Hũ Mật Ngọt - 蜂蜜罐

31/05/2023 11:09 3.06 K lượt truy cập

Phía sau anh
Chương 15: Ông lão Phong xảy ra chuyện

Báo cáo

[Biệt thự lưng núi.]

Vệ sĩ mở cửa ra, Hứa Liên ôm Phong Diên Dục đã say đến bất tỉnh nhân sư, nhìn thấy trong phòng khách không ít đồ dùng đều che vải trắng, quảy đầu hỏi vệ sĩ đó: “Tổng tài của các người không sống ở đây sao?”

Vệ sĩ cũng chỉ lắc đầu, nói không rõ.

Để Phong Diên Dục lên sô pha, Hứa Liên nhìn xung quanh phòng khách, xa hoa thì xa hoa, nhưng không có một chút sự sống, hình như đã rất lâu rồi không có người sống.

Hứa Liên theo bản năng gọi một tiếng: “Tang Dĩ Nhu?”

Mà trả lời cậu ta chỉ có tiếng vang vọng.

Chuyện gì thế? Hứa Liên vò đầu, luôn cảm thấy giữa bọn họ xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng bây giờ Phong Diên Dục say đến như vậy, chắc hẳn hỏi cũng không được cái gì.

Mà ở bên kia, Tang Dĩ Nhu đã hoàn thành hai mục trị liệu, yếu ớt nằm trên giường bệnh.

Đôi mắt trống rỗng của cô hiện lên sự kiên cường, nghe thấy tiếng bà Tang gọt trái cây cho cô, tốn sức khống chế đầu lưỡi: “Mẹ, mẹ…”

Bà Tang nghe thấy, lập tức buông trái táo xuống, đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Có phải đau chỗ nào không?”

“Mẹ, cảm… ơn mẹ.” Tang Dĩ Nhu nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ấm áp.

Cảm ơn bà Tang không từ bỏ cô, cảm ơn bà đã cho cô tiếp tục sống, từ trước đến nay cô chưa từng muốn chết, cho dù biết bản thân sống không lâu, nhưng cô còn muốn cố gắng hết sức nắm lấy hy vọng của sự sống, chỉ cần cô còn có ý thức, tim vẫn còn đập, cô vẫn có thể gọi bà Tang một tiếng mẹ, cô tuyệt đối không lựa chọn cái chết.

Bà Tang ngấn lệ, cười xoa khuôn mặt trắng bệch của cô: “Nói điều ngu ngốc gì chứ. Dĩ Nhu, là mẹ không tốt, mẹ không nên thay con quyết định sống chết.”

Tang Dĩ Nhu lại cong khoé môi, tỏ ý không có gì, cô biết bà Tang thương mình, cô không trách bà, cô chỉ muốn sau này ở cùng với mẹ thôi.

Rượu mạnh tối qua khiến cho đầu Phong Diên Dục vừa thức dậy đã đau như búa bổ.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.” Hứa Liên để một ly nước trên bàn trước mặt Phong Diên Dục.

Phong Diên Dục nhìn xung quanh, xác định được hoàn cảnh, mới có chút mơ hồ nhìn cậu ta: “Sao cậu lại ở đây?”

Hứa Liên ngồi xuống, lộ ra sắc mặt nghiêm túc ít thấy: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ánh mắt của Phong Diên Dục trầm lại, nhưng cũng không trả lời, chỉ di chuyển ánh mắt của mình lên cái cây đã khô héo bên cạnh cửa sổ.

Hứa Liên bĩu môi: “Tôi lớn lên từ nhỏ với cậu, chưa từng nhìn thấy bộ dạng cậu uống say vì ai, sau khi say còn như một thằng điên kêu loạn xạ.”

“...” Phong Diên Dục ngẩn người, anh đã quên mất hôm qua bản thân đã làm gì, nói gì rồi.

Hứa Liên nhìn thấy Phong Diên Dục ngẩn ngơ, hai tay gối sau gáy, bộ dạng không có chuyện gì: “Cậu nói cậu ghét Tang Dĩ Nhu, còn nói cô ấy chết rồi.”

Lồng ngực của Phong Diên Dục khó chịu, anh thật sự nói những lời này?

“Khi nào cậu trở nên bẽn lẽn như vậy thế?” Hứa Liên nhướng mày.

Từ khi nào? E rằng bản thân Phong Diên Dục cũng không biết.

Anh nhìn cành cây đã khô, trước kia đều là Tang Dĩ Nhu chăm sóc, bây giờ không có cô, đến cả chúng nó cũng chết rồi.

“Này!” Hứa Liên bất mãn kêu lên một tiếng: “Chỉ có điều này của cậu không thay đổi. Luôn thích làm lơ người khác".

Phong Diên Dục đứng dậy, lảo đảo một chút mới có thể đứng vững.

“Tôi đến công ty.”

“Này? Cậu còn chưa nói với tôi cậu…”

Tiếng điện thoại đột nhiên cắt ngang phàn nàn của Hứa Liên, Phong Diên Dục nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại, là Phong Vân.

Anh không hề do dự cúp máy, chỉ vừa cúp máy không bao lâu, trợ lý đã gấp gáp chạy đến.

“Tổng tài, ông lão Phong, ông lão Phong ông ấy…”

Danh sách chương

Bình luận

Nội dung liên quan