Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

05/06/2023 11:25 3.4 K lượt truy cập

Thời gian song hành
Phần 2

Báo cáo

Lần này sau khi quay về, tôi không đợi mẹ gõ cửa nữa.

Tôi bật dậy khỏi giường như con cá chép mắc cạn.

Trực tiếp lao ra ngoài.

"Ây ây... Thằng nhóc này..."

Có mấy tiếng mắng mỏ nhưng lại bị tôi bỏ lại phía sau.

Ở dưới nhà của cô ấy, tôi canh đúng giờ, cô ấy cũng vừa vặn xuất hiện.

"Đi, hôm nay tớ đưa cậu đi học."

"Hả?"

"Đừng hả nữa." Nói rồi tôi nắm lấy tay cô ấy kéo đi.

Nửa viên gạch bên đường vẫn còn ở đó.

Nhưng tôi không nhặt lên.

Bởi một tay tôi đẩy xe, tay còn lại vẫn đang nắm tay cô ấy.

Tay cô ấy rất mềm khiến tôi không nỡ buông ra.

Đi qua khu nhà kia.

Tôi và tên trộm xe điện lần nữa nhìn nhau.

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Hắn ta hung dữ nhìn tôi nói.

Tôi đáp lại một câu.

"Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh xem mà làm."

Hắn ta bị dọa sợ.

Hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, sau đó lẩm bẩm nhổ nước bọt xuống đất.

Tay cô ấy siết chặt lại.

Tôi thì thầm bên tai cô ấy.

"Đừng sợ, có tớ mà."

Có lẽ là bị câu báo cảnh sát của tôi dọa sợ, cũng có lẽ là tôi tỏ ra cảm giác lạ thường.

Đến cùng, hắn ta rời đi, không tiếp tục nữa.

Khi ra chơi, tôi lấy đồ ăn vặt ra.

Chuẩn bị đi mua đồ uống với hai người họ.

Nhưng bất ngờ là cô ấy đưa tới một lon coca, cũng không biết cô ấy đã mua từ lúc nào nữa.

Trong tiết tiếng Anh cuối cùng, tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng cô ấy như thường lệ.

Nhìn lớp lông tơ mỏng ở sau gáy cô ấy dưới ánh nắng, khiến trong lòng tôi ngứa ngáy.

Đột nhiên, có viên phấn bay đến.

Một tay tôi chống cằm, tay còn lại tóm lấy viên phấn kia.

Vô cùng dễ dàng.

Cô giáo tiếng Anh ở trên bục giảng sửng sốt.

Tôi đáp nhẹ.

“Cô ơi, em không có mất tập trung, em đang nghe giảng mà.”

Rồi tôi ném phấn sang một bên ngay trước mặt mọi người.

Tiếng vỗ tay cùng tiếng ồn ào vang lên từ bốn phía.

Cô ấy cũng quay lại, mỉm cười vui vẻ.

Tan học buổi sáng, cô ấy cúi đầu dọn dẹp bàn học.

Tôi đứng ở bên im lặng chờ đợi.

“Đi, chúng ta cùng về.”

“Hả? Chúng ta thuận đường sao?”

“Đừng lo, tớ đưa cậu về nhà.”

Vừa nói tôi vừa kéo cô ấy ra khỏi phòng học.

Đi đến ngã tư khi đang chuẩn bị đi qua đường.

Tôi chăm chú nhìn phía cuối con đường.

Đèn xanh đang sáng, nhưng tôi không bước lên.

Mãi cho đến khi một chiếc xe xiên vẹo lao đến.

Tôi chỉ về phía đó, hét lớn một câu, mọi người cẩn thận.

Tiếng hét này đã cứu được rất nhiều người.

Bởi vì đã nhìn thấy chiếc xe trước nên mọi người đã kịp thời tránh được.

Chiếc xe kia cứ thế đâm thẳng vào dải phân cách nên không có ai bị thương hay tử vong cả.

Một cậu học sinh đeo kính ở một bên bị dọa sợ quá chừng.

Tôi nhận ra, đó là người bạn thân nhất của tôi hồi cấp 3.

Vì thế tôi đi lên vỗ cậu ấy một cái.

“Trước khi thi đại học, nhất định đừng ăn thịt nướng!”

Người anh em này của tôi khi đó bị tiêu chảy ở điểm thi, vừa ôm bụng vừa thi mà vẫn giành được đầu bảng của nơi đó.

Nhưng hiển nhiên hiện giờ cậu ấy vẫn không hiểu lời tôi nói.

Cậu ấy ngu ngơ gãi đầu.

Tôi cũng không giải thích gì thêm, dù sao thì đây cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là tôi đưa cô ấy đến dưới nhà.

Rồi bắt đầu dặn dò đủ thứ.

Ăn cơm chứ đừng ăn cá, uống canh đừng để bị sặc.

Trước khi đi ngủ phải kiểm tra gas, đừng vứt bừa tàn thuốc trong nhà…

Ngay khi tôi đang lải nhải dặn dò.

Cô ấy mỉm cười xoa đầu tôi.

‘Cậu không sao chứ?”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

Vốn muốn nói, cậu nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, đừng chết.

Nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ nên không nói ra.

Cô ấy xoay người bước từng bước lên cầu thang, nhưng tôi vẫn chưa yên tâm được hẳn.

Tôi có hơi lo lắng nên đã gọi điện về nhà bảo ăn cơm ở bên ngoài.

Sau đó đứng canh ở dưới nhà cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy ra ngoài.

Thời gian sau đó, tôi gần như không rời nửa bước.

Giống như một tên biến thái vậy.

Ngay cả đi vệ sinh cũng phải âm thầm đợi ở ngoài cửa.

Cuối cùng, một ngày lo lắng cũng đã kết thúc.

Sau tiết tự học buổi tối, tôi đã đưa cô ấy về nhà.

Trên đường không cẩn thận đâm phải đinh khiến bánh xe đạp bị thủng.

Cô ấy nói rằng trước tiên cứ để xe ở dưới nhà cô ấy đã.

Vừa hay ở gần đó có chỗ sửa xe, ngày mai có thể đem đi sửa, đỡ phải đi đi lại lại cho phiền…

“Thế nhưng, hôm nay cậu có chút lạ đó.”

Cô ấy đột nhiên nói.

“Không phải cậu thích tớ đấy chứ?”

Lòng tôi đột ngột căng thẳng, lòng bàn tay nhanh chóng đổ mồ hôi.

“Xấu hổ à ha ha ha ha.”

Tôi nói năng lộn xộn phủ nhận chuyện này.

Cô ấy cũng không hỏi thêm gì nữa, quay người lên cầu thang.

Nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi thở dài.

Bình an vô sự, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

Tôi kéo lê tấm thân mệt mỏi từng bước từng bước đi về nhà.

Gần như không ăn gì mà đi ngủ luôn.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng rực rỡ, tất cả đều bình thường.

Tôi hét lớn một tiếng “Mẹ!”

Mẹ tôi cầm cây lau nhà lẩm bẩm đi vào.

“Mẹ, bây giờ con đã kết hôn chưa? Có con chưa? Con con bao tuổi?”

Mẹ tôi sửng sốt ngay tại chỗ, không biết phải làm sao.

Chậc, xem ra tôi vẫn là quá mơ mộng rồi.

Thế nên tôi lấy album ảnh tốt nghiệp đại học ra, tìm bóng dáng cô ấy chỉ cho mẹ xem.

“Mẹ, cô gái này mẹ biết chứ, là bạn gái thứ mấy của con vậy?”

Mẹ tôi thở dài: “Cô bé này chết rất thảm, con không biết sao?”

Cả người tôi như thể rơi vào trong khe nứt.

Nụ cười hoàn toàn biến mất.

Không thể nào. Tôi không tin, rõ ràng khi đó tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy lên lầu rồi cơ mà.

Mẹ tôi dường như không nhìn thấy vẻ mặt của tôi mà nói tiếp.

“Khi đó có tên trộm lẻn vào nhà cô bé, nói ra thì tên trộm này cũng rất ngu ngốc.”

“Trộm được một nửa thì khiến người ta tỉnh dậy, sau đó trong lúc hỗn loạn đã giết chết cả nhà họ.”

“Còn chưa đủ, cũng không biết hắn ta nghĩ gì mà gây ra một vụ hỏa hoạn.”

“Không chỉ đốt nhà bọn họ mà cả tòa nhà cũng bị thiêu rụi.”

“Một lần chết mười mấy mạng người.”

“Khi đó hung thủ đã bị bắt giữ, nghe nói là một tên ngựa quen đường cũ, đã từng vào tù tận 5 lần, đợt đó mới ra tù được mấy ngày.”

Những lời phía sau tôi không nghe được nữa.

Tôi đẩy mẹ tôi ra khỏi phòng, sau đó khóa lại.

Ngồi trước bàn, nghĩ ngợi rất lâu.

Cuốn sổ chỉ còn lại trang cuối cùng.

Nhưng sự việc càng lúc càng tồi tệ.

Tôi muốn đánh cược một lần nữa, một lần cuối cùng.

Lần này, tôi sẽ đặt cược lớn.

Nếu không thành công cũng thành nhân.

Số phận của cô ấy là do tôi quyết định chứ không phải do ông trời.

Lần cuối cùng tôi quay lại năm 12 tuổi.

Lấy ra con dao găm trong ngăn kéo.

Khi ra ngoài, tôi do dự một lúc lâu rồi quay lại.

Tôi lấy chiếc mặt dây chuyền ngọc bích bị vỡ.

Lần này, tôi không muốn để lại nuối tiếc gì nữa.

Khi đi đến dưới nhà cô ấy, tôi tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường.

Tôi đưa mặt dây chuyền ngọc bích bị vỡ cho cô ấy, nói với cô ấy, đây là quà tớ muốn tặng cậu từ rất lâu.

Đáng tiếc là bị hỏng rồi.

Tôi còn nói với cô ấy, bóng lưng cậu rất đẹp, nhìn lâu như vậy cũng chưa đủ.

Có lẽ cô ấy sẽ không hiểu những lời khó nói này.

Nhưng thật sự tôi đã cố gắng hết sức.

Đây là cơ hội cuối cùng rồi, tôi không muốn để lại tiếc nuối.

Tính cách yếu đuối, có hơi tự ti trước đây, rất nhiều lời không dám nói.

Nhưng sau khi bỏ lỡ lâu như vậy.

Tôi đã nghĩ thông, thật sự cũng không có nhiều lời đến thế.

Nói trắng ra chỉ có một câu.

Tôi nhìn vào mắt cô ấy, dừng lại một lúc.

“Tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu.”

Nói xong, tôi vứt xe đạp sang một bên.

Đi thẳng về khu nhà cũ nát kia.

Đột nhiên, có người ôm lấy tôi từ phía sau.

Một bàn tay mềm mại đút vào túi áo của tôi.

Chậm rãi lấy con dao găm tôi đang nắm chặt trong tay.

Tôi có chút kinh ngạc, sững sờ ngay tại chỗ.

Mãi cho đến khi mặt cô ấy áp vào lưng tôi, thì thầm nói.

“Hóa ra, cậu cũng vẫn luôn xuyên không à.”

Từng câu từng chữ.

Nhẹ nhàng đến khó tin.

Nhưng trong giây lát dường như đã tập kích tôi.

Hóa ra tôi chưa bao giờ cô đơn.

Cô ấy cũng đang làm chuyện giống như tôi.

Chỉ là ở trong thế giới của cô ấy, người chết đó lại là tôi.

Cô ấy không ngừng xuyên không quay lại chỉ vì muốn cứu tôi.

Ví như, có lần tôi dùng áo đồng phục ném vào mặt học sinh, sau đó tan học bị bọn chúng chặn lại ở cửa, trong lúc hỗn loạn đã bị người đâm chết.

Thế nên cô ấy xuyên không quay lại, chuẩn bị trước đồ uống, ngăn tôi đi qua phòng học ấy để tránh xảy ra tranh chấp.

Nhưng sau đó tôi lại chết vì tai nạn xe.

Thế nên cô ấy đã thầm rải đinh trên con đường phải đi qua, khiến bánh xe tôi bị hỏng, để tôi đi bộ về nhà.

Nhưng tất cả những nỗ lực đều đi tong.

Sư việc trở nên càng lúc càng tồi tệ, vì để cứu tôi trái lại lại khiến người chết càng lúc càng nhiều hơn.

“Vậy lần này thì sao?”

Tôi hỏi cô ấy.

“Lần này cậu đã giết người.”

Hai người bị thương và chết ở đầu đường.

Vừa nói cô ấy lấy dao găm ném nó ra xa.

Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao, vì sao năm lần bảy lượt tôi đều không thể thành công.

Bởi vì một khi tôi thành công, thì trong thế giới của cô ấy tôi sẽ chết. Sau đó cô ấy sẽ quay lại để cứu tôi.

Lặp đi lặp lại. Chúng tôi vẫn luôn tốn công tốn sức.

Một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Tôi rơi nước mắt một cách không thể kiểm soát được nữa.

Cô ấy khẽ khàng đưa tay chạm vào những giọt nước mắt của tôi.

“Đi, tớ đưa cậu đến một nơi.”

“Sau khi trưởng thành, mỗi khi nhớ cậu tớ sẽ đi đến đó.”

“Ở chỗ đó, có thể nhìn thấy được nửa thành phố.”

“Cậu biết không, chuyện thật sự khiến tớ tiếc nuối nhất cũng giống cậu.

Tớ hối hận khi đó nhát gan, có vài lời cũng không dám nói ra.

Tớ đã mất nhiều lần như thế, cố gắng đi cứu cậu.

Nhưng không có lần nào đủ can đảm để nói cho cậu biết.

Tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu.”

Vừa nói, cô ấy cúi đầu, nhìn dây chuyền ngọc bích trên tay.

Cầm một nửa bị vỡ, nửa còn lại đưa cho tôi.

“Dây chuyền ngọc bích tớ nhận được rồi. Cảm ơn cậu.”

“Tớ sẽ sống thật tốt, cậu cũng vậy.”

Trong giây phút đó.

Mặt trời lên cao, ánh nắng đầu tiên chiếu xuống.

Dịu dàng lại chói mắt.

Tôi nhìn cô ấy và thành phố trước mặt.

Dường như đang tỏa sáng.

Đẹp không thể nói nên lời.

Trong phút chốc, nước mắt tôi không ngừng chảy xuống, tôi muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Càng không nói được ra tôi càng lo lắng, lo lắng đến nỗi từ trong mơ tỉnh dậy.

Trên mặt vẫn còn nước mắt, tôi ngẩn người hồi lâu.

Tôi vội vàng lục tìm trong tủ, tìm album ảnh tốt nghiệp tiểu học, còn có cuốn sổ kia.

Trên bức ảnh tốt nghiệp cô ấy vẫn cười rất vui vẻ.

Mà phía sau cuốn sổ cũng là trang giấy trắng không có chữ nào.

Đột nhiên nghĩ ra gì đó, tôi tiếp tục lục tìm trong ngăn tủ.

Cuối cùng cũng tìm được mặt dây chuyền năm đó.

Nhưng chỉ tìm được một nửa.

“Mẹ, nửa miếng ngọc của con đâu rồi?”

Tôi kêu lớn.

Mẹ tôi lẩm bẩm trách mắng tôi vứt đồ lung tung, ngay cả cái này cũng không tìm được.

Có lẽ đã mất từ lâu rồi.

Tôi nhìn cuốn sổ trên bàn đang mở ở trang trắng tinh rồi không nói gì nữa.

Đột nhiên, trong giây phút như thế tôi đã mỉm cười.

Vô cùng hạnh phúc.

Sau đó tôi viết một câu vào trang cuối cùng của cuốn sổ.

Tớ sẽ sống thật tốt.

Cậu cũng vậy.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
05/06/2023 11:25
3397
05/06/2023 11:28
4499

Bình luận

Nội dung liên quan