The Wolf Team

16/02/2024 22:35 22 lượt truy cập

Quý nhân phù trợ Du
Chương 70 - Chia tay em gái

Báo cáo

Sau ba ngày quay phim ngắn quảng cáo cho son môi Naki, Thẩm Du rời khỏi phim trường, nhưng cậu không lập tức lao vào công việc luôn mà định về nhà trước.

 

Đã hơn nửa tháng kể từ khi Tiểu Lam đến Bắc Kinh du lịch, cho dù mọi chuyện được Chung Tư Mộ sắp xếp đều diễn ra rất suôn sẻ thì cũng đến lúc cô bé nên về nhà rồi. Bố mẹ cô đã nhiều lần giục cô, sợ cô gây phiền phức cho Thẩm Du, Tiểu Lam cũng muốn về nhà đi chơi cùng bạn bè, Thẩm Du nghĩ rằng cậu và Chung Tư Mộ sắp tới đều phải đi quay phim nên cũng đã đồng ý với yêu cầu của cô rồi cố gắng thu xếp thời gian để quay lại tiễn Tiểu Lam.

 

Chung Tư Mộ vẫn còn trong đoàn chương trình tạp kỹ, không có cách nào quay về nên chỉ có thể sắp xếp người đưa Tiểu Lam ra sân bay.

 

Tiểu Lam về nhà cũng không sao, nhưng như vậy thì Âm Âm sẽ không có người chăm sóc, Tiểu Lam vốn định đưa Âm Âm về cùng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Du cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng không thích hợp, nên cuối cùng cậu đã thảo luận chuyện này trước với Chung Tư Mộ. Nhờ một bảo mẫu đáng tin cậy chăm sóc cho Âm Âm.

 

Vé của Tiểu Lam mua sẽ cất cánh vào buổi trưa, sáng sớm Thẩm Du xuống máy bay liền vội vàng chạy về nhà, sau khi tạm biệt An Vy, một mình cậu tiến vào tiểu khu lại gặp phải một vị khách không mời mà đến ở trước cửa biệt thự.

 

Người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất bảnh bao, đeo kính gọng mỏng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đi đi lại lại trước cổng biệt thự, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn vào bên trong với vẻ mặt do dự như đang lấy dũng khí.

 

Thẩm Du cau mày nhìn người lạ mặt, không biết làm thế nào mà anh ta lại có thể vào được khu dân cư an ninh cực kỳ nghiêm ngặt này, may mắn là cửa biệt thự và bức tường bao quanh có cây cối rất chắc chắn, Tiểu Lam và Âm Âm chắc vẫn đang ngủ. 

 

Thẩm Du cúi đầu kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn, định đi vòng vòng gọi điện thoại cho Chung Tư Mộ hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra sao, không ngờ cậu còn chưa kịp bước đi thì người đàn ông đã nhìn thấy cậu, sửng sốt nửa giây, đôi mắt sáng lên rồi bước về phía cậu vài bước.

 

"Là anh Thẩm Du sao?" Người đàn ông mỉm cười hỏi, giây lát sau nghĩ tới nỗi lo lắng của mình, lại quay người, thấy chung quanh không có người mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Xin chào, anh là ai vậy?” Thấy mình bị nhận ra, Thẩm Du đành phải dừng lại, khách khí hỏi.

 

Những tay săn ảnh bình thường không thể nào tới đây được, cách ăn mặc nói chuyện như này càng không thể xảy ra, Thẩm Du không khỏi lo lắng người này là phóng viên, nhưng cậu vẫn không buông lỏng cảnh giác, dù sao người bình thường cũng không thể biết Chung Tư Mộ sống ở đâu, e rằng người này với Chung Tư Mộ chỉ là người xa lạ.

 

“Tôi đã nghe danh cậu lâu rồi, tôi là Trần Tư Trác.” Người đàn ông mỉm cười hiền lành, như thể không hề cảm thấy khó chịu trước sự cảnh giác của Thẩm Du, “Có thể cậu cũng đã nghe nói về tôi từ A Mộ rồi."

 

Người này sao lại gọi Chung Tư Mộ như vậy, Thẩm Du suy nghĩ mấy giây, liền nhận ra người đàn ông này có thể chính là anh trai cùng cha khác mẹ mà Chung Tư Mộ nhắc đến trước đó, con trai cả của nhà Trần. Theo mô tả của Chung Tư Mộ, anh trai với anh lớn lên cùng nhau và có mối quan hệ khá tốt với anh, nhưng tính cách hơi mềm yếu nên đã bị mẹ kế Chu Tiên Hòa, người thường đóng vai là người hòa giải, thao túng.

 

"Thì ra là anh Trần. Trước đây tôi có nghe đạo diễn Chung nhắc đến anh rồi. Chỉ là gần đây đạo diễn Chung vắng nhà vì bận rộn công việc. Không biết vì lý do gì mà sáng sớm như này anh lại đến đây?" Biết thân phận của Trần Tư Trác, Thẩm Du tự nhiên liền có chút khách khí, kéo khẩu trang xuống, mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

 

Trần Tư Trác không thể không biết lịch trình của Chung Tư Mộ và Chung Tư Mộ càng không thể hẹn Trần Tư Trác đến đợi ở cửa khi anh không ở nhà, Trần Tư Trác chắc chắn đã đến mà không được mời. Đặc biệt đến đây lúc này là muốn tránh mặt Chung Tư Mộ? Để làm gì?

 

Cho dù mối quan hệ giữa Chung Tư Mộ và Trần Tư Trác vẫn ổn, nhưng điều đó không có nghĩa là quan hệ giữa anh và cha mình tốt, ai biết Trần Tư Trác đến đây với mục đích gì.

 

“Nói thật với cậu.” Nhìn vẻ mặt của Thẩm Du, Trần Tư Trác biết rõ cậu đang nghĩ gì, chỉ có thể âm thầm cười khổ, cho rằng cậu chính là người A Mộ thích nên mới nói thật: “Tôi tới đây lần này là để gặp Âm Âm.”

 

"Âm Âm?" Thẩm Du nghe vậy liền cau mày, nhớ tới những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể Âm Âm trong lần đầu gặp cô bé, nhà họ Trần đã không quan tâm gì đến Âm Âm hơn nửa tháng, mặc kệ cô bé ở đây cùng với Chung Tư Mộ, hôm nay sao đột nhiên lại đến tìm gặp Âm Âm?

 

"Chúng ta có thể vào trong rồi nói chuyện được không?" Trần Tư Trác đại khái cảm thấy chuyện này có chút khó giải thích, vì thế cười khổ nói.

 

Thẩm Du do dự một lát rồi hỏi: “Anh Trần, đạo diễn Chung có biết anh đến đây không?”

 

"..."

 

"Tôi chỉ tạm thời ở đây thôi, chủ nhà không có ở đây thì tôi cũng không thể quyết định được gì, anh thử nói với anh ấy xem sao." Thẩm Du cảm thấy hành vi cố tình tránh mặt Chung Tư Mộ của Trần Tư Trác rất kỳ lạ nên vẫn tìm lý do để anh hỏi Chung Tư Mộ.

 

Trần Tư Trác nghe xong liền im lặng một lát, thấy Thẩm Du kiên quyết kiên trì, cuối cùng cũng cam chịu số phận, lấy điện thoại di động ra bấm số, quay người đi vài bước, nhỏ giọng nói gì đó .

 

Thẩm Du thấy vẻ mặt anh từ bất an chuyển sang xấu hổ, cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nói chuyện mười phút mới cúp điện thoại. Một lúc sau, Thẩm Du nhận được tin nhắn WeChat từ Chung Tư Mộ.

 

"Để Trần Tư Trác vào và đưa Âm Âm về nhà đi. Thật trùng hợp, đúng lúc Tiểu Lam về nhà."

 

“Hai người cãi nhau à?” Thẩm Du nhìn thấy tin nhắn gọi cả họ và tên người ta, có chút do dự hỏi.

 

"Không, chỉ là anh không biết trong đầu anh ấy đang nghĩ gì thôi." Chung Tư Mộ nhắn xong câu này, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn tiếp theo, "Anh gây rắc rối cho em rồi."

 

“Em không sao.” Thẩm Du có chút lo lắng: “Nhưng Âm Âm… anh thật sự muốn để em ấy quay về sao?”

 

"Trần Nghị và Chu Tiên Hòa đều có danh tiếng tốt, không thể giữ Âm Âm ở đây mãi được. Họ dự định gửi Âm Âm đi học tại một cơ sở giáo dục tư nhân dành cho người câm điếc. Mắt không thấy, tâm sẽ không phiền, có vẻ Trần Tư Trác thực sự muốn đến đón Âm Âm. Cả hai chúng ta cùng bận rộn với lịch trình riêng thay vì tìm bảo mẫu thà để em ấy đi học còn tốt hơn.”

 

Chung Tư Mộ giải thích qua tin nhắn và có vẻ như đây thực sự không phải là vấn đề gì lớn. Thẩm Du mơ hồ cảm giác được tâm tình Chung Tư Mộ không tốt, có thể vừa rồi Trần Tư Trác đã vô tình nói gì đó, nhưng vì dùng điện thoại di động không thể an ủi anh, nên cậu đành phải đáp lại: "Em hiểu rồi. Anh hãy nghỉ ngơi đi, đừng tức giận nữa."

 

Chung Tư Mộ không trả lời tin nhắn, chắc anh vẫn đang bận, Thẩm Du dẫn Trần Tư Trác vào nhà, đúng như dự đoán, Tiểu Lam và Âm Âm còn chưa dậy, còn hai con mèo càng ngày càng béo đã lao tới sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, kêu meo meo quanh chân Thẩm Du, khiến Thẩm Du lúng túng nhìn Trần Tư Trác.

 

Cậu không biết Trần Tư Trác có biết về mối quan hệ của cậu với Chung Tư Mộ hay không, nên cậu kiếm cớ nói rằng cậu tạm thời đang ở đây, tuy nhiên, hai con mèo này nhiệt tình đến mức như gặp chủ nhân của chúng này đã vạch trần lời giải thích của Thẩm Du khiến cậu không biết nên nói cái gì.

 

Nhưng Trần Tư Trác lại tựa hồ không để ý tới chuyện này, anh ta nhìn chung quanh, mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha cùng Thẩm Du.

 

"Lần cuối cùng tôi đến đây là cách đây mấy năm, lúc đó A Mộ mới chuyển đến, tôi không mời mà đến mừng tân gia, nhưng cậu ấy đã đuổi tôi đi bằng một bữa mì với vẻ mặt ủ rũ." Trần Tư Trác nhận trà từ Thẩm Du, vừa cảm ơn vừa cười thở dài.

 

"Trần tiên sinh, trước đây anh từng tới đây rồi sao?" Thẩm Du tò mò hỏi, xem ra mối quan hệ giữa Chung Tư Mộ và người anh này quả thực không tệ. Mặc dù chỉ là món mì đơn giản, khác xa với kỹ năng nấu nướng thuần thục của Chung Tư Mộ, nhưng việc Chung Tư Mộ không mất bình tĩnh mà còn nấu ăn cũng đủ để nói lên tất cả.

 

"A Mộ và tôi mấy năm nay liên lạc tương đối thường xuyên. Nhưng sau đó dì..." Trần Tư Trác sắp xếp lại lời nói "Có chút phức tạp."

 

"A Mộ vẫn luôn oán hận dì ta như thế, bố cũng cứng đầu... Chúng tôi vốn là một gia đình hạnh phúc, thế nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy." Trần Tư Trác cười khổ lắc đầu, tựa hồ rất khó chịu.

 

Thẩm Du nghe được lời này thì im lặng, Trần Tư Trác có lẽ không biết việc mẹ ruột của Chung Tư Mộ ly hôn rồi tự sát, cậu cảm thấy mâu thuẫn giữa họ nhiều hơn là vì lý do cá nhân, cậu hy vọng họ có thể tháo gỡ được những chuyện này. Vì lý do nào đó, Chung Tư Mộ chưa bao giờ nói sự thật với Trần Tư Trác và Thẩm Du cũng không thể nói gì nhiều.

 

"A Mộ những năm này thật sự rất khốn khổ. Tuy rằng thoạt nhìn cậu ấy rất mạnh mẽ, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã cùng nhau lớn lên. Làm sao tôi có thể không nhìn ra cậu ấy chưa từng thực sự cảm thấy hạnh phúc chứ? Mặc dù sau này cậu ấy thậm chí còn oán hận tôi. Không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để chuộc lỗi." Trần Tư Trác dường như đã tìm được đúng người để tâm sự nên anh nói ra tất cả những suy nghĩ trong nội tâm của mình trước mặt Thẩm Du. Thẩm Du cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Chung Tư Mộ lại nhận xét rằng tính cách của anh quá mềm yếu.

 

"Kỳ thật Chung Tư Mộ không hề trách anh, anh ấy chỉ là muốn tránh nghi ngờ, giảm bớt phiền toái không cần thiết." Cuối cùng, Thẩm Du nhịn không được xen vào.

 

Trần Tư Trác nghe vậy liền sửng sốt và không nói gì nữa, cuối cùng nhìn Thẩm Du mỉm cười, trong giọng điệu có chút nhẹ nhõm, “Mặc kệ cậu ấy nghĩ tôi thế nào, tôi cũng vẫn vậy. Dù sao, bất kể thế nào, tôi cũng là anh trai của cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được dạo này tâm trạng A Mộ tốt hơn rất nhiều, thậm chí tính cách cũng không còn gai góc như trước nữa. Cảm ơn các cậu đã sẵn lòng bước  vào cuộc sống của cậu ấy và đồng hành cùng cậu ấy. Chúc hai người hạnh phúc."

 

Thẩm Du biết Trần Tư Trác đã biết quan hệ của mình với Chung Tư Mộ, dù sao anh ấy cũng là anh trai của Chung Tư Mộ, đột nhiên nhận được lời chúc phúc nghiêm túc từ người nhà đối phương, sắc mặt Thẩm Du có chút nóng, những vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc. Cậu cảm thấy xấu hổ không biết phải nói gì thì chợt nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng ngủ dành cho khách nơi Tiểu Lam và Âm Âm ở.

 

"Anh ơi! Anh về được bao lâu rồi! Em dậy muộn à?!" Một giây tiếp theo, một cô gái mặc bộ đồ ngủ thỏ lao ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Tư Trác đang ngồi trong phòng khách, cô sửng sốt mấy giây rồi lại chạy vào phòng ngủ với tốc độ nhanh hơn cả lúc nãy rồi đóng sầm cửa lại.

 

“Vẫn còn sớm, em thay quần áo trước đi, tiện gọi cả Âm Âm dậy đi.” Thẩm Du chỉ có thể ngượng ngùng cười với Trần Tư Trác nói xin lỗi rồi đứng dậy đi tới trước cửa nói.

 

Vừa rồi đang nói chuyện, cậu suýt chút nữa quên mất ở nhà còn có hai cô em gái, cũng may lúc nãy Tiểu Lam mới dậy có lẽ không nghe thấy gì.

 

Đêm qua Tiểu Lam đã thu dọn xong hành lý, cô bé nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi đưa theo Âm Âm ra ngoài. Đúng như Chung Tư Mộ đã nói, Trần Tư Trác đối xử với Âm Âm thực sự rất tốt, Âm Âm vừa nhìn thấy anh đã chạy tới và nắm lấy tay anh, điều này khiến Thẩm Du cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Sau khi cẩn thận dọn đồ đạc cho Âm Âm, cất hết đồ chơi và quần áo cô bé thích, Thẩm Du nói chuyện với cô bé rất lâu, hứa rằng khi nào Âm Âm có thời gian sẽ quay lại gặp cô trước khi để Trần Tư Trác đưa cô đi trước.

 

“Anh ơi, ai không biết lại cho rằng Âm Âm là em gái ruột của anh đấy.” Thẩm Lan đứng ở cửa kéo vali cười nói đùa.

 

"Dạo này em và Âm Âm chơi với nhau không vui vẻ sao? Đừng nói với anh là em không lo lắng." Thẩm Du không nghe thấy ý tứ khác trong lời nói của em gái mình, cậu cầm lấy chiếc vali từ tay cô bé, rồi mở cửa ra với một nụ cười.

 

Tiểu Lam nhìn bóng lưng Thẩm Du, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát, cô do dự vài giây, cuối cùng cũng không hỏi gì, cúi đầu đi theo anh.

 

Khác với việc khi đến nơi mới mua vé tàu, Tiểu Lam đã đặt vé VIP cho chuyến trở về, cô đã thuận lợi đến sân bay và nhanh chóng hoàn thành thủ tục ký gửi hành lý và thông quan qua mọi cửa kiểm tra an ninh.

 

"Được rồi, anh, anh mau về đi, với cả hiện tại anh cũng nổi tiếng, ở lại sân bay lâu quá không an toàn." Tiểu Lam quay người nhìn Thẩm Du đã trang bị đầy đủ từ mũ đến khẩu trang, cười nói.

 

"Thượng lộ bình an, khi nào hạ cánh nhớ gọi điện cho anh đấy. Đi ngủ sớm dậy sớm, đừng chọc giận bố mẹ. Có chuyện gì thì gọi cho anh..." Lúc chuẩn bị rời đi, Thẩm Du nghĩ đến việc đã lâu không về nhà, trong lòng cảm thấy chua xót, một hơi dặn dò xong, giọng nói dần dần trầm xuống.

 

“Đừng lo lắng, em sẽ nghe lời bố mẹ, mỗi ngày đều sẽ xem phim “Theo đuổi ngọn gió”, trở thành một fan hâm mộ nhiệt tình!” Thẩm Lam thấy vậy cố ý vỗ ngực hứa hẹn, thành công chọc cười Thẩm Du.

 

"Đi nhanh đi, kiểm tra an ninh sẽ mất thời gian đấy."

 

“Vâng.” Thẩm Lam lắc lắc mái tóc đuôi ngựa được buộc cực cao, gật đầu đi về phía trạm kiểm soát an ninh, đi được vài bước, cô đột nhiên chạy lại ôm lấy Thẩm Du đang đứng nhìn cô rời đi.

 

"Anh ơi, dù thế nào đi nữa... em cũng sẽ ủng hộ mọi quyết định của anh."

 

Nói xong lời này, không đợi Thẩm Du kịp phản ứng, Thẩm Lam liền buông tay ra, xoay người bước nhanh vào trạm kiểm soát an ninh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Du.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
11/12/2023 21:50
52
19/11/2023 00:14
26
09/11/2023 23:54
28
08/11/2023 01:27
28
17/10/2023 23:07
31
15/10/2023 00:20
21
14/10/2023 00:36
23
12/10/2023 23:52
23
07/10/2023 16:41
25
22/08/2023 22:02
42
14/08/2023 22:26
32
18/06/2023 13:32
81

Bình luận

Nội dung liên quan