Cỏ Mây Blog

31/03/2023 09:59 128 lượt truy cập

CON GÁI TRỞ VỀ
Chương 5: End

Báo cáo

19

Nhưng sau khi trả lời thì anh lại hỏi tại sao tôi cần tiền gấp như vậy.

Có lẽ lúc này tâm tình khó chịu không có chỗ nào giãi bày, tôi không kìm nén được mà thật sự nói hết cho anh ấy nghe.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng anh chỉ nhỏ giọng "Không sao, mười phút nữa tiền sẽ đến, để sáng mai tôi đưa em về."

Tôi định từ chối nhưng Phó Tầm đã trực tiếp quyết định thay tôi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi lắng nghe tiếng tim đập rộn bên trong ngực mình.

Sáng hôm sau, Phó Tầm gửi tin nhắn cho tôi từ rất sớm, tôi xin chủ nghiệm cho nghỉ học rồi định đến khách sạn tìm ba, thì tình cờ gặp Phó Tầm ở cổng trường.

Anh đậu xe trước khách sạn rồi đi bộ ra cổng trường đợi tôi.

Phó Tầm hôm nay không mặc vest hay giày da mà chỉ mặc một bộ trang phục bình thường, người đàn ông vốn dĩ trưởng thành như anh ấy, khi dựa vào gốc cây châm thuốc lại toát lên vài phần tươi trẻ của thiếu niên.

Nhưng mà khi anh ngẩng đầu lên thì cảm giác tươi trẻ kia ngay lập tức biến mất.

Đôi mắt của Phó Tầm khiến người ta có cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm. Hình như những người trải qua thăng trầm trong giới kinh doanh đều có ánh mắt sắc bén giống như vậy.

Trong lúc tôi đang ngẩn người thì Phó Tầm đã bước tới gần hơn.
"Đi thôi."

Tôi gật đầu và đi theo sau anh ấy.

Phó Tầm đến khách sạn đón ba tôi và chở chúng tôi về nhà.

Lúc ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng của Phó Tầm thì ba tôi cứ nhấp nhổm không yên, ông ấy chỉ dám ngồi sát mép ghế một chút vì sợ làm bẩn xe của Phó Tầm.

Nhưng mà chuyện khiến tôi ngạc nhiên chính là… trên suốt quãng đường đi, Phó Tầm lại quay sang nói chuyện phiếm với ba tôi.

Con người xa cách khó gần giống như lời đồn kia đã không còn nữa, người đàn ông trước mắt tôi thật sự rất dễ gần.

Sau vài giờ xuất phát, Phó Tầm đã đưa chúng tôi đến bệnh viện. Trước khi vào bên trong, Phó Tầm lấy ra rất nhiều thuốc bổ từ trong cốp xe và nói là để tặng cho mẹ tôi dưỡng bệnh.

Ba tôi luôn miệng nói cảm ơn, hai tay hơi xoa xoa không được tự nhiên cho lắm.

Khi vào trong phòng bệnh.

Tôi nhìn thấy mẹ thì nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.

Nước da của mẹ tôi không tệ, khuôn mặt cũng không hốc hác gầy gò giống như tôi tưởng tượng.

Sau khi chào hỏi một hồi, đúng lúc cô y tá đến thay bình treo cho mẹ và nhắc nhở chúng tôi đổ thùng rác trong phòng.

Tôi vội lên tiếng đáp lời, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Phó Tầm đứng bên cạnh đã chủ động cúi xuống buộc chặt túi rác, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Tôi lại ngẩn người vài giây.

Chỉ sợ kiểu người như Phó Tầm khi ở nhà thì còn chẳng bao giờ đổ rác.

Trong cả ngày hôm sau, Phó Tầm đã dùng hành động để cho tôi biết anh không phải là Phó tổng, mà chỉ là Phó Tầm.

Mua thực phẩm, đưa cơm, mua nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí còn cầm theo phích để xếp hàng nhận nước nóng.

Mấy việc này là Phó Tầm chủ động giúp đỡ cho tôi, chứ bình thường toàn là bảo mẫu ở nhà anh làm, căn bản anh không cần động một ngón tay.

Tính tình của mẹ rất thoải mái, bình thường cũng hay thích nói đùa trêu chọc người ta.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ vừa cười vừa hỏi Phó Tầm "Tiểu Phó này, có phải… cháu thích Chân Nhất nhà chúng ta không?"

Tôi đỏ mặt "Mẹ!"

Tôi đang định giải thích thì đột nhiên Phó Tầm lại lên tiếng trước.

"Vâng ạ.

"Dì đúng là tinh mắt."

Sau đó mọi người cũng không nói về chủ đề này nữa, nhưng phản ứng của từng người đều khác nhau.

Mẹ cười toe toét đến tận mang tai, trong khi ba vội vàng đút cơm cho mẹ ăn, tính tình ông ấy nhút nhát lại thật thà, mặc dù không nói câu nào nhưng khóe miệng cũng đã hơi nhếch lên một chút.

Phó Tầm vẫn lặng im không nói lời nào.

Chỉ mình tôi.

Từ đầu đến cuối, hai tai đỏ bừng.

20.

Phó Tầm sống trong một khách sạn ở gần bệnh viện.

Vào buổi tối, tôi dẫn Phó Tầm đến quán thịt nướng mà tôi thích ăn từ thời còn đi học.

Không gian của quán khá nhỏ. Lúc định ngồi xuống, Phó Tầm nhìn vào mặt bàn vẫn còn hơi bẩn thì lập tức cau mày.

Nhưng anh không vẫn không nói gì cả.

Tôi lấy khăn giấy ướt trong túi ra và cẩn thận lau mặt bàn.

Quán không có nhiều người nên đồ nướng được dọn lên rất nhanh.

Tôi lại gọi thêm rất nhiều bia, thịt nướng mà không có bia thì mất hết linh hồn của thịt nướng.

Ngày hôm đó chúng tôi đã uống rất nhiều.

Tôi nhìn người đàn ông bàn bên kia đang uống bia cùng tôi mà không khỏi bồi hồi.

Chúng tôi nói về cuộc sống buồn tẻ của anh ấy, rồi lại nói đến chàng trai mà tôi đã phải lòng khi còn đi học.

Ngày xưa tôi từng thầm mến một bạn học nam, cậu ấy cao gầy và được khen là đẹp trai nhất lớp.

Mà cậu ấy có vẻ cũng thích tôi.

Cậu ấy luôn đối xử khác biệt với tôi so với những bạn nữ trong lớp, cậu ấy thường hay trò chuyện cùng tôi, mỗi sáng sẽ nhét vào ngăn bàn của tôi một đống đồ ăn vặt, và nếu ai đó nói xấu tôi thì sẵn sàng ném cả chai nước vào mặt người ta.

Nhưng mà… ngay khi tôi nghĩ cậu ấy cũng thích tôi, thì tôi lại tình cờ gặp được cậu ấy nắm tay hoa khôi lớp bên, 2 người họ cùng nhau đi ra từ một quán ăn nào đó.

Cảm giác bọn họ cực kỳ thân mật.

Cứ như thế, tình cảm thầm kín của tôi đã kết thúc mà không để lại chút dấu vết gì.

Mãi sau này tôi mới hiểu những cử chỉ đó không được coi là thích, cùng lắm chỉ là quan tâm mà thôi.

Khi tôi nói đến đây, Phó Tầm bật cười và bảo kiểu nam sinh như thế sẽ không phù hợp với tôi.

"Vậy thì người nào mới hợp?"

Vì men say của rượu nên tôi mới dám hỏi câu này.

Phó Tầm cười dịu dàng và rót cho tôi một tách trà ấm.
"Như tôi chẳng hạn.

"Có thể chăm sóc cho em."



Sau khi rời khỏi quán ăn, Phó Tầm nói muốn đến thăm ngôi trường mà tôi đã học.

Tôi đưa anh đến trường cấp ba cũ của tôi.

Cổng trường đã khóa nên tôi không vào trong được, tôi cùng anh ấy đứng bên ngoài và chỉ vị trí lớp học mà tôi từng học, cũng chỉ về phía sân chơi mà tôi thường tập thể dục giữa giờ.

Gió lạnh chợt nổi lên, anh ấy cúi đầu hỏi tôi, hồi còn đi học có từng nghĩ tới sẽ có người tỏ tình với tôi ở cổng trường hay không.

"Có chứ."

Đương nhiên là có, thời còn đi học thì ai mà chưa từng tưởng tượng về mấy chuyện như thế này.

Tôi hăng hái bừng bừng nói cho anh ấy biết, ngày còn học cấp 3 thì tôi đã vô số lần mơ tưởng đến chuyện sẽ có ai đó tỏ tình với tôi ở cổng trường.

Nhưng không đơn giản là tỏ tình thôi đâu.

Cậu ấy sẽ không chỉ hỏi tôi có muốn bạn gái của cậu ấy không, mà sẽ hỏi tôi là gió hôm nay có dịu dàng không, mặt trời hoàng hôn có lãng mạn không.

Hoặc là hỏi ánh trăng đêm nay có đẹp hay không.

Những suy nghĩ ngày xưa bao giờ cũng lãng mạn và trẻ con như thế.

Lúc đó tôi đã nghĩ, khi thích một người thì dù thấy hoàng hôn đẹp mắt hay cơn gió dịu dàng thì cũng muốn nói cho anh ấy biết, dù là thấy trăng hôm nay đẹp cũng muốn kể cho anh ấy nghe.

Sau khi tôi nói xong thì Phó Tầm không đáp lại câu gì.

Một lúc lâu sau, Phó Tầm bỗng nhiên thấp giọng.
"Lưu Chân Nhất."
"Hả?"

Anh ấy hỏi.

"Hôm nay gió có dịu dàng không?"
“Hoàng hôn có lãng mạn không?”

Sau một thoáng ngập ngừng, anh lại ngước lên nhìn tôi.

"Trăng đêm nay đẹp không?"

Tôi có cảm giác không nói nên lời.

Những tưởng tượng trẻ con của tôi từ hồi học cấp 3 bỗng nhiên lại trở thành hiện thực, vậy mà người nguyện ý thực hiện mong ước trẻ con đó… lại là Phó Tầm.

Sự tương phản bất ngờ này, cùng với những gì anh ấy vừa nói, lại càng khiến trái tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Đột nhiên… trong đầu tôi chợt nảy ra một linh cảm thiết kế, ngay thời khắc đó tôi mặc kệ Phó Tầm đứng một bên rồi vội vàng bắt taxi trở về nhà.

Sau một đêm trằn trọc, cuối cùng tôi cũng vẽ được kiểu dây chuyền mà mình vừa nghĩ ra.

Hơn nữa, nó cũng đáp ứng tất cả những yêu cầu oái oăm của Phó Tầm.

Sáng hôm sau, tôi xuất hiện trước mặt Phó Tầm với quầng thâm dưới mắt.

Khi đưa bản thảo thiết kế thì tôi thấy mí mắt của người đàn ông cũng thâm quầng. Xem ra tối hôm qua anh ấy cũng ngủ không ngon.

Phó Tầm rất hài lòng với thiết kế lần này của tôi, lập tức bảo trợ lý chuyển cho tôi toàn bộ tiền thù lao còn lại.

Trạng thái của mẹ đã tốt hơn ngày trước, sang đến buổi chiều ngày thứ hai thì Phó Tầm lái xe đưa tôi trở về trường học.

Vốn tưởng rằng sau đêm đó thì quan hệ giữa tôi và Phó Tầm sẽ có biến đổi, nhưng liên tiếp vài ngày anh ấy cũng không có tới tìm tôi.

Tôi hơi thất vọng, nhưng cũng chưa đến mức không biết xấu hổ mà đi hỏi lại anh.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã nghĩ… có lẽ lời hứa của Phó Tầm trong phòng bệnh ngày hôm đó chỉ là làm cho mẹ tôi - một bệnh nhân, được vui vẻ hơn một chút.

Nhưng mà những lời nói của anh ấy ở trường cấp 3 thì phải giải thích thế nào đây?

Câu hỏi này tôi trả lời không được.

21.

Buổi trưa ngày hôm sau, Trương Lam ở phòng ký túc xá bên cạnh đã rủ tôi ra phía sau trường để mua vài thứ đồ dùng cần thiết.

Bình thường quan hệ giữa tôi và Trương Lam cũng khá tốt, nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.

Nhưng sau khi ra khỏi cổng sau của trường, tôi vừa đi được một đoạn thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái ở sâu bên trong con hẻm.

Tôi sững người một lúc và vội vàng chạy vào trong.

Có hai nữ sinh đẩy cô gái kia xuống đất và đấm đá liên tục, cô gái nằm trên mặt đất, vừa ôm chặt lấy đầu vừa khóc lóc van xin.

Tôi chạy tới đỡ cô gái ấy đứng dậy.

Đúng lúc đó thì Trương Lam cũng vừa tới nơi.

Thấy chúng tôi có tận 2 người, hai nữ sinh chỉ nói vài câu nặng lời rồi bỏ đi ngay lập tức.

Không biết vừa rồi hai nữ sinh kia đ.ánh nặng thế nào mà trên mặt cô gái toàn là m.áu, vết m.áu còn lẫn một ít bùn trên mặt đất, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

Trương Lam và tôi vội vã đưa cô ấy đến một bệnh viện gần đó.

Nhưng mà… tôi có mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng.

Đêm hôm đó trên mạng đã xuất hiện một bài post, có người tự xưng là nạn nhân, tố cáo một nữ sinh ở đại học XX vì ghen tuông mà tìm người đến đ.ánh cô ấy một trận, không chỉ khiến cô ấy bị gãy xương mũi mà toàn thân cũng bị thương rất nặng.

Và cô ấy còn đăng kèm một vài bức ảnh selfie của mình bị thương, trên đó hiện rõ vết m.áu trên mặt và cả vết bầm tím trên cánh tay...

Một viên đá dậy lên sóng ngầm, dư luận lập tức được đẩy lên đỉnh điểm.

Ngay sau đó, một số sinh viên trong trường chúng tôi đã chỉ ra thủ phạm là học Lớp X, Khoa X, Trường XX, tên là Lưu Chân Nhất.

Tôi vì lo lắng mới đến cứu người, nhưng cuối cùng bị người ta xem thành hung thủ.

Nhưng lúc đó còn có Trương Lam ở bên cạnh cơ mà, tôi vội vàng tìm cô ấy để giúp tôi làm chứng.

Nhưng Trương Lam một mực phủ nhận chuyện này.

Cô ta nói rằng tôi đã kéo cô ta đi để đ.ánh một cô gái khác. Hôm đó cô ta không làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh ngăn cản rồi bảo tôi dừng tay đừng đ.ánh nữa.

Trương Lam đang nói dối.

Chúng tôi bình thường không có hiềm khích gì, quan hệ bạn bè vẫn cực kỳ tốt đẹp, nhưng thực ra tôi cũng hiểu tại sao cô ta lại đột ngột phản bội tôi.

Chắc hẳn là do Lưu Nhân đã giở trò.

Sự việc này nhanh chóng được đưa lên mạng, thậm chí còn có cả hình ảnh lão Lưu và Phó Tầm đón tôi trên một chiếc ô tô sang trọng trước đó.

Mọi người đều đồn đoán tôi được người ta bao nuôi nên mới không biết phép tắc như vậy.

Phần bình luận thậm chí còn kinh khủng hơn nữa. Một số người tiếp tục tung tin, tự xưng là nhân chứng và đưa ra một số bức ảnh chụp khi tôi đ.ánh cô gái kia.

Bức ảnh tôi đỡ cô ấy lên, sau khi chọn góc chụp cẩn thận thì lại biến thành tôi đang giằng co và đẩy cô ấy xuống.

Tôi lau m.áu trên mặt cô ấy. Nhưng khi chụp từ đằng sau tôi thì lại biến thành tôi đ.ấm cô ấy đến mức chảy cả m.áu ra.

Mà quan trọng nhất là ánh mắt cô gái trong ảnh khi nhìn tôi thì cực kỳ kinh hãi.

Chuyện này từ đầu tới cuối đều được sắp xếp chỉn chu không một kẽ hở.

Khi sự việc trở nên ồn ào hơn trên Internet thì nhà trường đã không thể ngồi yên.

Tôi đã được lãnh đạo nhà trường gọi lên hỏi chuyện, hiệu trưởng nghe theo hướng dư luận trên Internet và quyết định rằng tôi là thủ phạm, vì danh tiếng của trường nên muốn ép tôi thôi học ngay lập tức.

Tất nhiên là tôi không thể đồng ý với chuyện này.

Nhưng một trường đại học lớn như vậy sẽ không để vết nhơ của tôi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường được.

Nhưng mà… con hẻm vắng vẻ và không có camera.

Làm thế nào tôi có thể chứng minh trong sạch?

Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, tôi tra trên Internet và thấy những bàn luận xung quanh chủ đề này vẫn chưa hề giảm nhiệt.

Tạm thời chưa có biện pháp nào để giải quyết, tôi chỉ có thể đến tìm Trương Lam.

Nhưng vừa xuống cầu thang thì đã thấy Phó Tầm đi tới. Dưới sự chú ý của bao nhiêu người xung quanh, anh ấy nắm lấy tay tôi và dịu dàng:

"Đừng lo lắng, anh ở đây."

Tôi chợt hiểu… anh ấy công khai trở thành chỗ dựa của tôi trước mặt mọi người.

Phó Tầm lại dẫn tay tôi bước vào phòng làm việc.

Hiệu trưởng tất nhiên cũng biết Phó Tầm, khi nhìn thấy anh ấy thì đầu tiên là ông ta sửng sốt, sau đó vội vàng chạy ra chào hỏi nhiệt tình, hoàn toàn khác hẳn với thái độ hung hãn như khi nãy ép buộc tôi phải nghỉ học.

Phó Tầm yêu cầu lãnh đạo trường gọi cho Lưu Nhân, Trương Lam và cả những người khác đến đây, chưa đầy mười phút sau thì mọi người đã có mặt đầy đủ.

Phó Tầm ném ổ USB lên bàn:
"Đây là camera ở cửa sau của một cửa hàng gần đó, vừa vặn có thể chiếu vào sâu trong ngõ hẻm, tuy không rõ lắm nhưng cũng đủ nhìn ra chân tướng của sự việc."

Lưu Nhân và Trương Lam tái mặt ngay lập tức, đặc biệt là Trương Lam.

Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại do dự không cất nên lời.

Sau khi video được chiếu xong, cả văn phòng rơi vào im lặng.

Hiệu trưởng đã mắng Trương Lam ngay tại chỗ, sau đó xin lỗi tôi trước mặt Phó Tầm và hứa sẽ đăng video lên Internet để rửa oan cho tôi.

"Không."
Phó Tầm lạnh nhạt "Trước khi tôi đến thì đã sắp xếp người tải video lên rồi."



Phó Tầm đưa tôi ra khỏi văn phòng, cho đến khi ra khỏi cổng trường và bước vào trong xe thì anh vẫn nắm chặt tay tôi.

Phó Tầm nghiêng đầu nhìn tôi "Xảy ra chuyện sao không nói cho anh biết?"

"Tôi lấy thân phận gì để nói đây?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Bạn bè sao? Hay là... con gái của một đối tác kinh doanh?"

Có lẽ là sự tủi thân trong lời nói của tôi quá mức rõ ràng, Phó Tầm nhìn tôi một lát rồi chợt mỉm cười.

"Xin lỗi."
Anh thấp giọng “Gần đây anh bận việc này quá”.

Vừa nói, anh vừa lấy ra một hộp trang sức.

Tôi giật mình, giống như đã đoán ra được điều gì tiếp theo.

Quả nhiên… khi anh mở hộp ra thì bên trong chính là sợi dây chuyền mà tôi đã dành cả đêm để thiết kế.

Phó Tầm đưa hộp trang sức vào lòng bàn tay tôi "Ban đầu anh định chuẩn bị sợi dây chuyền này để tỏ tình."

"Người ta nói tình yêu bắt đầu từ một bó hoa, nhưng anh cảm thấy… chuyện của chúng ta bắt đầu từ sợi dây chuyền này mới đúng"

Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, tia nắng rực rỡ chiếu qua gương mặt của Phó Tầm.

Anh cầm sợi dây chuyền lên, sau đó cúi đầu xuống và đeo nó cho tôi.

"Lưu Chân Nhất."

"Hả?"

Tôi rời mắt khỏi sợi dây chuyền và ngẩng đầu lên.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.

Phó Tầm không hỏi tôi có thể làm bạn gái anh ấy không, anh ấy chỉ nói mơ hồ giữa những nụ hôn… nếu đeo vòng cổ thì xem như là tôi đồng ý.

22

Tôi trở thành bạn gái của Phó Tầm.

Bên cạnh chiếc dây chuyền kia thì anh còn tặng tôi những món quà tinh xảo khác nữa.

Hai ngày sau, bảo mẫu Ngô ở Biệt thự Hoa hồng đã gửi tin nhắn qua Wechat để kể cho tôi nghe về một chuyện động trời.

Sáng nay lão Lưu đột ngột về nhà mà không báo trước, không ngờ bắt được Lưu Thẩm đang ngủ trên giường của Lưu Nhân, cả 2 người họ đều đang trần như nhộng, trên thân không một mảnh vải.

Lão Lưu tức giận đến điên người, vừa đập hết đồ đạc vừa đuổi cổ Lưu Nhân ra khỏi nhà.

Thật ra cũng khó trách Lão Lưu phẫn nộ như vậy. Ông đã nuôi nấng Lưu Nhân 20 năm, dù biết cô ta không cùng huyết thống nhưng vẫn yêu thương giống như con gái ruột.

Làm gì có người cha nào chịu được con gái và con trai mình làm ra trò đồi bại như thế này.

Và quan trọng nhất là Lưu Thẩm cũng đã kết hôn. Vợ Lưu Thẩm là bạn học cấp 3 của hắn, hôn sự được tiến hành kín đáo, tuy rằng người ngoài không biết nhưng Lưu Nhân chắc chắn phải biết rõ chuyện này.

Huống chi vợ của Lưu Thẩm vẫn đang còn cho con bú, Lão Lưu đương nhiên sẽ nổi giận đến điên lên rồi.

Chị Ngô nói rằng Lão Lưu đã trực tiếp đuổi Lưu Nhân ra khỏi nhà, còn về phía Lưu Thẩm, vợ hắn sau khi biết chuyện thì đã tức giận đệ đơn ly hôn và yêu cầu Lưu Thẩm biến càng xa càng tốt.

Lão Lưu đồng ý thay Lưu Thẩm và đưa cho hai mẹ con họ một số tiền bồi thường lớn.

Lão Lưu cũng đã thu lại tài sản đứng tên hắn và đóng băng thẻ ngân hàng. Có lẽ lão ấy cũng chưa đến mức hoàn toàn cắt đứt quan hệ với con trai, nhưng ít nhất trong vòng 2 năm sau thì hắn phải tự sinh tự diệt.

Tôi đang nằm trên giường, vừa nhấm nháp hạt dưa và xem chị Ngô kể lại vở kịch khôi hài của nhà họ Lưu.

Bây giờ mới hiểu ra tại sao Lưu Thẩm và Lưu Nhân lại thân thiết quá mức bình thường, hóa ra lại còn có một tầng quan hệ phức tạp như thế.

Sau khi ăn dưa, tôi lập tức gọi cho Phó Tầm và hỏi anh ấy có biết chuyện này không.

Phó Tầm khẽ cười.

“Có lần tham gia tiệc rượu thì anh bắt gặp cô ta và con trai Lão Lưu có tư tình trong phòng tắm, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy anh.

“Gần đây anh bảo trợ lý chú ý nhất cử nhất động của Lưu Thẩm, sáng nay mới phát hiện ra trong căn biệt thự đó chỉ còn 2 người bọn họ, anh liền tùy tiện tìm một lý do rồi gọi điện cho Lão Lưu để ông ta về nhà một chuyến.

"Thực ra cũng chẳng có gì khó khăn."

*****************************************

Từ sau ngày Phó Tầm tung đoạn video làm chứng cho tôi lên Internet thì hướng dư luận lập tức thay đổi, mọi người đều quay sang ch.ửi Trương Lam là lòng dạ độc ác, có người còn đoán Trương Lam mới kẻ gây ra chuyện này để cố ý hãm hại tôi.

Trương Lam bị b.ạo l.ực mạng mà không thể cầu cứu Lưu Nhân được, vì Lưu Nhân đã bị đuổi ra khỏi nhà thì hơi sức đâu mà lo cho cô ta. Thế là Trương Lam quyết định “cắn ngược lại” Lưu Nhân một nhát, lập tức tung hết đoạn chat và ghi âm cuộc gọi trước đây để chứng minh Lưu Nhân mới là hung thủ hãm hại tôi.

Mà tôi cũng chẳng ngại đạp thêm cho Lưu Nhân vài cái, tôi bỏ tiền ra thuê các tài khoản để bình luận dưới những bài thảo luận liên quan đến chủ đề này.

Lúc thì lấy thân phận một “người quen của bạn Lưu Nhân” để tố cáo Lưu Nhân thường xuyên bày trò b.ắt n.ạt tôi trong trường học.

Rồi lại tìm thêm một tài khoản khác đăng tải video lúc tôi và lão Lưu gặp nhau để chứng minh Lưu Nhân là con gái giả, còn tôi mới là đại tiểu thư thực sự.

Lưu Nhân tưởng cô ta có thể dùng thủy quân thì tôi lại không biết dùng chắc? Mà những gì tôi nói đều là sự thật, chẳng qua vì lâu rồi nên mọi người đã quên mất mà thôi.

Vụ việc trước đây của tôi vốn đã rất căng thẳng, bây giờ sự thật được phơi bày thì người hứng chịu b.ạo l.ực mạng lại là Lưu Nhân. Lưu Nhân sợ bị hiệu trưởng ép bỏ học giống như tôi trước đây nên vội về nhà cầu xin Lão Lưu cứu cô ta một lần.

Lão Lưu vốn không để ý đến mấy thứ trên Internet, đến lúc biết những chuyện mà Lưu Nhân đã làm với tôi thì đã tát Lưu Nhân nổ đom đóm mắt rồi đuổi ra khỏi nhà, cũng lấy lại hết những thứ trước đây mà ông ấy đã cho Lưu Nhân.

Chuyện này cũng là bảo mẫu Ngô nói cho tôi biết, Lão Lưu ngày nào cũng hối hận vì nuôi được một con sói mắt trắng, không những phá hoại gia đình con trai ruột mà còn để cho nó b.ắt n.ạt con gái ruột của mình.

Lưu Nhân bị ép đến mức phải thôi học, vì chuyện này xảy ra quá ầm ĩ nên con cái các nhà hào môn đều nhìn cô ta bằng nửa con mắt. Tiền không có, lão Lưu không nhận lại con, tôi cũng chẳng biết cô ta đã trốn đi đâu để tránh búa rìu dư luận.

Mà về Lưu Thẩm… thì lại càng thảm hơn.

Cũng có thể gọi là đó nghiệp do hắn gây ra, một thời gian sau Lưu Thẩm bị tai nạn xe cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ tàn phế mà khả năng cao là sau này không thể có con được nữa.

Lão Lưu vừa choáng váng vừa đau lòng, vội vàng đi tìm chị dâu cũ để xin đón cháu nội về nhà nuôi dưỡng, tránh để cho nhà họ Lưu bọn họ rơi vào cảnh tuyệt tử tuyệt tôn.

Nhưng chị dâu cũng chẳng phải thiếu tiền, chị ấy không nhận số tiền Lão Lưu đưa cho mà đưa con ra nước ngoài sinh sống, trước khi đi còn nhắn lại là dù có ch.ết cũng không để con mình nhận lại cái nhà họ nội rác rưởi như nhà lão Lưu.

Chuyện này cũng là do bảo mẫu Ngô nhắn tin kể cho tôi, chị ấy còn nhắn tôi là gần đây Lão Lưu cực kỳ tiều tụy, nếu có dịp thì tôi ghé về nhà thăm ông ấy vài hôm.

Tôi biết Lão Lưu cũng thường xuyên đến tìm tôi, ông ấy rất hối hận và muốn bù đắp để đón tôi về nhà, nhưng tôi nhất quyết không gặp ông ấy. Lão Lưu coi trọng tiền bạc hơn con cái, vậy thì cứ để ông ấy sống cả đời trong núi vàng núi bạc đó đi.

****************************************

Khi mọi chuyện yên ổn hơn thì cũng đã là một thời gian sau đó, hôm ấy Phó Tầm đến tìm tôi.

"Xuống lầu đi, anh dẫn em đi ăn tối."

Tôi ngơ ngẩn, vội vàng chạy đến bên cửa sổ thì mới thấy Phó Tầm đang đứng dưới lầu và lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi vội vã xuống nhà.

Quá trình hóa trị của mẹ diễn ra tốt đẹp và tình trạng cũng ổn định hơn so với ngày trước.

Phó Tầm hứa hôm nay sẽ đưa tôi đến quán lẩu để ăn mừng một bữa.

Gần đây cổ họng tôi bị viêm nên ngày nào cũng phải uống trà thảo dược, gần đây đỡ hơn một chút nên Phó Tầm mới đồng ý cho tôi đi ăn lẩu.

Bên trong quán ăn, tôi nhõng nhẽo rồi hỏi Phó Tầm tại sao lại thích tôi.

Xung quanh Phó Tầm có bao nhiêu phụ nữ, sao anh lại nhìn trúng một cô gái lớn lên từ thôn làng nhỏ như tôi được.

Phó Tầm rót cho tôi một tách trà thảo dược và bật cười.

"Không biết nữa.

"Nếu phải nhất định phải nói, thì có lẽ trong buổi họp báo anh nhìn thấy một cô gái với đôi mắt trong veo, cô gái ấy khẽ véo vào đùi mình để diễn cảnh cha con đoàn tụ trong nước mắt, lúc ấy anh chỉ cảm thấy cảnh đó rất buồn cười.

"Kết quả là anh vừa rời khỏi không lâu thì bị đâm vào xe, khi anh xuống xe thì nhận ra đó là cô gái vừa nãy.

"Chiếc xe không bị trầy xước gì nhiều nên anh để cô ấy đi, không ngờ…"

Phó Tầm nhìn tôi một cái, bất lực nói: “Hai con đường, anh bị cô ấy đâm xe 3 lần liên tiếp.”

Tôi nhấp một ngụm trà "Vậy... người bình thường bị đâm 3 lần thì không phải sẽ tức giận sao?"

"Ừm."
Phó Tầm gật đầu "Lúc đầu anh rất tức giận, nhưng khi thấy em hoảng sợ thì lại không giận nữa."

Anh cúi xuống và nhẹ nhàng xoa tóc tôi.

“Lúc đó anh đã nghĩ muốn cưới cô bé này về cho vui nhà vui cửa.”

"Chỉ là hơi lãng phí xe một chút thôi."

Tôi "..."

---------------------

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
31/03/2023 09:59
118
31/03/2023 09:58
100
31/03/2023 09:58
86
31/03/2023 09:57
97
31/03/2023 09:57
141

Bình luận

Nội dung liên quan