Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 21

Chương 21: Hai vai chính đã quyết định xong!

Hết thể dục giữa giờ, Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ, ngay cả cửa phòng học cũng chưa bước vào, đã bị Chu Lễ ngăn cản.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Lại còn tái tạo chi ân của hai cậu?” Chu Lễ đẩy đẩy mắt kính cười nói, một bộ dạng ngạc nhiên và cảm thấy rất hứng thú.

Đường Hiệt sờ sờ vành tai còn đang nóng, né tránh ánh mắt của ông, cúi đầu nhìn chằm chằm viên gạch rồi cười gượng, cậu cái gì cũng không biết.

“Còn có thể sao xảy ra chuyện gì nữa, đương nhiên là bị nhân cách mị lực của tụi em chinh phục rồi,” Dương Tinh Vũ kiêu ngạo ôm bả vai của Đường Hiệt, đem cậu đến bên người mình, “Rút kinh nghiệm xương máu, bị cảm động sâu sắc, thấu hiểu triệt để, hoàn toàn tỉnh ngộ, biết vậy chẳng làm……”

“Dừng dừng dừng, cậu ở đây cho tôi chơi ngâm thành ngữ à, tôi là giáo viên dạy toán mà……”

“Đàn gảy tai trâu.” Đường Hiệt nhỏ giọng nói thầm một câu.

Dương Tinh Vũ cười to thành tiếng: “Ha ha ha, xứng đáng là học sinh nộp bài Ngữ Văn đầu tiên trong kỳ thi lần trước, dùng từ đều chính xác.”

Đường Hiệt:……

Cậu không phải cố ý, chẳng qua vừa mới có chút thất thần, thuận miệng tiếp lời.

Chu Lễ buồn cười, vỗ nhẹ đầu Dương Tinh Vũ một chút: “Bạn học mới mới đến mấy ngày, đã bị cậu dạy hư rồi!”

“Làm sao lại là em dạy hư, lão Chu thầy nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không em cũng oan uổng quá!”

“Được rồi, đừng có nhiều chuyện,” Chu Lễ ngắt ngang lời Dương Tinh Vũ, nghiêm túc nói, “Việc của Lý Phụng xem như qua rồi, tuy rằng thủ đoạn của hai em ít nhiều có chút thô bạo, nhưng lại có thể giúp em ấy hối cải để làm người mới, cũng coi như là làm chuyện tốt, nhưng lần sau tuyệt đối không thể lại làm như vậy.”

Dương Tinh Vũ bất mãn nói: “Thô bạo chỗ nào, đã nói hai tụi em là sử dụng nhân cách mị lực.”

“Trước khi nói dối thì giấu vết thương trên người mình trước đi!”

Chu Lễ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, trước khi đi còn bắt lấy cánh tay hắn, “Mau vào học đi.”

Dương Tinh Vũ kêu rên ra tiếng, lúc này mới nhớ mình đang mặc đồng phục mùa hè, cánh tay vòng ở trên vai Giấy Gói Kẹo Nhỏ, băng gạc phía dưới ống tay ngắn liền lộ ra.

“Ui da ~ cái tay của lão Chu cũng độc ác quá, biết rõ tôi bị thương còn cố ý đánh một cái.”

“Đau lắm à?” Đường Hiệt lo lắng nói.

Dương Tinh Vũ lập tức bày ra tư thế người đàn ông mạnh mẽ, vung hai tay lên phía đầu, khoe khoang bắp tay của mình: “Nói giỡn thôi, thân thể Vũ ca tôi khoẻ mạnh, cho dù lão Chu động chạm vào miệng vết thương của tôi, cũng không tạo thành một chút thương tổn nào.”

Đường Hiệt cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, Vũ ca mình đồng da sắt, đao thương bất nhập.”

Dương Tinh Vũ vừa lòng hừ một tiếng, “Đi, về lớp!”

Đường Hiệt từ trong túi lấy ra hai viên kẹo, nhét vào trong lòng bàn tay hắn.

Dương Tinh Vũ cúi đầu liền thấy, vị kẹo không giống lúc trước, là chocolate, bóc một viên ném vào trong miệng, khoang miệng tức khắc tràn ngập vị ngọt của sữa và chocolate, hắn cắn hai phát, hỏi: “Làm sao?”

Đôi mắt cười của Đường Hiệt cong lên, còn lộ ra răng nanh nhòn nhọn, cậu nhỏ giọng nói: “Tuy rằng lấy bạo chế bạo là không đúng, nhưng đôi khi đánh trả mới là lựa chọn chính xác nhất, cho nên tôi cảm thấy trong chuyện của Lý Phụng này, Vũ ca làm không sai.”

Dương Tinh Vũ sửng sốt, khoé miệng không nhịn được mà cong lên, dùng sức xoa nhẹ đầu Đường Hiệt một chút, thật ra phần lớn vẫn là công lao của Giấy Gói Kẹo Nhỏ, cậu mới là ngọn nguồn khiến Lý Phụng sợ hãi, hiện tại ngẫm lại trạng thái lúc đó của Giấy Gói Kẹo Nhỏ thật là có chút dọa người.

“Chỉ là nếu không để Lý Phụng nói tái tạo chi ân gì đó thì càng tốt, mất mặt quá.” Đường Hiệt vừa nhớ tới cảnh tượng kia liền cảm thấy da đầu tê dại, ngón chân thậm chí có thể búng ra một căn biệt thự.

“Ha ha ha, Đường Đường Hiệt da mặt cậu còn phải dày thêm nữa mới được, hiện tại mỏng quá.”

“Rõ rành là da mặt Tinh Tinh Vũ cậu quá dày.”

Hai người cãi nhau ầm ĩ từ cửa sau vào lớp, vừa mới đi vào liền phát hiện ánh mắt bạn học cùng lớp nhìn bọn họ lại thay đổi.

Trước kia là xa cách và ghét bỏ, hiện tại chính là tò mò và kính nể.

Vương Chúc Kỳ thò đầu, cách một loạt người nhỏ giọng hô: “Vũ ca! Đường Hiệt! Lão Chu tìm các cậu làm gì vậy?”

Các bạn học trong lớp nghe vậy, ngoài mặt giả vờ đọc sách, lục lọi trong cặp, trên thực tế một đám lỗ tai cùng ánh mắt đều đang nhẹ nhàng đi theo qua đó.

Đường Hiệt cười không nói chuyện.

Dương Tinh Vũ lắc lư ghế dựa, hai tay đặt ở sau đầu, lười biếng cười nói: “Còn có thể làm gì, cảm nhận nhân cách mị lực của tụi anh, nhân tiện phát giấy khen thích giúp đỡ mọi người.”

Phốc……

Trong lớp vang lên một trận tiếng cười.

Đường Hiệt cùng Dương Tinh Vũ liếc nhau, cũng nở nụ cười theo, không nghĩ tới việc Lý Phụng còn có thêm thu hoạch, thái độ của bạn học cùng lớp đối với bọn họ có vẻ đều không giống nhau lắm.

“Mỗi ngày chỉ biết cười ngây ngô, gấp sách lại, nghe viết từ vựng.” Giáo viên tiếng Anh giẫm lên giày cao gót bước vào, không nói hai lời liền bắt đầu kiểm tra cả lớp.

Bọn học sinh kêu rên một trận.

Sắc mặt Đường Hiệt cũng suy sụp xuống, chỉ là lật tờ đề kiểm tra năng lực tiếng Anh, cũng thở dài ba lần.

“Đến mức này sao? Không phải hôm qua cậu đều học thuộc cả rồi mà.” Dương Tinh Vũ cười nói, vẫn là để hắn tự mình giám sát thôi.

“Cậu cũng nói là ngày hôm qua đấy, mấy chữ cái quanh co khúc khuỷu này ở trong đầu tôi sống không quá 24 tiếng.”

Dương Tinh Vũ vốn cho rằng Đường Hiệt dùng biện pháp tu từ nói quá, kết quả sau khi kiểm tra xong mới phát hiện, cậu nói đều là sự thật, tổng cộng 30 từ vựng cậu chỉ viết được 10 từ, còn có 4 từ không phải thiếu thì cũng là thừa chữ cái.

Cậu lại một lần nữa cảm nhận được nhiệm vụ dạy bổ túc cho Giấy Gói Kẹo Nhỏ trong tương lai có bao nhiêu gian khổ.

Nhưng mà ảnh hưởng của vụ Lý Phụng, thật ra không chỉ giới hạn trong khối mười một, mà toàn bộ học sinh Trường Thanh đều có cái nhìn mới về Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ.

Đặc biệt là những ngày sau đó, mỗi khi học sinh trường cao trung Trường Thanh nhìn thấy Lý Phụng thật sự dùng hành động thực tế để bù đắp sai lầm trong quá khứ của bản thân, bọn họ luôn muốn cảm thán rằng, sau Đường Hiệt quả nhiên có bối cảnh khác, Trường Thanh vốn dĩ có hai ác bá, một người bị cậu thuê làm vệ sĩ cho mình, một người bị giáo dục đến thay hình đổi dạng làm người một lần nữa, không thể trêu vào không thể trêu vào.

Chẳng qua bản thân Đường Hiệt cũng không biết chuyện này, ngọn nguồn phiền não gần đây của cậu vẫn là Dương Tinh Vũ, người này cũng không biết bị làm sao, đặt ra một ít mục tiêu kỳ kỳ quái quái, ví dụ như trong bài kiểm tra cuối kỳ trước đó, muốn thành tích tiếng Anh, Hoá học và Sinh học của cậu ít nhất phải đạt tới tiêu chuẩn.

Chuyện này khiến Đường Hiệt không thể tùy ý lừa gạt việc đã hoàn thành bài tập ba môn này nữa, Dương Tinh Vũ sẽ ở bên cạnh nhìn chằm chằm cậu nghiêm túc làm xong mỗi một tờ đề, lúc cần thiết sẽ bổ sung kiến thức cho cậu.

Trong giờ học cậu cũng không thể tiếp tục ngủ, chỉ cần Dương Tinh Vũ phát hiện cậu ngủ, liền không chút lưu tình mà chọc eo cậu, tuy nhiên chuyện này cũng bị hạn chế lúc giáo viên đang giảng kiến thức trọng tâm.

Chuyện này Đường Hiệt còn có thể chấp nhận, ngoại trừ một việc mà chỉ cần cậu nghĩ đến liền đeo mặt nạ thống khổ, buổi sáng Dương Tinh Vũ vậy mà còn muốn lôi kéo cậu đi học thuộc từ vựng tiếng Anh!

Đường Hiệt ngơ ngác ngồi ở chỗ của mình, dưới mắt còn treo một quầng thâm rất to, cuộc sống này không có cách nào trôi qua được! Cậu đây là tìm bạn cùng phòng à? Rõ ràng là tìm gia sư mà!

Tuy nhiên cũng coi như trời không phụ lòng người, trong kỳ thi hàng tháng lần thứ hai cậu cùng lúc có thành tích Toán học, Vật Lý, Ngữ Văn đứng nhất, ba môn tiếng Anh, Hoá học và Sinh học, cũng đều tiến bộ khác nhau từ 20 đến 40 điểm, giáo viên tiếng Anh suýt nữa thì khóc thành tiếng với bài thi 57 điểm của cậu.

“Trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi.”

Dương Tinh Vũ nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng có chút đau lòng, làn da Đường Hiệt vốn dĩ rất trắng, quầng thâm ở trên mặt người khác thì rất bình thường, ở trên mặt cậu lại cực kỳ dọa người.

Cậu bất giác hạ giọng nhẹ nhàng an ủi nói, “Nhưng mà cậu xem, nỗ lực liền có quả ngọt đúng không nào!”

Đường Hiệt ủ rũ đem mặt dán trên bàn, hai tay tự nhiên rũ bên hông, thong thả gật gật đầu: “Vũ ca nói đúng.”

Nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Dương Tinh Vũ dở khóc dở cười nhéo mặt cậu một chút: “Được rồi, tôi biết rồi, cho cậu nghỉ một tuần còn không được à?”

Hai mắt Đường Hiệt sáng lên, nhếch miệng cười nói: “Có thể không cần dậy sớm học thuộc từ vựng tiếng Anh không?”

“Ừm.” Dương Tinh Vũ nghẹn cười, quả nhiên cái này là tổn thương lớn nhất với Giấy Gói Kẹo Nhỏ.

“Đi học cũng có thể ngủ?”

“Được thôi.”

“Vậy…… Bài tập buổi tối có thể làm tuỳ tiện?”

“Cái đó không được.”

“……”

“Bù lại, tôi không bắt cậu học bù, chỉ sửa đề đúng sai cho cậu.”

“Vậy cũng giống nhau cả thôi.” Đường Hiệt rầu rĩ ngẩng đầu lên khỏi bàn, luôn cảm thấy bản thân vẫn sẽ mêt, này có gì khác với việc không nghỉ.

“Giữa trưa đưa cậu đi Cơm Hộp Cũ ăn đồ ngon, tôi còn đặt bánh kem nhỏ cho cậu, buổi tối về nhà ăn, bổ sung một ít đường,” Dương Tinh Vũ thấy cậu vẫn không vui, đành phải dùng đòn sát thủ cuối cùng, “Cậu thấy như vậy đã được chưa.”

Đường Hiệt nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà cười, cậu dùng sức gật gật đầu, nhét hai viên kẹo sữa vào lòng bàn tay Dương Tinh Vũ: “Ừm!”

“A! Vũ ca anh bất công quá! Lần này em cũng tiến bộ, tại sao anh không đưa em đi ăn, không đặt bánh kem nhỏ cho em!”

Vương Chúc Kỳ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người, uốn eo một cái liền chui đầu vào giữa hai người, lông mày thưa thớt bởi vì tức giận mà trực tiếp dựng lên.

Dương Tinh Vũ đẩy cái đầu to của cậu ta ra, ném một viên kẹo sữa vào trong miệng: “Mày mà gọi là tiến bộ gì, hai điểm.”

“Đây cũng là thực lực mà, hừ, mỗi môn em đều tăng hai điểm, cực kỳ đều, Đường Hiệt cậu ta có thể mỗi môn đều tăng 20 điểm à?”

Đường Hiệt cười lắc đầu: “Không thể.”

Vương Chúc Kỳ vừa nghe, kiêu ngạo trực tiếp chống nạnh, một chân còn đắc ý đung đưa.

Dương Tinh Vũ cười một tiếng: “Cây Cột mày đang làm gì vậy?”

Đường Hiệt cũng tò mò nhìn sang, trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu cũng đã nhìn ra, Vương Chúc Kỳ chính là người thích tám chuyện, chỉ cần lúc tan học cậu ta không tới tìm Dương Tinh Vũ, vậy nhất định là đi nghe ngóng tin tức ngầm rồi.

Vương Chúc Kỳ quả nhiên tinh thần tỉnh táo liền, cực kỳ thần bí nói: “Em vừa rồi đi qua văn phòng hiệu trưởng, hai người đoán xem em nghe được cái gì?”

“Văn phòng hiệu trưởng trên tầng của chúng ta, sao cậu đi qua được?” Đường Hiệt nghi hoặc nói.

“Cái này không phải trọng điểm! Trọng điểm là vừa đúng lúc nghe được nội dung!”

Dương Tinh Vũ đẩy cậu ta một cái: “Đừng có úp úp mở mở, nói nhanh lên chút đi.”

“Tháng sau Cao trung Trường Thanh chúng ta kỷ niệm ngày thành lập trường! Mỗi lớp đều phải có một tiết mục!” Vương Chúc Kỳ hưng phấn nói.

Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ liếc nhìn nhau.

“Vũ ca, chúng ta vừa mới nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”

“Nói đến cơm trưa……”

Vương Chúc Kỳ thấy hai người bọn họ không có hứng thú, hai tay không ngừng múa máy nói: “Kỷ niệm ngày thành lập trường! Kỷ niệm ngày thành lập trường đó! Sao hai người đều không cao hứng vậy! Đều này có nghĩa chúng ta lại có thể bớt một ngày lên lớp đó!”

“Nhưng lại phải xem tiết mục vô cùng nhàm chán cả một ngày,” Một tay Dương Tinh Vũ trụ ở trên bàn chống mặt, “Anh tình nguyện lựa chọn đi học, lúc mệt còn có cái bàn có thể nằm một chút, hội trường của trường chúng ta chỉ có ghế dựa chen chúc.”

Vương Chúc Kỳ sửng sốt: “Hình như cũng có chút hợp lý.”

Cậu ta nhìn về phía Đường Hiệt, “Vậy còn cậu, vì sao không cao hứng?

“Tôi?”

Đường Hiệt nghĩ nghĩ, “Nếu có thể xin nghỉ vào ngày kỷ niệm ngày thành lập trường đó, tôi cảm thấy tôi sẽ rất vui vẻ!”

Vương Chúc Kỳ:……

“Hai người cũng thật nhàm chán!”

Cậu ta hừ một tiếng, quay đầu trở về chỗ ngồi, cậu ta muốn đem tin tức này nói cho người khác!

Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ hai người đồng thời nở nụ cười.

Đường Hiệt duỗi người, nghĩ nghĩ nói: “Chẳng qua có thể nghỉ ngơi một ngày cũng tốt.”

“Chỉ cần đừng cho tôi tham gia cái gì mà tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường,” Dương Tinh Vũ nói xong liền tự mình cười, “Hẳn là cũng không ai dám cho tôi tham gia đâu!”

Đường Hiệt cũng ngây ngô cười theo: “Để xem lá gan của ai to như vậy!”

Nhưng vài phút sau, mặt hai người đã bị đánh đến kêu bạch bạch.

“Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này là kỷ niệm trường chúng ta thành lập tròn 50 năm, cho nên hiệu trưởng cực kỳ coi trọng, yêu cầu mỗi một học sinh đều phải tham dự,” Chu Lễ đứng ở trước bục giảng, đẩy đẩy mắt kính nói, “Lớp chúng ta cũng phải hưởng ứng kêu gọi, tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường cần phải cho tất cả thành viên tham dự, đặc biệt là bạn học Dương nào đó, không cần làm gì đặc biệt đâu.”

Dương Tinh Vũ: “…… Lão Chu à, thầy trực tiếp báo số căn cước công dân của em là được rồi.”

Lớp vang lên một tràng tiếng cười.

Đường Hiệt cũng che miệng cười trộm theo.

“À đúng rồi, còn có bạn học mới tới trong học kỳ này, cũng nên tham gia vào, cảm nhận sự nhiệt tình và đoàn kết của lớp chúng ta một chút.” Chu Lễ cười nói.

Đường Hiệt:……

“Nhưng mà thầy Chu ơi, lớp chúng ta có hơn 30 người, phải biểu diễn tiết mục gì mới có thể đảm bảo toàn thể đều tham gia ạ? Chẳng lẽ là hợp xướng tập thể, vậy cũng tầm thường quá!”

Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đứng lên.

Phía dưới lập tức có người phụ họa.

“Lý Bình Đình nói đúng đó ạ, hơn nữa chính trường chúng ta cũng có cuộc thi hợp xướng, nếu chúng ta lại hợp xướng trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cũng cực kỳ không thú vị.”

“Nhảy tập thể?”

“Rất xấu hổ nha, tập thể dục theo đài[1] thì sao?”

[1] Là các bài tập trị liệu khởi động được thực hiện theo âm nhạc và hướng dẫn từ các chương trình phát thanh.

“Cái đó là làm gì, mày nói xem!”

Vương Chúc Kỳ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên đứng lên, giơ tay hưng phấn nói: “Diễn sân khấu kịch thì sao! Trước sân khấu sau cánh gà đều cần người, bạn học chúng ta khẳng định mỗi người đều có vị trí!”

Trong lớp trầm mặc một lúc.

Vương Chúc Kỳ lúng túng rụt cổ trong ánh mắt của mọi người, chậm rãi thu tay lại: “Không được à?”

“Vương Chúc Kỳ, em hiếm khi có được ý kiến hay nha!” Chu Lễ trực tiếp đập tay, “Vậy biểu diễn sân khấu kịch!”

Ông nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, “Lý Bình Đình, uỷ viên văn nghệ của năm hai lớp một chúng ta, chuyện này liền giao cho em.”

Lý Bình Đình ngẩng đầu: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Được, bây giờ bắt đầu lên lớp, việc tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường chờ tan học lại thảo luận,” Chu Lễ vỗ vỗ tay, mạnh mẽ dập tắt sự nhiệt tình của bọn học sinh, “Lấy bài tập ngày hôm qua ra.”

“Hảo, hiện tại bắt đầu đi học, kỷ niệm ngày thành lập trường tiết mục sự tình chờ tan học lại thảo luận,” Chu Lễ vỗ vỗ tay, mạnh mẽ tưới diệt bọn học sinh nhiệt tình, “Ngày hôm qua tác nghiệp lấy ra tới.”

Đường Hiệt một bên tìm bài tập, một bên nhỏ giọng nói: “Sân khấu kịch à…… Vũ ca cậu muốn diễn cái gì?” 

“Tôi muốn diễn cây, hoặc là cái loại pháo hôi chỉ cần nói một câu liền hết vai.” Dương Tinh Vũ bĩu môi, sân khấu kịch và năm bộ đề thi Toán học, hắn tình nguyện lựa chọn cái sau.

Hắn nhìn về phía Đường Hiệt, hỏi: “Cậu thì sao?”

Đường Hiệt hehe cười một tiếng: “Tôi và cậu giống nhau, người qua đường giáp là được rồi.”

Tuy nhiên hôm nay mặt của hai người bọn họ nhất định phải bị đánh sưng.

Một tiết tự học cuối cùng, Lý Bình Đình đứng ở trên bục giảng, nghiêm túc nói: “Căn cứ vào kết quả phiếu bầu giữa trưa, lớp chúng ta quyết định kịch bản sân khấu kịch là《 Nàng Tiên Cá 》, tôi cùng Vương Chúc Kỳ tận dụng thời gian buổi chiều sửa sang lại thành 32 vị trí, trong đó bao gồm tổ diễn viên, tổ hậu cần cùng với tổ đạo diễn.”

Đường Hiệt dùng khuỷu tay đẩy Dương Tinh Vũ đang làm đề thi ở bên cạnh một chút, nhỏ giọng nói: “Cũng rất chuyên nghiệp.”

Dương Tinh Vũ cũng không ngẩng đầu nói: “Cậu đừng thấy Cây Cột mỗi ngày không đàng hoàng, gia đình nó đều làm lĩnh vực giải trí, còn có Lý Bình Đình, tôi lén nói cho cậu biết, nhà cậu ấy với nhà Cây Cột thân nhau mấy đời, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, chẳng qua đều không thừa nhận thôi.”

Đường Hiệt: Đây là cậu có thể nghe dưa miễn phí sao!

“Đừng nói ra bên ngoài nha, bạn học trong lớp ta cũng không biết.” Dương Tinh Vũ dặn dò nói.

Đường Hiệt liên tục gật đầu.

“Xét thấy tổ đạo diễn yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp, thế nên tôi với Vương Chúc Kỳ sẽ đảm nhiệm, còn dư lại 30 vị trí, để công bằng thì dùng phương thức rút thăm quyết định, có ai có ý kiến không?”

Lý Bình Đình nhìn lướt qua toàn lớp.

Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bọn họ tuy rằng không biết Vương Chúc Kỳ và Lý Bình Đình là thanh mai trúc mã, nhưng ít nhiều đều biết hai nhà cũng có chút quan hệ trong giới giải trí, tự nhiên cũng sẽ không tranh giành vị trí đạo diễn trong tổ.

Lý Bình Đình cười nói: “Nếu không còn vấn đề nữa, vậy dựa theo số thứ tự từng người lên rút thăm đi.”

Vốn dĩ số thứ tự cuối cùng là Dương Tinh Vũ, nhưng Đường Hiệt là học sinh chuyển đến sau, hiện tại tiếp nhận vị trí người cuối cùng.

Cậu nhìn một đám bạn học tiến lên rút thăm, đột nhiên có chút khẩn trương: “Vũ ca, cậu nói hai ta sẽ rút trúng cái gì?”

“Cậu chính là Âu hoàng mà, sợ cái gì.”

Drv cười vỗ vỗ vai của cậu, “Thả lỏng, Cây Cột khẳng định để lại cho hai ta vị trí tốt.”

“Có thật không?”

Đường Hiệt nghe vậy quay đầu nhìn về phía Vương Chúc Kỳ.

Vương Chúc Kỳ nháy mắt ra hiệu với bọn họ, còn giơ hai ngón tay cái.

Đường Hiệt nhẹ nhàng thở ra, lần này mình và Dương Tinh Vũ đều là người qua đường giáp vô sự rồi.

“Hai phiếu cuối cùng, Đường Hiệt, Dương Tinh Vũ, hai cậu cùng nhau lên đây đi.” Lý Bình Đình giơ hai phiếu cuối cùng trong tay lên rồi nói.

Đường Hiệt hít sâu một hơi, thân thể hơi cứng đờ đi lên.

Dương Tinh Vũ bước ung dung, lười nhác đi theo phía sau.

Hai người đi đếm trước bục giảng, Lý Bình Đình đưa hai phiếu bốc thăm tới trước mặt bọn họ.

“Cậu trước đi.” Dương Tinh Vũ nhướng mày.

Đường Hiệt mím môi, rút phiếu bên trái ra, Dương Tinh Vũ đương nhiên lấy phiếu bên phải.

Hai người đồng thời quay ngược tấm phiếu lại, nhìn thấy chính diện phần chữ to phía sau, biểu cảm đều sửng sốt.

Lý Bình Đình cười vỗ tay, lớn tiếng nói: “Hai vai chính đã quyết định xong! Nàng tiên cá Đường Hiệt! Hoàng tử tra nam Dương Tinh Vũ!”

Đường Hiệt: Người qua đường giáp đã nói đâu!

Dương Tinh Vũ: Ông đây mới không phải tra nam!

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment