Cỏ Mây Blog

31/03/2023 10:14 1.31 K lượt truy cập

NGƯỜI TÌNH KHÔNG BỎ LỠ
Chương 5: End

Báo cáo

17

Khi tôi tỉnh dậy thì đã nằm trong bệnh viện, Phó Kim Minh dịu dàng ngồi bên cạnh và hỏi tôi có cảm thấy khó chịu không. Tôi vội vàng quay mặt đi, chỉ sợ nếu nhìn lâu hơn thì sẽ không kìm được nước mắt.

Anh ấy không nhận ra được sự bất thường của tôi, chỉ cho rằng tôi đang sợ hãi.

Mỗi ngày sau đó, tôi đều vô thức mà nghĩ đến cảnh Phó Kim Minh nằm hôn mê hết năm này qua tháng khác. Mà tôi thì đã quên đi anh, tôi vui vẻ lên đại học rồi ở bên cạnh Tần Hàng.

Trong khi Phó Kim Minh trải qua quá trình trị liệu đau đớn như ch.ết đi sống lại, tiếp tục rèn luyện rồi hồi phục, học cách sử dụng tay trái. Thì lúc đó tôi đã thi đậu cao học và tiếp tục ở bên cạnh Tần Hàng.

Khi Phó Kim Minh đủ sức trở về Trung Quốc gặp tôi, thứ duy nhất mà anh nhận được là tin tôi đã hoàn toàn quên mất anh ấy, chính miệng tôi nói cho anh ấy biết là tôi yêu người khác 6 năm, tôi sẽ không thể yêu anh được nữa.

9 năm lãng quên như một ngọn núi đè lên tim tôi, khiến tôi gần như không thở được.

Trong một bữa ăn tối, vì cảm xúc bộc phát nên tôi đã khóc ngay khi gắp mì.

Phó Kim Minh hốt hoảng hỏi tôi xảy ra chuyện gì, nếu không muốn ăn mì thì anh ấy sẽ làm món khác cho tôi.

Tôi đặt đôi đũa xuống và nhắm mắt khẩn cầu:

"Phó Kim Minh à, anh có thể đừng đối tốt với em như vậy được không?"

Anh trầm mặc một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: "Lại làm em khó xử sao?"

Tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi vừa khóc vừa hỏi anh:

"Sao anh không nói cho em biết? Sao anh không nói với em là chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi, sao không nói anh là người cứu em ở trong biển lửa, sao không nói là anh hôn mê bất tỉnh nhiều năm…"

Anh nhìn tôi giống như không có gì kinh ngạc, hầu kết khẽ chuyển động một chút, anh lấy khăn giấy lau nước mắt giúp tôi rồi nhẹ nhàng nói:

"Anh nói cho em xong thì sẽ thế nào? Để em phải hổ thẹn và thương cảm cho anh, sau đó dùng đạo đức để trói buộc cuộc sống của em?"

"Em nói muốn kết hôn với một người không yêu em, cho nên ngay cả câu nói yêu em mà anh cũng không dám nói ra khỏi miệng. Anh chỉ đành nói anh đã yêu người khác, từ từ chờ đợi em quên đi hắn ta. Thẩm Trúc, khi đối mặt với em, anh thật sự không có biện pháp nào."

Có lẽ là sau khi nói chuyện thì tâm trạng của tôi đã ổn định hơn một chút, tôi không tiếp tục đấu tranh trong lòng nữa mà cố gắng đối xử tốt với Phó Kim Minh.

Nhưng ngược lại thì anh lại cảm thấy không quen.

Cuối cùng thì anh cũng không nhịn được nữa, tối hôm đó khi đang ngồi trên sô pha xem phim thì đột nhiên anh nói:

"Thẩm Trúc, anh không muốn lấy quá khứ ra để bắt em phải đánh đổi cái gì cả."

Tính tôi vốn luôn hướng nội, thường là làm nhiều hơn nói, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn nói với anh.

"Nhưng anh sẽ khiến em ngày càng yêu anh nhiều hơn, dù là bây giờ hay là quá khứ."

Hai tuần sau, tin Tần Hàng chuyển đơn vị công tác đã được truyền khắp công ty.

Nghe nói trước khi hắn đi thì đều để lại quà cho nhân viên, mỗi người là một chiếc hộp tinh xảo. Các món quà của mỗi người cũng khác nhau, tôi cầm chiếc hộp trên bàn lên rồi nhét vào nơi sâu nhất của ngăn bàn làm việc.

Tôi sẽ mãi mãi không biết bên trong đó có thứ gì.

Phó Kim Minh đến đón tôi tan làm. Tôi vừa ra khỏi cổng công ty thì phát hiện có thứ gì đó rơi xuống mặt mình, càng ngày càng nhiều hơn. Tôi lau mặt và nhìn kỹ những bông tuyết rơi trên tay áo, sau đó hào hứng chạy đến chỗ người đàn ông đang cầm ô ở đằng xa.

"Phó Kim Minh, tuyết rơi rồi!"

Tôi đã từng đọc được câu này trên mạng: Người ta sẽ không biết được một khoảnh khắc nào đó đẹp đẽ và quý giá đến nhường nào, cho đến khi khoảnh khắc đó trở thành ký ức.

Tôi nhìn Phó Kim Minh đứng ngay trước mặt, anh ấy là người bước ra từ ký ức của tôi.

[Hoàn chính văn]

Phần sau là ngoại truyện nhó.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 10:15
1162
31/03/2023 10:14
1307
31/03/2023 10:13
1341
31/03/2023 10:12
1439
31/03/2023 10:13
1584
31/03/2023 10:12
4395

Bình luận

Nội dung liên quan