BLACK ROSE NOVEL

15/04/2024 16:48 90 lượt truy cập

[NOVEL] PHƯỢNG LỆ CỬU THIÊN - QUYỂN 1
Chương 22: Không cần cố ý lấy lòng (H nhẹ)

Báo cáo

Đúng lúc này, một tia chớp bổ ngang, bầu trời vang lên một tiếng nổ, mưa to như trút nước, che trời lấp đất chảy ngược xuống, cứ như thiên thạch tan vỡ, không thể ngăn được.  

Diêu Tố Loan được Thải Huỳnh đỡ, vội vàng bước vào trong đại sảnh. Các nô bộc khác bước vào trong, bầu không khí trong đại sảnh liên tục giảm xuống âm độ.

Viện Mai Hợp Các trong Diêu phủ.

Tiếng sấm ầm ầm đánh thức Diêu Mạc Uyển đang hôn mê trên giường, đôi mắt từ từ mở ra chỉ thấy Dạ Hồng Dịch đè lên người nàng với bộ dạng không mảnh vải che thân, còn nở nụ cười tà mị nhìn nàng.  

» Hồ ly tinh của trẫm, trẫm còn chưa cho phép mà nàng lại ngủ rồi? «

Dạ Hồng Dịch yêu thích, đùa giỡn hai quả bưởi trước ngực Diêu Mạc Uyển với ánh mắt đầy dục vọng chưa được thỏa mãn. 

» Hoàng Thượng… Tiểu nữ mệt… «

Diêu Mạc Uyển nâng hai tay ôm lấy cổ Dạ Hồng Dịch, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi. Đây là lần thứ ba gã dùng ánh mắt này nhìn nàng.

Diêu Mạc Uyển rất hài lòng khi thấy Dạ Hồng Dịch lộ rõ sự tham lam của mình, gã càng say mê cơ thể nàng thì phần thắng của nàng càng lớn nên cho dù nàng cảm thấy mệt mỏi, nàng vẫn dùng cặp mắt ngây thơ này kích thích nhiệt tình của gã. 

» Nhưng trẫm không thấy mệt, làm sao bây giờ? «

Dạ Hồng Dịch vươn tay vuốt ve đùi mịn như ngọc của Diêu Mạc Uyển, đôi môi mỏng cắn cánh môi đỏ tươi của nàng, bộ phận nào đó trên cơ thể nóng như lửa làm gã cảm thấy khó chịu. 

Gã không ngờ cơ thể thuần khiết như ngọc này lại mang đến khát vọng lớn đến mức làm cho gã không thể ngừng và đòi hỏi vô số lần.

Mùi hương giữa môi và răng của Diêu Mạc Uyển là hương vị gã thích nhất, làm cho môi gã lưu luyến hồi lâu mới dời đi, nụ hôn nóng bỏng hướng thẳng xuống, chỉ dừng lại một lát trước ngực rồi tấn công xuống dưới.

Một vòng triền miên mới lại bắt đầu, Dạ Hồng Dịch gấp gáp va chạm vào cơ thể Diêu Mạc Uyển, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ như thú hoang. Diêu Mạc Uyển nhìn tên khốn ngu xuẩn đang điên cuồng quấn quýt trên người mình, rên hai tiếng. Thật ra cô không cần phải cố ý lấy lòng vì gã đã luyến tiếc cơ thể này rồi, đôi môi anh đào của Diêu Mạc Uyển càng cong lên, tâm càng lạnh lẽo.

Một tia chớp xẹt qua, phát ra ánh sáng trắng chói mắt, kèm theo tiếng sấm nổ vang. Dạ Hồng Dịch phóng ra nhiệt độ, nằm sấp trên người Diêu Mạc Uyển rồi thỏa mãn ngủ say.

Diêu Mạc Uyển chậm rãi vươn tay ra, ngước mắt nhìn năm ngón tay xanh mướt trước mắt, móng tay sơn màu tím trong suốt, càng đỏ tươi như máu dưới ánh sáng tia chớp, đầu ngón tay xoay tròn xẹt qua sống lưng của Dạ Hồng Dịch rồi vẽ một vòng tròn ở phía sau.

Nàng nhếch môi, tia chớp lại xẹt qua lần nữa, ý cười trên mặt Diêu Mạc Uyển hóa thành gương mặt âm trầm khủng bố như Tu La.

Trong chính sảnh Tô phủ, Diêu Chấn Đình điều chỉnh thái độ của mình. Ông ta chỉ cần Đậu Hương Lan không đến quấy rầy cuộc sống của Tô Mộc Tử và Diêu Ngọc thì bà ta vẫn là Đại phu nhân phủ Diêu tướng, không thì ông ta sẽ cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa họ vì nhi tử và người thương. Mặc dù, Diêu Tố Loan ở đây nhưng ông ta vẫn kiên trì. Tô Mộc Tử với thân phận ti tiện đứng phía sau Diêu Chấn Đình, run rẩy chịu ánh mắt như hung thần của Đậu Hương Lan, chỉ biết im lặng vì bà biết mình không có tư cách nói chuyện ở đây.  

» Nữ nhi! Con phải làm chủ cho ta! Con nhìn phụ thân của con kìa, leo lên đầu ta ngồi rồi, còn bắt nạt ta! «

Đậu Hương Lan giống như nữ nhân lưu mạnh kéo tay áo Diêu Tố Loan, khóc.

» Phụ thân có quý tử là chuyện vui, nhưng dù sao cũng là người một nhà, sao có thể để cho họ lưu lạc bên ngoài. Nếu cái này bị truyền ra ngoài, sợ là chúng ta sẽ trở thành cười cho thiên hạ? Cho nên nữ nhi thấy nên để Diêu Ngọc và Tam phu nhân chuyển vào sống ở trong phủ, không biết ý của phụ thân? «

Diêu Tố Loan xoay chuyển đôi mắt lấp lánh như nước, nở nụ cười yếu ớt đi đến trước mặt Diêu Chấn Đình. Ả nâng ngón tay vuốt ve gương mặt mềm mại của Diêu Ngọc. 

» Nữ nhi! Sao con lại… «

» Mẫu thân, dù sao Diêu Ngọc cũng là huyết mạch của Diêu gia, nhi tử của phụ thân. Chẳng lẽ người muốn để nó sống lang thang ở bên ngoài, không cho thằng bé nhận tổ tông? Tô Mộc Tử là nương thân của Diêu Ngọc, tất nhiên phải hồi phủ Diêu tướng theo người! «

Diêu Tố Loan thấy Đậu Hương Lan không cam tâm, tiếp tục suy nghĩ, ánh mắt dần nghẹn ngào.

» Nhưng mà… «

» Được rồi! Không phải vấn đề lớn. Bổn cung làm chủ chuyện này, Hoàng Thường còn đang ở phủ Diêu tướng, bổn cung phải mau chóng trở về! «

Diêu Tố Loan ném cái nhìn đầy thâm ý sang Diêu Chấn Đình, ý ả không muốn trưng cầu ý kiến của ông ta. Đậu Hương Lan còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bình Chi kéo lại.

» Người còn không hiểu ý của nương nương? Chỉ cần bọn họ sống trong phủ Diêu tướng thì họ sẽ rơi vào tay phu nhân. Phu nhân sẽ có nhiều cơ hội chỉnh bọn họ! Hiện tại, lão gia đang mất bình tĩnh. Nếu phu nhân không chịu từ bỏ, nô tỳ cũng không biết lão gia còn làm ra chuyện gì hại người nữa. «

Bình Chi thầm khuyên nhủ Đậu Hương Lan, bà ta nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, thay đổi biểu cảm dữ tợn trên mặt. Đôi mắt của bà ta liếc sang Tô Mộc Tử, rơi xuống người Diêu Chấn Đình.

» Nếu Lệ phi nương nương đã mở lời, thiếp không phải là người không hiểu đạo lý. Bình Chi, ngươi nhớ dặn dò hạ nhân dọn dẹp Tĩnh Tuyết Hiên. Ngày mai, hai mẫu tử này chuyển vào đó. «

Đậu Hương Lan hậm hực nói.

Tô Mộc Tử đứng bên cạnh, giơ tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Diêu Ngọc, khiếp sợ nhìn Diêu Chấn Đình. Ông ta chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Mộc Tử ra vẻ yên tâm nhưng không từ chối, mặc dù ông ta không muốn để hai mẫu tử Tô Mộc Tử chuyển vào phủ Diêu tướng nhưng dù sao, Diêu Tố Loan là quý phi nên nếu con bé đã lên tiếng, mình cũng không tiện từ chối.

Giờ Thân đã qua, bầu trời ảm đạm dần, mưa to lại không có xu hướng giảm.

» Bẩm Nương nương, mưa to rồi. Chúng ta nên chờ mưa nhỏ dần rồi về, canh giờ này chắc Hoàng Thượng đã ngủ rồi. «

Thái Huỳnh nhìn mưa rơi như thác nước bên ngoài, nhỏ giọng hỏi thăm.

» Không được! Bổn cung không yên tâm để Hoàng Thượng ở một mình! Bổn cung sẽ lo lắng. «

Diêu Tố Loan nhíu mày, trong lòng xuất hiện cảm giác nôn nóng bất an. Từ lúc ả theo mọi người ra ngoài, một tia chớp bỗng xẹt qua, ánh chớp xuôi theo gió, chỉ thấy cây tùng bách được trồng trong sân lớn ngã xuống đất, chỗ bị đứt gãy còn bốc khói dày đặc.

» Thôi, hay là chờ một chút đi! «

Cảnh tượng trước mắt thật sự ép Diêu Tố Loan trở về sánh chỉnh, chỉ đành ngủ một đêm. 

Sáng hôm sau, khi đám người Diêu Tố Loan trở lại phủ Diêu tướng, Diêu Đồ vội vàng nghênh đón.

» Diêu Đồ, Hoàng Thượng có ngủ ngon không? Bây giờ, ngài ấy đã dậy chưa? «

Diêu Tố Loan đi vào trong phủ Diêu tướng, nghiêm túc hỏi.

» Hồi Nhị tiểu thư, Hoàng Thượng đã hồi cung rồi. «

Diêu Đồ hành lễ trả lời, Diêu Tố Loan đã kinh ngạc xoay người nhìn Diêu Đồ.

» Ngươi vừa nói gì? Hồi cung? Hoàng Thượng tức giận? «

Diêu Tố Loan hơi rùng mình, phiền muộn nhìn Diêu Đồ. Nếu ả biết sớm sẽ xảy ra chuyện này, ả nên đội mưa trở về.

» Không phải điều đó, chỉ có điều… «

Diêu Đồ muốn nói lại thôi, ánh mắt vô thức nhìn Diêu Chấn Đình.

» Ngươi nhìn phụ thân làm gì? Bổn cung đang hỏi ngươi! «

Diêu Tố Loan vội vàng thúc giục.

» Bẩm Nương nương, Hoàng Thượng không tức giận. Chỉ có điều Hoàng Thượng rời đi còn dẫn Tam tiểu thư theo. «

Diêu Đồ bẩm báo.

» Cái gì! «

Diêu Tố Loan kinh ngạc nhìn Diêu Đồ, Đậu Hương Lan đứng cạnh cũng khiếp sợ đẩy Diêu Chấn Đình ra, bước đến trước mặt Diêu Đồ rồi kéo cổ áo của ông, tra hỏi.

» Vì sao Hoàng Thượng lại mang con ngốc kia đi? Ngươi mau nói! «

Ngay lúc Đậu Hương Lan tra hỏi Diêu Đồ, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Một nhóm Ngự tiền thị vệ ngồi trên tuấn mã màu đỏ thẫm, uy phong lẫm liệt đi phía sau An Bính Sơn - tâm phúc của Dạ Hồng Dịch.

» Thánh chỉ đến! Diêu Chấn Đình tiếp chỉ! «

An Bính Sơn dùng một tay nâng quyển trục màu vàng, xoay người xuống ngựa, bước vào Diêu phủ. Sau đó, gã ta dùng hai tay mở thánh chỉ ra khiến Diêu Chấn Đình và những người khác nghe được tiếng, đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu lắng nghe.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan