The Wolf Team

06/01/2023 15:41 15 lượt truy cập

Bầy sói giữa Dane
Chương 10 - Buổi huấn luyện

Báo cáo

Bình minh dần ló rạng, tôi bừng tỉnh giấc và vẫn còn bị ám ảnh bởi khung cảnh đáng sợ ngày hôm qua. Sự tốt lành duy nhất đến từ hôm qua có lẽ là tôi được ngủ một mình trên chiếc giường của Leif, cho đến khi người phụ nữ lớn tuổi đánh thức tôi dậy và bảo tôi hãy đến ngủ cùng bà ấy, tôi đã đến và làm theo lời bà ta.

 

Bằng cách nào đó, bà ấy an ủi tôi, và khi bà ôm chầm tôi, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cũng chẳng để tâm đến những thứ quái dị đã đưa tôi đến đây. Tựa như cái ôm của mẹ, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ cũng đến giường tôi khi còn ở hoàng cung và vòng tay ôm tôi nhẹ nhàng. Tôi nhớ mẹ… nhớ rất nhiều. Tôi muốn mẹ ở bên cạnh tôi ngay lúc này.

 

Tôi đấu tranh không biết có nên hỏi về hoàng hậu của Thovalon, nơi tôi thuộc về, nhưng tôi không biết liệu nó có khiến họ nghi ngờ việc tôi là con gái của bà ấy hay không hay họ sẽ nói những điều mà tôi không muốn nghe thấy, và để rồi tôi sẽ gác bỏ tất cả hy vọng.

 

Họ vẫn nghĩ tôi là một thường dân bình thường hoặc tôi tự nghĩ vậy hay có lẽ màu tóc của tôi đã cho họ thêm manh mối bởi vì chỉ có hoàng hậu mới sở hữu màu tóc hiếm đến vậy. Chắc họ đã phán đoán ra rồi, nhưng không ai trong số họ nói bất cứ gì, và tôi không biết liệu rằng việc đó là tốt hay xấu. Có lẽ nó là thứ duy nhất có thể giữ được tính mạng tôi.

 

Cuộc sống của mẹ và các anh đối với tôi vẫn thật mơ hồ và có lẽ sẽ mãi như vậy cho đến khi tôi có cơ hội đào sâu ra vấn đề. Nếu như cha tôi còn sống, ông ấy nhất định sẽ phái những người tinh nhuệ nhất đến đây tìm tôi.

 

Trừ khi họ sợ người phương Bắc, tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây đến hết đời, chứ nếu  họ biết tôi đang ở đây, tôi tin họ sẽ không rời bỏ một dòng máu hoàng tộc như tôi đâu nhỉ?

 

Từ những gì mẹ bảo, về việc cha tôi đã gả tôi cho một vị hoàng tử nước láng giềng với ý đồ liên minh chính trị.

 

Hay chuyện đó đã bị hủy bỏ khi tôi biến mất? Hay người phương Bắc đã chiếm đất của chúng tôi nên điều đó không còn ý nghĩa gì nữa? Còn quá nhiều thứ mà hiện tại tôi không hề hay biết, và tôi gần như chắc chắn người phương Bắc sẽ không nói cho tôi nghe về bất cứ điều gì.

 

Tôi ngồi trên băng ghế và nhìn người phụ nữ lớn tuổi khâu những mũi cuối cùng trên mảnh vải giống như chiếc áo của người đàn ông kia, sau bữa ăn sáng của mình, tôi được giao những công việc nhà cần phải làm. 

 

Bà ấy bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm khi bà đang bứt cọng chỉ và bà ấy vẫn hỏi tôi bằng một giọng dịu dàng, “Con đã làm xong công việc của mình chưa?”

 

Tôi khẽ gật đầu, bà ấy bắt đầu gấp chiếc áo mà tự bà đã vá nó cả tuần qua, đặt nó bên cạnh trên băng ghế dài.

 

Sau đó, bà ấy bảo tôi hãy đi cất đồ may vá cho bà, “Tên con là gì? Ta chưa bao giờ hỏi điều ấy, và con trai ta cũng vậy. Nó nghĩ làm sao mà ngay cả tên vợ tương lai của mình mà cũng không biết. Nếu nó ở đây lúc này, ta đã đánh nó một cái vì tội ngu ngốc ấy. Biết tên rất quan trọng mà.”

 

Tôi trả lời bà ấy, ngọn lửa bên cạnh cứ nổ bí bách lách tách và khói bốc thẳng lên cái lỗ trên trần nhà. “Ellie ạ.”

 

“Ellie,” bà ấy lặp lại. “Một cái tên đẹp. Con cũng biết một vài đứa tầm tuổi con rồi đấy. Ta đã quan sát con, điều duy nhất con cần làm là những việc đồng áng, và nhìn từ bề ngoài, con không hề biết cách chiến đấu. Ngoài ra, con rất chu toàn. Con may vá rất khéo, làn da con trắng không một chút rám nắng nào, con cũng không quá gầy. Theo ta, con có vẻ cũng chỉ là một dân thường như lời Frey đã nói.”

 

Tôi khẽ nuốt nước bọt khi đang nhìn chằm chằm phía bà ấy, nhưng dường như bà ấy cảm nhận được sự lo lắng trong tôi, và rồi tiếp tục hỏi thêm. “Con xuất thân từ một gia đình giàu có phải không? Cha của con là một thương gia hả? Hay là cận vệ hoàng gia hay một ai đó hậu cận nhà vua?”

 

‘Vậy bà ấy không biết tất cả mọi thứ,’ tôi nghĩ thế khi nhìn xuống sàn nhà rồi lại đưa mắt sang nhìn bà ấy và nuốt xuống những lo lắng trong lòng.

 

Tôi trả lời bà ấy khi đang nghĩ đến người đàn ông to béo mà Frey đã giết trước đây. “Cha con là một thương gia…Cái người…mà Frey đã giết ngay trước mặt con.”

 

Đôi mắt bà ấy giãn ra rồi nói ,”Ôi, ta hiểu rồi. Vậy đó là lý do vì sao con không thích nó nhiều như vậy. Ta chắc rằng nếu Frey mà biết thì nó đã không làm vậy… hay ít hơn là không phải ngay trước mặt con. Ta rất tiếc vì sự mất mát đó, Ellie, nhưng bây giờ chúng ta là gia đình mới của con rồi. Mong con đừng cố gắng nghĩ quá nhiều về nó. Con càng nghĩ tới thì nó sẽ càng ám ảnh con đó.”

 

‘Gia đình mới ư…’ Tôi tự nghĩ.

 

Điều đó làm tôi sợ hãi. Tôi không muốn có một gia đình mới. Dù tôi thật sự chẳng thích thân phận công chúa chút nào nhưng tôi vẫn yêu mẹ và hai anh. Tôi nắm chiếc váy mới mà họ đã đưa cho tôi ngày hôm qua.

 

Một chiếc đầm len màu đen và đỏ, với những họa tiết đơn giản được tô điểm ở giữa. Liệu có phải rằng ở đây họ có rất nhiều váy bé gái được cất trong chiếc rương đặt ở trên tầng gác lửng, nơi mà thường xuyên được lấp đầy bởi khói lửa từ tầng dưới. Tôi tự hỏi liệu có phải bà ấy từng có một cô con gái hay không, nhưng tôi không hề nhìn thấy bất kì người con gái nào quanh đây ngoại trừ bà ấy cả.

 

Bà ấy mỉm cười rồi đứng dậy, đi tới tôi và chìa tay về phía tôi. ”Đến đây. Đi cùng ta ra ngoài một chút.”

 

Tôi ngập ngừng nhìn vào tay bà ấy, nhưng trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi đã cầm tay bà ấy và đứng dậy khỏi băng ghế rồi bà ấy dẫn tôi ra cửa trước. Tôi tò mò rằng bà ấy sẽ đưa tôi đi đâu.

 

***

 

Bà ấy cưỡi ngựa trong một tư thế ngạo nghễ, và tôi có thể nói rằng mọi người ở đây đều tôn trọng bà ấy qua cách họ chào đón và mỉm cười với bà khi họ đi ngang qua. Tôi cũng bắt gặp những ánh mắt dò xét của những người lạ khi họ thấy tôi cùng trên lưng ngựa với bà, nhưng họ không hỏi gì về tôi, có lẽ vì sợ mạo phạm bởi họ không biết tôi là ai cả.

 

Tôi ngồi ở phía trước, và cánh tay bà ấy ôm lấy tôi khi bà giữ lỏng dây cương của con ngựa. Hình như hơi gần gũi, nhưng nhìn chung, tôi không thấy phiền nhiều về điều đó.

 

“Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?” Tôi hỏi bà ấy vì hiện tại chúng tôi không còn ở nhà của họ nữa nhưng nó chỉ cách một chút so với vị trí này và đang đi sâu dần vào làng và bến cảng nơi tôi đến lần đầu tiên. Tôi ngửi thấy mùi hương căng tràn của đại dương mênh mông, và làn gió thổi tung mái tóc buông xõa của tôi vào mặt.

 

Tôi quay người lại ngước nhìn lấy bà, và bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng khi đang nhìn về phía trước. “Con sẽ thấy thôi. Hãy học cách kiên nhẫn nào.”

 

Tôi hơi cau mày, và lẩm bẩm thì thầm trong miệng khi hướng ánh mắt về phía ngôi làng. “Con phải kiên nhẫn…” Tôi đợi lâu như vậy mới hỏi bà ấy, điều đó chẳng phải đã chứng minh tôi đã kiên nhẫn sao?

 

Tôi vén những lọn tóc phiền tức ra sau tai khi đang ngắm nhìn những ngôi nhà và dòng người vội vàng tấp nập.

 

Nhưng sau đó tôi nhìn thấy cái gì đó tạo cho tôi cảm giác rợn người. Khi tôi nhìn về một ngôi nhà nọ, tôi trông thấy Margaret đang đứng bên ngoài, tay mang hai xô nước.

 

Chiếc đầm trắng của cô ấy lấm lem đầy bụi, và có vẻ như cô ấy đã chưa tắm từ khi đến đây, tôi nhìn kỹ hơn về dáng vẻ lôi thôi của cô ấy lúc này.

 

Đột nhiên, chúng tôi chạm vào ánh nhìn của nhau, toàn thân tôi cứng đờ. Cô ấy không gọi tôi lại, chào tôi hay mỉm cười với tôi như tôi tưởng. Cô ấy chỉ đứng đấy, nhìn chằm chằm về phía tôi trước khi đặt hai xô nước xuống bãi cỏ, rồi quay lại làm tiếp công việc của mình.

 

‘Họ biến cô ấy trở thành nô lệ rồi sao? Hay cô ấy cũng giống như mình nhưng là với một gia đình khác?’ Tôi tự hỏi bản thân trước khi quay lại và nhìn về phía người đàn bà thậm chí tôi còn chưa biết tên.

 

Tôi sau đó tò mò hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ khác cùng con trên tàu ạ?”

 

Bà ấy ngẫm nghĩ câu hỏi của tôi, bà ấy vẫn trả lời nhưng lại ngập ngừng đáp, “Họ có thể đã bị bắt làm nô lệ hoặc bị bán…Tại sao con lại hỏi vậy?”

 

Tôi bắt đầu cau mày nhiều hơn, và tôi thành thật trả lời. “Một trong những người bạn của con đã ở trên thuyền cùng con. Thật ra, hầu hết họ đều là bạn của con.”

 

“Ta hiểu rồi”, bà ấy nói và ánh mắt của bà ấy hướng về phía trước chứ không còn nhìn về tôi nữa.

 

“Người có nghĩ người có thể làm điều gì đó đối với chuyện này không?” Tôi hỏi bà ấy, giọng tôi van xin.

 

“Ta không thể. Cái gì qua thì đã qua rồi. Các vị thần đã quyết định số phận của họ cũng như số phận của con,” bà ấy trả lời.

 

“Ý người là sao?” Tôi hỏi bà ấy với vẻ kinh hoàng.

 

Và các vị thần…? Chỉ có một vị Chúa là thật.

 

“Như ta đã nói. Các vị thần quyết định số phận con người, Ellie, con không thể thay đổi điều đó. Con được quyết định là vợ của con trai ta, và họ được quyết định trở thành nô lệ.”

 

“Không! Chúa của con không bao giờ cho phép những điều như vậy xảy ra và gọi nó là định mệnh cả. Bất kể vị thần của các ngài là ai, họ đều giả cả!” Tôi nâng giọng lên cao vì sự tức giận. ”Chúa của con sẽ không bao giờ như vậy,” tôi nói chậm rãi. 

 

Bà ấy sau đó đảo mắt nhìn sang tôi và tức giận nói,: “Đó là bởi vì Chúa của các người đã sai, Ellie. Con sẽ hiểu điều đó qua một thời gian thôi.”

 

“Chúa không sai!” Tôi hét vào mặt bà ấy, và đôi mắt bà ấy trở nên lạnh lùng.

 

“Ellie”, bà ấy gằn giọng cảnh cáo tôi cùng với khuôn mặt nghiêm nghị.

 

Tôi thở nặng nề bằng mũi để cố bình tĩnh lại, sự tức giận của bà ấy tăng lên dần từ cái nhìn trong đôi mắt và tôi quay mặt qua hướng khác, không muốn nhìn thấy bà ấy nữa.

 

Các vị thần… Những vị thần giả mà họ tin vào là ai? Họ liên tục đề cập đến những cái tên như Odin, Thor và rất nhiều người gọi Loki theo những cách kỳ lạ.

 

Bọn họ là thần của mấy người này sao? Tôi không dám mang họ ra hỏi bà ấy khi tôi đang cảm nhận thấy cơn giận bốc hỏa phía sau lưng mình.

 

Phần còn lại của chuyến đi vòng quanh thị trấn chỉ là sự im lặng, cơn tức giận vẫn chất chứa trong tôi. nhưng tôi không thể hiện ra bên ngoài, tôi không chắc về người mẹ Viking phía sau mình và liệu cơn giận lúc này của bà đã có từ trước hay không.

 

Nhưng khi chúng tôi đến một bãi đất trống cách ngôi làng không xa, bà ấy dừng ngựa đi xa hơn và là người đầu tiên cất tiếng. “Đây là nơi ta muốn dẫn con đến.”

 

“Ở đây sao?” Tôi bối rối hỏi bà ấy, dừng lại một lúc lâu rồi mới hỏi “Ở đây không có gì ngoài bụi bẩn…”

 

‘Nơi này thì có gì đặc biệt chứ?’ Tôi nghĩ trong đầu.

 

“Đây là nơi các chiến binh trẻ, dù nam hay nữ, họ học cách chiến đấu. Những vật chất nơi đây đã thấy sự thất bại, sự thành công, cả mồ hôi và những giọt máu,” bà ấy giải thích với tôi.

 

Tôi có chút phấn khích khi được nghe đến việc cả đàn ông và đàn bà đều học cách chiến đấu. Một điều luôn khiến tôi bận tâm đó là mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để giữ bí mật với gia đình mình tại Anh quốc, nhưng tôi tin rằng mẹ tôi biết chắc chắn về sở thích của tôi.

 

“Ta nghĩ con sẽ có hứng thú. Con có muốn ta dạy con làm thế nào để đánh đấm không? Trong những ngày đi đột kích, ta đã từng là một lá chắn vững mạnh khiến người người khiếp sợ trước khi ta phát hiện có một đứa trẻ trong bụng ta.”

 

“Con… con không biết,” tôi trở nên lắp bắp vì ngạc nhiên.

 

“Con làm sao mà biết,” bà ấy nói và rồi cẩn thận rời yên ngựa, để mặc tôi vẫn còn ngồi trên đó. Tôi nhìn bà ấy khi bà ấy đáp đất và bà ấy hỏi, ”Ít nhất thì con có muốn thử không?”

 

“Bây giờ sao ạ?” Tôi tròn to mắt hỏi bà ấy, và tôi nhìn xuống phần thắt lưng  của con ngựa có bộ lông màu nâu hạt dẻ trước khi bà ấy chồm lên và chộp lấy eo tôi. Tôi nhận thấy bà ấy dễ dàng nhất bổng tôi lên và nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất.

 

“Đúng, bây giờ,” bà ấy nói trước khi kéo con ngựa cột chặt dây cương vào gốc cây. “Frey đã nói cho ta biết là con có tinh thần của một chiến binh. Sẽ thật đáng tiếc nếu ta lãng phí nó đấy.”





Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
04/11/2023 21:14
23
25/06/2023 14:45
14
08/06/2023 23:37
23
30/05/2023 22:57
13
25/05/2023 21:22
19
10/05/2023 22:26
17
20/04/2023 23:20
22
21/02/2023 13:19
16
25/01/2023 14:55
17
21/12/2022 21:55
17
07/12/2022 21:34
29
18/11/2022 18:01
23

Bình luận

Nội dung liên quan