Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:53 36 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 9

Báo cáo

Vào lúc 8 giờ mỗi tối thì Cố Bằng đều sẽ gọi điện cho tôi.

Nếu như hết pin thì anh ấy sẽ đi sạc, nếu như điện thoại bị hỏng thì chắc chắn sẽ đi mua cái mới để cố gắng liên lạc với tôi.

Từ lúc hoàng hôn cho đến khi trăng lên, đồng hồ báo thức kêu từng tiếng tí tách như đòi mạng, lần đầu tiên tôi nếm trải cảm giác chờ đợi người khác là dày vò khổ sở như thế nào.

Thời khắc 8h đã điểm, điện thoại vẫn yên tĩnh không một tiếng động, trái tim tôi dần dần chùng xuống.

Tôi mở to mắt, nguyên một đêm không thể nào ngủ nổi. Mãi cho đến khi đằng đông lộ ra tia sáng đầu tiên thì tôi mới cử động cái cổ cứng đờ vì tê mỏi của mình.

Trời đã sáng.

Điện thoại hiện lên một loạt tin tức nhắc nhở tôi rằng Cố Bằng đã gặp nạn.

Lại có người gọi điện phỏng vấn xem cảm xúc của tôi thế nào.

Tiếng chuông của bọn họ khiến tôi hy vọng hết lần này đến lần khác, rồi sau đó lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Cổ họng tôi đau buốt, giọng cũng khàn đặc đi, tôi cố gắng trả lời cuộc gọi cuối cùng:

"Làm ơn, mọi người đừng gọi nữa, xin để máy cho anh ấy. Tôi đang đợi Cố Bằng liên lạc lại với tôi."

Tôi ngắt máy và bất lực che mắt lại, ngoại trừ Tiểu Đào ra, Cố Bằng là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này.

Tôi nằm dài trên ghế sofa, không ăn không uống, cả ngày không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu tiến độ của cuộc giải cứu trên TV.

Vào ngày thứ ba, tôi đã nhận được một cuộc gọi.

Tôi còn tưởng đó chỉ là một cuộc gọi phỏng vấn như bình thường, tôi đặt di động lên tai, mãi cũng không nói được câu nào.

"Khanh Khanh…"

Giờ khắc này, thời gian đều như dừng lại.

Cành khô bên ngoài cửa sổ khẽ đung đưa.

Giọng nói trầm khàn và mệt mỏi phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng của tôi, tôi cắn mu bàn tay mình rồi run rẩy bật khóc.

"Khanh Khanh, đừng sợ, anh lập tức trở về với em."

Tôi nén thanh âm nức nở của mình xuống “Em nhớ anh”.

"Anh cũng nhớ em."

25.

Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi quỳ trên sô pha mà gào khóc thật to.

Ba ngày dài như 3 năm đằng đẵng, đêm nào tôi cũng không ngủ được, mãi đến giờ khắc này tôi mới có thể thả lỏng tâm tình.

Sau khi xác định Cố Bằng bình an vô sự, tôi liền ngủ li bì một ngày một đêm.

Đến hoàng hôn của ngày thứ hai, khi tôi mở mắt ra đã thấy Cố Bằng ngồi bên giường, khuôn mặt cũng đã trở nên tiều tụy hốc hác.

Tôi đột ngột ngồi lên rồi ôm lấy anh thật chặt.

“Anh sẽ ch.ết sớm phải không?” Tôi hỏi ra thắc mắc bấy lâu nay của mình.

Cố Bằng vỗ nhẹ vào lưng tôi "Sẽ không."

“Thật sao?” Mắt tôi đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều.

"Thật mà."

Tôi nắm lấy anh không dám buông ra, Cố Bằng sờ lên cái trán đầy mồ hôi của tôi rồi ngồi lên giường ôm chặt lấy tôi.

Tôi vỗ vỗ vào ngực anh “Cố Bằng, em biết anh đã rất khổ sở, nên hãy để cho em một cơ hội để yêu anh.”

Tuyết lại rơi ở Tây An.

Mùa đông năm nay tuyết rất dày.

Tôi lại nghĩ đến mùa đông ở Trường An năm ấy, tôi ngồi ở một cửa ngách của đại điện rồi giật y phục của anh, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Bằng.

Hôm ấy cũng là ngày mà tiên đế được hạ táng.

Cố Bằng mặc một thân bạch y, nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh "Tiểu cô nương, ta không có người nhà, một ngày đêm rồi chưa được ăn cơm."

Tôi đã đưa cho Cố Bằng đồ ăn mà mình mang cho cha, và Cố Bằng cũng trở thành người trong lòng tôi từ thuở ấy.

"Cố Bằng, mùa xuân không còn xa nữa, em muốn cùng anh ngắm thật nhiều mùa xuân."

Cố Bằng nhẹ nhàng hôn lên trán tôi “Em yên tâm, chúng ta sẽ ở bên nhau rất nhiều, rất nhiều năm.”

Chương kết (Góc nhìn nhân quả - Góc nhìn Cố Bằng)

Vào ngày tôi kế vị, tuyết rơi dày đặc ở Trường An ba ngày không dứt, thất đầu của phụ hoàng cũng đã qua.

Sau khi quần thần vào bái kiến, tôi chỉ muốn rời khỏi hoàng cung.

Triều đình bị Lâm gia thao túng, mà tôi chỉ là một hoàng đế bù nhìn. Tôi có mặt hay không cũng chẳng quan trọng gì, nên cũng không có ai phát hiện là tôi biến mất.

Khi đi qua cửa ngách, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé vươn ra rồi níu áo tôi lại.

"Xin hỏi... công tử có biết Lý thái phó không?"

Phía sau cửa có một cái đầu nhỏ lặng lẽ thò ra, đôi mắt sáng như ngọc, làn da mịn màng như tuyết, quả là một tiểu mỹ nhân diễm lệ.

Tôi dừng bước, muốn nghe xem nàng ấy định nói gì.

Nàng nhét vào tay tôi một cái hộp “Làm phiền huynh, cha ta đã một ngày rồi chưa được ăn cơm, huynh đem vào cho ông ấy giúp ta được không?"

Hộp thức ăn trong tay tôi vẫn còn nóng hổi, ​​tiểu cô nương đầu dính đầy tuyết giống như mấy chú lùn trong thoại bản, trông rất buồn cười.

Tôi cũng lờ mờ đoán được thân phận của nàng, Lý Mộc.

Là hòn ngọc quý trên tay Lý thái phó.

Phụ hoàng trước khi ch.ết đã vài lần căn dặn tôi phải cưới tiểu cô nương này, chỉ khi cưới nàng ấy mới có thể kiềm chế được Lâm gia.

Tôi ngồi xổm xuống gần nàng ấy hơn "Ta cũng chưa được ăn gì."

Lúc đầu nàng ấy há to miệng, lộ ra vẻ mặt "sao lại có người vô liêm sỉ như thế", cuối cùng là trong ánh mắt lộ ra vài tia thương hại.

Nàng ấy nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới mở miệng "Vậy huynh cũng ăn một chút đi, huynh thật đáng thương, người nhà không có mang đồ ăn tới cho huynh sao?"

Người nhà tôi đều ch.ết cả rồi.

Nếu như tôi bước lên ngai vàng này, tương lai nếu không phải bị soán ngôi thì cũng là diệt quốc.

Tôi hời hợt trả lời "Ta không có người nhà."

Lý Mộc buồn bã mở hộp thức ăn ra "Thế huynh ăn trước đi, đợi ta về nhà lấy phần khác cho cha vậy."

Nàng ấy khoác áo choàng lên rồi chạy đi trong màn tuyết trắng.

Tôi cũng không ăn cái hộp đồ ăn đó, mà để người hầu bên cạnh đút cho lũ chó hoang. Một ngày trôi qua, lũ chó hoang kia vẫn đang còn sống.

[Đoạn này mình đoán có lẽ là anh Cố chưa gặp Lý Mộc bao giờ, cũng không biết đó là con gái Thái phó thật hay là người khác giả trang để mượn tay anh hạ độc Thái phó, nên anh mới không dám ăn vì sợ trúng độc.]

Mật thám báo lại, đồ ăn của Lý thái phó không phải là do Lý Mộc gửi, mà là người khác của Lý gia.

Tôi cầm chuỗi hạt bồ đề trên tay và hỏi thêm một câu: "Tại sao?"

"Lý tiểu thư vội vàng mang cơm cho thái phó nên bị ngã từ bậc thềm xuống, lại còn bị bong gân chân."

Nếu muốn thu phục Lý gia thì đây là một cơ hội tốt.

Ngày ấy tôi cải trang ra cung rồi đi tới Lý phủ.

Lý thái phó nhìn thấy tôi thì kinh ngạc, nhưng tôi chỉ cười:

"Nghe nói tiểu thư quý phủ bị bệnh, trước đây nàng ấy từng đưa cơm cho trẫm một lần, hôm nay trẫm muốn tự mình đến thăm nàng ấy."

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt của Lý thái phó đông cứng lại, có lẽ ông ta đã nghĩ đến tương lai của con gái mình.

Giờ mà vào cung theo tôi thì chỉ có họa.

Nhưng mà ông ấy là trung thần, cũng không có cách nào khác cự tuyệt nên đành yên lặng dẫn tôi đi.

Lúc tôi vào trong sân thì Lý Mộc đang vừa bưng hạt dưa vừa vui vẻ chơi diều.

Hình ảnh ấy… cực kỳ đáng yêu.

Tôi bất giác mỉm cười.

Tiểu cô nương trắng đến phát sáng, nụ cười rạng rỡ cũng khiến cho người ta chói mắt.

Tôi có chút do dự, vì chỉ cần bước vào khuê các thì số mệnh của nàng ấy sau này sẽ nằm trong tay tôi.

Giống như một đao phủ trong tay giữ quyền sinh sát, nhưng do dự nửa ngày vẫn chưa thể buông được cây đao.

Đất nước sắp diệt vong, sao còn phải kéo thêm người khác.

Nửa khắc đó lương tâm của tôi đột nhiên trỗi dậy, tôi cười tự giễu rồi xoay người trở về.

Mới đi được nửa bước, phía sau tôi truyền đến một thanh âm lanh lảnh "Này, huynh tới rồi sao?"

Tôi không thể diễn tả được cảm giác lúc đó là như thế nào.

Giống như khi tôi nắm được một sợi dây thừng bên vách núi cheo leo, cũng có thể là tôi sẽ bò lên được, cũng không biết là khi nào sẽ đứt. Nhưng ít nhất là khi nắm được sợi dây đó thì tôi sẽ cảm thấy an tâm.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Mộc đang vẫy tay với tôi "Mau vào đi."

Mùa đông ở Trường An lạnh giá, tôi đến gần nàng ấy mới phát hiện chiếc mũi đã đỏ lên vì rét, hai hàm răng cũng va lập cập vào nhau.

"Trời lạnh sao không vào trong?"

Nàng nhướng đôi mi thanh tú "Bởi vì ta đang đợi huynh."

"Nàng biết ta là ai?"

"Biết." Nàng bất ngờ hắt hơi một cái, nói càng nhanh hơn "Phụ thân ta là trung thần, huynh muốn làm minh quân, ta sẽ làm cầu nối giữa hai người."

Nàng ấy còn trẻ nhưng cái gì cũng biết.

Còn tôi đây - một quân vương vô dụng lại cam nguyện sống cuộc sống cá chậu chim lồng.

Tôi bất giác cảm thấy thật hổ thẹn.

Lý Mộc vẫy tay với tôi rồi cười nói: “Làm phiền rồi, huynh cõng ta vào nhà được không, chân ta khó chịu.”

Thân thể nàng ấy rất mềm và nhẹ, giống như một tiểu tiên nữ vậy, dù sao cũng không giống một cô nương bình thường.

Tôi đưa nàng ấy vào trong rồi báo một tin xấu: "Hoàng hậu sẽ không phải là nàng."

Lâm gia từ lâu đã chọn ra người để làm hoàng hậu, định ngày thành hôn, nhưng tôi còn chưa từng gặp mặt nàng ta bao giờ.

Lý Mộc lại bắt đầu ăn, cái miệng nho nhỏ không ngừng chóp chép "Ta biết, là người Lâm gia, ta hiểu mà, chỉ cần huynh thích ta là được."

Tôi đột nhiên rất muốn cười thành tiếng, nàng ấy cũng giống như một trung thần.

Là một trung thần xinh đẹp.

Tôi thực sự rất thích nàng.

So với hoàng hậu thì thời gian tôi ở cạnh Lý Mộc còn lâu hơn.

Lúc chân nàng ấy đã tốt hơn là thời điểm Trường An đã vào tháng 3, hoa nở bay đầy trời. Lý Mộc vừa bước được xuống mặt đất là đã nhảy cẫng lên, thậm chí còn trèo lên cả cái cây trước nhà.

Nàng ấy cũng sẽ trèo lên bức tường và ăn trộm những quả đào của nhà bên cạnh, khiến cho hàng xóm tức giận mà tìm tới tận cửa.

Tôi chỉ đành miễn cưỡng đứng chịu mắng thay cho nàng ấy, sau này người hàng xóm kia biết được thân phận thực sự của tôi, thiếu chút nữa… đã đâm đầu tự s.át ngay trước cửa để tỏ lòng trung quân.

Lý Mộc biết sai nên tự mình đi nhận lỗi. Từ ngày đó trở đi, nàng ấy cũng bắt đầu trở nên an tĩnh hơn.

Khi tôi đến thăm nàng thì cảm thấy không quen cho lắm "Cha mẹ nàng bắt nàng học quy củ?"

Lý Mộc ngây thơ trong sáng, có tôi ở bên cưng chiều là được rồi, nàng ấy sẽ không cần phải học những quy củ phức tạp kia.

Lý Mộc chán nản đá tảng đá dưới chân "Đúng vậy, nếu ta không học thì sẽ bị cắt khẩu phần ăn mất."

Hóa ra là vì chuyện này.

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Muốn ăn cái gì thì sai người nói với ta, ta đi mua cho nàng.”

"Ôi… thế ta cũng ngại lắm." Lý Mộc xấu hổ nói, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Ăn đồ của phu quân thì không sao."

Đây là điều thiếu suy nghĩ nhất mà tôi từng nói, khi nói xong thì cả hai đều lập tức sững sờ.

Biểu tình trên khuôn mặt Lý Mộc thay đổi mấy lần, cuối cùng là đột nhiên che mặt lại.

"Huynh... huynh thật không biết xấu hổ!"

Nói xong thì nàng ấy nhanh chân chạy trối ch.ết.

Trên đường về, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó thì tôi lại bật cười, trái tim như bị bôi nước đường thật ngọt.

Lý Mộc tức giận cũng rất đáng yêu.

Bắt đầu từ ngày đó, trong lòng tôi đã yêu thích một cô nương.

Cứ vài ngày tôi lại đến tìm Lý Mộc một lần, khi thời tiết ấm áp sẽ dẫn nàng ấy dạo quanh khắp các con đường và ngõ hẻm, cùng ngắm nhìn phong cảnh Trường An.

Bởi vì sau khi vào cung rồi sẽ không được thấy nữa.

Trời mùa xuân bỗng nhiên mưa bất chợt, tôi và nàng ấy vội vàng trú mưa dưới tàng cây.

Xiêm y của Lý Mộc gần như ướt sũng, làn da mịn như tuyết, hai gò má hồng hồng, dễ thương không thể tả.

Tôi nhìn chằm chằm vào nàng ấy, đột ngột thốt lên hai chữ "Khanh Khanh".

Lý Mộc hơi sửng sốt, hai má nhất thời đỏ bừng, nàng ấy run run dựa vào thân cây rồi nhắm đôi mắt lại.

Tôi bị hành động của Lý Mộc làm cho ngơ ngẩn, nhưng cũng lập tức hiểu được ý của nàng.

Lần đầu tiên hôn nhau, cả tôi và nàng ấy đều run rẩy, khó tránh được cảnh răng môi va chạm.

Miệng của Lý Mộc sưng lên, và khi trở về thì khăng khăng nói với Lý thái phó là bị ong mật đốt.

Lý thái phó cười khan một tiếng rồi nhìn tôi "Vậy thần đành cảm tạ con ong mật này vậy."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan