Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 49

Chương 49: Cơm tất niên

“Bây giờ luôn á?”

Dương Tinh Vũ ngơ ngác hỏi.

Đường Hiệt gật đầu: “Tôi không muốn giấu giếm người lớn, việc giữa hai chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, giấu càng lâu, đến lúc bọn họ biết càng thương tâm, không bằng nói thẳng ngay từ đầu, nếu bọn họ có thể chấp nhận thì đương nhiên là kết quả tốt nhất, còn nếu không chấp nhận được thì chúng ta cũng có thời gian dài lâu để khiến họ chấp nhận mà.”

Dương Tinh Vũ nhìn chằm chằm que pháo bông trong giây lát, không ngừng tự hỏi những lời Đường Hiệt nói.

Đường Hiệt liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nhưng mà Vũ ca à, nếu cậu không muốn, cũng có thể khoan nói.”

“Không.”

Dương Tinh Vũ quay đầu lại, kiên định mà nhìn cậu, “Cậu nói đúng, dù sao sớm muộn cũng biết, không bằng thẳng thắn từ đầu.”

Hắn nắm lấy tay Đường Hiệt, cười cười, “Hơn nữa ở trước mặt người nhà, tôi cũng không muốn giấu bạn trai của mình đi mà.”

Đường Hiệt thoáng sửng sốt, hai má hơi phiếm hồng: “Vũ ca…… Sao cậu có thể đột nhiên nói như vậy chứ.”

“Chắc là sức mạnh của tình yêu đấy!”

Dương Tinh Vũ khoa trường mà dùng giọng đọc diễn cảm nói.

Đường Hiệt không nhịn được, cười ha ha.

Dương Tinh Vũ mỉm cười nhìn cậu, hờ cậu dừng lại mới nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, cậu cứ việc nói rõ với người lớn, nếu bọn họ dám động thủ đánh hai đứa nghịch tử chúng ta, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”

Đường Hiệt dùng sức nắm lấy tay hắn, không hề có sự sợ hãi của người sắp nói với người nhà là mình yêu sớm, hơn nữa còn là đồng tính luyến ái.

Hai người đã quyết định, liền cất những pháo bông que chưa đốt, tay nắm tay đi thang máy, đi thẳng lên tầng sáu.

Tòa nhà này không có cách âm, vừa ra khỏi thang máy, bọn họ đã nghe thấy tiếng nói chuyện của người lớn nhà Đường Dương trong phòng, còn trộn lẫn tiếng tiệc tối liên hoan năm mới.

Đường Hiệt mím môi, liếc nhìn Dương Tinh Vũ, buông tay hắn ra, lấy chìa khóa mở cửa, hai người đi vào.

Trong phòng nóng hôi hổi, vằn thắn cũng đã gói xong, đang nấu nước, Dương Tinh Vũ mơ hồ nhìn thấy nước đã sôi, tỏa hơi nước.

Hắn theo bản năng dịch lên, che trước người Đường Hiệt, sợ lát nữa người lớn tức giận, tạt nước sôi vào bọn họ.

Đường Huy Hoằng bưng một mâm đầy vằn thắn đặt ở bàn nhỏ trong nhà bếp, Lý Niên Hoa và Triệu Mân Quyên mỗi người trông một cái nồi, Dương Cần Tích cầm giẻ ướt lau dọn bột mì rơi vãi trong phòng khách.

“Bọn con về sớm vậy, còn chưa bắt đầu nấu vằn thắn mà.” Đường Huy Hoằng nói.

Đường Hiệt ho khan một tiếng, bước lên phía trước một bước: “Cha mẹ, chú dì, bọn con có chuyện này muốn nói với mọi người ạ.”

Dương Tinh Vũ dùng sức gật gật đầu: “Đúng ạ! Có việc muốn nói ạ.”

Bốn người không hiểu gì mà nhìn về phía bọn họ, thấy vẻ mặt hai người nghiêm túc, đồng loạt dừng công việc lại.

Dương Cần Tích vỗ vỗ chỗ bột mì dính trên tay: “Chuyện gì? Trịnh trọng như vậy à.”

Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ hít sâu một hơi, hai người đan tay vào nhau, cùng nói: “Bọn con đang yêu đương, lúc nãy đã xác nhận mối quan hệ rồi ạ!”

Sau khi nói xong bọn họ đều nhanh chóng đồng thời cúi đầu, ai cũng không dám nhìn thẳng cha mẹ mình, dũng khí vừa nãy sắp trào dâng nhanh chóng cạn kiệt, khẩn trương đến mức tim đập nhanh sắp nhảy ra ngoài.

Phòng khách yên tĩnh chỉ có âm thanh tiệc tối năm mới trên TV và tiếng nước sôi lăn tăn trong nhà bếp.

Đường Hiệt cảm giác được Dương Tinh Vũ nắm tay mình càng chặt hơn, lòng bàn tay hai người họ đổ đầy mồ hôi, cũng không biết rốt cuộc là của ai.

Cậu lén liếc mắt nhìn một cái, thầm nghĩ sao vẫn chưa nói lời nào, chẳng lẽ là đang ấp ủ cơn giận?

Đúng lúc này, Đường Huy Hoằng mở miệng: “Trời ạ, còn tưởng chuyện gì, bọn con không thể chọn lúc khác hẵng nói à?”

“Đúng đó, tí nữa là khiến mẹ bỏ vằn thắn muộn rồi.” Lý Niên Hoa cầm lấy vằn thắn, tỏm tỏm mà ném một đống vào trong nước sôi.

“Để lỡ giờ ăn cơm tất niên là các con không đền nổi đâu, cẩn thận chúng ta không cho hai con lì xì nữa đấy.” Triệu Mân Quyên cười nói.

“Hai cái đứa trẻ này chỉ biết quấy rối thôi.” Dương Cần Tích ghét bỏ nói.

Đã chuẩn bị ăn mắng – Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ: ???

Phản ứng của mọi người có phải không đúng lắm không? Cũng bình tĩnh quá rồi!

Đường Hiệt gãi gãi đầu: “Cha, mẹ, hai bọn con không nói giỡn đâu ạ, bọn con thật sự ở bên nhau.”

Dương Tinh Vũ cũng mở miệng nói: “Đúng ạ, bọn con còn định đến tuổi sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Đường Huy Hoằng có chút kinh ngạc: “Bọn con tính đến chuyện tương lai rồi à.”

Dương Cần Tích cười khà khà: “Lão Đường à, nói như vậy hai ta sau này chính là thông gia rồi.”

Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ nhìn phản ứng của hai người cha mà thoáng sửng sốt, thậm chí còn có chút sốt ruột.

“Cha, con nói nghiêm túc đấy, cha biết điều này có nghĩa là gì không?” Đường Hiệt nhíu mày.

“Là gì?” Đường Huy Hoằng nhìn cậu.

Đường Hiệt chỉ chỉ Dương Tinh Vũ, lại chỉ chỉ mình: “Con và cậu ấy là đồng tính, sau này kết hôn có thể sẽ không có con, cha không được ôm cháu đích tôn đâu.”

Dương Tinh Vũ nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Hơn nữa hai bọn con vẫn chưa tốt nghiệp.”

“Vậy thì có vấn đề rồi!”

Đường Huy Hoằng cuối cùng cũng nhận ra.

Đường Hiệt thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cha mình cuối cùng cũng nhìn thẳng vào vấn đề rồi, cậu luôn cảm thấy vừa nãy bốn người họ là đang trốn tránh sự thật, hoặc căn bản là không xem lời họ nói là thật.

Dương Tinh Vũ thật ra cũng có suy nghĩ như vậy, hắn lén nhéo tay Đường Hiệt, lại cười cười với cậu, cho cậu một ánh mắt yên tâm.

Ai biết được giây tiếp theo, Đường Huy Hoằng liền nghiêm túc nói, “Các con tuổi còn nhỏ, cũng không thể chỉ lo yêu đương, sắp sang học kỳ 2 năm hai rồi, thành tích cũng phải theo kịp nữa.”

Dương Cần Tích dọn xong bột mì, cũng tiến đến trước mặt hai bạn trẻ nói: “Đúng vậy, các con tuổi còn nhỏ, mặc dù có yêu nhau rồi tính toán chuyện tương lai, nhưng hiện tại vẫn chưa thể có hành động thân mật được, chờ thành niên rồi lại nói sau.”

“Ba con nói đúng đó, Tiểu Vũ à, không phải mẹ không tin con, nhưng con vẫn nên thuê nhà ở bên cạnh đi.” Triệu Mân Quyên ở trong nhà bếp gân cổ lên nói.

“Chờ thi đại học xong, các con thành niên, chúng ta sẽ không quản các con nữa!” Lý Niên Hoa cũng lớn tiếng nói một câu.

Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ đều choáng váng, càng nghe bọn họ nói, hai má càng nóng, cuối cùng lỗ tai và cổ cũng bắt đầu đỏ lên.

Đường Hiệt lắp bắp nói: “Cha me, chú dì, mọi người đang nói cái gì vậy!”

Cậu có chút thẹn thùng nhìn về phía Dương Tinh Vũ: “Suy nghĩ của người lớn thật là xấu xa mà!”

“Hả? Đúng! Xấu xa!”

Dương Tinh Vũ nói xong chột dạ mà quay đầu, bị nhìn ra rồi! Cái ngày xem phim kinh dị đó, hắn quả thật có một vài suy nghĩ không nên, nhưng việc này vẫn là không nên nói với ggkn thì hơn……

“Tiểu Vũ à, nghĩ cái gì đấy?” Đường Huy Hoằng híp mắt, nụ cười có chút nguy hiểm.

“Không có không có ạ, không nghĩ cái gì cả, chỉ là con cảm thấy chú dì nói đúng ạ, ngày mai con liền dọn sang nhà bên cạnh ở!” Dương Tinh Vũ nhanh chóng nói.

Người làm ba Dương Cần Tích thấy hắn như vậy, suýt nữa trợn trắng mắt.

Một sự việc có thể nói là có thể khiến cho sóng to gió lớn, cứ vậy kết thúc trong sự nói chêm chọc cười của bốn người lớn, bình tĩnh đến không thể tưởng được.

Mãi cho đến bữa cơm tất niên, Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ vẫn còn choáng váng, cảm giác bản thân như đang nằm mơ vây, không hề chân thật một chút nào.

“Cạch ——”

“A……”

Âm thanh lần lượt vang lên, Đường Hiệt sực tỉnh lại, bĩu môi, một đồng tiền xu một tệ liền rơi ngay trên bàn.

Người trên bàn cơm đồng thời nhìn sang, vợ chồng nhà họ Đường hoan hô lên trước.

Đường Huy Hoằng: “Miếng vằn thắn đầu tiên! Tiền xu đầu tiên! Xem ra con trai tôi năm nay đại vận rồi!”

Lý Niên Hoa: “Ha ha ha, tôi chỉ hy vọng nó có thể nâng cao mấy cái thành tích mấy môn què chân kia lên thôi.”

Dương Tinh Vũ cười tủm tỉm mà nhìn cậu: “Lợi hại nha.”

Dương Cần Tích nghĩ nghĩ nói: “Cái này dễ làm mà, mấy môn này Tiểu Vũ cũng không tệ lắm, có thể giúp Đường Đường ôn tập.”

Triệu Mân Quyên gật đầu: “Không sai, gia sư miễn phí.”

Đường Huy Hoằng vừa định gật đầu, Dương Cần Tích liền trêu chọc nói một câu: “Đúng rồi, phải chịu trách nhiệm với con dâu tương lai của mình.”

“Ai là con dâu tương lai cơ? Tiểu Vũ mới là con dâu tương lai của nhà họ Đường chúng tôi nhá!” Đường Huy Hoằng tức giận trừng mắt lại.

Hai người đàn ông trung niên lại cào cấu nhau.

Hoàn toàn không màng đến bọn trẻ đang đỏ mặt.

Suy nghĩ của Dương Tinh Vũ có chút bay bổng, hắn lén nhìn Đường Hiệt vài lần, ggkn làn da trắng trẻo, lúc này gương mặt ửng hồng, vô cùng đáng yêu, nhìn thế nào cũng là con dâu của nhà hắn.

Nghĩ như vậy hắn liền nhếch miệng cười ngây ngô, con dâu à, quá tốt rồi, không ngờ bản thân mình còn trẻ như vậy đã có con dâu tương lai, đúng là nhân sinh khó lường, ai thắng ai thua chẳng thể biết trước.

“Cạch ——”

Hàm răng Dương Tinh Vũ khẽ cộm lên, hắn cau mày, lấy tiền xu ra, ném lên trên bàn, lại là đồng một tệ khác.

Triệu Mân Quyên nhìn thoáng qua, thất vọng nói: “Hai cái lớn nhất đều bị bọn trẻ ăn mất rồi.”

Lý Niên Hoa cũng có chút thất vọng: “Mấy đứa đều là thú nuốt vàng[1], đâu có kiếm tiền được, ăn trúng cái 5 xu không phải là được rồi à, để cái khối tiền đó cho người lớn chúng ta đi.”

[1] Ý nói hai đứa chỉ tiêu tiền chứ chưa kiếm ra tiền.

Nói thì nói vậy, Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ cuối cùng cũng nhận được rất nhiều tiền —— bốn người lớn mỗi người cho bọn họ một cái lì xì rất dày.

Đường Hiệt cười hehe, giơ bao lì xì nói: “Như này không phải phát tài rồi à, một tệ hồi nãy cũng không vô ích rồi.”

Hai nhà cùng nhau ăn cơm tất niên, còn cùng nhau đón giao thừa.

Vợ chồng nhà họ Dương định gọi Dương Tinh Vũ về nhà bên cạnh để ngủ, ngay lúc bọn họ định rời đi, Đường Huy Hoằng đã hơi say mới mở miệng nói: “Tiểu Vũ à, đừng trách chú, Đường Đường đã định đi tìm con lâu rồi, là chú không cho.”

Ông níu lấy tay Dương Tinh Vũ, lải nhải: “Chú đã biết nó có tình cảm khác với con từ rất lâu rồi, nhưng mà con trai với con trai… Kỳ lạ, thật sự rất kì lạ, nhưng mà Đường Đường thích con quá rồi, chú không muốn nó phải khổ sở, cuối cùng cũng đồng ý cho nó tới tìm con.”

Ông nói năng lộn xộn, thiếu chút là vấp ngã, rõ ràng là uống say rồi.

Đôi mắt Đường Huy Hoằng có chút đỏ lên, Lý Niên Hoa khẽ đẩy ông: “Lão Đường đừng nói nữa, ông say rồi.”

“Tôi, tôi không có say!”

Đường Huy Hoằng đẩy tay bà ra, quay lại nhìn Dương Tinh Vũ, “Các con có thể đến với nhau hay không là duyên phận, không ai có thể ngăn cản được, nhưng cuối cùng hai đứa cũng có thể ở bên nhau, may mà Đường Đường nhà chú không phải yêu đơn phương, con trai thì con trai vậy, sao cũng được, miễn sao các con hạnh phúc là được rồi.”

“Tiểu Vũ à…” Giọng nói Đường Huy Hoằng có chút nghẹn ngào, “Các con nhất định phải sống tốt, con đường này không dễ đi, chú sẽ… không không không, phụ huynh chúng ta sẽ ủng hộ các con, các con nhất định phải luôn ở bên nhau, như con nói đấy, sau này kết hôn…”

Ông càng nói càng run, cuối cùng nói không nên lời.

Cổ họng Đường Hiệt cứng lại, nhìn người cha vùi đầu ở khuỷu tay nức nở, lại nhìn người mẹ một bên vừa an ủi ông, vừa lén lau nước mắt, trong lòng chua xót, đồng thời cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thì ra cha mẹ đã sớm biết tâm tư của mình, thì ra họ cũng vất vả rồi, sở dĩ mọi chuyện hôm nay diễn ra suôn sẻ thuận lợi như vậy chỉ vì họ thương cậu, chỉ vì họ muốn nhìn anh vui vẻ hạnh phúc.

Hốc mắt Đường Hiệt đỏ lên: “Cha, mẹ…”

“Chú, dì, con bảo đảm! Sau này nhất định sẽ đối tốt với Đường Hiệt, để cậu ấy luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, luôn bên cạnh cậu ấy, vĩnh viễn không xa rời nhau.”

Dương Tinh Vũ đột nhiên nắm lấy tay Đường Huy Hoằng, lớn tiếng nói, biểu cảm thành kính lại nghiêm túc.

Dương Cần Tích và Triệu Mân Quyên cũng sụt sịt mũi.

Dương Cần Tích tiến lên một bước, dùng sức vỗ vai ông bạn già: “Lão Đường ông nhìn xem ông bao lớn rồi, còn khóc lóc trước mặt trẻ con như thế.”

“Tôi không khóc.” Đường Huy Hoằng nghẹn ngào nói.

“Được được được, ông không khóc,” Triệu Mân Quyên cười nói, “Yên tâm đi, nếu Tiểu Vũ làm gì có lỗi với Đường Đường, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”

“Con sẽ không làm gì có lỗi với cậu ấy!” Dương Tinh Vũ ánh mắt rực lửa mà nhìn mẹ mình.

Dương Cần Tích không kìm được mà đánh vào đầu hắn một chút, đứa con trai dại dột này thật là.

“Con trai ngoan.” Đường Huy Hoằng dùng sức lắc mạnh tay Dương Tinh Vũ, lúc này mới đứng dậy đi về phía toilet, “Tôi đi rửa mặt đã, già cả rồi, không thể thức khuya được, mấy người cũng đi ngủ sớm chút đi.”

“Vậy tôi còn tốt chán so với ông nhỉ, tôi cảm giác mình còn có thể nhảy một lát nữa.” Dương Cần Tích cười khà khà.

Đường Huy Hoằng phỉ nhổ một cái, xoay người dùng sức đóng cửa phòng toilet.

Ba người nhà họ Dương lúc này mới tạm biệt Lý Niên Hoa và Đường Hiệt để rời đi.

Dương Tinh Vũ nhanh chóng siết chặt tay Đường Hiệt, nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ, với tư cách bạn trai, năm mới mong cậu chiếu cố tôi nhé.”

“Cậu cũng vậy, bạn trai à.” Đường Hiệt cười nói.

Đường Hiệt rửa mặt xong thì quay trở lại phòng ngủ, cha mẹ cậu đã ngủ rồi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ngáy siêu lớn của cha cậu.

Cậu ngồi ở trên giường, trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng không hề tối một chút nào, bên ngoài còn có người không biết mệt mà bắn pháo hoa, náo nhiệt mãi vẫn chưa tan đi.

Đường Hiệt cong cong mi mắt mà nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy vừa thỏa mãn vừa vui vẻ, nghĩ đến người nhà Dương Tinh Vũ và cha mẹ cậu, cậu chỉ cảm thấy bản thân chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment