Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 33

Chương 33: Cứ sốt ruột tiếp đi!

Đường Hiệt nhìn vẻ mặt thiết tha của Dương Tinh Vũ, có cảm giác kiểu “Tôi không hiểu cậu nhưng tôi bị sốc”, thái độ của đối phương biến hóa thật sự quá nhanh, rõ ràng nửa tiếng trước còn trốn cậu như tránh tai họa.

Cậu cúi đầu nhìn cục giấy trong tay, chẳng lẽ là bởi vì nghe thấy mình được người khác tỏ tình nên bị sốc?

Cũng chỉ có lí do này mới có thể giải thích vì sao thái độ của Dương Tinh Vũ lại thay đổi lớn như vậy.

Đường Hiệt nghĩ vậy, khóe miệng bất giác cong lên.

Hành động cười hehe ngây ngô với cục giấy của cậu lọt vào mắt Dương Tinh Vũ, liền biến thành Giấy Gói Kẹo Nhỏ vì được tỏ tình mà lòng tràn đầy vui mừng.

Dương Tinh Vũ ngay lập tức hoảng hốt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Đường Đường Hiệt, cậu cậu cậu mở ra xem đi, rốt cuộc là viết cái gì, nói không chừng không phải tỏ tình, mà tìm cậu gây chuyện đấy.”

“Hả? Không thể nào, người đó đỏ mặt như con cua mà.”

Ngay khi ánh mắt hoài nghi của Đường Hiệt nhìn sang, Dương Tinh Vũ liền chột dạ quay mặt đi, hắn bực bội nói: “Nói không chừng đối phương là ảnh đế cũng nên, chuyên môn mê hoặc cậu đấy.”

Đường Hiệt cố nén cười, như suy nghĩ gì rồi gật đầu: “Không hổ danh là Vũ ca, nói rất có lý, tôi vẫn nên xem trước đã.”

“Đúng rồi.”

Dương Tinh Vũ thấy Đường Hiệt tin mình, ngay lập tức mặt mày hớn hở, đồng thời lặng lẽ khẽ nhích sang, ý định muốn cùng xem nội dung trong cục giấy.

Đường Hiệt phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, cơ thể xoay một cái ngồi đối diện hắn, sau đó dùng tờ giấy đó ngăn cách giữa mặt của hai người.

Cậu vẫn cảm thấy nên tôn trọng sự riêng tư của người nọ, mặc dù đối tượng mà mình thích là Dương Tinh Vũ, nhưng cũng không nên cùng nhau đọc cục giấy mà người nọ đã lấy hết can đảm để đưa.

Cậu đoán không sai.

Trên tờ giấy tràn ngập sự hâm mộ đối với cậu, hơn nữa còn hẹn cậu thứ bảy gặp mặt ở quảng trường.

Đường Hiệt có chút lo lắng khi nhìn thấy lời mời ở cuối, nhưng trong lòng đã nghĩ kỹ biện pháp giải quyết rồi.

Cậu có thể nhìn ra đối phương rất nghiêm túc, không giống như bên ngoài chỉ là cục giấy nhìn qua loa sơ sài, chữ bên trong là viết từng nét một, Đường Hiệt thậm chí nghi ngờ đối phương dùng thước để đo, bởi vì mỗi chữ cái phía dưới đều rất không tự nhiên nằm trên một đường thẳng.

Cậu có chút buồn cười, chỉ là phần tình cảm vừa vụng về lại nghiêm túc này, rất đáng để tự mình đi đến nơi hẹn, sau đó nghiêm túc mà từ chối đối phương.

Dương Tinh Vũ cũng không biết suy nghĩ của cậu, còn tưởng rằng Giấy Gói Kẹo Nhỏ bị nội dung bên trong chọc cười, cậu không thành thật nghiêng trái ngó phải tìm ra một khe hở trên tờ giấy: “Viết cái gì vậy? Sao cậu nhìn vui vẻ thế?”

“Không có.”

Đường Hiệt vuốt phẳng tờ giấy rồi gấp lại, “Đúng là thư tỏ tình đó, người ta hẹn tôi ra ngoài gặp mặt.”

Dương Tinh Vũ:!!!

“Hẹn hẹn hẹn cậu gặp mặt? Vì sao lại muốn hẹn cậu gặp mặt? Hẹn gặp cậu ở đâu? Khi nào gặp?”

Đường Hiệt lần đầu tiên thấy hắn hoảng loạn như vậy không nhịn được hơi tiết lộ một chút tin tức: “Thứ bảy.”

Cậu nghĩ nghĩ rồi trấn an Dương Tinh Vũ nói: “Vũ ca cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”

Dương Tinh Vũ ngơ ngác mở to miệng, rất muốn tiếp tục hỏi cậu sẽ xử lý như thế nào, nhưng ngay lúc này Chu Lễ bước vào.

“Được rồi được rồi, đừng đối chiếu đáp án nữa, yên tâm đi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.” Chu Lễ cười hì hì vỗ vỗ bục giảng.

Nhà trường vì để học sinh có thể hưởng thụ nền giáo dục tốt nhất, ngay cả tiết tự học buổi tối sau kỳ thi giữa kỳ cũng không muốn cắt giảm, tiết tự học buổi tối của năm hai lớp một đêm nay vừa lúc đến lượt giáo viên chủ nhiệm Chu Lễ.

Trong mắt Dương Tinh Vũ tràn đầy ai oán, lão Chu càng ngày càng không có mắt nhìn, luôn chọn thời khắc mấu chốt nhất mới xuất hiện.

Chu Lễ nhạy bén bắt được ánh mắt của hắn, trực tiếp trừng mắt nhìn lại, đẩy đẩy mắt kính nói: “Ánh mắt đó của cậu là sao hả? Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu à?”

Mọi người theo ánh mắt của Chu Lễ mà quay đầu lại, liền nhìn thấy Dương Tinh Vũ sắp dán lên người Đường Hiệt rồi, một cánh tay còn để ở trên lưng ghế của đối phương, nhìn qua giống như là ôm trọn người ấy vậy.

Có người bắt đầu ồn ào, đám học sinh vốn dĩ đã rất phấn khởi đều đồng thanh “Ồ ồ”.

Hai má Đường Hiệt đỏ lên, theo bản năng khẽ đẩy đầu gối Dương Tinh Vũ, ý bảo cậu lui ra một tí.

Dương Tinh Vũ ngẩng cằm, vẻ mặt không sao cả nói: “Cũng không phải là quầy rầy chuyện tốt của em, em đang trao đổi về cách giải khác của câu hỏi cuối cùng trong đề Toán Học.”

Hắn thuận thế buông ghế dựa của Đường Hiệt ra, cả người dựa vào lưng ghế của mình, dùng một cái ghế dựa chân làm chỗ dựa rồi đung đưa, “Lão Chu thầy định bồi thường cho em như thế nào đây?”

Đường Hiệt liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ xét về độ mặt dày và tố chất tâm lý, bản thân vẫn còn kém xa Dương Tinh Vũ.

Chu Lễ cười nói: “Vậy cũng không dễ làm rồi, Đường Hiệt dùng phương pháp giải đề nào cậu nói xem, tôi bồi thường cho cậu hai cách hoàn toàn khác nhau.”

“ Vậy còn tạm được.” Dương Tinh Vũ hừ một tiếng.

Chu Lễ cứ tự nhiên như vậy mà bắt đầu tiết Toán, đám học sinh vừa nãy còn hưng phấn ngay lập tức ủ rũ, một đám buồn bã ỉu xìu, nhìn bảng đen rồi lạc trôi lên tầng mây.

Lúc Đường Hiệt làm bài thi chỉ có thể nghĩ ra hai cách giải đề, cho nên cậu cảm thấy rất hứng thú nghe Chu Lễ nói cách thứ ba, rất nhanh đã tiến vào trạng thái nghiêm túc nghe giảng bài.

Mà Dương Tinh Vũ bên cạnh căn bản không có tâm tư nghe giảng bài, ngồi ở trên ghế không an phận mà nhích tới nhích lui, một lòng nghĩ đến việc thứ bảy Giấy Gói Kẹo Nhỏ muốn đi hẹn hò, ánh mắt như có như không liếc qua tờ giấy dưới hộc bàn của Đường Hiệt.

Trạng thái nghe giảng bài của hai người hoàn toàn khác so với bình thường, Vương Chúc Kỳ thường thường nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó lại không nhịn được mà thở dài vì Dương Tinh Vũ.

Tiết tự học buổi tối rất vất vả mới kết thúc, Dương Tinh Vũ giúp Đường Hiệt đẩy xe máy điện, theo sau còn có Vương Chúc Kỳ, ba người một đường trầm mặc mà đi đến Hộp Cơm Cũ.

Chị Lưu cố ý phần cơm giúp bọn họ, đây là thói quen mà Hộp Cơm Cũ vẫn luôn giữ từ lúc khai trương tới nay, mỗi lần Dương Tinh Vũ thi giữa kỳ và cuối kỳ xong, chị Lưu đều sẽ mời hắn đến ăn cơm, xem như cảm ơn hắn đã ủng hộ và giúp đỡ cho tới nay.

Ba người đi vào căn phòng lần trước, đồ ăn nóng hầm hập đã được đặt chỉnh tề trên bàn.

Đường Hiệt sớm đã đói bụng, cũng không khách sáo với Dương Tinh Vũ và Vương Chúc Kỳ nữa, đặt mông ngồi xuống là bắt đầu ăn: “Chết đói mất, Vũ ca, Cây Cột, tôi động đũa nha!”

Cậu gắp một miếng thịt cơ hoành vào trong miệng, thỏa mãn mà híp mắt: “Tay nghề của chị Lưu tốt quá, cơm mà như này ngày nào tôi cũng ăn.”

“Này này, tôi cũng muốn ăn! Lần này không thể cho cậu hết được,” Vương Chúc Kỳ nhìn thấy món tim heo trộn rau trên bàn thì cái mũi liền chua xót, quay đầu nói với Dương Tinh Vũ, “Vũ ca hóa ra còn nhớ tới em kìa……”

Hai chữ “Thật tốt”, sau khi cậu ta nhìn thấy Dương Tinh Vũ liền không nói nên lời.

Dương Tinh Vũ ngồi ở bên cạnh Đường Hiệt, đôi mắt gắt gao mà dính trên người cậu, chiếc đũa máy móc mà gắp cơm, từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, bộ dạng mặt ủ mày ê giống như trời sắp sập xuống vậy.

Vương Chúc Kỳ lại nhìn người không hề có cảm giác gì, đang ăn uống thỏa thích – Đường Hiệt, cậu ta bĩu môi, thôi vậy, vẫn nên ăn cơm đã.

Suốt thời gian bữa cơm, Dương Tinh Vũ tìm rất nhiều cơ hội, muốn hỏi Đường Hiệt thứ bảy muốn đi đâu, có thể không đi không.

Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, hắn lại không nói ra được, Dương Tinh Vũ không thể nghĩ được bản thân lấy thân phận gì mà đi hỏi vấn đề này, bạn cùng phòng kiêm ngồi cùng bàn, nghe thì có cảm giác quan hệ thân thiết, nhưng cũng không đến mức có thể can thiệp vào việc riêng của nhau.

Chầu cơm này phần lớn đều bị Đường Hiệt và Vương Chúc Kỳ ăn, Dương Tinh Vũ chỉ ăn một ít cơm với hai miếng thịt.

Vương Chúc Kỳ sau khi ăn uống no đủ hoàn toàn không có nghĩa khí chạy nhanh như chớp nữa rồi.

Cậu ta xem như thấy rõ rồi, Vũ ca của cậu yêu vào liền biến thành chàng tiên nhỏ đa sầu đa cảm.

Cậu vẫn nên bớt quản việc của hai người thì tốt hơn, nếu không nói không chừng cuối cùng cậu sẽ trở thành cố vấn tình yêu của Vũ ca mất.

Vương Chúc Kỳ tưởng tượng đến khả năng này liền không nhịn được mà rùng mình, chậc chậc, đến lúc đó cậu còn có thể xem Dương Tinh Vũ như đại ca hay không còn khó nói.

Đường Hiệt lái xe máy điện, đưa Dương Tinh Vũ về nhà, cậu nhìn gương chiếu hậu, không nhịn được mà nói chuyện với người ngồi phía sau: “Vũ ca cậu có phải không thoải mái không? Tôi vừa nãy thấy cậu cũng ăn không nhiều, muốn tôi đi chợ đêm mua cho cậu bát mì chua cay không?”

Dương Tinh Vũ nghe vậy trong lòng liền ấm áp, Giấy Gói vẫn còn quan tâm đến mình kìa, cho dù thật sự có vượt rào[1], hắn chắc là cũng sẽ không giận đâu.

[1] ý chỉ làm những hành động vượt qua ranh giới trong một mối quan hệ, ví dụ như yêu bạn thân hay có quan hệ trước khi xác định tình cảm.

Hắn nghĩ như vậy liền há miệng thở dốc, lấy hết can đảm nói: “Cậu……”

“Hả?”

“…… Không có gì, tôi không đói lắm, lúc trưa ăn nhiều rồi.”

Dương Tinh Vũ ảo não mà vỗ mạnh đùi mình, sao từ trước đến nay hắn không phát hiện lá gan mình nhỏ như vậy nhỉ!

“Ồ…… Vậy nếu buổi tối cậu đói bụng, trong tủ lạnh có đồ ăn đấy.”

Đường Hiệt nghiêng đầu không rõ lý do, nhưng rất nhanh cậu liền nghĩ tới một khả năng, Dương Tinh Vũ không phải là còn xoắn xuýt vụ thư tỏ tình chứ! 

Thực ra trong mắt cậu, cái thư tỏ tình đã tính toán rõ ràng với Dương Tinh Vũ, xử lí thật tốt cũng chính là nghiêm túc từ chối người ta.

Không tiết lộ nội dung trong thư tỏ tình với địa điểm gặp mặt, cũng là vì tôn trọng sự riêng tư của đối phương.

Nhưng không biết trong đó có chi tiết nào xảy ra vấn đề, khiến Dương Tinh Vũ không có hiểu ý của cậu.

Đường Hiệt nhướng mày, khẽ nghiêng người, từ gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt rối rắm lại ảo não của Dương Tinh Vũ, bộ dạng đáng thương vô cùng giống như Samoyed[2] bị khi dễ vậy, mặc dù Dương Tinh Vũ đen hơn Satsuma[2] một chút.

[2] Samoyed và Satsuma là tên hai loại giống chó.

Cậu khẽ cong khóe môi, ý nghĩ xấu xa: Ai bảo lúc trước cậu toàn trốn tránh tôi, cứ sốt ruột tiếp đi!

Đường Hiệt cố ý không nói rõ, Dương Tinh Vũ lại vẫn luôn không tìm ra cơ hội để hỏi, chuyện này cứ vậy kéo dài tới thứ bảy.

Càng đến gần thời gian Đường Hiệt gặp mặt người kia, Dương Tinh Vũ càng bực bội, đặc biệt là vào ngày mà kết quả thi giữa kỳ được công bố.

Dương Tinh Vũ phát huy ổn định, chiễm chệ ngồi trên vị trí nhất khối.

Đường Hiệt vẫn như cũ là Thánh học lệch, Toán Học và Vật Lý đứng đầu danh sách, Tiếng Anh và Hóa Học đứng đầu danh sách đếm ngược lại, thành tích chói mắt như vậy, làm trình độ hoan nghênh của mọi người đối với cậu lại tăng thêm một bậc.

Dương Tinh Vũ cảm thấy bản thân mỗi ngày đều ngâm mình trong bình giấm, nhưng cũng may không xuất hiện thêm người tỏ tình to gan như vậy, hắn ít nhiều cũng cảm thấy dễ chịu một chút.

Sáng sớm thứ bảy, Đường Hiệt hiếm khi không ngủ nướng, cậu rửa mặt xong, chọn một bộ đồ thoải mái mặc vào, vừa mới đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Dương Tinh Vũ thắt lưng cứng ngắc ngồi ở trên sô pha.

“Tinh Tinh Vũ cậu dậy rồi à? Tôi có làm cậu thức giấc không?”

Dương Tinh Vũ cứng ngắc quay đầu lại, hai mắt mở to nhìn thấy trang phục của cậu, hắn cố gắng hết sức thể hiện thật giống thường ngày, trầm giọng nói: “Cậu ra ngoài à?”

“Ừm ……”

Đường Hiệt lúc này mới phát hiện mắt Dương Tinh Vũ có quầng thâm rất đậm, cậu nhíu mày, vừa hối hận vừa đau lòng nói, “Tối qua ngủ không ngon à?”

Dương Tinh Vũ không nói gì, tối hôm qua hắn mất ngủ.

Đường Hiệt thở dài, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm khẽ vào quầng thầm mắt, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc gằn từng chữ: “Cậu yên tâm, tôi sẽ từ chối cậu ấy, sau đó trở về với cậu.”

Cậu nhẹ giọng nói: “Cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, lúc trở về sẽ mang cho cậu đồ ăn thật ngon nhé.”

Dương Tinh Vũ mơ hồ ừ một tiếng, hắn căn bản không nghe được Đường Hiệt đang nói gì.

Ngón tay lạnh lẽo, mùi hương ngọt ngào riêng biệt của Giấy Gói Kẹo Nhỏ, làm đầu óc hắn vốn đã uể oải vì thức khuya nay hoàn toàn “nghỉ việc”.

Đường Hiệt sờ sờ tóc hắn, nhẹ giọng nói bên tai: “Ngoan, tôi đi đây.”

Hơi thở nóng bỏng phất qua bên tai, Dương Tinh Vũ khẽ run, ngay sau đó “Rầm” một tiếng đóng cửa làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên từ trên sô pha nhảy dựng lên, động tác thuần thục từ dưới sô pha kéo một bộ đồ thể thao ra, luống cuống chân tay mặc vào, còn lẩm nhẩm nói: “Mau mau mau! Giấy Gói Kẹo Nhỏ mới đi chưa xa đâu, đuổi theo không kịp là xong đời luôn!

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment