The Wolf Team

25/01/2023 14:55 17 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 12 - Luyện tập

Báo cáo

Cũng đã được một khoảng thời gian kể từ khi tôi bắt đầu sống với những người Viking nơi đây, thời gian cứ dần trôi qua từ ngày này đến ngày khác, mùa này sang mùa khác, và cứ thế lặp đi lặp lại.

 

Kể từ mùa xuân đầu tiên khi tôi đến đây, sang mùa hạ, đến mùa thu, và rồi một mùa đông lạnh giá và khắc nghiệt đã giết hết mùa màng, chúng tôi buộc phải sinh tồn bằng những lương thực dự trữ từ trước.

 

Suốt mùa đông ấy, tôi tiếc nuối vì bỏ lỡ một mùa giáng sinh đã qua, nhưng sau đó tôi cũng được biết những người ngoại đạo kia có một ngày tương tự gọi là "Yule", đôi khi Frey gọi đó là "Jul". Frey rất muốn tôi sẽ tham dự cùng, nhưng tôi nhớ cái ngày đó đã kết thúc không được tốt đẹp cho lắm.

 

Ngày lễ bắt đầu rất diệu kỳ, có một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức, ở đó cũng có phần như tặng quà, tôi được tặng bộ lông thú cho riêng tôi được lấy chắc là từ da của một con sói nhỏ.

 

Tôi đã đoán trúng rồi, nhưng cho đến phần kết thì…, tất cả những gì tôi nhớ chỉ là một màu đen xám xịt khi tôi chứng kiến họ hiến tế một con vật mà họ đã nuôi lên những vị thần. Tôi tốt nhất nên quên việc này đi thì hơn. Đó chỉ là sự u tối và lời nhắc nhở rằng bọn họ đều thuộc tà đạo.

 

Hiện tại, đang là mùa hè một lần nữa.  Mùa xuân vừa chợt tới rồi lại đi. Bây giờ thời gian của tôi chỉ có thể tính bằng mùa với mùa. Nhưng trong suốt thời gian qua, tôi đã học được cách làm sao chạy thật nhanh, nói được một chút ngôn ngữ của họ, và tìm hiểu thêm về văn hóa nơi đây.

 

Gần như ngày nào, người phụ nữ Viking mãi đến một thời gian sau tôi mới biết tên bà là Noma, luôn bắt tôi chạy từ vị trí mà các chiến binh trẻ luyện tập trở về nhà. Mặc dù chỉ một nửa chặng đường là tôi chạy thôi. Đối với tôi, phải đi bộ nhiều hơn bởi vì không may mắn, và cũng thật may mắn, tôi không phải là sói.

 

Người Viking nơi đây họ là người sói. Họ tôn thờ các vị thần của họ và cả sói, và tôi nhận ra rằng họ có những đặc điểm giống với động vật rất nhiều.

 

Tên đàn ông đó, Frey, có một hàm răng sắc nhọn và đôi mắt có sự thay đổi, nhưng kể từ ngày đó, tôi chỉ thoáng thấy một vài đặc điểm hiếm hoi của sói thôi, và trong những giấc mơ của mình, tôi luôn mơ thấy một con sói có màu lông đen huyền ảo.

 

Tôi nhận thấy ngôn ngữ mà họ gọi là Norse là một ngôn ngữ kỳ lạ so với lưỡi của tôi. Nó khó và phức tạp không giống như một số ngôn ngữ Latinh tôi đã được dạy từ khi con nhỏ. Tôi đã bị tách rời khỏi vùng đất của mình trước khi tôi được học thêm điều gì đó, nhưng hầu hết những gì tôi thốt ra từ miệng đều có vẻ rất kỳ quặc.

 

Và quê hương của tôi….Tôi không quên nó, không bao giờ.

 

Ngày nào tôi cũng nhớ về nước Anh, nhưng tôi luôn cố khiến tâm trí bị xao nhoãng vì không muốn để nỗi đau nuốt chửng chính mình.

 

Tôi cố gắng nói về những gì đã xảy ra ở Anh và vùng đất nơi tôi từng sinh sống nhưng không một ai trong làng thảo luận thêm điều gì với tôi về nó, duy chỉ nói với tôi rằng nó đã bị đánh đột kích. Trở lại với đống kho báu kia, đó là tất cả những gì mà họ biết.

 

Điều đó khiến tôi khó chịu rất nhiều, nhưng tôi nên luyện tập thật chăm chỉ, để có thể trở thành một nữ chiến binh và tham gia một trong những cuộc chiến của họ để biết thêm điều gì về vùng đất của mình đang ở đâu và tôi nghĩ tôi có thể quay trở lại nơi đó.

 

Vì vậy, tôi đã thật kiên cường để luyện tập nhiều hơn.

 

Noma cho tôi tham gia một số hoạt động như học cách tạo nên một bức tường khiên, chạy và cách tránh các đòn tấn công cơ bản, tự vệ nhưng không được học đến kiếm thuật. Bà ấy nói tôi phải đợi đến khi mình trưởng thành hơn.

 

Tôi đủ lớn rồi. Tôi sẵn sàng rồi.

 

Tuy tôi vẫn chưa thể đánh ngã được bà ấy mặc dù đã cố rất nhiều. Gần như việc hạ gục bà ấy là điều không thể, nhưng gần đây việc luyện tập với bà ấy đã bị dừng lại vào tháng trước, cũng không rõ nguyên nhân.

 

Vì vậy tôi phải tự giác luyện tập, và buộc thừa nhận dù tôi rất ghét, nhưng tôi phải tìm đến Frey để được giúp đỡ và hướng dẫn luyện tập.

 

Anh ta chỉ cười toe toét khi lần đầu tiên tôi gọi anh ta và nói tôi “Dễ thương” bằng tiếng Anh khi đang thơ thẩn với em trai hắn trong sảnh rượu; rõ ràng, tôi không phải là người duy nhất đang học ngôn ngữ mới.

 

Anh ta thật vô dụng, tôi bỏ đi và nghĩ lại mình thật ngu ngốc khi nhờ đến sự giúp đỡ của một người man rợ như hắn. Tôi phải ở đây ngay từ đầu đã là lỗi của anh ta…tội lỗi ngu ngốc của tên đàn ông ấy.

 

Cuối cùng, tôi tìm đến Leif, anh ta không thấy phiền và đồng ý giúp tôi. Không như Noma và Frey, Leif đưa cho tôi một cây cung và chỉ cho tôi cách đặt mũi tên một cách đúng đắn, nó khó hơn rất nhiều so với vẻ ngoài của nó.

 

Và chúng tôi ở đây.

 

Luồng khí nóng bức của mùa hè thổi đến, trong khi tên Leif ngồi trong bóng râm dưới gốc cây quan sát tôi, tôi cố gắng đưa mũi đến vào đúng vị trí chính xác và kéo căng sợi dây ra sau khi hướng nó về phía mục tiêu.

 

Mặc dù trước khi tôi kịp lùi lại đủ xa, tay tôi đã trượt và mũi tên bắn ra cách tôi chỉ vài xăng ti một cách trông thật thảm hại, hoặc có lẽ nó không hề được bắn ra mà chỉ bị rơi xuống.

 

“Cô cần giúp chứ?” Leif hỏi tôi, miệng cười một cách tự mãn và trông thật thoải mái dưới bóng râm, cắn một miếng táo, thứ trái cây yêu thích của hai anh em.

 

“Không, tôi ổn.” tôi trả lời, cáu gắt và cúi người nhặt mũi tên. Tôi cố thử thêm lần nữa, những điều tương tự lại xảy ra, điều này khiến tôi phát bực.

 

“Tay tôi đổ mồ hôi thôi.” tôi nói, đó không phải là một lời nói dối. Điều này thật sự rất phiền phức.

 

Tôi nghe thấy anh ta cắn một miếng táo và ngốn cái miệng đầy táo nói “Cô nên hướng cung xuống khi đặt mũi tên lên dây.”

 

“Tôi biết rồi.”, tôi nói, thật bực bội vì anh ta đáng lẽ nên nói với tôi sớm hơn và chỉ tôi hướng mũi tên xuống.

 

Sau đó, tôi khẽ nâng cung và mũi tên lên, cánh tay tôi run cằm cặp vì lực tôi dồn toàn bộ cho việc giữ cho mũi tên được thẳng và cố kéo nó về sau.

 

“Ồ. Mới lần đầu tiên mà cô đã làm tốt đấy. Nhưng cố giữ nguyên tư thế và cứ như vậy cho đến khi cô thấy thật thoải mái.”, Leif nói và qua khóe mắt mình, tôi thấy anh ta ngồi tựa vào thân cây.

 

Mồ hôi chảy ra từ trán tôi và lăn trên gò má. Tôi cố gắng giữ nguyên tư thế mà anh ta hướng dẫn, nhưng tôi không thể, nó bị buông ra và bắn ra xa khỏi tôi một bước chân chứ không hề ở gần mục tiêu của tôi.

 

Tôi thở dài não nề, và Leif đứng dậy sau khi vứt đi trái táo của mình vào trong bụi. Anh ta đi về phía tôi, xoa đầu tôi và nói “Cứ luyện tập đi. Cô có thể dùng cung và mũi tên đó. Tôi còn một cái khác nữa, đây là cái cũ của tôi.”

 

Tôi gật đầu, rồi tọc mạch hỏi: ”Anh định đi tới chỗ Runa sao?”.

 

Runa là tên một người phục vụ tại “quán rượu” mà Leif và Frey yêu thích, hoặc hay gọi là sảnh rượu.

 

Tôi gặp cô ấy một vài lần nhưng chưa bao giờ ở bên cô ấy quá lâu. Ánh nhìn của cô ấy có vẻ không thân thiện với tôi, cô ấy hay nhìn chằm về phía tôi, và thậm chí còn cong môi để lộ những chiếc răng sói sắc nhọn của mình.

 

Cô ấy có mái tóc xoăn sẫm màu và đôi mắt vàng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi hơi ngạc nhiên khi lần đầu trông thấy chúng. Tôi không thể tin được, đôi mắt ấy như màu mắt của nhà tôi.

 

Ngoài đôi mắt màu vàng lấp lánh, Runa còn có vẻ ngoài tròn trịa và đôi má phúng phính, bụng phệ, tay chân bụ bẫm. Cô ấy khác với những người khác, họ trông uyển chuyên, cân đối và mạnh mẽ hơn.

 

Không gì có thể che giấu được việc có vẻ Leif thích cô ấy, anh ta dường như không bận tâm việc cô ấy mũm mĩm như những gì mà tôi thấy.

 

Khi tôi hỏi về tình cảm anh ta dành cho cô ấy, anh ta luôn phủ nhận điều đó và chỉ nói rằng anh thích ở bên một người phụ nữ biết ăn uống và chỉ thế thôi - không có gì ngoài điều ấy.

 

Anh ta đảo mắt một lúc, và hỏi,” Vậy, tại sao cô lại hỏi điều này?”

 

“Anh thích cô ấy mà phải không?” Tôi tò mò hỏi anh ta, tự hỏi anh ta sẽ nói gì.

 

“Tôi thích cô ấy như một người bạn thôi, đôi khi tôi thích bầu chuyện với cô ấy như phụ nữ nói chuyện với nhau vậy,” anh ta đáp, rồi anh ta bỏ đi, rõ ràng là không muốn nói đến chuyện đó nữa sau khi anh ta lại xoa đầu tôi.

 

Sau đó, anh ta nói vọng lại khi đã chạy xa tôi một khoảng, “Hãy luyện tập tiếp đi, tôi chắc cô sẽ tốt hơn theo thời gian!” Rồi anh ta để tôi lại tự tập theo ý mình. Tôi nghĩ làm việc một mình cũng tốt hơn.

 

Thời gian còn lại trong ngày, tôi tiếp tục luyện tập đến tối muộn, và tay tôi trở nên đau nhức, tôi thử làm dịu chúng bằng dòng chảy của con suối gần đó khi tôi đi bộ vào rừng và đặt cây cung bên cạnh.

 

Nước lạnh làm tay tôi dễ chịu sau khi liên tục kéo dây cung về phía sau. Đa số các ngón tay của tôi đau rất đau và vai tôi tê cứng lên.

 

Tôi cũng đã bắt đầu nghĩ đến việc bỏ trốn rất nhiều lần hoặc làm thế nào để tôi có thể tự do ngay lúc này. Nhưng tôi hiện chỉ có hai lựa chọn - chạy xa thật xa rồi đến vùng đất nào đó mà tôi không hề biết và có thể chứa đầy những nguy hiểm tiềm tàng chẳng hạn như những kẻ mọi rợ và động vật ăn thịt, và lựa chọn thứ hai, điều này gần như không thể, là kiếm một chiếc thuyền có sẵn thủy thủ đoàn.

 

Tôi có cảm giác, bất chấp nỗi sợ hãi của những kẻ mọi rợ hay động vật, Frey sẽ tìm thấy tôi dù tôi chạy đi bất kì đâu.

 

Lựa chọn duy nhất của tôi hiện giờ là trở thành một thiếu nữ khiên, tham gia vào một trong những cuộc chiến của họ khi họ tới Anh và tận dụng thời cơ của mình ở đó. Tôi có thể về nhà, thoát khỏi những kẻ ngoại đạo này.

 

“Vâng, kế hoạch của tôi là vậy”, tôi nghĩ khi nhìn dòng nước để rửa sạch tay mình.









Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan