Hạ Ngưng Team

24/11/2022 15:02 5 lượt truy cập

Lục Diệp Sinh Duyên
Chương 10: Bắt Đầu Để Tâm rồi!

Báo cáo

Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, có vẻ hôm nay là một ngày khá là ấm, rất phù hợp cho những hoạt động ngoài trời như thế này. Lúc này trong đám đông, tiếng của Cố Giang vọng ra.

 

Cố Giang: “Này mọi người! Trời nóng quá, mình chạy đi mua mấy chai nước cho nhóm mình để bổ sung năng lượng nè.”

 

Lâm Tuyết Nhi: “Chà! Sao nay đột nhiên tốt bụng thế Cố tiên sinh, cậu có chút làm mình sợ đấy nhé!”

 

Cố Giang: “Tiểu Lâm Nhi à, cậu đừng có nói như thể mình chưa bao giờ mời các cậu bao giờ vậy, cứ như mình là kẻ xấu không bằng.”

 

Lâm Tuyết Nhi: “Chính xác!!!”

 

Cố Giang: “Cậu hay lắm! Nhưng mà thật ra là lão Tần đưa tiền mình đi mua đấy.”

 

Lâm Tuyết Nhi: “Mình biết ngay mà, làm gì có chuyện cậu tự giác như vậy.”

 

Cố Giang vui vẻ, chọc cho mọi người cười, tay thì cầm hai chai nước còn lại ném qua chỗ của Diệp Linh San và Lục Hoài Nhiên, nhưng đến đây thì hết rồi: “xin lỗi nha, các cậu lại chỗ của thầy Tần đi, tay mình không cầm hết được.”

 

Có vẻ bọn họ hơi quê độ, đành tự bỏ đi. Lâm Tuyết Nhi chẳng nhịn nỗi nữa mà bật cười thành tiếng. Nhìn vào mà ai chẳng biết là Cố Giang cố tình làm như vậy. Bình thường cậu ta cứ mang theo một đống đồ ăn vào lớp học, ai nhìn cái bàn xung quanh của cậu cứ như một cái giỏ rác di động vậy. Bỏ qua chuyện đó thì buổi lễ gần như đi đến kết thúc rồi.

 

Nhưng mọi người đều không chú ý đến cho lắm, họ chỉ chờ phần công bố giải thưởng trong các phần thi mà thôi. Cố Giang sốt ruột, cứ đi qua đi lại khiến cho Lâm Tuyết Nhi chóng hết cả mặt: “Này! Đừng có nhốn nháo coi, tới rồi, tới rồi kìa!”

 

MC: “Cuối cùng! Phần thi thiết kế báo tường của khối 11, hạng nhất thuộc về nhóm của Lục Hoài Nhiên đến từ lớp 11A1, xin chúc mừng!”

 

Lục Hoài Nhiên đại diện nhóm bước lên nhận giải, đứng từ phía xa Diệp Linh San nhìn theo bóng lưng cậu mắt không rời. Cũng phải thôi, nhìn cái vẻ đẹp ấy đi, thân hình cao to, săn chắc, gương mặt thì vô cùng sáng, ai mà không thích cơ chứ? Bất chợt, cô quay sang hỏi Lâm Tuyết Nhi:

 

“Tuyết Nhi! Tại sao cậu ta lại được đám con gái yêu thích vậy nhỉ, tính tình cái tên đó cứ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, thôi không nói nữa, mình quay về lớp đây.”

 

Lâm Tuyết Nhi mỉm cười, cô biết chắc rằng Linh San đã để ý đến Lục Hoài Nhiên hơn rồi, còn biết hỏi cô mà. “Thật là, hai cái người này, biết bao giờ mới nói chuyện được như những con người bình thường nhỉ?”

 

Quay về lớp, thoát khỏi nơi ồn ào đó Diệp Linh San nằm gục xuống bàn, vô thức trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Lục Hoài nhiên cùng với dáng vẻ của cậu dưới ánh đèn sân khấu khi nãy. Công tâm mà nói cậu ta tuy tính tình không gọi là quá tốt nhưng phải thừa nhận một điều con người này đúng thật là mẫu người mà con gái hay thích nhỉ, gương mặt, cả người đều toát lên một khí chất đại thần học đường.

 

Nhưng chưa đến mười giây, cô lập tức bỏ cái suy nghĩ đó ngay, Linh San một lần nữa mắng chính mình bị điên rồi sao có thể nông cạn đến mức bị vẻ ngoài đẹp trai của tên đó khiến cô phân tâm như thế.

 

Càng nghĩ càng thấy phiền Diệp Linh San dứt khoát từ ba lô lấy ra hộp sữa vị dâu yêu thích được bà ngoại chuẩn bị lúc sáng uống một ngụm để vơi đi phiền não. Nhưng chưa kịp uống thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng nói lải nhải của Cố Giang. Miệng của Cố Giang đúng thật là lớn, chưa thấy hình mà đã nghe thấy tiếng từ đằng xa: 

 

“Nhiên ca à! Cậu không biết đâu khi nãy mấy học tỷ học muội đứng bên cạnh mình cứ hỏi có biết wechat của cậu là gì không?”

 

“Chưa hết đâu còn có người nói với tớ thật sự là rất thích cậu nữa, là hoa khôi khối dưới đấy.”

 

“Nhiên ca quả thật cứ như đại thần bước ra từ tiểu thuyết vậy, cậu rất được chào đón nhiệt tình luôn nha. Nhưng công tâm mà nói cậu thật là tuyệt vời, chỉ trong phút thời gian con cỏn ấy mà cậu có thể hoàn thành bài luận văn và đạt giải như thế, mình chỉ phục có mình cậu thôi đấy!”

 

Cứ ca cẩm đến nhàm tai cho đến khi đã vào tới phòng học, Cố Giang vẫn y như con chích choè ba hoa không có điểm dừng. Lâm Tuyết Nhi bên cạnh thật sự là không thể chịu nỗi cái miệng của Cố Giang được nữa nên đã đưa tay vỗ đầu Cố Giang một cái bảo: “'Im miêng!”. Lúc này cậu vẫn rất biết thức thời mà làm động tác kéo khoá lại chứ còn cố chấp nói thêm câu nào nữa thì chỉ có nước bị Lâm đại tiểu thư đánh tới nhập viện.

 

Hai con người đang không ngừng hù doạ nhau nên không chú ý bên này Lục Hoài Nhiên và Diệp Linh San đang mắt đấu mắt với nhau nhưng thần thái cả hai y như câu: “Nhìn cái gì chứ có tin tôi đấm chết cậu không?”.

 

Được một lúc Lục Hoài Nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác mà bước đến chỗ ngồi bên cạnh Diệp Linh San ngồi xuống lấy quyển sách bắt đầu đọc. Không biết vô tình hay như thế nào trong lúc ngồi xuống lại vô tình thấy được Diệp Linh San vừa gỡ ống hút hộp sữa dâu vừa phủng phịu hai cái má bánh bao như thể đang giận dỗi vậy. Thấy cảnh này Lục Hoài Nhiên rất muốn cười thành tiếng nhưng phải giữ hình tượng mà cố gắng ép bản thân nhịn xuống.

 

Tầm mười lăm phút sau các bạn học lục đục như đám gà con bắt đầu vào lớp ổn định chỗ ngồi chờ Tần lão sư làm công tác tư tưởng chúc mừng thành tích dài một thế kỉ như thường lệ.

 

Nhắc tào tháo là tào tháo liền xuất hiện. Vừa bước lên bục giảng lão Tần bắt đầu ba hoa xong lại khen Lục Hoài hết lời khiến ai cũng phải thở dài nghĩ đến mâm cơm đang chờ xơi ở nhà mà mong thời gian trôi nhanh một chút. Cái cảnh tâng bốc lên tận trời mây của Lão Tần vẫn không thay đổi, cả lớp ai nấy đều phải ngán ngẫm nhưng cũng chẳng dám phản bác, chỉ đành chịu trận mà nghe:

 

“Lần này các em thể hiện rất tốt đặc biệt là nhóm của Lục Hoài Nhiên có bài luận văn rất xuất sắc.”

 

Không biết tại sao khi nghe đến hai chữ “luận văn” Diệp Linh San rất chột dạ rồi cứ như thế mà quay sang nhìn Lục Hoài Nhiên, nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô, Lục Hoài Nhiên hoàn toàn không có cảm xúc gì vẫn một mặt lãnh đạm chăm chú đọc sách. Trên bục giảng lão Tần vẫn còn tiếp tục nói:

 

“Tôi vừa nhận được công văn từ lãnh đạo nhà trường là trước kì thi tháng sắp tới tức là chủ nhật tuần sau nhà trường sẽ tổ chức cho các em đi dã ngoại một ngày ở hồ Lạc Tinh”

 

Nghe lão Tần nói xong đám gà con ban một bắt đầu nhốn nháo cả lên.

 

Lão Tần: “Im lặng hết cho tôi, đừng có vui mừng quá sớm, sau khi ăn chơi thõa thích chính là kì thi tháng thứ ba của lớp 11!”

 

Đám gà con ban một: “…”

 

Lão Tần: “Chơi thì chơi nhưng phải tranh thủ hoàn thành hết bài tập cho tôi nếu không các em chờ sau khi thi tháng xong thì mời phụ huynh đến gặp tôi nói chuyện. Nhắc đến chuyện học hành sao tôi không thấy các cô các cậu hứng thú, nháo nhào lên như này! Các em mà bỏ tâm vào học được một chút có phải tốt hơn không!”

 

Đám gà con ban một : “…”

 

Lão Tần : “Được rồi không còn sớm nữa lớp nghỉ thứ hai vẫn đi học đầy đủ, đã là lớp 11 rồi.…”

 

“Lớp 11 rồi chăm chỉ học hành cho tôi, các em cách kì thi đại học chỉ bằng cái chớp mắt thôi đấy. Nếu mà cứ giữ cái thái độ cà lơ phất phơ này thì sau này ra ngoài đừng xưng là học trò của Mạc Tần tôi.”

 

Cả lớp im lặng hẳn đi, mắt dán vào những cuốn sách trên bàn, tập trung vào tiết học.

 

Chớp mắt một cái đã là thứ bảy tuần sau, suốt một tuần qua thái độ của Lục Hoài Nhiên và Diệp Linh San vẫn như mọi khi không lạnh cũng không nhạt. Chuyện bài luận văn lâu lâu sẽ bị đám người Lâm Kỳ và còn có cả Dương Khả Hy đem ra bàn ra tán mấy lời rất khó nghe nhưng Diệp Linh San vẫn không mấy quan tâm.

 

Hình dung thái độ của cô thì chỉ với một câu: “Cây ngây không sợ chết đứng”. Ngược lại cô có mấy lần thâm dò thử thái độ của Lục Hoài Nhiên có phải đánh tính kế gì đó mà tính sổ với mình hay không thì lúc nào cũng nhận lại một câu: “Cậu làm sao, muốn tôi túm cổ cậu đến phòng phát thành của trường công khai xin lỗi?" Diệp Linh San sau khi nghe xong câu này tức muốn thổ huyết, dứt khoát mắng một câu:

 

“Cậu bị điên à! Tôi không làm lấy gì mà xin lỗi vả lại tôi chỉ sợ cậu nghi ngờ người tốt như tôi lại bày kế gì đó hãm hại tôi thì sao? Nhìn cậu thế nào cũng không phải người đáng tin tưởng.”

 

 Mỗi lần như vậy Lục Hoài Nhiên đều quăng cho cô ánh mắt hiện rõ tám chữ: “Cậu đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa", rồi lẳng lặng mặc kệ cô không thèm quan tâm nữa.

 

Tối đó về nhà, đang soạn đồ thì ngoại cầm lên cho Linh San một ly sữa nóng:

 

“Đã soạn xong hết chưa, đi bờ hồ thì phải nhớ chú ý cẩn thận, không được đùa nghịch đấy nhé!”

 

Diệp Linh San: “Cháu nhớ rồi ạ!”

 

Bà Ngoại: “Uống sữa nóng đi và nhớ ngủ sớm nhé!”

 

Diệp Linh San: “Bà ngủ ngon nhé, cháu uống hết ly sữa sẽ ngủ ngay đây!”

 

Bà ngoại bước rời đi, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Cô lập tức chộp lấy cái điện thoại của mình và gọi điện cho Lâm Tuyết Nhi:

 

“Tuyết Nhi à! Cậu có chuẩn bị thức ăn không đấy?”

 

“Yên tâm, tiểu Cố đã chuẩn bị hết mọi thứ, ngày mai tụi mình vẫn ngồi chung nha.” - Lâm Tuyết Nhi vô cùng hớn hở trả lời cậu.

 

“OK. Không nói nữa, mình ngủ trước đây! Cả ngày hôm nay, cả người mình sắp rã rời đến nơi vậy. Ngủ ngon!”

 

“Ngủ Ngon!”

 

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan