Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 28

Chương 28 : Hoàng tử dùng xe đẩy nhỏ đẩy nàng tiên cá 

Học sinh năm hai lớp một ở sau cánh gà vội vàng thay đồ, Lý Bình Đình và Vương Chúc Kỳ khí thế ngất trời vội vàng giúp đỡ.

Trang phục diễn cơ bản đều là tổ đạo cụ chuẩn bị, ngoại trừ đồ hóa trang nàng tiên cá của Đường Hiệt.

“Vũ ca, Tiểu Đường, các cậu đừng đứng xem nữa, nhanh đi thay quần áo đi!”

Lý Bình Đình vội đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cô vẫy tay với hai con người đang đứng ở góc ngắm cảnh, đưa cho từng người trang phục của mình rồi lại nhét họ vào phòng thay đồ.

“Còn có hai tiết mục nữa là đến lượt lớp chúng ta, tôi sẽ đưa những người khác đi đợi ở bên sân khấu, Vương Nhị Ngốc ở lại chờ hai cậu, đến lúc đó hai cậu đi theo cậu ta là được.”

Cô sốt ruột đưa mọi người đi, cho nên không chú ý xưng hô, Vương Chúc Kỳ vẻ mặt oán niệm nhìn theo bóng cô rời đi.

Dương Tinh Vũ nén cười, đem balo của Đường Hiệt cho cậu: “Cậu thay đồ xong thì đợi tôi, tôi đẩy cậu qua đó.”

Đường Hiệt ừ một tiếng, bởi vì cậu muốn xuống nước, đuôi cá so với người khác không giống nhau, bên trong vây có thiết bị lặn chuyên dụng, vì để cậu tự do di chuyển, Lý Bình Đình đã tìm một chiếc xe đẩy.

Tốc độ thay quần áo của cậu thực sự rất nhanh, so với Dương Tinh Vũ thì cậu ra sớm hơn.

Vương Chúc Kỳ đứng bên ngoài chờ đã lâu, thấy cậu ra tới, nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cánh tay cậu cho cậu ngồi lên xe đẩy.

Đường Hiệt cử động chân: “Cảm ơn nhé.”

Vương Chúc Kỳ hehe ngây ngô cười, từ khi ý thức được Dương Tinh Vũ đối tốt với Đường Hiệt một cách bất thường, cậu ta liền không dám đối mặt với hai người.

Đường Hiệt cũng cảm thấy cậu ta không được tự nhiên, lựa lời nói: “Sao Vũ ca còn chưa ra nữa, có phải không mặc được không?”

“Cũng có thể …….” Vương Chúc Kỳ thất thần nói.

“Trẻ con ba tuổi đều sẽ tự mình mặc quần áo, các cậu có phải khinh thường tôi quá không.”

Nương theo âm thanh của Dương Tinh Vũ vang lên, cửa phòng thay quần áo mở ra, trong nháy mắt đôi mắt của Đường Hiệt liền sáng lên.

Trang phục hoàng tử Châu Âu, lễ phục màu trắng điểm xuyết chút chỉ vàng, thiết kế này làm cho dáng người vai rộng eo thon của Dương Tinh Vũ phơi bày ra hết cả, bao tay trắng làm tay hắn càng thêm thon dài.

Dương Tinh Vũ chải tóc ra sau, lộ ra cái trán, màu da ngăm tăng thêm vài phần anh khí.

Đường Hiệt nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không khách khí lướt qua từng bộ phận trên cơ thể hắn, cuối cùng dừng lại ở cà vạt và thẳng phía trên cổ áo là yết hầu. 

“Không đẹp trai sao?” Dương Tinh Vũ nuốt hai cái, cố tình hơi cúi đầu xuống, giấu đi yết hầu của mình, mất tự nhiên hỏi.

Đường Hiệt định thần lại, dời đi ánh mắt trên yết hầu, lắc lư đuôi cá hai lần, cười nói: “Đẹp trai! Hoàng tử trong phim hoạt hình cũng không đẹp trai bằng Vũ ca!”

Dương Tinh Vũ không nhìn được cười, hắn đi đến bên cạnh Đường Hiệt, nắm lấy xe đẩy : “Lại nịnh tôi nữa rồi.”

Hắn nghĩ nghĩ lại nói, “Cậu cũng rất đẹp.”

Đường Hiệt hừ một tiếng, rõ ràng không tin: “Vũ ca cậu cũng tốt bụng thật đấy, vì an ủi tôi mà cái gì cũng dám nói.”

Dương Tinh Vũ mỉm cười lớn hơn nữa.

Vương Chúc Kỳ vẫn luôn đi phía sau hai người ngơ ngác nhìn họ, hoàng tử dùng xe đẩy nhỏ đẩy nàng tiên cá thì thôi đi, lại còn có một rào cản ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, cực kỳ giống bộ phim hài lãng mạn đồng quê! Kỳ cục! Quá ư kỳ cục rồi! 

Đến khi Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ tìm được Lý Bình Đình, tiết mục của một lớp biểu diễn trước bọn họ vừa vặn hoàn thành. 

“Tiểu Đường mau đến đây, chúng tôi đỡ cậu vào bể nước!”

“Tôi tới đây!”

Đường Hiệt lên tiếng xong liền nhảy xuống khỏi xe đẩy.

Dương Tinh Vũ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay cậu, nhíu mày nói: “Chậm một chút, chân đều bị buộc chặt rồi, không sợ chó ngã gặm bùn[1] hả.”

[1] Chó ngã gặm bùn : miêu tả một người bị ngã rất nặng và rất xấu hổ. 

Đường Hiệt giả vờ tức giận nói: “ Vũ ca cậu có phải đang cố ý trù ẻo tôi không!”

“Phi phi phi, được chưa?”

Đường Hiệt không nhịn được cười: “Hoàng tử các cậu cũng mê tín cơ á?”

“Các cậu ở dưới biển không cần lo cho chúng tôi trên đất liền, chỉ cần biết biển cả và đất liền nối liền nhau là được.”

Đường Hiệt khi cười đôi mắt liền biến thành vầng trăng khuyết nhỏ, cậu xoa xoa nước ở khóe mắt, nhảy lên cầu thang đi vào bể nước.

“Cẩn thận một chút.” Dương Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, lo lắng mà dặn dò nói.

Đường Hiệt gật gật đầu, động tác nhẹ nhàng bước xuống bể nước lớn, hai tay chống ở thành bể, phần thân từ bả vai trở lên lộ ra khỏi mặt nước, chờ đợi thời điểm chính thức bước lên sân khấu.

MC đứng giữa sân khấu gương mặt tươi cười giới thiệu chương trình: “Kế tiếp mời mọi người thưởng thức tiết mục cuối cùng của kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, năm hai lớp một mang đến sân khấu kịch《 Nàng tiên cá 》!”

MC vừa mới xuống khỏi sân khấu, dưới khán đài truyền lên từng đợt âm thanh dao động ầm ầm của đại dương.  

Khoảnh khắc màn che được kéo ra, sân khấu đã được máy chiếu phủ một lớp xanh lam, năm bạn học đóng vai người cá ngồi trên rạn san hô, vui vẻ nô đùa.

Ánh đèn không ngừng dao động, san hô và vỏ sò lớn đã sớm được trang trí, khiến người ta hoảng hốt cho rằng bản thân thật sự đang ở dưới đáy biển, các bạn học đồng thời phát ra một tiếng kêu khe khẽ.

Lý Bình Đình ngẩng đầu kiêu ngạo, cô vẫy vẫy cánh tay, người dẫn truyện nhanh chóng gật đầu, đọc bản thảo: “Nghe nói dưới đáy biển sâu có một cung điện, người thống trị biển cả sống ở trong đấy, ngài có sáu cô con gái xinh đẹp, trong đó cô con gái út là xinh đẹp nhất, nàng hồn nhiên và nhân hậu, rất thích nghe tổ mẫu[2] kể chuyện xưa trên mặt đất, cho đến khi …….”

[2] Bà nội.

Màn che sân khấu từ từ buông xuống.

“Nhanh lên! Cùng nhau đẩy bể nước ra đi! Nhớ giữ cho mặt quay xuống dưới sân khấu!”

Lý Bình Đình nhỏ giọng chỉ huy, cô chưa dứt lời, Đường Hiệt đã cảm thấy bể nước chậm chậm dịch chuyển, thời điểm thêm bàn đạp hôm qua, Lý Bình Đình đột nhiên nhớ đến vấn đề lên sân khấu, lại nói người thợ lắp thêm một đoạn ròng rọc dưới đáy bể.

Người dẫn truyện đã thấy hành động giơ tay OK của Lý Bình Đình, tiếp tục nói: “Ngày cô con gái nhỏ tròn mười lăm tuổi, nàng cuối cùng cũng được phép trồi lên mặt nước.”

Màn sân khấu theo âm thanh chậm rãi được kéo ra.

Một hình bóng vàng lướt đi khéo léo trong không trung.

Các bạn học dưới khán đài không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt, có người còn dùng lực xoa xoa, bọn họ không nhìn lầm đi, thật sự là bay trên không à ……..

Màn sân khấu được kéo ra hoàn toàn, bọn họ cũng thấy được toàn cảnh sân khấu.

Chiếc đuôi cá vàng dùng sức vung mạnh, nàng tiên cá ở giữa không trung tạo thành một vòng tròn, cánh tay thọn thả trắng nõn duỗi về phía trước, vòng eo mang theo đuôi cá kéo ra một làn sóng, nàng tiên cá bơi thẳng về phía trước, mái tóc nâu gợn sóng cũng không ngừng tung bay sau lưng.

“Ùmm” một tiếng, nàng tiên cá chui ra khỏi mặt nước, cậu vừa tò mò vừa hưng phấn mà nhìn bốn phía, một đôi mắt linh động chớp chớp hai cá, bọt nước trên lông mi tùy ý nhỏ giọt.

Đường Hiệt nhìn xa xa dưới khán đài: “Nơi này …. chính là đất liền sao?”

Cậu cố tình thay đổi giọng, tuy rằng so với giọng con gái thì vẫn hơi thô.

Khán đài im lặng trong nháy mắt, ngay sau đó vang lên tiếng hoan hô nhỏ nhỏ, nếu các bạn học không biết sân khấu kịch cần im lặng thì đã sớm hét lên rồi.

“Là nàng tiên cá thật kìa!”

“Bọn họ làm sao làm được nhỉ, có thật sự ở trong nước không vậy, hay là giả thế?”

“Làm giả so với ở trong nước càng khó hơn! Nàng tiên cá nhỏ thật xinh đẹp, không có ai nhận ra sao?”

“A a a tiết mục kỷ niệm thành lập trường lần này thật chất lượng. 

“Đẹp thì đúng là đẹp, chỉ có giọng nói hơi không đúng ……”

“Đỉnh, phục rồi, vốn dĩ tui còn tưởng một cái sân khấu kịch nhỏ thì làm sao so sánh được với tiết mục của lớp ta, hiện tại vừa nhìn ….. Chúng ta thua rồi.”

Hiệu trưởng Vương trong nháy mắt cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh hồi phục trạng thái, cô cười chụp trộm Đường Hiệt mấy tấm, gửi cho bạn già của mình.

Tất cả các bạn học năm hai lớp một đều chú ý ở trên sân khấu, không để ý hành động nhỏ dưới khán đài.

Người dẫn truyện tiếp tục nói: “Đúng lúc này, một tàu thủy xa hoa xuất hiện trước mắt nàng.”

Một mô hình tàu thủy siêu thật chậm rãi xuất hiện từ phía bên kia sân khấu, máy chiếu không ngừng giảm ánh sáng xanh xuống, Đường Hiệt hít sâu một hơi, tiến vào bể nước, phía trên bả vai vẫn là ánh sáng xanh lam từ máy chiếu.

Dương Tinh Vũ và đông đảo diễn viên quần chúng ở trên tàu thủy ăn uống linh đình.

“Bỗng nhiên gió lớn thổi đến, sóng biển phá hủy tàu thủy, hoàng tử cũng bị đánh chìm vào đáy biển, nàng tiên cá nhỏ đã phải lòng người, nhìn thấy tình huống như thế liền quên mình cố gắng đưa hoàng tử từ đáy biển lên bờ.”

Đường Hiệt ở trong bể nhào lộn hai cái, sốt ruột bơi đến, màn sân khấu chậm rãi kéo lên, mọi người xem đến mê mẩn phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.

“Mau đỡ Tiểu Đường ra!”

Lý Bình Đình cùng những người khác đẩy bể nước ra, một bên chỉ đạo : “Tổ đạo cụ mau bố trí bờ cát, đúng rồi, Tiểu Đường biến thành người cũng phải chuẩn bị tóc giả khô!”

Nói là bờ cát, thực ra là dùng một mảnh vải lớn để mô phỏng.

Màn sân khấu lại lần nữa được kéo ra, sân khấu liền thay đổi bối cảnh, ánh mặt trời sáng ngời, hoàng tử lẳng lặng nằm trên bờ cát, một nàng tiên cá vàng ngồi bên cạnh hắn, lo lắng nhìn hắn, không ngừng gọi: “Hoàng tử điện hạ? Tỉnh lại đi mà ……”

Nàng tiên cá nhỏ gấp đến mức sắp khóc, cậu nhìn bốn phía, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, thời điểm nhìn sang hoàng tử, đôi mắt tràn đầy tiếc nuối.

Cậu nhắm mắt, chậm rãi cúi đầu.

Dương Tinh Vũ mặc dù nhắm mắt lại, trong tầm nhìn cũng là một mảng trắng xóa, nhưng rất mau trong tầm nhìn xuất hiện một hình bóng.

Trên tóc giả Đường Hiệt còn mang theo bọt nước, trong giây lát cậu cúi đầu, vài sợi tóc xõa xuống, rơi lên má Dương Tinh Vũ, vừa ướt vừa lạnh chọc cho ngón tay hắn run lên.

Nhưng rất nhanh Dương Tinh Vũ liền cảm nhận được một trận hơi thở ấm áp hoàn toàn tương phản không ngừng bao quanh gương mặt và trán của hắn, mơ hồ còn có vị ngọt trên người Đường Hiệt.

Tim hắn không chịu khống chế mà đập lên kịch liệt, đôi tay đặt bên người cũng không tự giác mà nắm chặt lại, trong lòng bàn tay khẩn trương đến mức đổ mồ hôi.

Dưới khán đài đột nhiên truyền tới một trận âm thanh thở hổn hển.

Hôn ——

Nhẹ đến mức chỉ có Dương Tinh Vũ và Đường Hiệt nghe được âm thanh, cảm xúc mềm mại dừng ở trên trán Dương Tinh Vũ, nhưng cũng chỉ dừng lại trong nháy mắt.

Dương Tinh Vũ chỉ cảm thấy một trận nóng ran từ trán tản ra toàn thân, hắn cố nén lại ý muốn che trán của mình, làm tròn nhiệm vụ nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất. 

Môi Giấy Gói Kẹo Nhỏ thì ra mềm mại như vậy sao?

Dương Tinh Vũ nhíu nhíu mày, ở trong lòng mắng chính mình, còn đang diễn đó! Suy nghĩ lung tung cái gì không biết! Tỉnh táo một chút[3] !

[3] Gốc là 住脑 : từ mạng, ý nói Hãy dừng việc suy nghĩ bậy bạ đi!

Đường Hiệt hoàn toàn không biết hắn suy nghĩ cái gì, hôn xong Dương Tinh Vũ liền trốn sau phiến đá chờ cảnh tiếp theo, nữ phụ xuất hiện, đưa hoàng tử đi.

Cậu nhìn người đang nằm dưới ánh đèn, thầm vỗ về trái tim mình, tim đập nhanh quá, nhưng mà ………

Đường Hiệt cau mày, nhịp tim vừa nghe được dường như còn nhanh hơn! Chẳng lẽ là Dương Tinh Vũ! Nhưng mà mặt cậu ấy cũng chưa đỏ, biểu cảm cũng không thay đổi mà! Không giống bộ dáng tim đập nhanh chút nào cả!

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment