Thiếu gia kẹo ngọt

TGKN – 12

Chương 12: Tôi thấy cậu chính là tiểu thần côn gạt người nha!

Sau khi biết rõ sức ăn của Đường Hiệt, buổi sáng ngày hôm sau lúc Dương Tinh Vũ giúp Đường Hiệt thay thuốc, trực tiếp mua bữa sáng dành cho ba người ăn mang qua, một phần cho bản thân, dư lại hai phần đều cho Giấy Gói Kẹo Nhỏ.

Đường Hiệt sáng sớm đã ăn no căng bụng, liền đi tưới nước cho mấy chậu cây trên ban công, cúi xuống có hơi khó khăn.

Cậu xoa xoa bụng: “Vũ ca…… Thật ra cậu cũng không cần mang cho tôi nhiều cơm như vậy, nếu tiếp tục ăn, nói không chừng nửa tháng tôi tăng được 30 cân[1].”

[1] 30 cân ở TQ bằng 15kg ở VN.

“No rồi à?” Ánh mắt Dương Tinh Vũ nhìn vào thân thể nhỏ bé gầy yếu của cậu, thầm nghĩ cho dù tăng thêm 30 cân chắc cũng không nhìn ra được.

“Đều căng đến chết mất!” Đường Hiệt nấc nhẹ một cái, ăn uống thả cửa[2] ba bữa, dạ dày cậu sẽ không chịu nổi.

[2] Nguyên văn là “胡吃海塞”: ăn uống bừa bãi.

“Nếu cậu không ăn no, sẽ không đói sao?” Dương Tinh Vũ nhìn cái bụng tròn trịa mơ hồ có thể nhìn thấy sau lớp áo đồng phục, ngứa tay muốn tự mình xoa một chút. 

“Cũng tạm, lúc ở nhà, mỗi bữa cha mẹ tôi chỉ cho ăn no bảy phần.”

Đường Hiệt cười cười, sức ăn của cậu ăn quá lớn, cha mẹ đều sợ cậu no đến nỗi đau dạ dày, cho nên mỗi bữa đều khống chế phần ăn.

Dương Tinh Vũ sửng sốt, trong đầu thoảng qua hình ảnh chú Đường đem chút gạo cuối cùng trong nhà nấu thành cháo, bản thân và dì chỉ ăn một ngụm, còn lại để dành cho con. Giấy Gói Kẹo Nhỏ sẽ bảo ăn no rồi, nhưng nửa đêm nằm trong chăn đói đến mức nước mắt rưng rưng.

Hắn nhìn về phía Đường Hiệt, ánh mắt tràn ngập trìu mến: “Chẳng trách gầy như vậy.”

“Tôi chỉ là ăn mãi không mập, rất nhiều người hâm mộ thể chất của tôi.” Đường Hiệt cười đắc ý.

Rất kiên cường! Một đứa con rất hiểu chuyện! Rõ ràng bản thân ăn không đủ no nên thân thể mới khó phát triển, sợ hắn lo lắng mới nói đó là do vấn đề thể chất.

Dương Tinh Vũ vỗ ngực: “Yên tâm, Vũ ca tôi sẽ mua cho cậu thật nhiều đồ ăn ngon, cậu cứ việc ăn, ăn thoải mái!”

Đường Hiệt:?

Cậu đã nói câu gì khiến Dương Tinh Vũ có ý nghĩ như vậy? Hơn nữa không biết có phải cậu hoa mắt hay không, vừa rồi trong nháy mắt cậu giống như thấy được bóng dáng cha mình trên người Dương Tinh Vũ…… 

Hai người lái xe máy điện đến lớp rồi tiếp tục kiểm tra, một buổi sáng trôi qua, kì thi khảo sát chất lượng đầu năm của Cao trung tư thục Trường Thanh mới chính thức kết thúc.

Dương Tinh Vũ còn muốn mang Đường Hiệt đi đến tiệm ăn, nhưng buổi sáng Đường Hiệt thật sự ăn quá nhiều, tới giữa trưa vẫn không cảm thấy đói bụng.

“Vũ ca, hôm nay nóng quá, chúng ta tùy tiện mua chút gì về nhà ăn đi, còn có thể nghỉ ngơi một lúc.” Đường Hiệt đề nghị nói.

Dương Tinh Vũ nghe vậy liền đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên cười nói: “Cậu có phải còn chưa tiêu hoá không?”

Đường Hiệt thoải mái hào phóng thừa nhận: “Vũ ca quan tâm quá chu đáo, cần thời gian để tiêu hóa.”

“Lắm lời,” Dương Tinh Vũ cười mở điện thoại ra, “Vậy tôi trực tiếp gọi cơm hộp đi, hai ta về đến nhà chắc cơm hộp cũng tới rồi, như vậy ta có thể tiết kiệm thời gian.”

“Vẫn là Vũ ca suy nghĩ chu đáo!”

Đường Hiệt đẩy xe máy điện từ nhà xe của trường ra, thuận tay đưa mũ bảo hiểm cho Dương Tinh Vũ, dặn dò nói, “Hết bao nhiêu tiền nói với tôi một tiếng, tôi chuyển khoản cho cậu.”

“Cần gì chứ……” Dương Tinh Vũ ngừng một chút, nói không cần trả tiền Giấy Gói Kẹo Nhỏ khẳng định không chịu, thậm chí còn có khả năng nghĩ nhiều, tưởng mình thương hại cậu ấy.

Hắn gài chắc mũ bảo hiểm, chân dài nhấc lên, thuần thục ngồi vào ghế sau của xe máy điện: “Chỉ mười sáu tệ, cậu trả tôi tám tệ là được.”

“A? Bao nhiêu tiền? Tám tệ?” Đường Hiệt kinh ngạc quay đầu lại, “Vũ ca, cậu đặt cái gì mà rẻ như vậy.”

Dương Tinh Vũ chột dạ liếc mắt sang một bên, báo cáo sai giá có thể không rẻ sao!

“Cậu không biết hiện tại hai APP cơm hộp đang cạnh tranh sao? Cho nên bọn họ có phiếu giảm giá số lượng nhiều, hạn mức lại lớn, giá gốc bảy tám chục dùng phiếu giảm giá liền biến mười mấy hai mươi mấy.”

Đường Hiệp lấp lánh tỏa sáng: “APP này sẽ không mất tiền sao? Tôi trước kia ở nông thôn chưa dùng qua, cảm giác bản thân bỏ lỡ một trăm triệu!”

Dương Tinh Vũ xem cậu dễ lừa như vậy có chút muốn cười, hắn cố nén ý cười, nghiêm túc nói: “Còn có cái càng làm cho cậu kinh ngạc đây, tốc độ giao cơm hộp rất nhanh, nếu cậu còn không lái xe nữa thì họ khả năng phải tìm tận cửa.”

“Không được! Tôi phải về trước bọn họ!”

Đường Hiệt vặn ga, xe máy điện trực tiếp lao ra ngoài, Dương Tinh Vũ không kịp phòng bị suýt chút nữa bị ném xuống, hắn vội vàng ngồi vững,vỗ ngực sợ hãi, chẳng lẽ đây là cái giá của việc nói dối? Nhưng mà đây là lời nói dối có thiện ý á, nếu Giấy Gói Kẹo Nhỏ có thể giảm bớt áp lực kinh tế một chút thì tốt rồi.

Tuy rằng giá cơm hộp là Dương Tinh Vũ nói dối, nhưng tốc độ thật sự nhanh như lời hắn nói, hai người vừa mới dừng xe máy điện, liền đụng mặt anh trai giao cơm hộp.

Hai người xách theo ba hộp cơm vào thang máy.

Đường Hiệt hoài nghi nói: “Vũ ca, chỗ này thật sự chỉ có mười sáu tệ?”

“Đương nhiên là thật! Tôi còn có thể lừa cậu sao?” Dương Tinh Vũ bắt đầu cảm thấy khẩn trương, trên người cũng mơ hồ ra mồ hôi nóng, sớm biết vậy đã nói thêm một chút nữa, cái đống này thật sự không giống mười sáu tệ có thể mua được! Nếu thật sự có thể mua được, thì người bán và APP chắc chắn có một cái đầu dùng không tốt lắm.

Đinh ——

Thang máy mở ra.

Đường Hiệt hưng phấn đi ra ngoài: “Thế cũng quá rẻ, Vũ ca chúng ta về sau cứ ăn cơm hộp đi, cũng đừng đi chợ đêm.”

Dương Tinh Vũ đi theo phía sau hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoá ra Giấy Gói Kẹo Nhỏ có cái đầu dùng không tốt lắm: “Cậu nói đúng!”

Lần này hai người đều không dừng lại, trực tiếp đi vào nhà Đường Hiệt.

Giống như những gì Dương Tinh Vũ nói lúc sáng, giữa trưa cậu cũng mua rất nhiều đồ ăn, từ pizza đến thịt nướng nồi sau đó còn có bánh kem nhỏ.

Đường Hiệt chọn ăn một chén băng phấn[3] nấu đường đỏ.

[3] Nguyên văn là “冰粉” – Băng phấn: Món này nôm na là thạch rau câu, đậu các thể loại, trái cây, thêm bánh trôi chay mini, có quán thêm đá bào.

“Cậu thật sự không ăn chút sao? Mặc dù chỉ mười sáu tệ, nhưng lãng phí cũng không tốt nha.” Dương Tinh Vũ liên tiếp đẩy đồ ăn đến trước mắt cậu.

Đường Hiệt dở khóc dở cười nói: “Sẽ không lãng phí, buổi tối tôi ăn tiếp, Vũ ca à tuy rằng sức ăn của tôi lớn, nhưng cũng không thể ăn nhiều cùng một lúc như vậy.”

“Cũng được…… Nhưng một chén băng phấn cũng quá ít, ít nhất cũng ăn thêm miếng bánh kem nhỏ đi.”

“Ăn ăn ăn.” Đường Hiệt bất đắc dĩ nâng miếng bánh kem nhỏ bằng bàn tay lên, từng chút từng chút đưa vào trong miệng. 

Dương Tinh Vũ vừa lòng gật đầu.

Đường Hiệt liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Không biết còn tưởng rằng cậu là ba tôi.”

“Con nói cái gì? Con trai, con nói to lại một lần nữa đi, ta không nghe rõ.”

Đường Hiệt bị hắn chiếm tiện nghi, cười đá hắn một cái, không nói lời nào.

Dương Tinh Vũ còn muốn trêu chọc cậu, điện thoại trong túi lại vang lên, hắn tìm một tư thế thoải mái dựa lưng trên sô pha, nhận điện thoại: “Gọi giữa trưa có chuyện gì?”

Giọng Vương Chúc Kỳ xuyên qua điện thoại vang lên khắp phòng: “Vũ ca! Em nghe được một tin tức lớn!”

Đường Hiệt tò mò nhìn sang.

Dương Tinh Vũ xoa xoa lỗ tai bị chấn đau, thuận tay ném điện thoại lên sô pha giữa hắn và Đường Hiệt: “Mày lại nghe được cái gì? Chính xác hay không hả.”

Lần trước còn nhận sai màu máy kéo.

“Tuyệt đối chính xác!”

Vương Chúc Kỳ thần bí hề hề nói, “Thành tích kiểm tra Toán lần này của chúng ta có rồi, nghe nói có điểm tuyệt đối!”

Đường Hiệt hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

“A? Em giống như nghe được tiếng của Đường Hiệt, Vũ ca hai người ở cùng một chỗ hả?” Vương Chúc Kỳ đột nhiên đề cao giọng, “Có phải giấu em đi ăn ngon không! Vũ ca anh cũng quá bất công!”

“Có cái gì ăn ngon đâu, hai bọn anh ăn cơm hộp.”

Vương Chúc Kỳ vừa nghe Dương Tinh Vũ nói như vậy, cảm xúc nháy mắt bĩnh tĩnh lại: “À, vậy quên đi.”

Đường Hiệt nhìn đồ ăn tràn đầy trên bàn trà phòng khách, đây không phải là ăn ngon lắm sao?

“Hehe, lần kiểm tra này khó như vậy, điểm Toán tuyệt đối duy nhất chắc chắn là Vũ ca rồi!” Giọng điệu Vương Chúc Kỳ giống như được điểm tuyệt đối là cậu ta, mỗi câu từ đều tràn ngập kiêu ngạo.

“Còn chưa công bố thành tích, đừng đoán mò,” Dương Tinh Vũ thích ý nhếch chân lên bắt chéo, “Bất quá ngoài anh cũng không ai có thể lấy được điểm tuyệt đối, ha ha ha!”

“Em cũng nghĩ như vậy, ha ha ha, Chu Lễ lần này lại khoe khoang! Không được, em phải đi nhìn xem thành tích khác có chưa!” Vương Chúc Kỳ nói xong liền cúp máy.

Điện thoại Dương Tinh Vũ truyền ra một trận âm thanh báo bận, hắn quay đầu cúp điện thoại, liền nhìn thấy Đường Hiệt ngồi một chỗ khác trên sô pha, vừa ăn bánh kem, vừa nhìn mình với ánh mắt vi diệu.

Hắn nhướng mày: “Ánh mắt này của cậu…… Sùng bái tôi à?”

Đường Hiệt đem miếng bánh kem cuối cùng nhét vào miệng, vỗ vỗ tay, dịch người trên sô pha ngồi xuống cạnh Dương Tinh Vũ: “Vũ ca có cần tôi giúp cậu tính xem người được điểm tuyệt đối này có phải là cậu không?”

Cậu hơi ngửa đầu, mắt cười cong lên giống như vầng trăng khuyết nhỏ, răng khểnh còn nghịch ngợm lộ ra nhòn nhọn, kẹt trên môi dưới.

Dương Tinh Vũ ngơ ngác nói: “Còn có thể tính ra cái này?”

“Đương nhiên! Đưa tay cho tôi!”

Đường Hiệt vừa mới nói xong, Dương Tinh Vũ liền cảm thấy ngón tay mình ngứa ngáy khó chịu, hắn rất kháng cự việc Giấy Gói Kẹo Nhỏ sờ xương đoán mệnh, nhưng tay trái giống như không chịu điều khiển của hắn, chậm rãi duỗi ra.

Đường Hiệt nở nụ cười, kéo bàn tay to của hắn một cái, nhiệt độ từ lòng bàn tay của Dương Tinh Vũ trực tiếp truyền tới đầu ngón tay cậu.

Cậu làm bộ làm tịch dùng ngón tay lướt qua khớp xương Dương Tinh Vũ, thẳng đến khi nhìn thấy lông tơ cánh tay hắn dựng lên mới buông ra.

Dương Tinh Vũ thu tay rồi hung hăng nhéo vài cái: “Cậu, cậu tính ra cái gì?”

Đường Hiệt buồn rầu nhíu mày: “Aizzz, Vũ ca cậu cũng đừng thương tâm, người được điểm tuyệt đối này khả năng không phải cậu.”

Dương Tinh Vũ trừng mắt: “Sao có thể không phải tôi! Cậu tính cũng không chính xác nha!”

“Vũ ca đối mắt với hiện thực đi, thật sự không phải cậu.” Đường Hiệt vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Cái gì mà đối mặt với hiện thực đi, nói giống như tôi mơ mộng hão huyền vậy,” Cánh tay Dương Tinh Vũ lại vòng qua cổ Đường Hiệt lần nữa, “Tôi thấy cậu chính là tiểu thần côn[4] gạt người nha.”

[4] Thần côn “神棍”: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Nhiệt độ cơ thể Dương Tinh Vũ cao hơn so với người bình thường. Đường Hiệt chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ cổ vẫn luôn kéo dài tới phía sau lưng, cậu thấp người xuống thoát khỏi khuỷu tay của Dương Tinh Vũ, cười nói: “Nếu không chúng ta đánh cược đi?”

“Cược thì cược!” Tay Dương Tinh Vũ đặt sau ót, nghiêng người lên sô pha, bắt chéo chân, biểu cảm rất thiếu đòn nói, “Nếu người được điểm tuyệt đối kia là tôi, cậu phải giúp tôi rút hai mươi…… Không, rút 50 thẻ!”

“Cậu thật đúng là bóc lột người khác, vậy nếu người được điểm tuyệt đối kia không phải cậu thì sao?”

“Có yêu cầu gì cậu cứ việc nói.” Dương Tinh Vũ tự tin nói.

Đường Hiệt cười cười, lộ ra răng nanh nhòn nhọn: “Vậy cuối tuần cùng ta đến một cửa hàng đồ ngọt mới mở đi.”

“Ha ~ cũng quá đơn giản!”

Dương Tinh Vũ cười một tiếng, vung cánh tay lên, bang một tiếng đập tay cùng Đường Hiệt, “Vậy cứ quyết định thế nhé!”

=======

Thịt nướng nồi:

Băng phấn nấu đường đỏ:

Chương trước | Chương sau

Mục lục

Leave a comment