Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 17

Chương 17: Ăn viên kẹo cho đỡ sợ.

Vương Chúc Kỳ cũng ngừng đánh, tên tóc vàng bị cậu ta trực tiếp vặn tay đưa tới trước mặt Dương Tinh Vũ.

Lông mày thưa thớt của cậu ta giật giật, vừa định tranh công, liền thấy quần áo thấm vết máu của Dương Tinh Vũ: “Vũ ca anh bị thương! Đm, là cái thằng cháu tóc vàng này làm hả!”

Tay cậu ta dùng sức, tên tóc vàng lập tức phát ra tiếng hét thảm: “Không phải tôi! Tôi bệnh hay gì! Đánh nhau còn dùng dao này nọ không phải tìm chết à!”

Đường Hiệt theo bản năng nhìn thoáng qua Lý Phụng đang bị đầu gối của mình đè ở trên mặt đất: “Nói mày đấy.”

Lý Phụng lấy lòng cười gượng một tiếng, cũng không dám tranh luận.

Vương Chúc Kỳ vừa nghe liền nổi giận, đá Lý Phụng một cái: “Hoá ra là cái thằng cháu mày!”

“Cây Cột, tao không sao cả, giải quyết Triệu Lật trước đi.” Dương Tinh Vũ ngăn lại hành động của cậu ta.

Vương Chúc Kỳ còn muốn nói, cuối cùng vẫn là không tình nguyện ngậm miệng lại.

Dương Tinh Vũ nhíu mày nhìn tên tóc vàng: “Nói thật, tao còn rất bội phục cái tính kiên trì này của mày, bắt đầu từ học kỳ một, chạy đuổi theo tao mấy tháng rồi?”

“Hehe, hơn năm tháng thì phải.”

“Vậy mà gần nửa năm,” Dương Tinh Vũ hừ cười một tiếng, “Có cần đến ngày kỷ niệm nửa năm thì đánh nhau một trận không, khi đó giữa tao và mày mới chấm dứt à?”

“Không cần không cần.” Tên tóc vàng nhanh chóng liếc nhìn Đường Hiệt một cái, vừa rồi còn như người điên, hiện tại vậy mà vẻ mặt ngoan ngoãn nghe bọn họ nói chuyện, thật đáng sợ!

Cậu ta nghiêng nghiêng đầu, cười gượng nói, “Thật ra tôi nghĩ, giữa hai chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì lớn.”

“Vậy á? Nói cách khác về sau mày sẽ không tới chặn đường tao nữa?”

Dương Tinh Vũ cách cậu ta rất gần, tất nhiên không bỏ qua việc cậu ta vừa liếc nhìn Giấy Gói Kẹo Nhỏ, hắn có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới tên tóc vàng phiền phức này, vậy mà bị Giấy Gói Kẹo Nhỏ giải quyết.

Tên tóc vàng liên tục gật đầu: “Đương nhiên, hai chúng ta cũng coi như không đánh không quen, về sau cậu chính là Vũ ca của tôi, bất cứ lúc nào có việc cứ tìm tôi.”

Cậu ta nghĩ nghĩ, nhanh chóng nói với Đường Hiệt một tiếng, “Anh, anh em, cậu cũng có thể tìm tôi nha.”

Đường Hiệt lộ ra một nụ cười giả tạo.

Tên tóc vàng run lên một chút, lập tức liếc mắt sang một bên.

Dương Tinh Vũ nói với Vương Chúc Kỳ: “Được rồi, thả nó đi đi.”

“Hừ! Mày tốt nhất nói chuyện giữ lời, nếu không tao thấy mày một lần thì đánh mày một lần!” Vương Chúc Kỳ buông tên tóc vàng ra, hung tợn nói.

Tên tóc vàng đáp hai tiếng, mang theo mấy đứa em của mình bỏ chạy.

Lý Phụng nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi cũng không làm phiền các cậu nữa, thứ hai cũng sẽ dựa theo yêu cầu của các cậu đọc thư ăn năn, thả tôi đi……”

Dương Tinh Vũ nhìn về phía Đường Hiệt.

Đường Hiệt lúc này mới chậm rì rì đứng lên.

Lý Phụng cảm thấy sau lưng nhẹ đi, té ngã lộn nhào đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà chạy.

Tốc độ kia nhanh đến mức có thể đi tham gia thi chạy trăm mét.

Vương Chúc Kỳ chậm một nhịp mới phản ứng lại, tức giận nói: “Cứ như vậy tha cho nó?! Ít nhất cũng phải để tiền thuốc men lại chứ!”

“Đúng vậy……”

Đường Hiệt ngơ ngác mà chớp chớp mắt, “Cây Cột làm sao lúc nãy cậu không nói?”

“Không cần đi khám bác sĩ, chút vết thương này tôi có thể tự mình xử lý.”

Dương Tinh Vũ giành nói trước, hắn kéo phần quần áo bị cắt một chút.

Vương Chúc Kỳ cùng Đường Hiệt đồng thời thăm dò đi qua xem.

“Hầy, tôi còn tưởng rằng nghiêm trọng lắm, này chẳng phải chỉ xước chút da, chảy máu cũng chỉ vì miệng vết thương tương đối dài,” Vương Chúc Kỳ thu hồi ánh mắt, “Thực sự không cần đi bệnh viện, không chừng khi đến miệng vết thương đã khép lại rồi.”

Đường Hiệt nhìn về phía cậu ta: “Cây Cột, cậu hình như có chút thất vọng thì phải?”

Vương Chúc Kỳ cười hehe một tiếng: “Quá rõ ràng sao.”

“Haizz, đúng là kết nhầm bạn mà,” Dương Tinh Vũ làm bộ làm tịch thở dài, sờ sờ túi, “Điện thoại tôi đâu?”

“Ở chỗ tôi này.” Đường Hiệt đưa điện thoại qua cho hắn.

Dương Tinh Vũ trực tiếp chuyển một ngàn qua cho Vương Chúc Kỳ: “Mày đưa bạn mày đi ăn bữa cơm đi, anh cùng Giấy Gói…… Khụ, Đường Hiệt về trước.”

Hắn vẫy tay với nhóm người đứng ở xa: “Cảm ơn, các anh em! Muốn ăn cái gì thì Cây Cột mang các cậu đi! Tôi mời!”

Vương Chúc Kỳ thấy vết thương của hắn cũng không nghiêm trọng liền không lo lắng nữa, tuỳ tiện nói với Đường Hiệt: “Vậy phiền cậu chăm sóc Vũ ca nha, có chuyện gì cứ việc gọi điện cho tôi, bái bai ~”

Cậu ta nói xong liền tập hợp anh em[1] rời đi.

[1] Nguyên văn “呼朋唤友”: Hô bằng gọi hữu.

Kho hàng bị bỏ hoang lúc nãy còn náo nhiệt, đảo mắt một cái chỉ còn lại hai người Đường Hiệt và Dương Tinh Vũ.

“Vũ ca cậu thật sự không cần đi bệnh viện à?” Đường Hiệt vẫn lo lắng một chút, chẳng phải bị dao cắt rất dễ bị uốn ván[2] sao.

[2] Bệnh uốn ván: là bệnh nhiễm trùng cấp tính nặng nề, có tỷ lệ tử vong cao do độc tố mạnh của trực khuẩn uốn ván gây ra.

“Không sao, vết thương nông như thế này dùng Povidone sát trùng là được,” Dương Tinh Vũ vừa nói vừa muốn đứng lên, kết quả phía sau lưng âm ỉ đau, hắn hít ngược một hơi khí lạnh, nhăn mặt vươn cánh tay, “Đường Hiệt đỡ tôi một chút với, cậu còn có dầu hoa rum không? Cũng không biết thằng nào xuống tay tàn nhẫn như vậy, phía sau lưng tôi chắc là bầm tím một mảng lớn rồi.”

“Có…… Nhà tôi thật ra còn có một hòm thuốc nhỏ.”

Hai tay Đường Hiệt bắt lấy cánh tay hắn, hỏi lại một lần nữa, “Thật sự không cần đi bệnh viện?”

Dương Tinh Vũ thuận thế vòng tay lên vai cậu, cười nói: “Thật sự không cần mà, cậu nếu lo lắng cho anh đây, lát nữa về nhà giúp tôi bôi thuốc.”

“Ừm.”

Đường Hiệt lên tiếng, trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng.

Hai người trở về nhà, Dương Tinh Vũ phát hiện đãi ngộ của bản thân đã thay đổi, Đường Hiệt đối xử với hắn tựa như đối xử với búp bê sứ vậy.

“Cậu ngồi xuống sô pha đi, tôi đi lấy thuốc.”

Đường Hiệt đi hai bước, vào phòng bếp, bưng một ly nước lạnh lại, “Uống chút nước đi.”

Dương Tinh Vũ một bên nhấp từng ngụm nước, một bên cố gắng quay đầu xem bóng dáng Đường Hiệt lật hòm thuốc, đột nhiên đắc ý nở nụ cười, Giấy Gói Kẹo Nhỏ dù không nhớ việc cùng mình khi còn nhỏ, nhưng vẫn rất quan tâm hắn mà!

Mắt thấy Đường Hiệt đứng lên, hắn nhanh chóng quay đầu lại, đoan chính ngồi xuống lần nữa.

“Dung dịch ô-xy già, nước muối sinh lí, Povidone, băng gạc……”

Đường Hiệt lẩm nhẩm lầm nhầm cúi đầu xem xét hòm thuốc, căn bản không chú ý tới động tác của hắn.

“Cậu làm gì vậy?”

“Tôi mới vừa kiểm tra mức độ một chút, vết dao cắt rất dễ bị nhiễm trùng, cho nên cần phải dùng dung dịch ô-xy già và nước muối sinh lí rửa sạch ba lần, sao đó lại dùng Povidone sát trùng mới được,” Đường Hiệt lần lượt đem từng loại thuốc cần dùng đặt lên bàn trà, “Cậu cởi quần áo ra, tôi rửa sạch miệng vết thương cho cậu một chút.”

“Kiểm tra mức độ bệnh, ung thư giai đoạn đầu, đừng khẩn trương như vậy.” Dương Tinh Vũ đùa, xoay sở tìm tư thế không động vào miệng vết thương, ngồi phịch xuống sô pha.

“Cái này gọi là đề phòng!” Đường Hiệt nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu lại nhìn hắn, mơ hồ còn có chút tức giận.

Dương Tinh Vũ sửng sốt một chút, không tự giác ngồi thẳng người, động tác nhanh nhẹn cởi áo trên xuống, lộ ra nửa người trên cơ bắp cùng làn da ngăm đen khỏe mạnh.

Hắn không đủ tự tin, nhỏ giọng nói: “Ài…… Tôi biết rồi, làm gì hung dữ vậy.”

Đường Hiệt không nói lời nào, cậu chính là giận Dương Tinh Vũ không hề để ý thân thể của mình một chút nào!

Nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương lớn bằng ngón tay kia trên cánh tay hắn, lại mềm lòng, cậu từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, bóc ra rồi nhét vào miệng Dương Tinh Vũ, giọng điệu cứng rắn nói: “Khả năng sẽ đau, kiên nhẫn một chút.”

Dương Tinh Vũ không nhịn được, khóe miệng lén cong lên: “Ừmm, vậy cậu nhẹ tay một chút.”

Đường Hiệt nghe cái giọng điệu giống như làm nũng này của hắn, biểu cảm nghiêm túc trên mặt suýt chút nữa không trụ được.

Cậu dựa theo các bước trên mạng, cẩn thận dùng dung dịch ô-xy già và nước muối sinh lí rửa vết thương của Dương Tinh Vũ, sợ hắn đau liền giống như đứa trẻ nhẹ nhàng thổi cho hắn.

Cảm giác ngứa tinh tế từ cánh tay truyền tới toàn thân, Dương Tinh Vũ cảm thấy tóc mình đều dựng đứng cả rồi, hắn dùng sức cắn kẹo sữa trong miệng, mới nhịn được ý muốn rút tay ra khỏi tay của Giấy Gói Kẹo Nhỏ.

Thật vất vả chờ Đường Hiệt giúp hắn cuốn băng gạc xong, Dương Tinh Vũ cảm thấy nửa cái mạng của mình đều bị lăn lộn đến không còn nữa rồi, trách không được trong cực hình thời cổ đại có loại dùng lông chim cào vào lòng bàn chân, cái này có thể còn khó chịu hơn đánh roi thêm nước ớt cay nhiều!

Đường Hiệt ảo não mà nhìn băng gạc có chút lỏng lẻo, so với Dương Tinh Vũ cuốn cho mình, cậu cuốn có cảm giác như là học sinh tiểu học cuốn vậy.

Cậu chỉ lo ảo não, cũng không chú ý tới điểm bất thường của Dương Tinh Vũ, chỉ trầm trầm nói: “Nằm sấp xuống, tôi giúp cậu xoa dầu hoa rum phía sau lưng một chút.”

“Hả?” Dương Tinh Vũ phản ứng rất mạnh, kỳ quái kêu một tiếng.

Đường Hiệt bị hắn dọa sợ: “Làm sao! Không phải bản thân cậu nói phía sau lưng bầm tím một mảng sao?”

Dương Tinh Vũ tự biết đuối lý, cọ tới cọ lui ghé vào sô pha: “Vậy cậu dùng lực lớn một chút nha, nếu không ngứa lắm.”

“Biết rồi, vừa nãy còn kêu tôi nhẹ một chút cơ đấy.”

Đường Hiệt đứng lên, nhìn xuống lưng của Dương Tinh Vũ, đột nhiên phát hiện hai vai của hắn rất rộng, đai lưng thít chặt eo cũng có chút thon gọn.

Hơn nữa Dương Tinh Vũ đan hai tay chống cằm, cho nên xương bả vai đối xứng hơi hơi nhô lên.

Đường Hiệt dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương bả vai của hắn: “Đây là xương bướm mà trên mạng nói đi.”

Cả người Dương Tinh Vũ run lên, trên người nháy mắt nổi một lớp da gà, trầm trầm nói: “Hình như là vậy……. Tôi cũng không rõ lắm……”

Đường Hiệt thật ra cũng không có tâm tư xấu gì, bởi vì cậu phát hiện lưng Dương Tinh Vũ có một chỗ mà màu da cũng không che được vết bầm tím.

Cậu đổ một ít dầu hoa rum lên lòng bàn tay: “Tôi muốn giúp cậu xoa nhẹ mà.”

“Ừm…….”

Lưng Dương Tinh Vũ theo bản năng căng chặt lên, thẳng đến khi một cảm xúc mềm mại lại ấm áp xuất hiện.

“Đau không?”

Dương Tinh Vũ lắc lắc đầu.

Đường Hiệt nhận thấy được hắn đang khẩn trương, còn tưởng rằng là phía sau lưng quá đau, cậu nghĩ nghĩ liền mở miệng ý đồ dời đi lực chú ý của Dương Tinh Vũ: “Cậu cùng tên tóc vàng rốt cuộc có thù hận gì vậy, cậu ta còn muốn bắt cậu tận nửa năm?”

Dương Tinh Vũ vừa nghe cái này nháy mắt liền có tinh thần: “Đầu nó có bệnh! Còn không phải nói tôi cướp bạn gái của nó sao!”

Động tác Đường Hiệt giúp hắn xoa vết bầm tím khựng lại: “Thật không?”

“Cái rắm á!”

Dương Tinh Vũ tức mà nổi giận gầm lên một tiếng, “Tôi đến bạn gái nó là ai còn không biết! Còn không phải nó có bệnh, tôi giải thích như thế nào nó đều không tin!”

“À?”

Đường Hiệt cười xấu xa, lực tay cũng tăng thêm, “Vũ ca cậu là muốn nói mị lực của bản thân rất lớn à?”

Dương Tinh Vũ bị cậu ấn đến trực tiếp kêu lên, cuối cùng thật sự không chịu nổi, tư thế ghé lên sô pha, cánh tay duỗi ra phía sau, chính xác ôm lấy bả vai Đường Hiệt, dùng sức một cái đem cậu ấn ngã bên cạnh bản thân: “Mị lực của tôi lớn thì làm sao! Cậu dám nói mị lực Vũ ca của cậu không lớn sao?”

Hắn nghiêng nghiêng người, dùng tay nhàn rỗi giống như trả thù mà cào Đường Hiệt ngứa.

Đường Hiệt rất sợ ngứa, cười khanh khách không ngừng, gương mặt trắng nõn đều đỏ lên, trên trán còn đổ chút mồ hôi.

Cậu một bên giãy giụa trốn cái tay đang cào ngứa mình của Dương Tinh Vũ, một bên dùng đôi tay đẩy cánh tay đang chế trụ mình của hắn: “Ha ha! Tôi sai rồi tôi sai rồi! Vũ ca rất tuấn tú ha ha ha rất có mị lực, thả tôi đi!”

“Xem cậu còn dám hung dữ không!”

Dương Tinh Vũ cười tủm tỉm không buông tay, đột nhiên chóp mũi hắn thoảng qua một vị ngọt, động tay cào ngứa khựng lại, hắn theo bản năng hít hít cái mũi, đầu theo vị ngọt tiến lại bên cạnh gương mặt Đường Hiệt.

Hắn sửng sốt một chút, thầm nghĩ trước đây ngửi được vị ngọt quả nhiên là từ trên người Giấy Gói Kẹo Nhỏ, nhưng trên người làm sao lại có hương vị kẹo được? Là ăn quá nhiều sao?

Tiếng cười Đường Hiệt dần nhỏ lại, ngực cậu nhanh chóng phập phồng, một hồi lâu hô hấp mới vững vàng.

“Vũ ca buông……”

Cậu vừa quay đầu, liền cùng Dương Tinh Vũ đang cách rất gần bốn mắt nhìn nhau.

Phòng khách đột nhiên yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hô hấp đan xen của hai người.

Đường Hiệt há miệng thở dốc: “Miệng vết thương của cậu……”

“Hả?”

Dương Tinh Vũ theo ánh mắt của cậu ngẩng đầu, hoá ra lúc mình cùng Đường Hiệt đùa giỡn, băng gạc vốn dĩ cuốn không tốt trên cánh tay liền bung ra, miệng vết thương lại lộ ra lần nữa, hắn hậu tri hậu giác[3] kêu một tiếng, giơ cánh tay cao lên: “Đau quá!”

[3] hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mỗi mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.

“Mau ngồi dậy, tôi đi rửa tay giúp cậu băng bó lần nữa.” Đường Hiệt không chịu được nữa, che vành tai ửng đỏ lại nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, ném một câu liền vội vàng vào toilet.

Cửa toilet loảng xoảng một tiếng bị đóng lại, phòng khách lại lần nữa rơi vào im lặng.

Dương Tinh Vũ chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa lỗ tai, tình huống gì vậy? Hắn có thể nghe được tiếng tim mình đập ư?

Khóe mắt liếc đến kẹo sữa trên sô pha bị rớt ra từ túi Đường Hiệt, hắn thuận tay lấy một viên, bóc ra ném vào trong miệng, ‘chắc chắn là bị tên tóc vàng cùng Lý Phụng dọa rồi, phải nhanh chóng ăn viên kẹo cho đỡ sợ’.

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment