Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 41

Chương 41: Tôi lạ giường

Phim kinh dị trong TV vẫn đang chiếu, cô gái mặc váy màu đỏ, ngây thơ hồn nhiên chơi đùa bên dòng suối.

Non xanh nước biếc, cũng không có việc gì lạ xảy ra.

Những người thường xuyên xem phim kinh dị đều biết đây là sự bình yên trước khi dọa người.

Đáng tiếc Dương Tinh Vũ – người vốn dĩ không hề xem phim kinh dị, căn bản không biết rõ, lúc này còn thả lỏng người, hắn cầm ly nước trái cây lên, khẽ hừ một tiếng: “Cũng không có gì đáng sợ cả.”

Hắn vừa dứt lời, trong TV liền phát ra một tiếng thét chói tai, phía sau cô gái xuất hiện một cái bóng đen, dùng dao găm hung hăng đâm vào sau lưng cô.

Cả người Dương Tinh Vũ run lên, nước trái cây trong tay cũng đổ ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm TV, đầu óc trống rỗng, căn bản không chú ý nước trái cây đang nhỏ giọt lên quần mình.

Đường Hiệt nhịn cười rút khăn giấy ra muốn lau sạch nước trái cây giúp hắn, kết quả vừa mới đụng tới quần Dương Tinh Vũ, hắn lại run lên.

“Ahhh!”

Dương Tinh Vũ phản ứng kịch liệt nhích người sang phía bên cạnh, hai mắt trợn to nhìn Đường Hiệt, chỉ cần nhìn là có thể thấy ngực hắn đang phập phồng rất mạnh.

Đường Hiệt vốn dĩ không sao, kết quả bị giọng nói của hắn dọa đến sửng sốt.

Hai người ngồi trên sô pha mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau Dương Tinh Vũ phản ứng được mới giật giật khóe miệng, hai má và tai đều nóng lên, hắn ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, nhận khăn giấy từ trong tay Đường Hiệt nói: “Tôi, tôi tự làm được, vừa nãy cũng không phải là tôi sợ đâu, chỉ là…… chỉ là……”

“Ừmm, là tôi sai, đột nhiên chạm vào cậu.”

Đường Hiệt cũng không dám nói nhiều, sợ bản thân không nín được mà cười thành tiếng, chỉ có thể cúi đầu run run bả vai, giúp Dương Tinh Vũ đặt ly nước trái cây trong tay lên bàn.

Dương Tinh Vũ ảo não mà xoa mạnh chỗ quần dính nước trái cây, việc hắn sợ ma chắc chắn đã bị Đường Hiệt phát hiện ra rồi!

Hai người tiếp tục xem phim.

Dương Tinh Vũ phát hiện tình tiết càng ngày càng dọa người, hắn ôm chặt gối, dùng sức nhắm mắt lại, nếu không phải còn nhớ ra là Giấy Gói Kẹo Nhỏ đang ở bên cạnh mình, hắn hận không thể rúc đầu thành một cục tiện thể che tai lại.

Đường Hiệt liếc mắt nhìn hắn vài lần, gãi gãi đầu nói: “Vũ ca……”

“Sao, sao vậy!” Dương Tinh Vũ ngay lập tức ngồi thẳng người, hai mắt trừng tròn với TV, giả vờ làm bộ dạng không hề sợ hãi một chút nào.

Đường Hiệt cố hạ khóe miệng xuống, giả bộ ngượng ngùng: “Tôi hơi sợ, có thể ôm cánh tay cậu không?”

Dương Tinh Vũ ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cậu, trên mặt có một tia vui mừng, hóa ra Giấy Gói Kẹo Nhỏ cũng sợ kìa!

Hắn gấp không thể chờ mà vươn cánh tay ra, vỗ ngực mình bộp bộp: “Đương nhiên là có thể rồi! Có tôi ở đây, không cần phải sợ!”

“Ừm!”

Đường Hiệt cười tủm tỉm nghiêng người về phía hắn, kéo cánh tay hắn lại.

Khí nóng trên người Dương Tinh Vũ ngay lập tức xuyên qua quần áo truyền đến làn da cậu.

Đường Hiệt khẽ sửng sốt, lỗ tai bắt đầu nóng lên, cậu vốn dĩ chỉ là không muốn nói rõ việc Dương Tinh Vũ sợ ma, lại thấy hắn khẩn trương như vậy, mới nói bản thân cũng sợ muốn ôm cánh tay hắn.

Nhưng khi ôm rồi, cậu mới nhận ra đây cũng xem như là tiếp xúc da thịt, mặc dù có cách hai lớp quần áo.

Dương Tinh Vũ thật ra không nghĩ nhiều như vậy, ngửi thấy vị ngọt nhàn nhạt trên người Đường Hiệt, hắn đột nhiên cũng không khẩn trương và sợ hãi như vậy nữa.

Một bộ phim kinh dị cứ như vậy phát xong dưới sự thất thần của Đường Hiệt, và Dương Tinh Vũ phần lớn đều cúi đầu không dám nhìn.

Phòng khách ngay lập tức lại một lần nữa được đèn chiếu sáng, Dương Tinh Vũ thậm chí cảm thấy bản thân vừa mới đi quỷ môn quan một chuyến, hắn nhớ lại một chút, ngoại trừ việc làm đổ nước trái cây có chút thất thố ra, những lúc khác biểu hiện của bản thân hẳn là không tệ lắm.

Lúc này cũng đã khuya, hai người rửa mặt xong liền quay về phòng chuẩn bị ngủ.

Buổi chiều Đường Hiệt ngủ hơi lâu, hơn nữa vừa mới biết một bí mật nhỏ của Dương Tinh Vũ, hưng phấn mà lăn qua lộn lại, làm sao cũng ngủ không yên.

Hai mắt cậu sáng trưng nhìn trần nhà, nhớ lại những động tác nhỏ của Dương Tinh Vũ khi xem phim kinh dị mà ngây ngô cười thành tiếng.

“Loảng xoảng ——”

Phòng khách phát ra tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Đường Hiệt đột nhiên ngồi dậy, cơ thể bất giác căng thẳng hẳn, mặc dù cậu không sợ, nhưng dù gì cũng vừa mới xem xong bộ phim khủng bố như vậy, hơn nửa đêm nghe thấy tiếng động kỳ quái cũng sẽ suy nghĩ vớ vẩn.

Cậu vểnh lỗ tai lên, nhưng lại không nghe được âm thanh gì nữa, phòng khách yên tĩnh cứ như âm thanh vừa rồi là ảo giác của Đường Hiệt.

Đường Hiệt nghi hoặc mà nhíu mày, vừa muốn nằm xuống lần nữa, lại nghe thấy một tràng âm thanh sột soạt.

Lần này cậu chắc chắn, trong phòng khách có người.

Cậu xoay người xuống giường, vừa thử thăm dò hỏi “Vũ ca là cậu à?”, vừa chậm rãi đè tay nắm cửa xuống.

Cửa vừa mới mở ra, phòng khách lại vang lên tiếng động lớn, lần này là tiếng bàn trà cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Đường Hiệt nhìn sang liền thấy bóng dáng một người cao lớn đứng ở bên cạnh bàn trà, ánh trăng chiếu xuyên qua ban công, mơ hồ có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt của hắn.

“Đánh, đánh thức cậu rồi à?” Giọng nói Dương Tinh Vũ có chút khàn khàn.

“Không có, tôi cũng chưa ngủ,” Đường Hiệt nghi hoặc mà đi sang, bật đèn phòng khách lên, cậu theo bản năng nheo mắt lại, “Vũ ca cậu hơn nửa đêm còn làm gì vậy? Đèn cũng không bật.”

Lúc này hai mắt cậu đã thích ứng với ánh sáng, liền nhìn thấy Dương Tinh Vũ luống cuống chột dạ đứng bên cạnh bàn trà, trong ngực còn ôm chăn của hắn, cách đó không xa còn có một chiếc dép bị hắn ném.

Đường Hiệt nhìn hắn đi một chân trần, nháy mắt liền hiểu được, Dương Tinh Vũ thế này là bị dọa đến không dám ngủ một mình, cho nên mới hơn nửa đêm tới tìm cậu, chắc là chưa nghĩ ra lý do gì, lúc đi đi lại lại trong phòng khách không cẩn thận dẫm phải chăn té ngã.

Khóe miệng cậu không khống chế được mà cong lên, Đường Hiệt nhanh chóng nghiêng đầu che đi ý cười của mình.

Thực ra cũng không khác những gì cậu đoán lắm.

Nhưng mà Dương Tinh Vũ không dám ngủ một mình là vì gặp ác mộng, toàn bộ quá trình đều bị ma trong phim kinh dị đuổi theo.

Sau khi tỉnh lại hắn không ngủ được nữa, cộng thêm căn phòng yên tĩnh càng ngày càng không có cảm giác an toàn, rúc thành một cục còn cảm thấy bên ngoài chăn có cái gì đó đang nhìn chằm chằm mình.

Vừa lo lắng vừa sợ hãi khiến hắn không dám ở trong phòng ngủ nữa, hắn xoay người xuống giường, ôm chăn lon ton đến trước cửa phòng ngủ Đường Hiệt, vừa định gõ cửa lại hối hận.

Nếu Giấy Gói Kẹo Nhỏ chê cười mình thì phải làm sao?

Dương Tinh Vũ ôm chăn xoay người trở về, không cẩn thận giẫm phải góc chăn, trượt chân cả người va vào tường phát ra tiếng động lớn.

Mặt chạm tường, cái mũi của Dương Tinh Vũ ngay lập tức đau xót, nước mắt sinh lý liền trào ra, nhưng dù đau như vậy, hắn vẫn không dám hé răng, cứ duy trì động tác dán trên tường không nhúc nhích mà nghe âm thanh trong phòng ngủ Đường Hiệt.

Thấy trong phòng ngủ của Đường Hiệt không có phản ứng gì, hắn vừa cảm thấy may mắn lại vừa có chút thất vọng không nói rõ được.

Dương Tinh Vũ ủ rũ cụp đuôi xoay người đi về phía phòng ngủ của mình, định một mình chống lại bọn yêu ma quỷ quái, ai ngờ đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền ra âm thanh mở cửa, hắn hoảng loạn muốn xoay người, lại một lần nữa giẫm trúng góc chăn.

Lần này chân đụng trúng bàn trà thì không nói, dép lê cũng bay ra ngoài luôn rồi.

Dương Tinh Vũ thực sự không muốn nhớ lại tình cảnh quẫn bách vừa rồi của mình, hắn chột dạ mà gãi gãi đầu, khóe mắt liếc đến ly nước trên bàn trà: “Tôi, tôi khát nước, nên ra đây uống nước thôi.”

“Ồ ~”

Đường Hiệt kéo dài âm cuối, ánh mắt đảo quanh trên chăn của hắn, giống như đang nói là lần đầu tiên thấy có người ôm chăn ra để uống nước.

Dương Tinh Vũ “ặc” một tiếng, theo bản năng muốn giấu chăn đi, nhưng mà trước kia vì muốn ngủ thoải mái, đặc biệt mua một cái chăn siêu lớn, làm sao có thể giấu dễ dàng như vậy.

Hắn thở dài, một đời anh danh này của mình, cứ như vậy bị hủy hoại dưới tay một bộ phim kinh dị.

Đường Hiệt thấy hắn ảo não, cũng không đành lòng trêu hắn nữa, cậu chớp chớp mắt, rặn ra hai giọt nước mắt, đột nhiên nắm lấy hai tay Dương Tinh Vũ: “Vũ ca, thật ra tôi biết cả rồi.”

“Hả? Biết cái gì?” Dương Tinh Vũ chột dạ một trận, thầm nghĩ bản thân lộ rõ như vậy à?

“Vũ ca, thật ra cậu không cần lo lắng cho tôi nhiều như vậy đâu.”

Đường Hiệt cảm thấy bản thân hiện tại giống như tiểu bạch liên trong phim thần tượng vậy, “Cậu biết tôi sợ nên muốn tới ở cùng tôi, nhưng lại sợ sau khi nói ra tôi sẽ cảm thấy xấu hổ, Vũ ca cậu đúng là tốt bụng quá.”

Cậu sụt sịt mũi, cảm động nói: “Mặc dù tôi sợ ma còn thích xem phim kinh dị quả thực có chút mất mặt, nhưng mà có cậu tới ở cùng tôi, chút việc nhỏ này thì tính là gì chứ, hiện tại tôi cảm thấy rất vui vẻ.”

Dương Tinh Vũ ngơ ngác mà nhìn cậu biểu diễn, hơn nửa buổi mới nhận ra, hóa ra Giấy Gói Kẹo Nhỏ cũng sợ, không chỉ như thế mà còn hiểu lầm là bản thân vì muốn ở cùng cậu ấy mới ôm chăn lại đây.

Hắn ho khan một tiếng, trở tay ôm lấy bả vai Đường Hiệt: “Khụ khụ, sợ ma không mất mặt đâu, đêm nay tôi ngủ chung với cậu, cậu sẽ không sợ nữa.”

Lúc hắn nói lời này cũng không dám nhìn Đường Hiệt, chỉ chừa cho người ta một cái ót.

“Vũ ca có cậu ngủ cùng là tôi yên tâm rồi!”

Đường Hiệt nhìn cái đầu rối loạn của hắn mà suýt nữa cười thành tiếng, cứ xem như là bảo vệ tôn nghiêm của Dương Tinh Vũ đi, mặc dù cậu cũng không thể hiểu được sợ ma thì có gì mà tổn hại tôn nghiêm.

Dương Tinh Vũ chột dạ đến mức thái dương vã cả mồ hôi, hắn lại dùng sức ho khan hai tiếng mới nói: “Vậy chúng ta ở phòng tôi…… hay là phòng cậu?”

“Vũ ca cậu muốn ở phòng nào?”

Dương Tinh Vũ nhanh chóng liếc mắt nhìn phòng ngủ của mình, kích thước phòng của hai người cũng không chênh lệch lắm, nhưng mà đồ dùng của Giấy Gói Kẹo Nhỏ khá nhiều, lấp đầy căn phòng đến gần như không còn khe hở, cho nên nhìn qua sẽ trông có vẻ hẹp hơn một chút, đồ dùng của hắn ít, phòng trống không……

“Hay là ở phòng tôi đi, tôi có chút lạ giường.” Đường Hiệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy suy nghĩ của hắn, liền đề nghị.

“Được thôi được thôi, đến chỗ cậu đi.” Dương Tinh Vũ ước gì hắn cách phòng ngủ thật xa, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy trong khe hở giữa giường và cửa sổ có cái gì đó.

Mi mắt Đường Hiệt cong cong mà nhìn hắn ôm chăn nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ của mình, cậu đi đến cạnh cửa tắt đèn phòng khách rồi mới đuổi theo, vừa đi cậu còn vừa nghĩ đôi lúc Dương Tinh Vũ cũng đáng yêu một cách kỳ lạ.

Giường cậu ở gần cửa sổ, ánh trăng lọt qua khe hở giữa những bức màn chưa từng được kéo lên chiếu trên giường.

Đường Hiệt có thể nhìn rõ Dương Tinh Vũ ôm chăn ngồi ở bên cửa sổ, mắt trông mong mà nhìn cậu.

Trong lòng cậu đột nhiên nhảy dựng lên, tình huống này…… hình như không hay lắm.

Vừa nãy chỉ lo nghĩ muốn trêu chọc Dương Tinh Vũ, không cẩn thận liền biến thành muốn cùng chung chăn gối rồi!

Hai má Đường Hiệt ngay lập tức nóng lên.

“Đường Đường Hiệt cậu thích ngủ ở trong hay ở ngoài? Chăn của tôi lớn lắm, hay là chúng ta dùng chung một cái thôi?”

Trong đầu Dương Tinh Vũ còn nghĩ đến phim kinh dị, không nhận ra chỗ không thích hợp còn nhiệt tình góp ý, dù sao giường của Giấy Gói Kẹo Nhỏ cũng không tính là rộng, nếu muốn chứa hai người hai cái chăn, thật sự là hơi khó xử lí.

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment