn còn.

 

"Anh ta có chạm vào cậu không?" cậu ta hỏi. “Dù anh ta là người lớn và cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

 

“Không,” tôi nói, nghiêm nghị ngước mắt lên đôi mắt màu nâu của cậu ấy. “Anh ấy không chạm vào tôi dù chỉ một chút.”

 

Cậu bé hơi cau mày, và cậu tiếp tục hỏi, “Vậy tại sao Frey lại chọn cậu? Có phải vì màu tóc kỳ lạ này không?

 

“Tôi không biết,” tôi trả lời.

 

Mắt cậu ta nán lại trên tóc tôi trước khi nói, “Cậu là một cô gái kỳ lạ. Cậu đến đây từ Anh quốc sau một trong những cuộc đột kích của chúng tôi và đột nhiên trước khi chúng tôi biết, cậu đã bị một trong những người con trai của thủ lĩnh đánh dấu… Cậu đã bỏ bùa mê anh ta à? Cậu có lừa anh ta như cách Loki đã làm không?

 

Khi hỏi những câu hỏi này, cậu ta tiến sát mặt tôi hơn, cố gắng đe dọa nhưng tôi không lùi bước. Thay vào đó, tôi nhìn thẳng vào cậu và đáp lại một cách nghiêm khắc, "Tôi không phải là phù thủy hay ác quỷ nếu đó là những gì mà cậu buộc tội tôi."

 

Cậu ta vậy mà còn nhếch mép cười hơn và khúc khích hỏi, “Ác quỷ?? Phù thủy? Đó là gì thế?"

 

Mắt tôi khẽ trừng, và tôi trả lời, “Quỷ… Cậu không biết ác quỷ là gì sao? Hay phù thủy nữa?”

 

“Không,” cậu ta trả lời, tỏ vẻ thú vị đến những gì tôi đang nói.

 

Nhưng trước khi tôi có thể nói cho cậu biết đó là gì, thì một người to con hơn cũng ở phía bên kia con suối xuất hiện, và cậu ấy nói, giọng đã bắt đầu vỡ, “Bard. Hãy nhớ rằng người của cô ta là những kẻ đã giết cha cậu trong cuộc đột kích. Hãy cho cô ta một bài học và đi thôi.”

 

Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn trong lồng ngực khi những đứa trẻ khác xuất hiện ở phía bên kia suối, cả nam và nữ ở mọi lứa tuổi khác nhau, song tôi tập trung trở lại cậu bé trước mặt và bước lùi ra sau.

 

Bard thở dài thườn thượt, áp sát lại gần theo từng bước chân của tôi. "Phải rồi. Tôi gần như quên mất lý do tại sao tôi đến đây đấy.”

 

“Cậu định tấn công tôi sao?” Tôi hỏi, lườm cậu ta và lùi lại nhiều hơn.

 

“Người Anh, người của các cậu, đã giết cha tôi. Những người khác ở đây cũng đã bị đánh cắp gia đình, vì vậy điều đó hiển nhiên là công bằng,” cậu ta đáp trả, bước về phía tôi một lần nữa.

 

Tôi trừng mắt nhìn, nhận thấy những đứa trẻ khác bắt đầu tiến đến và gừ lên, “Các người phương Bắc đến trước và tấn công chúng tôi! Chúng tôi đã từng làm gì chứ?! Đương nhiên, mọi người đều sẽ phải chết!”

 

Cậu ta gầm gừ với tôi, hệt như một con thú vật, và sau đó cậu rít lên, đẩy tôi ra sau khiến tôi loạng choạng đôi chút. “Câm mồm lại!”

 

Tuy nhiên, tôi giữ vững lập trường của mình và đẩy cậu ta trở lại. “Không, để tôi yên! Tôi thậm chí còn không muốn được ở đây! Tôi đã bị bắt khỏi vùng đất của mình, bạn bè của tôi bị bán và biến thành nô lệ, còn tôi bị buộc đưa vào một cuộc hôn nhân mà tôi không muốn! Lẽ ra tôi phải tấn công các cậu mới đúng!”

 

Tôi lườm cậu ta bằng tất cả những gì mình có, cậu ta giơ tay, môi cong lên và trước khi tôi kịp phản ứng, cậu ta đã tát mạnh vào mặt tôi. Má tôi đau nhói vì cú đánh, và tôi không khỏi chế nhạo cậu ta.

 

“Tôi không quan tâm đến vấn đề của cậu! Đây là sự trả thù cho cha tôi!” cậu ta gầm gừ lại.

 

Và trước khi có thể tấn công tôi lần nữa, hoặc tôi có thể tấn công và đánh lại cậu ta, tôi nghe thấy một trong những cậu bé kia hét lên, “Bard, có người đang đến! Mau đi thôi!"

 

Những đứa trẻ khác bắt đầu tháo chạy và nhảy sang bên kia bờ suối, nhưng Bard vẫn ở lại và giận dữ với tôi.

 

Tôi chỉ lườm và nhổ nước bọt vào áo của cậu ta và khi Bard định bước về phía tôi một lần nữa, cậu ta nhìn lên đỉnh đồi trước khi tặc lưỡi một tiếng và chạy cùng những đứa trẻ khác.

 

Sau, tôi quay trở lại chỗ cũ, nhặt cung tên của mình lên trước rồi mới xem người đã đuổi những đứa trẻ kia đi, và tôi thấy Noma.

 

Bà ấy gọi tôi, cau mày. “Ellie, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

 

Tôi im lặng, trước khi bước lên ngọn đồi về phía bà và đáp lại khi đã đến đủ gần, "Con ổn."

 

Bà nhìn chằm chằm vào tôi trước khi đưa tay về phía gò má ửng đỏ của tôi và hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

 

Tôi tránh sự đụng chạm của bà ấy, trong tâm trạng khó chịu, và nắm chặt cung tên. “Con đã nói, con ổn,” tôi nhắc lại.

 

Người phụ nữ Viking mím môi, nhíu mày nhiều hơn, và bà đi sau tôi hỏi, "Con lấy cây cung ở đâu vậy?"

 

“Leif đã đưa nó cho con,” tôi trả lời. "Để luyện tập."

 

"Ta hiểu rồi. À mà, bữa tối đã sẵn sàng nếu con muốn ăn rồi đấy,” bà nói, vẫn giữ tốc độ từ phía sau tôi.

 

Tôi không trả lời bà, tức giận và muốn được ở một mình. Tôi vốn không thuộc về nơi đây, và người phụ nữ này cứ cố gắng hành động như mẹ ruột của tôi và những người còn lại như muốn trở thành gia đình của tôi, đồng thời đẩy tôi đến với một người đàn ông nào đó mà tôi không biết khi tôi trở thành một người phụ nữ trưởng thành.

 

Một người đàn ông… anh ta thậm chí không phải là một người đàn ông mà là một con thú.

 

Họ muốn tôi kết hôn với một con thú đội lốt đàn ông. Không, tất cả bọn họ đều là quái vật, tôi biết điều đó. Rốt cuộc thì họ cũng là người sói, và tôi đây, một con người không thể tự bảo vệ mình ở một vùng đất xa lạ.

 

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi thấy mắt mình cay cay và tôi bước nhanh hơn để cố tạo khoảng cách giữa Noma và tôi, nhưng bà ấy vẫn cố gắng đuổi kịp, điều đó chỉ khiến tôi tức giận thêm.

 

Tôi chợt quay lại, hét vào mặt bà, dừng lại bước chân. "Hãy để con yên! Người không thấy con muốn ở một mình sao!

 

Sau, tôi mất cảnh giác khi bà kéo tôi vào ngực và ôm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên, mắt mở to khi bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

 

“Ta sẽ không để con một mình đâu, con yêu. Nhất là không phải khi con rõ ràng đang khó chịu. Đó là bản năng của một người mẹ,” bà ấy thì thầm trong khi vẫn xoa đầu tôi.

 

Nước mắt tôi lã chã rơi, và tôi bật khóc trong ngực bà, đánh rơi cây cung trong tay. “Con không thuộc về nơi này.”

 

Bà ấy làm tôi nín khóc, tay vẫn xoa đầu tôi và lẩm bẩm, “Ta cũng vậy. Ta đã từng là nô lệ ở một vùng đất khác, con biết đấy… Rất xa nơi này. Cho đến khi ta giải thoát cho chính mình.”

 

"Người là một nô lệ ư?" Tôi hỏi bà ấy nhiều hơn trong khi sụt sịt trong ngực bà.

 

“Ta đã từng,” bà nói. “Sau đó, ta đi chu du và gặp Arvid, một chiến binh đáng gờm, trẻ tuổi và điển trai, vì thế ta đã làm việc chăm chỉ, trở thành một thiếu nữ phục vụ rồi thành một người vợ và cuối cùng trở thành một người mẹ.”

 

“Con không thể hình dung được người là một nô lệ,” tôi thú nhận, nước mắt tôi bằng cách nào đã ngừng rơi khi tôi ôm bà để đáp lại cái ôm ấy.

 

Noma cười khúc khích trước khi nói, "Ta biết, thật khó để tưởng tượng nhỉ."

 

Rồi tôi nhắm mắt lại, thư giãn trong cái ôm của bà, và cứ giữ như vậy một lúc lâu. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi cảm thấy thực sự gần gũi với một người nào đó ở vùng đất ngoại giáo này.





Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan