The Wolf Team

14/01/2023 16:54 17 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 11 - Buổi huấn luyện (2)

Báo cáo

Tôi đứng giữa bãi đất trống ngẩn người ra không biết nên làm gì, và người phụ nữ lớn tuổi ấy quay lại nói với tôi: “Nào, hãy cho ta thấy nội lực bên trong con đi. Đến đây Ellie, đừng lo lắng gì cả, con không làm ta tổn thương được đâu.” Bà ấy nhếch mép nhìn tôi khi kết thúc câu nói móc mỉa của mình.

 

‘Bà ấy muốn mình tấn công chỉ bằng tay không thôi sao?’ Tôi nghĩ khi nhìn xung quanh không thấy kiếm gỗ, áo giáp hay bất kỳ thứ vũ khí nào.

 

Tôi trông có vẻ bất ngờ nhìn về phía bà ấy và lúng túng trả lời, “Con không làm được…”

 

“Con làm được”, bà ấy liên tục hối thúc tôi.

 

“Con đã nói, con không thể”, tôi nói to hơn. “Con không làm điều đó đâu.”

 

“Hừm, thế thì vậy đi, Ellie. Hãy chiến đấu với ta bằng tất cả sức lực mà con có, và nếu bằng cách nào đấy con đánh bại được ta, thì ta sẽ cho phép con làm gì đó cho bạn của mình.”, bà ấy nói.

 

Tôi nhìn chằm chằm về phía bà ấy và hỏi “Thật ư?”

 

Bà ấy nhếch mép cười khẩy thêm một cái nữa. “ Đúng, là thật. Bây giờ chúng ta giao ước rồi nhé?”

 

Tôi do dự trong giây lát trước khi gật đầu và đáp lại, “Vậy thì, được thôi ạ.”

 

“Tốt”, bà ấy nói. “Bây giờ hãy cố hết sức và chiến đấu vì tự do của bạn mình đi nào.”

 

Tôi cảm thấy có chút lúng túng trước khi thật sự nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bà ấy. Nắm tay tạo thành hình nắm đấm, nắm thật chặt và nhớ rằng chuyện này là vì Margaret và vì những người còn lại.

 

Trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi đã lao thẳng về phía trước, xông về phía bà ấy và hét lên trong nỗi tuyệt vọng, cứ thầm nghĩ rằng nếu mình đánh bại được bà ấy, mình có thể đánh gục được cả những kẻ khác và có thể trở về nhà.

 

Mặc dù mọi thứ có vẻ chỉ là ảo mộng vượt ngoài tầm với của tôi, nhưng tất cả những điều này lại là một bài kiểm tra… Một bài kiểm tra về sức mạnh của bản thân.

 

Bà ấy thậm chí còn chẳng hề di chuyển hay làm bất cứ điều gì, duy chỉ đứng yên một chỗ. Tôi đã nghĩ ít nhất mình có thể lay chuyển bà ấy ra xa được một đoạn, nhưng ngay khi tôi đâm sầm vào bà, bà ấy vẫn đứng đấy không hề chuyển động. Không xê dịch dù chỉ một xăng ti.

 

Bà ấy cười nhạo tôi bằng giọng chế giễu, “Con không chỉ quá yếu mà còn quá chậm.”

 

Tôi cố đẩy bà ấy bằng hết sức của mình, nhưng bà chẳng hề bị lay chuyển.

 

Quá chậm sao? Tôi là đứa nhanh nhất khi còn ở nhà…hoặc chỉ tôi nghĩ thế.

 

“Còn không xê dịch được ta sao, hử?” bà ấy móc mỉa tôi, điều đó khiến tôi tức điên lên.

 

Bà ấy cứ liên tục chế nhạo, cười cợt, “Frey và Leif lúc còn nhỏ cỡ con, chúng còn đá được vào mông ta nữa là. Rõ là bọn dân Anh không dạy cho con của chúng điều gì hữu ích cả.”

 

Tôi dồn lực nhiều hơn, chân tôi cắm sâu xuống đất, nhưng dù có cố thế nào, bà ấy vẫn không hề di chuyển, cứ thế tôi bỏ cuộc, thoát khỏi cái người mà tôi cứ cố đẩy ngã xuống.

 

Ngực tôi đập loạn nhịp lên, phập phồng trong lo sợ, phập phồng vì tôi đã cố đẩy ngã bà ấy nhưng điều đó là không thể, và sau đó bà ấy quát to lên khi tôi lùi lại về phía sau, “Tới giờ chạy rồi.”

 

“Chạy ư?” Tôi hỏi lại.

 

Đó không phải có nghĩa là mình thất bại rồi sao?

 

“Đúng. Hãy chạy về ngôi nhà nhỏ thân thương của chúng ta đi”, bà ấy nói khi đang quay trở lại phía con ngựa của mình, “Con chưa bao giờ sử dụng đôi chân của mình một cách hữu hiệu cả. Con đang thiếu cơ bắp. Thứ duy nhất hiện giờ gắn liền với tay và chân con chỉ là chất béo.”

 

“Điều đó là không đúng,” tôi gay gắt đáp khi bị xúc phạm bởi lời nói của bà ấy, “Con không có béo!”

 

“Ta không nói con béo, Ellie. Con còn lâu mới được vậy” bà ấy nói và từ từ quay trở lại phía con ngựa, cởi thắt dây cương, và trèo lên yên ngựa. “Tất cả những gì ta đang nói là con thiếu cơ bắp một cách trầm trọng.”

 

Nói xong bà ấy cùng con ngựa phi nhanh về phía trước, bỏ lại tôi lẽo đẽo chạy theo ở phía sau. Bà ấy cười nhẹ rồi đá vào bên hông con ngựa của mình, nó phóng càng lúc càng nhanh hơn, rồi bà ấy hét lên “Hẹn gặp lại con ở nhà nhá! Tốt nhất là nên bắt đầu chạy đi là vừa, con gái.”

 

Tôi sau đó cũng cố để đuổi theo bà ấy, tôi lo sợ bị bỏ lại mà chẳng biết đường về là đâu và sẽ bị kẹt tại ngôi làng này một mình. ”Chờ đã!! Đừng bỏ rơi con mà!!”

 

Nhưng cho dù tôi đã cố hết sức, vẫn không tài nào bắt kịp con ngựa đó, bà ấy cứ thế một lúc một xa hơn, tôi vẫn cứ cố chạy thục mạng về phía trước. Thế rồi, chẳng bao lâu, tôi bị bỏ lại phía sau.

 

Tôi dừng lại một chút lấy hơi rồi lại tiếp tục chạy một đoạn, tôi quay người nhìn về phía ngôi làng, hình bóng của người mẹ Viking ấy chả thấy đâu. Tôi nuốt nước bọt rồi lại thở hổn hển, lấy lại sức bình sinh và nhìn ngôi làng đó một cách căm thù. Có vẻ như tôi cần phải hồi sức lại đã.

 

***

 

Bầu trời chuyển dần từ màu xanh dịu êm qua màu cam của hoàng hôn rồi tối dần một màu đen huyền bí, từ lâu tôi đã kiệt sức, tôi cứ lang thang cùng nỗi sợ hãi quanh làng, có thể tôi bị lạc rồi, vì đáng nhẽ ra lúc này tôi đã phải ở nhà mới phải.



Tôi nhìn quanh nhà và trang trại của người ta, chúng không có gì là thân thuộc với tôi. Mọi thứ trông thật giống nhau, và tôi có cảm giác mình đang đi đường vòng một hồi rất lâu.

 

Chân tôi đau nhức, tê mỏi, bắp chân bỏng rát và tôi nghĩ mình nên nghỉ ngơi vì nãy giờ tôi chẳng có thời gian dành cho việc đó. Tôi trở nên vô vọng, tôi ngồi phía trước sảnh rượu, nhưng tôi cứ có cảm giác ai đang nhìn chằm chằm về phía mình, bóng dáng ai đó cứ lập lòe lập lòe trong bóng tối.

 

Cơ thể tôi bắt đầu đơ cứng lại, tôi không chạy về phía cái bóng đấy hay là quay đầu lại. Thay vào đó, tôi ở yên vị trí ấy và cầu nguyện người mẹ Viking sẽ quay trở lại đón tôi.

 

Cái bóng đó càng lúc càng tiến lại gần tôi, ước chừng đó là cỡ người của một người đàn ông cao vạm vỡ, và càng lúc cái bóng đó một tiến gần hơn. Tôi thầm cầu nguyện, hy vọng đằng ấy không phải là một mối nguy hiểm, và hình như là Leif.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi anh ta tiến lại gần, và tôi có thể biết rõ khuôn mặt trong màn đêm mù tịt ấy là ai. Đó là Frey, và bây giờ anh ta đang cố nói chuyện với tôi bằng tiếng mẹ đẻ của mình. “Có vẻ như mẹ đã bắt đầu huấn luyện em trở thành một người thiếu nữ gan dạ, nhưng có vẻ em định hướng không được tốt lắm. Em đang cách xa nhà lắm đấy.”

 

Anh ta đưa tay về phía tôi nhưng tôi không muốn nhận nó, và tôi hóm hỉnh đùa với anh ta trong tiếng dế kêu inh ỏi, “Anh chỉ đường tôi về nhà đi, đồ cộc cằn. Không phải đó là lý do anh ở đây à. Tôi sẽ không nắm tay anh đâu.”

 

‘Mặc dù vậy tôi vẫn ước anh ta nên mang theo một con ngựa. Tôi đã chán nản và mệt mỏi với cảnh phải đi bộ quá rồi’ tôi nghĩ vậy, thật bực bội.

 

Anh ta nhìn xuống phía tôi trước khi anh ta chống nạnh lên hông mình, tôi nhìn anh ta giận dữ. Điều duy nhất khiến tôi khó chịu hơn bất kì điều gì là anh ta ở đây. Anh ta chính là lý do khiến tôi phải lọt vào cái cảnh như thế này.

 

Và trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi trượt chân và rồi anh ta xách tôi lên vai một cách thô bạo. Tim tôi loạn nhịp thình thịch trong lồng ngực, tôi cự quậy, và hét vào mặt anh ta. “Thả tôi ra!”

 

Anh ta không nghe thấy tôi, mặc dù anh ta biết tôi muốn được đặt xuống ngay lúc này. Anh ta nói bằng ngôn ngữ riêng của mình. “Đừng có mà la lối om sòm lên. Ta biết em đang rất mệt mỏi. Em đang rất bất ngờ, nhưng dù thế ta vẫn sẽ đưa em về nhà.”

 

Tôi thở hổn hển vì bực tức và sợ hãi, và cũng chẳng bao lâu tôi gục ngã, quá mệt mỏi để chống cự. Tôi thở một hơi thật dài và anh ta bắt đầu bước đi khi vẫn đang vác tôi ở trên vai.

 

“Tôi ghét anh,” Tôi lầm bầm, cũng cảm thấy lạ lạ khi đang trên vai một người đàn ông, một tay anh ta đang nắm thật chặt ở đùi tôi, tôi đoán là có vẻ để giữ tôi không bị ngã.

 

Anh ta không trả lời, rõ ràng là ngôn ngữ giữa chúng ta là một rào cản rất lớn. Anh ta là người duy nhất trong gia đình ấy không biết ngôn ngữ của tôi. Có phải anh ta quá đần để học chúng không hay cái gì đó kiểu vậy.

 

Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là nhìn chằm chằm xuống đất khi anh ta đang bước đi trong khi máu tôi bị dồn lên não và tôi cảm thấy rất khó chịu. Với mỗi bước chân, mái tóc của tôi đung đưa theo và vướng vào mặt tôi.

 

Anh ta thật ấm áp, hơi lạnh của màn đêm từ lâu cũng đã biến mất khỏi tôi từ lúc nào.

 

“Tại sao anh lại chọn tôi làm vợ vậy?” Tôi hỏi anh ta dẫu biết anh ta không hiểu tôi đang nói gì. “Có phải anh nói dối tôi và đang có kế hoạch đen tối nào đó, rằng anh sẽ ăn tôi bằng chiếc răng sắc nhọn ấy phải không… Tôi cá là anh có đấy.”

 

Im lặng một hồi lâu, tôi nhắm mắt lại, bực bội. Phần xương hông của tôi bị cấn vào vai anh ta khiến tôi cảm thấy không thoải mái, đó là thứ duy nhất giúp tôi tỉnh táo.

 

Khi sự im lặng bao trùm lấy mọi thứ, tất cả những gì tôi có thể là cố nghĩ xem như nào mà tên đàn ông này lại trở thành chồng tương lai của mình và cuối cùng với tư cách một người phụ nữ trưởng thành, tôi sẽ kết hôn với anh ta và ở bên anh ta đến hết quãng đời còn lại.

 

Cuối cùng, chúng tôi cũng tiến tới rừng, và lúc đó tôi biết chúng tôi đang rất gần cái nơi mà họ gọi là “nhà”, không lâu sau đó anh ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống phần đất trước nhà và lướt đi thật nhanh.

 

Chân tôi chạm đất, tôi khẽ liếc nhìn anh ta trước khi quay người bước vào trong. Sau đó, người mẹ Viking chào đón tôi và vọng tiếng nói khi đang ngồi trên băng ghế, “Chào mừng trở về, Ellie.”

 

Tôi lườm bà ấy vì đã để tôi lại và phải tự lo mọi thứ, tôi cũng nhìn thấy cả Leif đã ở nhà rồi. Anh ta đang ăn bữa tối với cá, nghĩa là tôi lại phải ngủ chung giường với anh ta một lần nữa.

 

Tôi nghe thấy tiếng Frey bước vào sau khi anh ta đóng cánh cửa phía sau. Tôi tuyên bố một cách gắt gỏng với mọi người, “Con phải đi ngủ đây. Con mệt rồi.” và sẽ không ăn cùng họ.

 

Sau đó, tôi tiến về phía chiếc giường, chân vẫn còn đau, và tôi gục ngay sau khi nằm lên chiếc giường của Leif, mắt nhắm lại. Hy vọng rằng, hôm nay sẽ là ngày cuối tôi phải đi bộ nhiều như vậy mà chỉ một mình.

 

Nhưng ít nhất tên Frey kia cũng đã đưa tôi về.

 

Nhà… Ôi thật da diết, bây giờ tôi phải gọi cái nơi đây là “nhà”. Tôi chẳng muốn chuyện này phải xảy ra. Nơi này mà gọi là nhà sao. Không, địa ngục thì đúng hơn.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan