Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:52 26 lượt truy cập

NGUYỆN KHÔNG BỎ LỠ NHAU
Chương 10: End

Báo cáo

Tôi nôn nóng muốn giữ nàng ấy ở bên cạnh mình.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày nhập cung, hôm nay Lâm thị là chính cung hoàng hậu, còn Lý Mộc là quý phi.

Nàng ấy là người lương thiện nên khó tránh khỏi bị người ta khi dễ, nhưng nếu nàng đã nguyện ý vì tôi mà bước vào cái lồng giam này, vậy thì tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cho nàng ấy.

Ngày đó Lý thái phó mang theo vẻ mặt u sầu đến tìm tôi.

"Thánh thượng, đứa nhỏ nhà thần từ nhỏ đã tham ăn, xin ngài quản giáo nó nhiều hơn một chút, tuyệt đối không được đụng vào đồ ăn người khác đưa cho."

Tôi làm sao mà không lo lắng cho được, nàng ấy nhìn chằm chằm vào đĩa bánh đậu nhỏ của tôi suốt nửa tháng trời, mà lại không biết là do hoàng hậu mang tới để ép tôi viên phòng.

Tôi chỉ muốn chạm vào Lý Mộc, nhưng bây giờ xung quanh đều nhìn nàng ấy như thú dữ rình mồi, ngay cả cái tên “Khanh Khanh” mà tôi còn không dám gọi.

Thậm chí cả sự thiên vị cơ bản nhất cũng không thể cho nàng.

Hoàng đế bù nhìn, cuối cùng vẫn là một nỗi đau thương.

Bao nhiêu hy vọng và chí khí trước khi vào cung, khi đối mặt với hiện thực tàn khốc thì đều trở nên rất nực cười, rất vô vọng.

Vô số lần tôi đã hối hận vì kéo theo Lý Mộc vào vũng nước đục này. Nếu như để nàng ấy tự do tự tại ở bên ngoài, sau đó tìm một phu quân tốt thì sẽ vui vẻ hơn biết bao nhiêu.

Để cho Lý Mộc sớm ngày được thoải mái, tôi ngày đêm lao đầu vào chính sự, đi sớm về khuya, chỉnh đốn lại triều đình, cố gắng trừ đi những khối u nhọt ác tính.

Mà hình như Lý Mộc cũng chịu không nổi, nàng ấy bị hoàng hậu khi dễ nên liền chạy tới tìm tôi, nhưng chỉ bĩu môi rồi chui vào trong lòng tôi, dù tủi thân cũng không nói lời nào.

Tôi rất muốn ôm nàng ấy, nhưng trong cung đâu đâu cũng có tai mắt, hôm nay chỉ cần tôi đối xử tốt với nàng ấy một lần, mai này nàng ấy sẽ bị trả thù gấp trăm lần như thế.

Tôi không muốn một ngày nào đó Lý Mộc sẽ biến thành một thân x.ác lạnh lẽo trước mắt tôi.

Cuối cùng tôi không nhịn được mà mượn cớ ra ngoài, sau đó chạy đến bức tường cạnh tẩm cung của nàng ấy, len lén nhìn vào bên trong.

Lý Mộc thích đá cầu nhất, và tỳ nữ của nàng ấy tên là... Tiểu Đào, phải không?

Nàng ấy thực sự rất vui vẻ, tiếng cười từ trong cung nàng ấy vang ra rất xa.

Vào thời điểm ấy, tôi mới phát hiện ra là mình đã có người nhà, tôi phải nỗ lực mà sống tiếp.

Vào tháng bảy năm đó, khi tôi dùng bữa cùng hoàng hậu thì nàng ta lỡ miệng. Tôi cẩn thận điều tra một chút, phát hiện Lâm gia bọn họ dám không sợ ch.ết mà cấu kết với phản quân, ý đồ mưu phản.

Dù tôi không ngồi trên ngai vàng này thì cũng không tới phiên bọn họ, giang sơn chỉ cần loạn lạc một chút là sẽ thành miếng bánh màu mỡ để mặc kẻ địch giày xéo tranh nhau.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ không hiểu được đạo lý này.

Lý Mộc bị đày vào lãnh cung, khi hoàng hậu nói chuyện đó cho tôi thì tôi cũng chẳng thể nào phản đối.

Từ nhỏ tôi đã đứng bên cạnh phụ hoàng, sớm đã nhìn thấy được sự mục ruỗng của triều đình, cũng đã dự đoán được kết cục của bản thân.

Chỉ là tôi không cam lòng, tôi vì tương lai của mình và Lý Mộc mà đấu tranh, nhưng lúc đó mới đau đớn phát hiện mình hoàn toàn lực bất tòng tâm.

Lý Mộc vẫn còn là một cô nương còn trong sạch, chờ đến khi ra cung, chỉ cần thay hình đổi dạng một chút là có thể tìm được lang quân như ý.

Trước sau gì tôi cũng không thoát khỏi cái ch.ết, nhưng nàng ấy nhất định phải sống sót rời đi.

Tôi âm thầm liên hệ với Lý gia để đảm bảo kế hoạch hoàn hảo, không một kẽ hở nào.

Khi phản quân đ.ánh vào thành, tôi dẫn cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung. Khi đó tôi liều mạng để giữ lại một nơi - là nơi mà Lý Mộc đang ở, cố gắng bảo vệ con đường sống cuối cùng của nàng ấy.

Sau vài ngày kiên cường chống đỡ, tôi lại nhận được tin Lý Mộc qua đời.

Mấy ngày đêm tôi không ăn không ngủ, cuối cùng phun ra một ngụm m.áu tươi và ngã xuống từ trên bậc thềm.

Tôi trăm tính ngàn tính, nhưng không thể nào tính được là nàng ấy đã ra đi.

Là tôi đã hại nàng.

Bọn họ đều cho rằng tôi không chống cự được nữa.

Nhưng tôi không thể gục ngã được, vì một khi tôi ngã xuống thì quan tài của Lý Mộc sẽ không được chôn cất đàng hoàng, thậm chí nàng ấy ch.ết rồi cũng không được yên.

Tôi cầm kiếm rồi nghiến răng đứng dậy trở lại trên ngai vàng, điên cuồng mà chống cự "Trẫm một ngày chưa ch.ết thì các ngươi đều là thần, ai phản đều phải ch.ết!"

Tôi kiên trì chờ đợi đến đêm khuya, khi quan tài của Lý Mộc được đưa ra khỏi cung thì cả hoàng cung cũng đã trở thành một đống hỗn độn.

Ban đầu, tôi đứng dậy và đếm xem mình đã gi.ết được bao nhiêu người, nhưng sau đó lại đếm xem trên người mình đã bị chém bao nhiêu nhát.

Dần dần tôi cũng không còn đếm nổi nữa.

Cơ thể tôi nhẹ nhàng ngã trên mặt đất, mấy thanh kiếm cùng lúc cắm vào người, ngay cả cảm giác đau cũng không cảm nhận được.

Sống không thể ngủ chung giường, ch.ết cũng không thể nằm chung huyệt.

Khanh Khanh sẽ được hạ táng ở bên ngoài, còn tôi ch.ết không nhắm mắt.

Tôi không biết ch.ết là như thế nào.

Sau khi tắt thở thì tôi phát hiện mình đang đứng ở một bên cầu, có lão bà đưa cho tôi một bát canh "Uống đi rồi lên đường."

“Tôi không uống.” Tôi cầm bát rồi nhìn xung quanh.

Bà lão vội vàng đuổi tôi "Ta từng thấy rất nhiều người không quên được người thân, lưu luyến không muốn rời đi, nhưng ở cầu Nại Hà mỗi ngày đều có bao nhiêu vong linh đi qua, làm sao ngươi biết nàng ấy vẫn đang chờ ngươi?"

Phải rồi, ngay cả tôi cũng không chắc chắn.

Kiếp này tôi phụ bạc nàng, dựa theo tính khí của nàng ấy, chỉ sợ sẽ uống liên tục 3 bát canh rồi vội vã lao qua cầu.

Tôi canh giữ ở đó suốt một ngày, lão bà khuyên tôi mãi không được, cuối cùng đành gọi ma sứ đến trói tôi đi.

Họ đưa tôi đến chỗ một người đàn ông đang cẩn thận xem qua danh sách "Nếu muốn ở bên nàng ấy thì cũng không phải là không thể."

Tôi đờ đẫn ngẩng đầu rồi nhìn sang.

Hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn "Như vậy đi, ta cho ngươi 10 kiếp luân hồi để đi tìm nàng. Sau 10 kiếp dù ngươi có tìm được hay không thì đều phải hồn phi phách tán."

Ngữ khí của hắn rất vui vẻ, giống như đang chơi một trò chơi thú vị.

Tôi không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay “Được.”

"Nhưng mà chỉ có thể cho ngươi tuổi thọ không nhiều lắm, mỗi kiếp 20 năm, tìm không được thì nhất định phải ch.ết."

"Được."

Hắn nhếch khóe môi "Đi đi."

Tôi không nghĩ tới 9 kiếp sau đó, Lý Mộc lại như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Hồi cuối (Kiếp thứ mười, Góc nhìn của Cố Bằng)

Tôi trở lại âm phủ một lần nữa.

Người đàn ông chậm chạp đánh dấu một cái "Kiếp cuối cùng, nhớ kỹ ước định của chúng ta."

“Cho ta thêm 5 năm nữa được không?” Tôi vẫn không tìm được Khanh Khanh, đây đã là kiếp cuối cùng rồi, ít nhất thì tôi cũng phải nói lời tạm biệt với cô ấy.

Người đàn ông nhếch khóe môi "Không thể…"

“Tại sao không?” Một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, sau đó giật lấy cuốn sổ trong tay hắn và phách lối ngồi bên cạnh “Giang Cảnh Hoài, sống phải biết khoan dung độ lượng, hà tất gì chàng phải bức ép người ta?”

Ánh mắt người đàn ông lập tức dịu đi "Được, đều nghe phu nhân."

Nhờ có cô ấy, tôi có thêm 5 năm tuổi thọ và lần nữa nhập vào luân hồi.

Sự xuất hiện của Lâm Thanh là một điềm báo tốt, ít nhất còn có một cố nhân ở đây, xem ra tôi vẫn còn hy vọng.

Ở kiếp cuối cùng, tôi mạo hiểm đứng ở nơi cao nhất, chờ đợi cô ấy có thể tìm được tôi.

Quả nhiên có người đã tìm tới cửa.

Là tỳ nữ của Lý Mộc, tên là Tiểu Đào.

Tôi mừng rỡ như điên, lặng lẽ tạo dựng quan hệ tốt với cô ấy rồi quan sát xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lý Mộc.

Vào đêm sinh nhật thứ 24 của mình, tôi bất tri bất giác bước đến cửa nhà Tiểu Đào.

Trình Tử Lâm là học sinh của tôi, hắn cũng cho tôi mật khẩu để vào bên trong.

Tôi giống như một tên trộm không còn đường sống, tôi mở cửa rồi điên cuồng tìm kiếm sự tồn tại của Lý Mộc trong căn nhà này.

Vào ngày 1 tháng 7, lúc 20:56, cánh cửa chợt mở ra.

Lý Mộc bước vào.

Đôi mắt của cô ấy vẫn đen láy như ngày trước, khuôn mặt vẫn đơn thuần xinh đẹp như thuở ban đầu.

Cô ấy nhìn tôi, tôi nhìn cô ấy.

Trái tim tôi run lên dữ dội, thiếu chút nữa tôi đã chạy lại ôm cô ấy thật chặt.

Nhưng tôi không dám thô lỗ, vì như thế sẽ dọa sợ Lý Mộc.

Nhưng hình như cô ấy vẫn nhớ kỹ mọi chuyện năm xưa, tôi càng không dám hành động liều lĩnh.

Một quân vương mất nước, ngay cả cô ấy còn không bảo vệ được thì đâu còn mặt mũi để gặp lại nhau?

Tôi gắng sức để không bộc lộ ra bất kỳ một cảm xúc dao động nào, tôi nhìn cô ấy ngồi ở góc sofa cùng Tiểu Đào học cách sử dụng điện thoại di động, trái tim chợt run lên như bị người ta thắt lại.

Dù là làm gì thì Lý Mộc vẫn rất dễ thương.

Tôi đột ngột đứng dậy, hỏi thông tin liên lạc của cô ấy rồi vội vàng rời đi.

Tuổi thọ chỉ còn 1 năm nữa nên tôi không dám quấy rầy cô ấy, chỉ cần Lý Mộc có thể sống tốt là tôi mãn nguyện rồi.

Sau đó, tôi lại phát hiện người ta đã đào mộ của Lý Mộc lên, tôi liền nói chuyện này cho đạo diễn Uông biết. Ông ấy là người duy nhất trên đời này biết được bí mật của tôi, khi tôi nói ra tên Lý Mộc thì đạo diễn Uông lập tức đồng ý.

Tôi đã đưa Lý Mộc đến Hoành Điếm.

Giống như đưa cô ấy rời xa Trường An, sống vui vẻ mãi mãi về sau.

Có thể trải qua một năm cuối cùng như vậy là tôi đã cảm thấy yên lòng.

Thế nhưng tình cảm của con người đâu dễ dàng khống chế như vậy. Cho dù tôi có lãnh đạm thờ ơ như thế nào, Lý Mộc cũng sẽ luôn tình cờ gặp được tôi, và tình cảm trong mắt cô ấy cũng không thể che giấu được.

Thực ra tôi cũng có biện pháp để được ở bên cạnh cô ấy đến già. Tuy rằng cách ấy rất hèn hạ, nhưng tôi cũng không phải là người tốt gì.

Chút lương tâm của tôi sẽ chỉ được trao cho Lý Mộc.

Đêm đó, cô ấy cẩn thận ôm lấy tôi muốn viên phòng, thân thể của cô ấy rất mềm, ôm vào trong ngực dường như muốn tan ra trong vòng tay tôi.

Sao có thể có một cô gái dễ ôm như vậy?

Sau khi ở cạnh nhau, tôi chỉ hận không thể bám lấy cô ấy mỗi ngày, cùng nhau trải qua một đời an yên vui vẻ.

Nhưng mà Lý Mộc rất thông minh, cô ấy lại có thể tìm được bí mật mà tôi luôn chôn giấu.

Tình cảm trong lòng ngày càng sâu đậm, khiến tôi phải từng giờ từng phút ở bên cô ấy.

Bọn họ đều nói tôi là thê nô, kể ra cũng phải, tôi nợ cô ấy cả cái mạng, dù có bù đắp thế nào cũng không bao giờ là đủ.

Sau khi bộ phim hoàn thành, trước sinh nhật lần thứ 25, tôi mượn cớ vào phía Nam công tác.

Quả nhiên thiên tai đã ập đến như tôi đã dự liệu, vào đúng hôm sinh nhật, tôi lại đứng ở âm phủ nhìn người trên.

Hắn vẫn cực kỳ phong tư cao nhã "Cố công tử, đến lúc lên đường rồi."

Tôi nở nụ cười ranh mãnh "Vết bầm càng ngày càng đậm, ban đêm đại nhân không được nghỉ ngơi tốt sao?"

Giang Cảnh Hoài ủ rũ "Làm sao ngươi biết?"

Vào lần trước, trước khi tôi rời đi, phu nhân của hắn đã đến tìm tôi để nhờ tôi giúp đỡ.

"Hắn quá dính người, mà ta chỉ muốn ngủ với con trai ta."

Tôi nợ cô ấy một ân tình, tất nhiên sẽ phải báo đáp lại.

Tôi lưu lạc ở nhân thế bao nhiêu năm nên biết rõ hài tử thích cái gì, tôi cúi đầu nói nhỏ với con trai hắn vài câu, nói xong thì lập tức bước vào luân hồi.

Tính đến bây giờ cũng đã 24 năm trôi qua, xem ra Giang Cảnh Hoài cũng chịu không ít khổ.

Giang Cảnh Hoài híp mắt "Ngươi dám tính toán bản quân?"

"Tôi chỉ muốn ở bên cạnh vợ mình."

Hắn trầm tư nửa ngày "Nói đi, làm sao bản quân mới có thể được ngủ trên giường?"

“Đại nhân, ngài phải đáp ứng với ta, trong vòng trăm năm sẽ không được can thiệp vào sinh lão bệnh tử của ta và Lý Mộc.”

“Được.” Giang Cảnh Hoài cũng không để ý chuyện này lắm, bây giờ đã có biện pháp để hắn được ngủ cùng phòng với phu nhân, tất nhiên là hắn cực kỳ cao hứng.

Tôi đã viết ra một kế hoạch đưa cho hắn, một lần nữa quay trở lại nhân gian.

[Thực ra Giang Cảnh Hoài là nhân vật khác của bộ truyện khác cùng tác giả, ông ý xuất hiện chỉ để làm cameo thui.]

Lúc đó tôi mới biết mình đã được chôn cất hai ngày.

Tôi bỗng nhiên ngồi dậy khiến cho mọi người xung quanh đều kinh hoảng giật nảy cả mình.

"Đậu móe! Tao còn tưởng x.ác ch.ết vùng dậy!"

"Vừa rồi ai nói tắt thở? Làm ăn thế đấy à!"

Tôi cũng không để ý đến việc phải che giấu, tôi vội vàng tìm điện thoại rồi gọi điện về cho Lý Mộc.

Cô ấy có lẽ là cực kỳ sợ hãi, ở trong điện thoại mà tôi cũng có thể nghe được tiếng khóc thút thít ở đầu bên kia.

Tôi vội vã trở về Tây An.

Chỉ trong vài ngày mà Lý Mộc đã gầy đi không ít, cô ấy cuộn mình trong chăn như một quả bóng nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền lại đủ khiến người ta cảm thấy xót xa.

Nhưng hình như Lý Mộc lại đoán được ra điều gì đó, cô ấy hỏi liệu tôi sẽ ch.ết sớm đúng không.

Dù là bí mật nào tôi cũng không thể giấu được cô ấy.

Nhưng bí mật cuối cùng này thì tôi sẽ không bao giờ để cô ấy biết.

Tôi sẽ cùng Lý Mộc vui vẻ đi qua quãng đời còn lại.

Kiếp sau, cô ấy sẽ quên tôi và sống hạnh phúc mãi mãi.

Vì vậy, tôi hôn lên trán cô ấy và dịu dàng "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ ở bên nhau rất nhiều, rất nhiều năm."

-------------

Có nghĩa là theo như ước định với Giang Cảnh Hoài thì kiếp sau anh Cố sẽ bị hồn phi phách tán. Hãy để ý câu cuối cùng “bên nhau rất nhiều năm” chứ ko phải là đời đời kiếp kiếp hay mãi mãi về sau, vì ông ý đâu còn cái kiếp sau nào nữa =)))

Nhưng thôi HE 1 kiếp thì vẫn là HE, hị hị =))))) 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:52
26
31/03/2023 09:53
36
31/03/2023 09:53
25
31/03/2023 09:54
25
31/03/2023 09:54
22
31/03/2023 09:50
32
31/03/2023 09:50
28
31/03/2023 09:49
30
31/03/2023 09:49
37
31/03/2023 09:48
53

Bình luận

Nội dung liên quan